Thực Hồn Đồ

Chương 4




Edit: meomoon86

********************************

“Truyền thuyết viện Dược học ngươi nghe qua chưa? Nghe nói cầu thang phía bên phải của Viện Dược học, tại góc rẽ từ tầng một lên tới lầu hai có một cái gương, bình thường thì nhìn không thấy gì, nhưng là nửa đêm đúng mười hai giờ, nếu ngươi đi soi gương thì sẽ chứng kiến điều gì đó đáng sợ nhất.”

“Cái gì vậy?”

“Điều đáng sợ ở mỗi người chủ nhân ở Tây Đô đều không giống với nhau a, ví như nói ngươi rất được, có thể sẽ chứng kiến bộ dạng già của của chính mình, nếu ngươi thực nhát gan sợ quỷ thì sẽ nhìn thấy một nữ nhân tóc dài che mặt đứng nghiêm ở phía sau ngươi, linh tinh… Này cũng không phải là quan trọng, mấu chốt là nơi gương phát ra, nghe nói là phòng truyện của Tòa nhà cổ bên viện dược học truyền tới, nghe nói viện dược học trước kia có một đống ba tầng nhà cổ, kết cấu nhà gỗ, hai bên phải có một tiểu lầu các, nghe nói chiếc gương được thu lại từ trong lầu các đó, sau gặp một trận hỏa hoạn, đem tòa nhà cổ thiêu hủy, lúc ấy có một đàn chị đang ở trên tòa nhà tự học, vào thời điểm chạy trốn bị ngã xuống bị gương nện làm đứt một chân, kết quả không chạy được, bị chôn sống chết cháy.”

“Thật thê thảm a…”

“Sau đó tòa nhà lớn viện dược học được thi công, viện trưởng viện dược học nói có thể để thêm một cái mặt gương qua ngay tầng một, để học viên sửa sang lại dung nhan, kết quả không biết là ai đem mặt gương ở viện dược học cũ sang lại đây, sau đó luôn luôn xuất hiện rất nhiều những truyền thuyết đáng sợ, sau đó quản lý viên tòa nhà đem gương tới cầu thang đi lại để đặt, bởi vì bình thường nơi đó không có ai đi qua. Kết quả là một buổi tối mất điện…”

“A ——” nữ sinh bàn cách vách đột nhiên hét toáng lên.

Đũa của Tống Quân thiếu chút nữa bị nàng dọa rơi.

Tiếp theo nữ sinh kia nói: “Ngươi đừng nói, ta không nghe!”

Cô nàng đối diện đang kể lại truyền thuyết vườn trường bĩu môi với nữ sinh, “Không nghe thì quên đi.”

Tống Quân rất nhanh ăn hai cái cơm, bưng bàn ăn rời đi.

Nữ sinh kia kể chuyện xưa là thật là giả hắn không biết, nhưng là trong mắt của hắn tòa nhà lớn viện dược học, thủy chung là quỷ dị gay gắt, nơi kia như nếu không phải cần phải, chính hắn không muốn đi vào.

Từ nhà ăn trở về đi ngủ trưa, khi… tỉnh lại thì trên đầu tất cả đều là mồ hôi, quạt điện nhỏ ô ô thổi, lại không tạo nên tác dụng quá lớn, hắn có chút do dự, muốn mang theo sách vở và bút đi đến phòng thí nghiệm xem kết quả thực nghiệm (trong nguyên tác là văn hiến), nhưng lại lo lắng không quen thuộc các giáo sư cùng các đàn anh, đàn chị khóa trên, lèm nhèm nhưng không qua tốt lắm, vẫn là chờ Chu Hoa Phùng Xuân để cho hắn chính thức tiến phòng thí nghiệm rồi nói sau.

Buổi tối, Tống Quân lại gặp được chú mèo đen, lúc ấy hắn vừa tắm nước lạnh, chỉ mặc có một cái quần lót ở trong phòng. Chú mèo đen lặng yên không tiếng động lẻn vào từ trên cửa sổ của hắn, theo dõi nhìn hắn.

Tống Quân cũng không còn cái gì có thể cho nó ăn, thấy nó cũng thật mâu thuẫn, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng giúp nó gãi ngứa.

Chú mèo đen híp đều hai con mắt, vẻ mặt hưởng thụ, sau lại trực tiếp nằm nghiêng ở trên mặt đất, cùng Tống Quân ở cả đêm mới từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Ngày hôm sau, Tống Quân đi siêu thị bên ngoài mua một ít túi thức ăn cho mèo, tính toán nếu mèo đen lại tới, liền cho nó ăn thức ăn cho mèo, chính là không biết nó có thích hay không.

Kết quả đêm hôm đó, Tống Quân không đợi được chú mèo đen nhỏ tới, mà nhận được điện thoại của Hành Huy gọi tới.

Tống Quân tiếp nhận điện thoại, Hành Huy nói rằng: “Tiểu sư đệ, giúp anh một việc.”

Thì ra Hành Huy còn đang ở bên trong bệnh viện, hắn buổi chiều có hai người bệnh, bây giờ còn đang mải miết viết bệnh án. Vừa rồi hắn nhận được điện thoại của bạn gái là Thành Thụy Cảnh gọi tới, nói mình bị khóa ở bên trong phòng thực nghiệm, hiện tại có mỗi một người thực sợ hãi, kêu Hành Huy đi tới tầng một tìm quản lý viên lấy chìa khóa, sau đó tới đón nàng.

Tống Quân vừa nghe phòng thí nghiệm, nhất thời khẩn trương, bởi vì hắn nhớ không lầm thì bạn gái Hành Huy chính là sinh viên viện dược học.

Quả nhiên, Hành Huy ở trong điện thoại nói với Tống Quân rằng hắn hiện tại thật sự là đi không được, nhờ Tống Quân hỗ trợ đi tòa nhà lớn viện dược học tìm quản lý viên, sau đó đến lầu 7 giúp mở cửa dùm.

Kỳ thật khi đó Tống Quân còn không hiểu vì cái gì Thành Thụy Cảnh lại bị khóa ở trong phòng thí nghiệm, chính là nghe ý tứ của Hành Huy bề bộn nhiều việc lại thực sốt ruột, hắn cũng không biết xấu hổ cự tuyệt, đành phải đáp ứng.

Lúc sau Hành Huy lại gửi tin số điện thoại của Thành Thụy Cảnh cho hắn.

Tống Quân thu hồi di động, mở cửa nhìn phòng của Hạ Hoằng Thâm ở phía đối diện, cửa vẫn đóng như cũ, có thể là chưa có trở về, bởi vì không có nghe thấy tiếng bước chân của đối phương.

Đối với tòa nhà lớn viện dược học, Tống Quân có chút bóng ma tâm lý, chẳng qua đã đáp ứng với thỉnh cầu của Hành Huy, lại nghĩ tới Thành Thụy Cảnh là một nữ sinh bị khóa ở trên tầng, quả thật rất đáng sợ, vì thế đành phải cố lấy dũng khí đi một chuyến.

Khi Tống Quân đi vào bên trong học viện, cảm thấy được theo bình thường cũng không có cái gì khác nhau, tòa nhà lớn viện dược học từ bên ngoài nhìn qua cũng là im lặng đứng sững ở nơi đó, không có…chút dị thường nào.

Chuyện đêm hôm đó, theo như một giấc mộng hoặc là một ảo giác, hắn đều không thể nào hạ xuống dứt đi được, nhưng hắn còn không có nhìn thấy cái gì.

Tống Quân tính toán đi vào liền trực tiếp tìm quản lý viên, tìm được quản lý viên thì cùng nhau tiến lên tầng 7, cái này không có gì đáng sợ. (Rõ ràng bác sợ lại còn chối)

Nhưng ngay sau khi tiến vào tòa nhà lớn viện dược học, Tống Quân lại không tìm được quản lý viên, cửa phòng quản lý viên tòa nhà mở ra, TV bên trong còn vẫn đang được mở.

Hắn đi dạo một vòng ở trong tầng nhà, cũng thử kêu gọi quản lý viên ở gần phòng quản lý viên, nhưng lại không có lời đáp lại.

Lúc này, điện thoại Hành Huy lại gọi tới, Hành Huy hỏi hắn đã tới chưa, nói Thành Thụy Cảnh ở trên tầng một mình thực sợ hãi.

Tống Quân có chút bất đắc dĩ, sau đó cúp điện thoại, đứng ở tại chỗ do dự một chút.

Lúc này, đúng lúc có một nam một nữ từ bên ngoài tiến vào, vừa đi vừa nói hướng thang máy đi tới, Tống Quân liền lập tức đi theo, cùng bọn họ đi vào thang máy.

Hai người nam nữ đi tới tầng năm thì đi ra ngoài, còn lại một mình Tống Quân đi tới lầu 7. Cửa thang máy mở ra, hắn đi ra ngoài, lúc này mới biết vì sao Thành Thụy Cảnh bị khóa ở bên trong.

Ở trên hành lang có một cửa chống trộm, là hàng rào hình thức, đem hành lang chia thành hai nửa, Tống Quân hô một tiếng: “Chị Thành?”

Rất nhanh liền nghe được có người đáp lại hắn, Thành Thụy Cảnh từ bên trong một gian phòng chạy đến theo cửa chống trộm, hỏi:”Quản lý viên đến đây không?”

Tống Quân lắc đầu, “Em không tìm được quản lý viên.”

Thành Thụy Cảnh rất là thất vọng, nhưng mà vì gặp được Tống Quân, nên không còn lộ vẻ sợ, cô nhìn Tống Quân, cách một cửa sắt đứng, oán giận nói: “Ta ở bên trong, chỉ đóng cửa trong chốc lát, quên không nói với bọn họ, kết quả họ lúc đi sẽ đem khóa cửa lại! Tức chết ta!”

Tống Quân theo bản năng đưa tay đẩy cửa chống trộm một chút, đáng tiếc cửa bất động.

Thành Thụy Cảnh nói: “Làm sao bây giờ a? Quản lý viên đi vắng sao?”

Tống Quân nói: “Khi em tới đã không có ai, bạn cùng học với chị đâu? Gọi bọn họ trở về mở cửa dùm?”

Thành Thụy Cảnh nói: “Người cầm cái chìa khóa kia nói đã ra ngoài ăn com, phải hơn chín giờ mới trở về.”

Tống Quân rất là bất đắc dĩ, “Làm sao bây giờ? Chị chờ em đi xuống, em lại thử đi tìm quản lý viên xem sao.”

Thành Thụy Cảnh đưa tay bắt lấy cửa sắt, “Chớ đi như vậy, ta một người cảm thấy thực sợ hãi, ngươi cũng biết mấy ngày hôm trước chị Điền mới vừa từ trên tầng nhảy xuống.”

Tống Quân chính là muốn nói chuyện, trong giây lát giật mình, hắn đột nhiên có chút cà lăm hỏi một câu: “Chỉ có chị, có phải một mình chị ở đây không?”

Thành Thụy Cảnh xem sắc mặt hắn đều thay đổi, kỳ quái nói: “Đúng vậy, chỉ có một mình ta ở đây.”

Nàng chính là không có biết, Tống Quân vừa rồi nhìn thấy ở ngay phía sau Thành Thụy Cảnh, cách vị trí hai cánh cửa phòng toilet, có một cặp dép cao gót màu đỏ đứng ở nơi đó.

Theo vị trí của Tống Quân, chỉ có thể nhìn thấy một chút mũi giày, nhìn thì giống như hai chân người đứng khép lại đứng ở phía sau góc tường, chỉ lộ ra một chút mũi giày.

Thành Thụy Cảnh nhìn thấy sắc mặt của Tống Quân càng ngày càng khó coi, nhất thời cũng có chút khẩn trương, giảm thấp xuống thanh âm hỏi: “Làm sao vậy?”

Tống Quân rất muốn nói thật với nàng: ngươi quay đầu lại nhìn xem, nơi đó vẫn có một đôi giày là một người đang đứng? Nhưng hắn không dám nói ra khỏi miệng, hắn sợ chính mình hù dọa Thành Thụy Cảnh, càng sợ hãi Thành Thụy Cảnh một khi quay đầu nhìn lại, sẽ chứng thật cái gì đó.

“Làm sao bây giờ a?” Thành Thụy Cảnh càng rối rắm, nàng tính toán … gọi điện thoại thúc giục Hành Huy lại đây, nàng cảm thấy được tiểu sư đệ trước mặt này có chút ngơ ngác, không quá tin cậy.

Ngay khi Thành Thụy Cảnh cầm di động, bỗng nhiên nàng nhìn thấy ánh mắt của Tống Quân đã tràn ngập hoảng sợ.

Là hoảng sợ, bởi vì vừa rồi trong nháy mắt đó, Tống Quân nhìn thấy một bàn tay ở góc tường bên vươn tay ra vách tường bên cạnh, sơn móng tay là một màu đỏ tươi.

Thành Thụy Cảnh bị ánh mắt của Tống Quân hù sợ, nhất thời xoay người nhìn lại.

Nhưng đúng lúc này, thang máy phát ra “Đinh” một thanh âm vang lên, tiếp theo cửa thang máy mở ra, có người đi ra.

Tống Quân cùng Thành Thụy Cảnh đồng thời bị này tiếng vang hấp dẫn lực chú ý quay đầu nhìn, mới phát hiện là Hành Huy cùng một quản lý viên tầng đang bước đến đây.

Thành Thụy Cảnh lập tức cao hứng trở lại.

Tống Quân tiếp tục quay đầu trở lại nhìn, nhưng không còn nhìn thấy mũi giày cùng ngón tay lúc nãy.

Quản lý viên một bên oán hận, một bên lấy chìa khóa mở ra cửa chống trộm.

Thành Thụy Cảnh phát cáu với Hành Huy, trách hắn tới quá trễ, Hành Huy vẻ mặt buồn rầu, “Bà cô ơi, em có biết hay không anh thật vất vả mới tìm được người giúp anh trực ban một chút, anh lập tức chạy trở về đây.”

Tống Quân nghe vậy, có chút ngượng ngùng, nói với Hành Huy: “Ngượng ngùng, anh Hành Huy.”

Hành Huy vỗ bả vai hắn một cái, “Nói cái gì vậy, sư huynh còn muốn cám ơn ngươi chạy tới đây một chuyến, hôm nào mời ngươi ăn cơm.”

Thành Thụy Cảnh trở về trong phòng thí nghiệm thu thập ba lô nhỏ của mình, Tống Quân theo bản năng hướng tới phía trước đi vài bước, muốn đến cửa buồng vệ sinh nhìn xem, lại đột nhiên bị Hành Huy kéo cánh tay.

Hành Huy nói: “Bên kia là nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nam ở đối diện hành lang.”

Tống Quân đành phải ngừng lại.

Thành Thụy Cảnh thu thập xong đồ vật này nọ đi ra, quản lý viên lại một lần nữa đem cửa sắt khóa lại, đồng thời còn thuận tiện đem đóng đèn hành lang.

Có nhiều người như vậy cùng nhau đi, Tống Quân cũng không còn cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn canh cánh trong lòng với màn vừa nhìn thấy kia.

Nhưng mãi đến khi bọn hắn đi vào thang máy, vẫn đều không có nhìn thấy một lần nữa có người khác ở tầng này.

Tống Quân có cảm giác khả năng là bản thân trúng tà, gặp một chuyện kỳ quái phát sinh trong tòa nhà lớn viện dược học, liền liên tưởng tới chuyện đàn chị viện dược học nhảy lầu, Tống Quân càng có khuynh hướng tin chuyện ma quái ở tòa nhà lớn viện dược học.

Chính là vì sao mỗi lần chỉ có mình hắn gặp? Thành Thụy Cảnh ở bên trong một mình trong thời gian dài như vậy, nhưng đều không có nhìn thấy gì.

Tống Quân không biết làm sao cho tốt, loại chuyện này, hắn nói ra thì cũng sẽ chẳng có ai tin đi? Nếu không có thể tới miếu thờ, tìm gặp hòa thượng làm pháp sự?

Trong lúc miên man suy nghĩ, Tống Quân dần dần ngủ, hừng đông hôm sau, chuyện tối hôm qua không còn ám ảnh nữa.

Đêm hôm đó hắn không thể nào ngủ ngon, ngày hôm sau, buổi sáng Tống Quân đi gặp Chu Hoa Phùng Xuân, Chu Hoa Phùng Xuân dẫn hắn đi tới phòng thí nghiệm, để cho hắn làm quen với dụng cụ và thao thác trong phòng thí nghiệm. Trong phòng thí nghiệm có không ít đàn anh, đàn chị, Chu Hoa Phùng Xuân hiện tại chỉ dẫn theo hắn là một học viên.

Vì thế, ngày đó Chu Hoa Phùng Xuân còn dẫn riêng hắn đi xuống phòng bệnh lý dưới tầng giảng dạy, vừa tìm gặp Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm lúc đó đang viết đồ vật này nọ ở trong phòng làm việc, Tống Quân đi theo Chu Hoa Phùng Xuân, chứng kiến Hạ Hoằng Thâm đội kính mắt, mặc áo trùm trắng, nhất thời có chút đờ đẫn, hắn cảm thấy Hạ Hoằng Thâm như vậy thật đáng sợ, thậm chí còn mang theo một lời không nói rõ hàm xúc cấm dục.

Thái độ của Hạ Hoằng Thâm đối mặt với Chu Hoa Phùng Xuân cũng không có tính thân thiện, Chu Hoa Phùng Xuân nói với hắn để cho hắn giúp đỡ Tống Quân trong thời gian này, cũng không cho phép hắn cự tuyệt.

Trước khi hắn rời nhóm đi, ngón tay Hạ Hoằng Thâm lấy bút xoay xoay ký tên, nói với Tống Quân: “Có vấn đề có thể tới tìm ta.”

Buổi chiều, Tống Quân hơn ba giờ đã trở về ký túc xá.

Hắn vừa mới mở cửa phòng, liền nghe được tiếng bước chân ở trên tầng cầu thang “Đát đát”. Đây không phải là bước chân của Hành Huy hay Hạ Hoằng Thâm, mà là bước chân đi dép cao gót của nữ nhân vọng lại.

Tống Quân đứng ở tại chỗ, sau một lúc lâu nhìn thấy một chân cùng đôi dép cao gót màu đỏ, bước lên hành lang.

Người tới là Thành Thụy Cảnh.

Thành Thụy Cảnh ngày hôm nay mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, dưới chân là đôi dép cao gót màu đỏ, bộ dáng cẩn thận trong cách ăn mặc, cảm xúc của nàng hình như không được tốt, sau khi lên tầng liền đi đến phòng của Hành Huy.

Tống Quân nói với nàng: “Chị Thành, anh Hành Huy đi vắng.”

“Đi vắng a.” Thành Thụy Cảnh lập lại một lần, bộ dạng đứng ở tại chỗ cũng không có rời đi.

Tống Quân do dự đi xuống, xem ra Thành Thụy Cảnh không đi, mình cũng ngượng ngùng vào gian phòng mà đem cô ấy một mình lưu tại trên hành đang, vì vậy nói: “Chị, muốn hay không vào trong phòng em chờ một chút, nói không chừng Hành Huy anh ấy sẽ sớm trở về.”

Thành Thụy Cảnh nhìn qua hắn, nói: “Tốt.”

Tống Quân mời Thành Thụy Cảnh vào trong phòng rồi ngồi xuống, hắn chứng kiến nhìn thấy gian phòng của mình có chút loạn, nên đặc biệt muốn thu dọn.

Thành Thụy Cảnh đoan chính ngồi ở trên ghế ngồi, đưa tay đem một luồng tóc để ở phía sau tai.

Tống Quân chú ý tới tay nàng cũng thoa sơn móng tay màu đỏ, màu sắc trông giống với ngón tay xuất hiện đêm qua ở viện dược học.

Tống Quân đột nhiên không hiểu vì sao cảm thấy được có chút hơi lạnh, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Thành Thụy Cảnh, vì thế khắc chế suy nghĩ miên man của mình, nói: “Sư tỷ ngươi ngồi xuống đi, ta đi lấy chút nước để đun.”

Tống Quân cầm ấm điện nước của mình đi ra ngoài, đi đến phòng nước lấy đầy nước, sau đó trở lại phòng.

Lúc hắn rời đi cửa phòng không có đóng, nhưng khi trở lại lại không thấy Thành Thụy Cảnh ngồi ở trên ghế nữa, hắn cảm thấy kỳ quái, đẩy cửa liền nhìn thấy Thành Thụy Cảnh ngồi ở trên giường của hắn.

Thành Thụy Cảnh ngồi ở trên giường Tống Quân, đem màn mới mua hôm trước của Tống Quân buông, che ở nửa người trên của mình, chỉ lộ ra một đôi chân ở bên ngoài, cùng với móng tay màu hồng ở bên ngoài.

Tống Quân đột nhiên cảm thấy Thành Thụy Cảnh thật là đáng sợ, hắn lùi ra ngoài cửa trước liên tiếp hai bước, cảm giác được có người đánh trên người hắn, quay đầu phát hiện là Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm đưa tay tiếp lấy hắn, còn một phát bắt được siêu nước hắn suýt nữa làm rơi trên mặt đất.

“Như thế nào?” Thanh âm sâu chậm từ trước đến nay của Hạ Hoằng Thâm vang lên.

Tống Quân xoay người bắt lấy cánh tay của Hạ Hoằng Thâm, kêu một tiếng: “Hạ sư huynh!”