Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 8: Nụ hôn bá đạo mà cường thế




Editor: Chi Misaki

Quanh thân Hàn Thừa Nghị bao phủ một cỗ khí thế nghiêm trang mà sát phạt, thân thể cường tráng, khuôn mặt tuấn tú, không chỗ nào là không thể hiện rõ giờ phút này anh đang vô cùng tức giận!

"Đi!"

Anh không nói hai lời, kéo Nhạc Tuyết Vi xoay người lên xe.

"Anh buông ra! Anh là ai? Buông! Tôi không biết anh!" Nhạc Tuyết Vi bị anh kéo, một đường vùng vẫy không ngớt."Học trưởng... Cứu tôi!"

Cừ Lễ Dương đuổi theo ở phía sau: "Anh buông cô ấy ra, cô ấy đã nói là không biết anh!"

Nhạc Tuyết Vi không nhắc tới Cừ Lễ Dương thì thôi, giờ cô còn gọi tên anh ta không thể nghi ngờ gì chính là khiêu chiến giới hạn cuối cùng Hàn Thừa Nghị anh! Hàn Thừa Nghị hơi nghiêng đầu, môi mỏng khẽ mở, lạnh giọng phân phó, "Kéo người đàn ông này đi!"

Lập tức liền có ba người đàn ông mặc đồ đen tự nhiên xuất hiện, bao quanh Cừ Lễ Dương, thoải mái áp chế không cho anh ta tiến lên.

Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy Cừ Lễ Dương bị vây trong tình thế như vậy, liền sợ tới sắc mặt trắng bệch.

"Anh... Anh muốn làm gì? Anh thả anh ta ra đi!" Nhạc Tuyết Vi thất kinh nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười, cúi đầu tựa vào bên tai Nhạc Tuyết Vi thấp giọng nói: "Với tôi mà nói, anh ta vô giá trị, em tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo tôi, không cần chọc tôi, tính tình của tôi không được tốt lắm!"

Nhạc Tuyết Vi sớm đã bị dọa cho không dám lộn xộn, lại nghe thấy anh nói như thế cô chỉ còn nước ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: "Được, được, tôi đi theo anh! Anh thả học trưởng ra đi!"

"A ha, cô gái nhỏ, thật sự là không hiểu chuyện!" Khóe miệng Hàn Thừa Nghị khẽ nhếch, giọng đầy mỉa mai: " Những lúc như thế này, ở trước mặt tôi em càng tỏ ra không quan tâm đến học trưởng của em sẽ càng khiến tôi thêm mất hứng!"

"..." Nhạc Tuyết Vi cắn chặt môi dưới, đáng thương tội nghiệp, trong lòng đầy sợ hãi nhìn Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị cũng không có kiên nhẫn liền khom lưng bế Nhạc Tuyết Vi lên, bước thẳng về phía xe của mình. Từ rất xa vẫn còn nghe thấy âm thanh vùng vẫy của Cừ Lễ Dương, "Buông! Mấy người là ai? Buông Tuyết Vi ra, Tuyết Vi, Tuyết Vi."

Cửa xe mở ra, Hàn Thừa Nghị liền trực tiếp ném cô vào trên ghế sofa.

Anh một bên tháo ca-vat, một bên hơi thở âm trầm nói: "Đây là học trưởng của em? Đây là người đàn ông em xem trọng? Ánh mắt của em cũng thật không tốt!"

Nhạc Tuyết Vi lui vào trong góc nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Thừa Nghị, nói: "Anh bắt tôi làm gì? Anh là ai? Việc kia cũng đã qua rồi, chúng ta có nhất thiết phải gặp nhau nữa không? Hơn nữa anh là đàn ông, nói như thế nào cũng là tôi chịu thiệt! Chuyện đã qua rồi thì cho qua luôn đi, tôi cũng không có đắc tội với anh mà! Tôi đã trả tiền phòng..."

"Xuy…!" Hàn Thừa Nghị nhịn không được mà cười nhạo hai tiếng, cái miệng nhỏ này cũng thật biết ăn nói, vẫn líu ríu không ngừng! Còn dám cùng anh nói đến chuyện tiền phòng? Cô cố ý muốn anh tức chết sao?

Không cho cô chút sắc mặt, nhìn xem, nha đầu kia thật đúng là coi anh như người qua đường!

Nhạc Tuyết Vi cố gắng suy nghĩ nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Hàn Thừa Nghị lại đến tìm cô.

"Anh tìm tôi là muốn như thế nào? Tối hôm đó không có khả năng tôi ép buộc anh. Nếu đã như vậy, tôi thành thật xin lỗi, tôi uống chút rượu liền say... Ưm..."

Cô gái nhỏ này thực sự là quá ồn ào! Hàn thừa Nghị bị quấy rầy, chỉ còn cách cúi đầu ngậm chặt lấy cái miệng nhỏ vẫn đang không ngừng lải nhải của cô!

Xúc cảm quen thuộc, hương son môi hoa quả nhàn nhạt, phản ứng trúc trắc, Hàn Thừa Nghị yêu chết cái cảm giác này rồi!

Hàn Thừa nghị ôm lấy Nhạc Tuyết Vi đặt lên đùi mình, để cho cô ngồi mặt đối mặt với anh, tay vòng ra sau ép lưng cô tiến sát lại với anh, không ngừng làm cho nụ hôn này thêm sâu hơn.

Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Hàn Thừa Nghị liền chế trụ cái ót của cô, hỏi: "Vừa rồi, người đàn ông kia đã hôn được em?”

Nhạc Tuyết Vi bị hôn đến choáng váng, mơ màng mà lắc đầu.

Hàn Thừa Nghị thỏa mãn hôn thêm vào cái lên đôi môi sứng đỏ của cô, giống như là đang khích lệ, nói: "Thực ngoan! Nói như vậy, nụ hôn đầu tiên cùng đêm đầu tiên cũng là của tôi?"

Đêm đầu tiên thôi, còn nụ hôn đầu tiên… Nhạc Tuyết Vi không khỏi nhớ tới soái ca đeo kính ở sân bay, còn có đoạn ‘Clip nụ hôn kích tình" ở trên mạng kia. Đúng vậy, người đàn ông trước mặt này, cường thế như vậy, không nói lời nào cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi.

"Hu hu, phải!"

Mặc kệ đi, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, Nhạc Tuyết Vi anh dũng thừa nhận.

Lại nói, tư thế bây giờ của hai người…Có phải có chút mờ ám hay không? Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị ôm như vậy a! Tay nhỏ lại bị Hàn Thừa Nghị cứng rắn ôm ở trong ngực, cánh tay Hàn Thừa Nghị nhìn thì giống như là không dùng sức, kì thực Nhạc Tuyết Vi cô căn bản là tránh không được liền nhẹ giọng nói: "Có thể buông ra không?"

"Buông ra, vì sao?" Hàn Thừa Nghị nhíu mày, "Yên tâm, em rất nhẹ, cơ hồ là không có tý sức nặng nào, là người phụ nữ nhẹ nhất tôi đã từng ôm."

Vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi liền biến sắc, người phụ nữ nhẹ nhất anh đã từng ôm? Đồ ngựa giống chết tiệt! Không sợ bị nhiễm bệnh sao? Xem ra phải bớt hút thời gian đi một chuyến đến bệnh viện, kiểm tra xem cô có bị lây bệnh gì hay không mới được!

"Viên Tinh Tinh, 20 tuổi, nghệ thuật?" Hàn Thừa Nghị bắt đầu tính sổ với cô, trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt! "Là em sao?"

"Ách." Nhạc Tuyết Vi rụt cổ lại, ngượng ngùng cười nói, "Cũng không phải tất cả đều là giả, tôi đích thực đã 20 tuổi."

Hàn Thừa Nghị bị bộ dáng đáng yêu của cô làm cho ngứa ngáy, nhịn không được cúi đầu cắn cắn cái mũi của cô, "Cô gái nhỏ, ở bên cạnh tôi, điều kiện, tùy em!"

Còn có chuyện như thế này sao? Nhạc Tuyết Vi bối rối vùng vẫy, lúc này còn không vùng vẫy thì chính là muốn nói: Ngài là dao thớt, tôi là thịt cá, mặc cho người ta xâu xé rồi!

"Không cần! Chuyện tối đó vốn là một sự hiểu lầm, là bản thân tôi không cẩn thận, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra, cứ để như thế đi, tôi vì sao lại còn phải theo anh? Điều kiện? Tôi không có điều kiện gì cả! Chỉ cần anh thả tôi ra, về sau lại không đến tìm tôi nữa là được rồi! Tình một đêm thôi mà, chơi đùa một chút là được!"

Nhạc Tuyết Vi nói năng hung hồn đầy lí lẽ, cô càng nói khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thừa Nghị lại càng đen lại.

Tình một đêm? Chơi đùa một chút? Nhìn không ra, cô lại là nữ sinh cởi mở như vậy! Tối hôm đó, rõ ràng là lần đầu tiên của cô!

"Được." Hàn Thừa Nghị trầm mặt xuống, gật đầu nói: "Nếu em đã không muốn, tôi cũng không ép em."

Hàn Thừa Nghị buông lỏng Nhạc Tuyết Vi ra, Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng bò từ trên người anh xuống chạy ra thật xa.

Ngón tay thon dài của anh khẽ gõ nhịp trên đầu gối, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi nheo lại, ẩn sâu bên trong là những toan tính cùng lòng dạ thâm sâu không ai đoán được: "Nếu em đã không muốn, vậy thì em cũng không phải là người phụ nữ của tôi, đã thế tôi cũng không có nghĩa vụ phải thay em trả toàn bộ chi phí của buổi tối hôm đó."

Chi phí? Bóng lưng Nhạc Tuyết Vi cứng nhắc, thốt ra một câu: "Tôi đã để lại cho anh 300 đồng rồi mà!"

"300 đồng? Ha ha!" Hàn Thừa Nghị cười nhạt, "Để tôi tính cho em một chút, phòng Tổng Thống 2 vạn đồng một đêm, em mở một chai rượu cũng không đắt, chỉ 28 vạn 1 chai thôi. Tối đó có dùng biện pháp an toàn, 1 BCS là 110 đồng, chúng ta tổng cộng dùng 6 cái, tất cả là 30 vạn 660 đồng. Nếu tính mỗi người một nửa thì em phải đưa cho tôi 15 vạn 330 đồng. Cô gái nhỏ em đưa cho tôi 300 đồng còn chưa đủ tiền mua BCS đâu!"

15 vạn 330 đồng!

Nhạc Tuyết Vi nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ vô cùng! Cư nhiên lại tốn nhiều tiền như vậy?

"Nói miệng không bằng chứng, ai, ai biết anh có lừa tôi hay không?" Thời điển Nhạc Tuyết Vi nói ra lời này cũng có chút chột dạ, có thể sở hữu Cadillac, tất nhiên người đàn ông này không giống như là đang lừa cô.