Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 230: Không cần khen thưởng




Editor: Nguyễn

Bận rộn chuẩn bị kế hoạch Đông Giao Mall cũng hoàn thành, tổng kết báo cáo giao cho Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị híp mắt, ánh mắt thâm trầm. Trong tay nắm bút, lại chậm chạp không ký tên.

“Tam thiếu?” Nghê Tuấn khó hiểu, bộ dáng Tam thiếu như là lại có chủ ý gì. Vì cái kế hoạch này mà Tam thiếu phu nhân mệt thành cái dạng gì? Tam thiếu còn tiếc gì thế?

“Haizz……” Hàn Thừa Nghị chống cằm, cười như không cười nói, “Nghê Tuấn, ngươi xem, có phải nên khao mọi người tham gia kế hoạch Đông Giao Mall một bữa không?”

Nghê Tuấn ngây ngốc, không rõ nguyên nhân gật đầu: “Dạ, tất cả mọi người đều vất vả, sau này còn phải vất vả nữa. Tam thiếu muốn thưởng tiền sao?”

Hàn Thừa Nghị gật đầu: “Ngoại trừ tiền thưởng, ta cảm thấy nên tổ chức một bữa để các cán bộ cấp cao xả hơi, ngươi thấy sao?”

Khóe miệng Nghê Tuấn giật giật, Tam thiếu thật là…… Còn không phải là muốn hẹn hò với Tam thiếu phu nhân sao? Phải quanh co lòng vòng như vậy? Nhưng trên mặt lại rất trấn định gật đầu.

“Tam thiếu, ngươi định tổ chức ở đâu? Thuộc hạ đi sắp xếp.”

Hàn Thừa Nghị suy nghĩ, ngón tay sờ môi nói: “Đi đâu đây?” Đã lâu như vậy mà vẫn luôn giằng co với Tiểu Tuyết, như vậy cũng không phải là biện pháp, trước cứ thân cận, rồi tiếp tục như vậy, có giỏi đến mấy cũng không chịu được!

“Tam thiếu, An Lang Phường là chỗ nghỉ ngơi tốt, cũng được coi là ok, hơn nữa các phương tiện giải trí cũng đầy đủ hết, còn có thể ngâm suối nước nóng.”

Nghê Tuấn kiến nghị, Hàn Thừa Nghị lập tức đồng ý: “Được, ngươi đi sắp xếp đi, chú ý danh sách, không cần quá nhiều người, sẽ nhiều phiền toái, cũng không thể quá ít người, quá ít Tiểu Tuyết sẽ nghi ngờ. Đúng rồi, đừng cho Lương Giai Văn đi theo, để Lương Giai Văn lại trông coi.”

“Dạ, Tam thiếu yên tâm.”

Trong văn phòng nhà thiết kế, Nhạc Tuyết Vi nhận được một thông báo, tất cả tham gia ‘kế hoạch Đông Giao Mall’ từ công nhân trở lên, cuối tuần sẽ được đi ‘An Lang Phường’ ba ngày hai đêm, lý do là nghỉ phép khen thưởng.

Nhạc Tuyết Vi cũng ở trong danh sách khen thưởng, tuy rằng cô không phải cán bộ cấp cao, nhưng lại được hưởng thụ đãi ngộ cấp trưởng phòng, nhưng cô làm tổng thiết kế, hưởng thụ đãi ngộ này cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng không biết vì sao, Nhạc Tuyết Vi ngửi thấy có mùi âm mưu ở đây.

“Ừm…… Trước kia D·S cũng thường xuyên có khen thưởng như này sao?” Nhạc Tuyết Vi có chút bất an, nghi hoặc hỏi đồng nghiệp khác cũng đi ‘An Lang Phường’.

Đồng nghiệp gật đầu: “Có, nhưng số lần Hàn tổng đi cùng cũng không nhiều lắm.”

Cái gì? Hàn Thừa Nghị cũng đi? Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, liền biết ‘khen thưởng’ này không đơn giản! Hàn Thừa Nghị có ý gì? Ở bên người cô lâu như vậy, giả bộ làm chính nhân quân tử trong thời gian dài, rốt cuộc không nhịn được?

Hừ…… Anh có kế sách, chẵng nhẽ cô không có đối sách sao? Anh có thể khen thưởng, chẳng lẽ cô bắt buộc phải đi sao? Không có công ty nào buộc công nhân đi hưởng thụ phúc lợi đâu?

Kết quả, 4 giờ chiều thứ sáu, trên quảng trường công ty có mấy xe thương vụ đỗ lại, bộ trưởng bộ hành chính tổng hợp đang ở kiểm kê nhân số, đếm đi đếm lại vẫn thiếu một người.

Kỳ lạ! Đã sớm thông báo, loại chuyện nghỉ phép tốt như này, có người sẽ đến trễ sao? Không biết hôm nay Hàn tổng cũng tới sao? Lại dám để cho Hàn tổng chờ? Lá gan cũng đủ lớn nha!

Đối chiếu với danh sách, bộ trưởng bộ hành chính tổng hợp phát hiện, ‘lá gan to’ này là Viên tổng bộ thiết kế ……

Hàn Thừa Nghị đã sớm tới, đang ngồi trong xe Cadillac, nhìn tình huống trên quảng trường, nhưng nhìn nửa ngày, lại không thấy bóng dáng Tiểu Tuyết đâu?

“Nghê Tuấn, đi xem, sao Tiểu Tuyết chưa tới?”

“Dạ.”

Nghê Tuấn xuống xe, đi tới bộ trưởng hành chính tổng hợp. “Sao thế? Không còn sớm nữa, trời sắp tối rồi…… Còn ai chưa tới sao?”

“Nghê trợ lý, cái này…… Viên tổng bộ thiết kế chưa tới.” Bộ trưởng hành chính tổng hợp khó xử nhìn Nghê Tuấn.

“Vậy mau gọi điện thoại hỏi đi, Hàn tổng đang chờ đó!”

“Dạ……”

Bộ trưởng hành chính tổng hợp lập tức gọi điện thoại tới văn phòng bộ thiết kế Viên Tinh Tinh, nhưng nghe điện thoại lại là trợ lý của Nhạc Tuyết Vi. “Viên tổng? Viên tổng về rồi! Không ở văn phòng.”

Nghê Tuấn nghe được tin tức này, sửng sốt nhíu mày, thầm nghĩ không ổn, không biết Tam thiếu sẽ tức giận như thế nào.

“Cái gì? Đi rồi? Viên tổng không biết hôm nay đi An Lang Phường sao?” Quả nhiên, Hàn Thừa Nghị vừa nghe được tin tức này, cả người không tốt, lập tức lấy di động gọi cho Nhạc Tuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi sớm đoán được anh sẽ gọi đến, cho nên Nhạc Tuyết Vi tắt máy.

Hàn Thừa Nghị tức giận dập máy, cái tính xẩu này đến bao giờ mới có thể sửa chứ! Âm thầm trở về?

Một khắc cũng không trì hoãn, Hàn Thừa Nghị lập tức phân phó tài xế chạy tới nhà Nhạc Tuyết Vi. Quen cửa quen nẻo đi vào nhà Nhạc Tuyết Vi, nghĩ thầm: Tiểu Tuyết, tốt nhất là em ở nhà! Nếu em dám cùng Lương Tư Văn ở bên nhau, đừng trách anh làm ra chuyện em không thích!

Cách một cánh cửa, Nhạc Tuyết Vi nghe thấy tiếng chuông cửa, bất an ôm cánh tay đi tới đi lui. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, “Làm sao bây giờ? Làm gì có ai như vậy chứ! Không đi nghỉ phép còn đuổi tới tận nhà.”

“Tiểu Tuyết! Mở cửa! Nếu không, anh sẽ phá cửa, em biết đấy, anh dùng một chân là có thể đá văng cánh cửa này ra!”

“A……” Nhạc Tuyết Vi nghe giọng anh ương ngạnh kiêu căng, rất sợ hãi, có cái gì là Hàn Thừa Nghị không dám làm đâu? Phòng này lầ cô đi thuê đó.

Không có cách nào khác, Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể đi mở cửa. Khoá cửa vừa mới mở ra, Hàn Thừa Nghị liền tiến vào, căm tức nhìn Nhạc Tuyết Vi, dư quang còn không ngừng quét vào trong.

Trong miệng âm dương quái khí nói: “Em ở nhà một mình sao? Không có ai khác chứ?”

“……” Nhạc Tuyết Vi há to miệng nhìn anh, trong mắt đều là khiếp sợ, anh nói như vậy, lại ra vẻ hợp tình hợp lý như thế?

Hàn Thừa Nghị ‘càn quét’ toàn bộ chung cư một vòng, không thấy ‘ai khác’, trong lòng thoải mái. Xoay người lại nhìn Nhạc Tuyết Vi, ánh mắt cũng nhu hòa hơn hẳn.

“Sao không tập hợp ở công ty? Đã quên hôm nay đi ‘An Lang Phường’ sao? Đợi không được em, biết anh vội như nào không?”

Nhạc Tuyết Vi nhíu mày không kiên nhẫn, “Hàn tổng, anh đừng như vậy được không? Tôi không muốn đi, nếu là khen thưởng, tôi không đi cũng được chứ? Như vậy còn thế tiết kiệm cho anh……”

“Hừ!” Hàn Thừa Nghị vừa nghe, sắc mặt lại không tôi, “Anh yêu cầu em tiết kiệm giúp anh sao? Còn có, ai nói là đơn thuần khen thưởng mà thôi? Vì cái gì chỉ có cấp cao đi? Tất nhiên là bởi vì còn có hội nghị cấp cao, em đây là bỏ bê công việc, em biết không?”

Bị chụp cái mũ ‘bỏ bê công việc’, Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn không có lời nào để nói.

Đi, đi! Anh là tổng giám đốc, là ông chủ, cái gì cũng do anh định đoạt! Cô có thể nói gì chứ? Nắm chặt đôi tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Tôi đi, được chưa?”

“Đi thôi!” Mục đích đã đạt được, tâm tình Hàn Thừa Nghị rất tốt, kéo Nhạc Tuyết Vi đi ra ngoài.

“Aizz, chờ một chút, tôi phải thu dọn đồ đạc……”

“Thu dọn cái gì? Có anh ở đây, ai dám để Hàn tam thiếu phu nhân thu dọn đồ đạc? Muốn cái gì mà không có?” Giọng Hàn Thừa Nghị cực kỳ nhẹ nhàng, sắc mặt biến đổi quá nhanh. Cảm giác nắm tay người trong lòng, chính là thể xác và tinh thần sảng khoái.

“Anh……” Nhạc Tuyết Vi tức giận, nhưng tim đập không quy luật, sao anh lại nói lời ngon tiếng ngọt như vậy?

Nhạc Tuyết Vi bị nhét vào trong xe, Hàn Thừa Nghị cực tự nhiên ôm cô ngồi xuống, ân cần hỏi: “Đến ‘An Lang Phường’ còn xa, ăn trước ít thứ lót dạ đi, sắp 5 giờ rồi, em không thể đói được.”

“Nào, đồ ăn vẫn còn nóng, có sủi cảo tôm em thích nữa.” Hàn Thừa Nghị từ trong ngăn tủ lấy ra hộp cơm giữ ấm, mở ra gắp một con đưa đến bên miệng Nhạc Tuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi hơi ngẩn ra, anh còn nhớ rõ cô không thể bị đói? Còn nhớ rõ cô thích ăn sủi cảo tôm? Vì sao? Không phải không thích cô sao? Vì sao…… Muốn biểu hiện ra bộ dáng thương tiếc cô?

Trong lòng nghĩ như vậy, miệng cũng đã nghe lời ngoan ngoãn mở ra.

“A…… Thật ngoan.”

Hàn Thừa Nghị vừa lòng cười, trong mắt tinh quang chợt lóe, em xem, em đã không có phủ nhận mình không thể đói, cũng không phủ nhận mình thích ăn sủi cảo tôm, còn không thừa nhận mình là Tiểu Tuyết sao?

Không sao, anh sẽ làm em cam tâm tình nguyện nhận!

Xe đi phía trước, Nhạc Tuyết Vi không muốn cùng Hàn Thừa Nghị nói chuyện, liền dựa vào một bên, có chút mệt mỏi, sắc trời dần tối, liền ngủ luôn.

Hàn Thừa Nghị vẫn luôn nhìn cô, thấy cô ngủ không hề cảnh giác như vậy, cong môi lắc đầu, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em nhìn em xem, tính cảnh giác với đàn ông vẫn thấp như vậy …… Hay là, chỉ khi ở trước mặt anh em mới như vậy? Không cần trả lời, anh biết đáp án rồi.”

Một cái ấm áp hôn dừng ở trên trán Nhạc Tuyết Vi, nghiêm túc mà trân trọng.

Nhạc Tuyết Vi vốn dĩ đang ngủ, nhưng bởi vậy mà tỉnh lại, Hàn Thừa Nghị hôn kích thích cả người cô chấn động, lông tơ đều dựng lên.

“Anh làm gì thế?” Nhạc Tuyết Vi giống như con nhím, lập tức ngồi dậy, nhích lại gần vào góc, trong miệng kháng nghị, “Hàn tổng, xin anh đừng động tay động chân!”

Hàn Thừa Nghị nhướng mày, được! Anh thừa nhận có chút nóng vội. “Được, anh không động, em đừng kích động như vậy…… Mấy ngày này em còn chưa đủ mệt sao?”

Nhạc Tuyết Vi liếc xéo anh một cái, dịch thân mình dựa vào cửa sổ, không hề để ý đến anh.

Bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối, ánh đèn chiếu vào cửa sổ pha lê trên xe, Nhạc Tuyết Vi không tự chủ được nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu của hàn Thừa Nghị trên cửa sổ pha lê, vừa thấy, tim đập lỡ một nhịp…… Anh cũng đang nhìn cô!

Ánh mắt kia trực tiếp như vậy, mang theo chân thật đáng tin!

Nhạc Tuyết Vi hơi đỏ mặt, từng trận nóng bỏng từ cổ dâng lên. Hàn Thừa Nghị hứng thú nhìn vành tai hồng hồng, cổ nhỏ hồng hồng, tâm tình lập tức tốt lên.