Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn

Chương 43: Em muốn ở đâu?




An Nhu sửng sốt, cô lập tức nhớ đến chương mới nhất mình mới đăng lên thì đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cô chột dạ mím môi, gượng gạo cãi lại: “Em không biết anh đang nói gì hết.”

Trần Bạch Phồn nghe vậy thì cau mày, anh lấy điện thoại ra rồi lên web tìm bộ truyện tranh đó cho An Nhu xem.

An Nhu nhìn bộ truyện tranh đã làm bạn với mình suốt mấy tháng nay thì giả vờ bình tĩnh nhận điện thoại, cô nói bừa: “Họa sĩ của truyện này là ai thế?”

Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, anh nhìn cô chằm chằm, sau đó như nghĩ ngợi gì mà kéo cô ra sô pha ngồi. An Nhu bị ép ngồi vào sô pha thì dại ra: “Anh muốn làm gì vậy?”

Trần Bạch Phồn ngồi nghiêng nghiêng cạnh cô, anh gác tay lên ghế, lười biếng nói: “Em đọc truyện tranh này đi.”

An Nhu hoàn toàn không muốn xem tác phẩm của mình trước mặt anh chút nào, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi ngại: “Em đọc truyện tranh làm gì? Em muốn vẽ phác họa.”

“Vậy em đọc với anh.”

“Không thì để em xem phim với anh đi, anh rất muốn xem cái phim gì mà ——” An Nhu còn chưa nói thì thấy vẻ mặt của Trần Bạch Phồn bèn sửa miệng: “Ừm, vậy đọc truyện tranh đi.”

Trần Bạch Phồn hài lòng tựa vào vai cô đọc truyện.

Tuy rằng bình thường An Nhu cũng thường xuyên xem lại nội dung những thứ cô đã vẽ nhưng chưa bao giờ thử cảm giác ngồi đọc từ chương thứ nhất đến chương mới đăng bao giờ. Cô mới đọc một lát đã mê mẩn rồi, chẳng mấy chốc đã đến chương gần đây nhất.

Trước khi hai nhân vật chính yêu đương thì đúng là cô vẽ đúng như những gì hai người đã trải qua, nhưng biên tập đề nghị cần có một kỳ giảm xóc cho sự chuyển biến tính cách nam chính nên An Nhu bối rối rất lâu mới nghẹn ra được cái kiểu nam nữ chính lúc yêu đương mà tôn trọng nhau như khách vậy.

Sau đó An Nhu dứt khoát đổi tính nữ chính thành Trần Bạch Phồn, thêm việc đầu truyện nữ chính cũng hay giả vờ giả vịt thì cái sự chuyển biến này cũng chẳng kỳ quái chút nào cả.

An Nhu cũng thực sự muốn để Trần Bạch Phồn làm nam chính trở lại… Thật đấy…

Nhưng mà phải một thời gian nữa đã…

Cô chớp mắt, trả điện thoại lại cho Trần Bạch Phồn: “Truyện tranh này vẽ đẹp thật.”

“…” Trần Bạch Phồn ngồi nghiêm chỉnh trở lại, anh liếc cô, “Đây là cảm tưởng duy nhất hả?”

An Nhu im lặng mấy giây mới hàm hồ nói: “Nam chính hơi giống anh.”

“Còn gì nữa không?”

“… Nữ chính cũng thế.”

Trần Bạch Phồn dừng lại một lát, anh nói: “Vậy em đánh giá nam chính thử xem.”

An Nhu đành phải căng não ra nghĩ ngợi, vì muốn dỗ anh nên đánh giá rất khoa trương: “Đẹp trai, tốt tính, chuyên tình, đại khái là nam thần trong lòng mọi người.”

Trần Bạch Phồn sửng sốt, anh hơi mất tự nhiên mà sờ mũi: “Anh không tốt như những lời em nói đâu.”

“…” Tuy rằng đúng là cô đang khen anh thật, nhưng đã thừa nhận là mình vẽ truyện này đâu?

“Tuy rằng không hiểu tại sao phần sau em lại thay đổi giới tính cho anh, nhưng mà.” Trần Bạch Phồn lật lật sang chương hai, anh chỉ vào một khung, lẩm bẩm: “Chỗ này, lúc đấy em có đeo khăn quàng cổ đâu, em đang ôm khăn mà. Với cả chỗ này, lúc đấy em…”

“Thêm nữa, em biến em thành anh thì tính cách chả đúng tí nào, mỗi lần em đều cãi cọ với anh một chút rồi mới thỏa hiệp.” Giọng Trần Bạch Phồn có vẻ tiếc nuối: “Em sửa thành dịu dàng quá, bản gốc đáng yêu thế cơ mà.”

An Nhu: “…”

Bởi vì nếu cô mà biến thành nam thì đúng là có chút… tra nam như Trần Bạch Phồn đã nói, thế là An Nhu phải sửa đi sửa lại phần thoại của cô, sửa đến mức trở thành một người đàn ông cực kì tốt tính.

Giọng Trần Bạch Phồn đột nhiên trở nên rất mềm mại, nhưng cũng không kém phần nghiêm túc: “Nếu em muốn cho anh một bất ngờ, thì đừng nghĩ là không có bất ngờ nữa nhé.”

“Bởi chỉ cần đó là bất ngờ em muốn tặng anh thì lúc nào cũng thế thôi.”

An Nhu ngoảnh đầu lại nhìn anh, không biết có nên thừa nhận hay không.

Trần Bạch Phồn nhìn cô, anh do dự một lát bèn nói: “Anh không rõ em có muốn cho anh biết không, nếu em không muốn thì anh sẽ giả vờ như không biết vậy.”

“…” Thế này rồi mà còn giả vờ không biết à?

Vẻ mặt An Nhu cứng lại, cô lạnh lùng nói: “Anh phiền quá.”

“Sao em lại thấy anh phiền chứ, anh phiền chỗ nào? Em nói đi, anh phiền chỗ nào để anh còn xem xem có sửa được không, nếu anh không sửa được để nhắc em còn biết đường mà thích chỗ này của anh nữa.”

“…”

“Nể tình khuôn mặt đẹp trai của anh đi.”

“Vì em không muốn anh biết thôi, mau im lặng cho em.”

“Ừ,” Trần Bạch Phồn ngoan ngoãn đáp, “Vậy anh không biết gì hết.”

An Nhu: “…”

*

Ngày kế An Nhu và Trần Bạch Phồn đã tới Tứ Xuyên, hai người vừa ra khỏi sân bay đã lập tức bắt xe về nhà.

Trần Bạch Phồn sờ bụng cô, anh hỏi nhỏ: “Em đói bụng không?”

An Nhu không muốn để ý đến anh bèn hừ nhẹ một tiếng.

Trần Bạch Phồn thấy cô vẫn còn giận chuyện truyện tranh bèn nói: “Dạo này tính tình Nhu Nhu không tốt lắm thì phải.”

An Nhu nghe được lời này thì lập tức xù lông, cô chưa kịp mắng anh thì đã nghe thấy người bên cạnh bổ sung: “Nhưng vẫn kém một phần vạn so với Phồn Phồn.”

An Nhu: “…”

Cô không kịp phản ứng lại, mím môi, cố kiềm nụ cười đang sắp nở.

An Nhu nghĩ ngợi một lát, cô không so đo với anh nữa mà chỉ nói: “Trước khi em làm xong thì anh đừng đi đọc.”

Trần Bạch Phồn sờ sờ tay cô: “Đọc cái gì?”

An Nhu không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Trần Bạch Phồn không nhịn được bèn giả vờ giả vịt nói: “Gần đây anh mới đọc một quyển truyện tranh, sao mà tác giả kia lại biết người chưa yêu đương bao giờ sẽ đi đọc sách vở tư vấn tình yêu nhỉ?”

An Nhu cũng giả vờ giả vịt chẳng kém: “… Có lẽ vì tác giả đó cũng chưa yêu đương bao giờ chăng.”

“Lúc trước anh định theo đuổi em thì từng hỏi em họ phải theo đuổi thế nào đấy.” Trần Bạch Phồn liếm khóe miệng, anh cười, “Sau đó anh còn đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình của nó nữa.”

“…”

“Rồi phát hiện chả có tác dụng gì cả.” Trần Bạch Phồn nhớ tới tiểu thuyết của Hà Tín Gia bèn xì một tiếng, “Mấy tên nam chính nó viết lúc theo đuổi nữ chính đều rụt rè chết đi được, chậc.”

“An Nhu chỉ thích kiểu như anh thôi,” Trần Bạch Phồn kiêu ngạo nói, anh cọ cọ vào đầu cô, “Da mặt dày không chịu nổi ấy.”

“… Anh im đi.”

*

Lúc hai người đến nhà họ An thì đúng lúc mẹ An đã nấu cơm xong, cha An thì tới mở cửa cho hai người.

Trần Bạch Phồn cong môi, anh chào chú rồi mới xỏ dép lê trong nhà vào.

Nhà họ An theo kiểu phục thức, phòng ngủ và phòng của An Nhu đều ở lầu hai, lầu một có phòng dành cho khách. An Nhu dẫn Trần Bạch Phồn đến phòng cho khách ở lầu một, tiện tay đẩy hai chiếc vali vào trong.

Cha mẹ cô vẫn còn chờ ở bên ngoài, An Nhu để vali xong xuôi, cô nghĩ đợt này có lẽ anh sẽ ở đây suốt nên an ủi: “Anh đừng căng thẳng, ba mẹ em rất dễ tính.”

“Anh biết, anh vẫn còn nhớ họ mà.” Trần Bạch Phồn cười nói.

An Nhu đột nhiên nhớ đến việc gì đó bèn lấy ra một chiếc vali, cô lôi hết quà cáp và đặc sản cho cha mẹ ra, nói: “Hơn nữa mai chú với dì cũng tới, chắc cũng sẽ ở đây thôi.”

Trần Bạch Phồn nghe vậy thì lắc đầu: “Họ ở khách sạn rồi.”

Thấy anh nói ít hơn thường ngày hẳn thì cô nhịn không được bèn trêu: “Anh căng thẳng thật đấy à?”

Trần Bạch Phồn im lặng vài giây, chẳng mấy chốc anh đã mở miệng, giọng điệu hơi rầu rĩ: “Anh cảm thấy anh có thể làm tốt mà.”

“Vậy anh ——”

“Nhưng mà anh vẫn căng thẳng lắm.”

An Nhu cong môi, cô ngồi xổm cạnh vali: “Không sao đâu.”

“Hử?”

“Nếu anh làm không tốt thì em sẽ dọn tàn cuộc cho anh.”

Trần Bạch Phồn cau mày, anh lập tức đứng dậy rồi lôi An Nhu lên: “Không có chuyện đó đâu.”

An Nhu cảm thấy mình vừa nói lời ngon ngọt vượt xa chỉ tiêu bình thường: “…”

*

An Nhu và Trần Bạch Phồn lần lượt ra khỏi phòng, mẹ An thấy họ bèn gọi: “Mau tới đây ngồi nào.”

Hai người ngồi vào bàn ăn, cha An ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh ông là mẹ An và An Nhu, còn Trần Bạch Phồn thì nhân tiện ngồi luôn cạnh An Nhu.

Mẹ An nhìn An Nhu và Trần Bạch Phồn chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên thở dài, bà ngoảnh sang hỏi cha An: “Ông nói xem sao con cái nhà người ta càng lớn lại càng đẹp thế nhỉ?”

An Nhu: “… Mẹ, mẹ có ý gì đó?”

Trần Bạch Phồn cười cười: “Dì ơi, mẹ cháu cũng nói thế đấy ạ.”

Mẹ An nghe thế thì sung sướng cong môi, nhưng bà vẫn nói chẳng nể mặt chút nào: “Mẹ cháu nói khéo quá đấy.”

An Nhu biết mẹ còn đang dỗi vụ mình có người yêu mà không nói cho bà nên đành phải yên lặng ăn cơm.

Cha An nói sang chuyện khác rất đúng lúc: “Bạch Phồn, mai ba mẹ cháu tới đây đúng không? Để bọn họ tới đây ở đi, đừng tốn tiền ở khách sạn làm gì.”

“Bọn họ đã đặt khách sạn xong rồi ạ.” Trần Bạch Phồn hơi do dự, anh cũng không chắc lắm, “Để lát nữa cháu hỏi lại.”

“Được rồi, vậy hai đứa ăn xong thì đi tắm rửa đi, cả chuyến này về cũng mệt rồi.”

*

Sau khi ăn xong, Trần Bạch Phồn và An Nhu bị vợ chồng nhà họ An giục đi tắm rửa, An Nhu vào phòng lấy đồ mới ra cho anh rồi mới lên lầu hai.

Lúc Trần Bạch Phồn bước ra thì An Nhu vẫn chưa tắm xong.

Anh lau khô tóc, “trùng tu” lại nhan sắc xong xuôi mới cầm đặc sản và quà cáp ra phòng khách. Trong phòng khách chỉ còn lại cha An, Trần Bạch Phồn để hết đồ lên bàn trà.

Cha An cau mày: “Sao lại mua nhiều thứ thế này.”

“Cũng không nhiều lắm, chủ yếu là Nhu Nhu muốn mua cho chú với dì thôi ạ.” Trần Bạch Phồn xếp đồ lại gọn gàng, anh cười, “Cô ấy nói chú và dì thích ăn đặc sản của Bạc Thành nên mua nhiều lắm, nhưng không cầm hết được nên chỉ mang về đây một phần thôi.”

Trước kia An Nhu về nhà cũng chưa cầm theo mấy cái này.

Cha An cũng không nói thẳng ra, ông hỏi: “Sao cháu không đi nghỉ ngơi đi?”

“Còn sớm ạ, cháu không ngủ được nên ra đây trò chuyện với chú.”

Hai người trò chuyện câu được câu không

Một lát sau, cha An đột nhiên thở dài, ông nói: “Lúc trước chú với dì bận đi làm, may mà có cháu chăm sóc Nhu Nhu.”

Trần Bạch Phồn sửng sốt một lát rồi nghiêm túc nói: “Không đến mức chăm sóc, chỉ là trẻ con chơi đùa với nhau thôi ạ.”

Cha An cười khổ: “Lúc ấy chú cũng cảm thấy đấy là mấy đứa trẻ con đùa nhau thôi.”

Trần Bạch Phồn không biết phải nói gì.

Cha An nhớ đến lúc An Nhu còn nhỏ, có một lần ông vào phòng cô thì thấy cô đang trốn trong chăn khóc, lúc bị phát hiện thì khóc lóc hỏi ông ——

“Ba ơi, vì sao con lại không cao lên được chứ.”

“Ba ơi, sao không ai chơi với con vậy?”

“Ba, mẹ bảo con phải xin lỗi nhưng con không làm, có phải con sai rồi không?”

Và Trần Bạch Phồn nho nhỏ, cậu bé non nớt nhưng lại nghiêm túc nói với ông một cách tức giận: “Chú ơi, ở trường An Nhu bị bắt nạt đấy ạ, không phải tụi nó đùa em ấy đâu, tụi nó bắt nạt An Nhu thật đấy.”

Cha An vỗ vỗ vai anh, ông nói khẽ: “Chàng trai tốt.”

*

Trần Bạch Phồn về phòng, anh cất vali đi rồi mới định về giường ngủ.

Anh mới bò lên giường thì cửa mở, An Nhu mặc áo ngủ bức vào, cô thấy anh nằm trên giường bèn hỏi: “Anh định ngủ à?”

Trần Bạch Phồn ngồi xếp bằng, anh lười biếng hỏi: “Em muốn ngủ chung với anh à?”

“Không,” Anh Nhu vò đầu anh, “Em đến xem anh còn thiếu gì không, nếu không thì em về ngủ đây.”

Anh cứ kệ để cô vò đầu mình: “Anh thiếu một An Nhu ngủ chung.”

An Nhu lạnh lùng nhìn anh, cô nói không nể mặt: “Trước kia cũng chả có An Nhu nào ngủ chung với anh cả.”

“Em cảm thấy anh là người không có chí cầu tiến thế à?” Trần Bạch Phồn nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, “Lúc trước cũng có An Nhu nào làm bạn gái anh đâu, giờ thì có rồi đó.”

An Nhu đẩy mặt anh ra, cô đỏ mặt nói: “Rồi rồi anh mau ngủ đi.”

Trần Bạch Phồn kéo cô lại, anh nghiêm túc nói: “An Nhu, em nghĩ kĩ lại đi.”

An Nhu tò mò hỏi: “Cái gì cơ?”

“Sau này em muốn ở đâu?”

An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi ngoan ngoãn đáp: “Trong lòng anh.”

Trần Bạch Phồn sửng sốt, anh nghẹn cười: “Ý anh là ——”

“Em muốn ở bên Tứ Xuyên hay Bạc Thành cơ?”