Thực Định Chung Thân

Chương 4




Dịch: meomoon86 (Kidlove)

Biên: Tùy Nhã


“Hắn chủ động nói sẽ làm đầu bếp sao?”

“Đúng vậy, Vương gia.”

“Thật tốt quá!” Minh Đồng vỗ tay cười to, hắn có vài phần đắc ý: “Bản vương đã nói rồi, một dã nhân thôn phu thì có thể chống đỡ không được bao lâu. Tốt, dẫn hắn vào!”

Một lúc lâu sau, tổng quản dẫn nam nhân tiến vào, nam nhân da đen cao to dường như gầy gò đi không ít, nhìn vành mắt đen của hắn càng lộ ra vẻ tiều tụy. Nam nhân đứng trước mặt Minh Đồng cung kính quỳ xuống, quy củ dập đầu thỉnh an Minh Đồng. Dáng vẻ thuần phục đó khiến Minh Đồng rất hưởng thụ, thần sắc cũng lộ vẻ đắc ý. Đại khái là khởi đầu tốt,  ngón tay hắn vuốt ve nhẫn ngọc đeo trên tay, chậm rãi mở miệng ——

“Nghe nói ngươi muốn vào làm ở trù phòng của bản vương?”

“Phải, thỉnh Vương gia ân chuẩn.”

“Cái này...”

Minh Đồng cảm thấy ánh mắt người nam nhân này rất khẩn thiết, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hắn nhàn nhã vuốt ve nhẫn ngọc diện nhu nhuận ở trên ngón tay, “Mấy ngày trước, bản vương tự mình thỉnh ngươi nhưng ngươi không chịu. Hôm nay người của trù phòng sở dĩ…”

“Mấy ngày trước là ta không biết tốt xấu, thế nhưng ta thực sự cần việc này!”

Nam nhân xoa xoa tay, những vết xanh đen trên mặt bởi vậy mà thêm vài phần ửng đỏ, Minh Đồng không thèm nhắc lại. Hắn bưng chén trà cẩn thận mím môi uống từng ngụm Thần Lộ được ngâm trong trà Đại Hồng Bào. Cuối cùng nam nhân ương bướng gấp đến độ cắn răng một cái và vội vàng quỳ xuống đất, hắn lớn tiếng kêu la ——

“Cầu Vương gia nhận lấy ta! Ta có thể bán mình!”

“Phốc ——— ”

Tổng quản đứng một bên bình tĩnh xoa đi nước trà bị bắn trên mặt mình. Khi Minh Đồng nhìn đến ánh mắt đơn thuần mà không minh bạch của nam nhân thì có chút lúng túng ho khan vài tiếng. “Nếu là bán mình thì có thể bồi thường cho ngươi hai mươi lượng bạc nhưng mà phải có giấy trắng mực đen cùng dấu vân tay của ngươi. Từ nay người sẽ trở thành gia nô của Định Vương phủ ta, ngươi quyết định chưa?”

Lời nói vừa mới dứt, mắt nam nhân sáng lên: “Thật sự sẽ có hai mươi lượng sao? Đều sẽ cấp cho ta?”

“Ừ, đúng vậy!”

“ Ta bán!”

“Khụ khụ khụ ——— ”

“Nhưng...” Ngay khi Minh Đồng tê tâm liệt phế ho khan thì nam nhân đột nhiên nhăn nhó, “Ta cũng không thể lấy trước được một năm tiền công?”

“Một năm tiền công? Ngươi rất thiếu tiền à?”

“Phải, đúng vậy! Ta rất cần tiền, cần dùng gấp.”

“Gia nô mỗi tháng thuộc phủ Bản vương gia chỉ có thể lĩnh một nửa tiền công.”

“Ta biết! Ta đã hỏi tổng quản đại nhân.” nam nhân vội vàng gật đầu “Một nửa đã rất nhiều, tiểu điếm của ta nửa năm cũng không kiếm được nhiều như thế.”

Minh Đồng nhìn dáng vẻ nam nhân hoảng loạn lại mang theo vài phần nhăn nhó lấy lòng mình. Sau khi hắn đuổi nam nhân lui ra mới phân phó: “Cấp bốn mươi lượng cho hắn, nói là bản vương ban thưởng cho hắn. Mặt khác, phái người đi điều tra xem hắn muốn đem số tiền này đi nơi nào. Đương nhiên, điều quan trọng hơn là để hắn lập tức làm cơm rang cho bản vương!”

Qua mấy ngày, nam nhân lại vờ xin nghỉ. Minh Đồng thành thực cho hắn nghỉ nửa ngày, nam nhân lập tức biến mất trước mặt Minh Đồng.

“Hảo tốc độ!” tổng quản tán thưởng một tiếng, sau đó mới nghiêng đầu hỏi: “Cần phải phái người theo không ạ?”

Minh Đồng chỉa hàm răng trắng, buông đũa xuống mới nói: “Bản vương tự mình đi theo.”

Tổng quản kinh ngạc nhìn đồ ăn vừa mới bưng lên. Minh Đồng cũng đã phân phó người làm mang tới thường phục, rất nhanh hắn đã thay vương phục xinh đẹp để lộ thân thể tinh tế thon dài đã được che đậy mỗi ngày, đồng thời cũng hiện ra vài phần nhu nhược.