Thực Hồn Đồ

Chương 54: Ngàn năm




Từ chuồng gấu trúc đi ra, Tống Quân và Hoằng Thâm gặp Long Tinh với Tịch Yên Linh.

Tống Quân vừa nhìn thấy Tịch Yên Linh thì khẩn trương chạy đi mua cho cô ấy một cây kem  như phản xạ có điều kiện.

Tịch Yên Linh nhận que kem cắn hai miếng. Cô cảm thấy Tống Quân giống như có một âm mưu nên cả giận nói: “Anh đây là muốn em ăn càng nhiều càng béo hả?”

Tống Quân tỏ vẻ chính mình thực oan uổng.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Được rồi, có ăn thì ăn đi.”

Tịch Yên Linh cảm thấy rất ủy khuất nhưng cô vẫn nhịn không được ăn hết que kem.

Buổi tối hai người trở về ký túc xá, Hạ Hoằng Thâm đi tắm rửa. Tống Quân sau khi thấy hắn đi vào phòng tắm thì lấy Laptop lên mạng. Hắn đang chơi được một lúc thì nhận được thư gửi QQ của Phượng Tuấn Nguyên.

Tống Quân hơi ngạc nhiên nhưng sau đó hắn mới nhận ra đây là QQ của Hạ Hoằng Thâm.

Hắn nhận thư của Phượng Tuấn Nguyên và hỏi: “Cái gì vậy?”

Phượng Tuấn Nguyên trả lời: “Đưa cho cậu đấy”

Tống Quân không hiểu, hắn mở mail và nhìn thấy có hơn mười tấm hình, tất cả là ảnh chụp đi chơi vườn bách thú ngày hôm nay.

Phượng Tuấn Nguyên dùng điện thoại di động của hắn để chụp cảnh trong vườn thú gồm sư tử, lão hổ và hoa báo, liệp báo… Ngoại trừ sư tử ra thì Tống Quân không phân biệt được mấy con vật họ nhà mèo kia đâu là cha đâu là mẹ.

Lúc này hắn nghe thấy tiếng mở cửa của Hạ Hoằng Thâm nên hắn lập tức tắt hết ảnh chụp, sau đó còn khẩn trương xóa sạch, hắn không cho Hạ Hoằng Thâm nhìn đủ loại hình ảnh này đâu.

Trên người Hạ Hoằng Thâm còn vương hơi nước, hắn đi đến phía sau Tống Quân và hỏi hắn: “Đang làm gì vậy?”

Tống Quân lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Hạ Hoằng Thâm ôm hắn và đặt hắn ngồi lên trên chân mình.

Tống Quân đưa tay nhẹ nhàng chải vuốt lại sợi tóc của Hạ Hoằng Thâm giống như nhiều năm trước kia bọn họ ở chung đều làm vậy.

Hạ Hoằng Thâm dương dương tự đắc lười biếng tựa đầu trên vai Tống Quân.

Tống Quân đột nhiên nói với hắn: “Em sẽ dạy anh những chuyện người yêu sẽ làm.”

(Mèo: Hóa ra Tống Quân là dụ thụ 0o0)

Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Tốt!”

Sau đó Tống Quân xoay người vòng tay ôm lấy lưng của Hạ Hoằng Thâm. Cả người hắn lúc này ngồi xuống giường. Sau khi hồn phách hắn đầy đủ, thể chất của hắn cũng tốt hơn rất nhiều, nói thí dụ như sau việc đó, hắn còn tràn đầy tinh lực đi tới phòng tắm để tắm rửa.

Hắn nghĩ thừa dịp trời còn chưa hừng đông thì đi tắm, bằng không chốc nữa gặp Hành Huy rời giường sẽ rất xấu hổ.

Kết quả Tống Quân vừa mới xuống giường, đã bị Hạ Hoằng Thâm chặn ngang lại kéo trở về.

Hạ Hoằng Thâm xoay người ngồi ở trên người hắn.

Tống Quân kêu khổ nói: “Hạ sư huynh, đừng làm rộn.”

Hạ Hoằng Thâm hiển nhiên không dễ dàng bỏ qua, lúc Tống Quân định ngồi lên đã đem hắn kéo trở về.

Tống Quân cố gắng trở mình bò xuống giường.

Hạ Hoằng Thâm đột nhiên dùng móng vuốt sắc bén kéo qua bên cạnh đầu Tống Quân.

Tống Quân bị hù nhảy dựng, sau đó cảm giác Hạ Hoằng Thâm đang trắng trợn liếm ở sau lưng mình, dù không quay đầu thì hắn cũng đoán được Hạ Hoằng Thâm biến thành nguyên mẫu yêu thú của hắn ở phía sau lưng.

Hạ Hoằng Thâm dùng răng nanh cắn cổ Tống Quân, không cho hắn tiếp tục né ra.

Tuy rằng cảm giác được đối phương đã cố gắng thu liễm không có ý định cắn tổn thương hắn. Nhưng Tống Quân thì không chịu được, hắn biến trở về nguyên mẫu là một thanh kiếm đồng xanh cứng rắn rơi trên mặt đất.

Mặc dù như thế, Hạ Hoằng Thâm vẫn bắt hắn bế lên giường, tiếp tục những chuyện vừa mới xảy ra. Tống Quân hoàn toàn không muốn nhớ lại.

(Mèo: Sặc, cầm thú, một thanh kiếm mà cũng T0T)

Đợi đến khi Tống Quân mở cửa phòng định đi tắm rửa cũng là trời đã sáng.

Cả người hắn đều có chút hốt hoảng, vừa mở cửa ra đã bắt gặp Hành Huy ở bên ngoài.

Tống Quân cả kinh, vội vàng lập tức đóng cửa lại.

Mà Hành Huy vừa nhìn thấy Tống Quân thì lập tức chạy tới gõ cửa, hỏi: “Là Tống Quân sao? Ngươi sao lại ở trong phòng ngủ của Hạ sư huynh?”

Tống Quân tựa lưng vào cửa, không biết trả lời hắn như thế nào.

Vẫn là Hạ Hoằng Thâm đi tới búng hắn một cái, sau đó đưa tay mở cửa nói với Hành Huy: “Hắn đang làm luận văn.”

(Mèo: Khinh, rõ ràng làm chuyện người lớn)

Nghe Hạ Hoằng Thâm nói như vậy. Hành Huy liền chấp nhận Tống Quân viết luận văn, Hạ Hoằng Thâm hướng dẫn hắn viết luận văn giống như là chuyện bình thường không có gì không đúng. “À” một tiếng rồi đi tới phòng tắm.

Sau khi Hành Huy ra khỏi ký túc xá, Tống Quân mới đi tới phòng đi tắm rửa, sau đó hắn trở về gian phòng của mình thay quần áo. Hắn hôm nay còn phải đi trung tâm xét nghiệm làm việc, hơn nữa tuần này đàn chị khóa trên cũng đã xuất viện.

Lúc ra cửa, Tống Quân gặp Hạ Hoằng Thâm đã biến thành Tiểu Hắc miêu đứng ở cửa chờ hắn.

Thấy Tống Quân đi ra, Tiểu Hắc miêu cắn ống quần hắn, muốn đi theo hắn.

Tống Quân vì thế đành phải bế nó đi cùng.

Qua một buổi sáng, đàn chị khóa trên đã bình phục ra viện cố gắng dụ dỗ Tiểu hắc miêu nhưng dù làm gì thì Tiểu hắc miêu cũng không có bất kỳ một phản ứng nào, những khi rảnh rỗi nói chuyện thì Tiểu hắc miêu mới đi vòng quanh hai chân Tống Quân.

Cô ngồi xổm bên cạnh hắn, đưa tay định tóm đuôi Tiểu Hắc, hâm mộ nói: “Làm sao ngươi có thể nuôi một con mèo ngoan như vậy nhỉ?”

Tống Quân miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Đại khái chắc là giống người.”

Cả ngày Tiểu hắc miêu không có việc gì ở bên cạnh Tống Quân, buổi chiều lúc không có việc gì làm thì sẽ nằm ngủ ở trên đùi Tống Quân.

Lúc tan tầm buổi chiều, khi đàn chị khóa trên đã rời đi trước, Hạ Hoằng Thâm mới dẫn Tống Quân cùng hắn đi tới quán bar Lăng Tiếu vào buổi tối.

Tống Quân còn không có quên chuyện quấy rối lần đó ở quán bar, nhất thời có chút khẩn trương, hỏi: “Anh đi tới quán bar của hắn làm chi?”

Hạ Hoằng Thâm một bàn tay giữ ở bả vai hắn, nói: “Anh muốn nói cho bọn họ biết chuyện của Yêu Thị.”

Nói tới đây, Tống Quân cảm thấy hiếu kỳ: “Anh có biết tân nhậm Hào là ai không?”

“Tạm thời ghế vẫn trống!” Hạ Hoằng Thâm nói, “Do phán quan và Âm Dương Tư Công quản lý đối ngoại, chờ đến khi có người thích hợp thì mới có thể nhậm chức.”

Tống Quân nghe vậy thì gật gật đầu.

Buổi tối, khi Hạ Hoằng Thâm mang Tống Quân đến quán bar Lăng Tiếu, khiến không khí cả quán bar nhất thời khẩn trương lên.

Hạ Hoằng Thâm tùy ý ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh và phát ra yêu khí một vòng xung quanh yêu quái.

Phó Văn Hy hùng hổ chạy tới, nói: “Ngươi tới nơi này để làm gì?”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Phao* đi.”

* pha đi = ý anh Hạ ở đây là bảo người bồi bàn pha chế đồ uống.

Phó Văn Hy cả giận nói: “Không chào đón ngươi!”

Hai chân Hạ Hoằng Thâm để ở trên một bàn gần nhất, hai tay ôm ngực nhìn Phó Văn Hy.

Phó Văn Hy cũng có chút sợ hắn, vì thế nhìn sang Tống Quân, nói: “Ở đây không cho phép mang vũ khí!”

Tống Quân nhất thời tức giận nói: “Dựa vào cái gì! Ngoài cửa các người không có viết quy định này!”

Lúc này, Lăng Tiếu kịp thời tới bên này để ngăn trở bọn họ khắc khẩu.

Lăng Tiếu ngồi xuống đối diện với Hạ Hoằng Thâm, hỏi: ” Ngươi đại giá quang lâm có chuyện gì?”

Bọn họ có địch ý đối với Hạ Hoằng Thâm. Sau khi trải qua lần ma khí tràn vào thành phố mặc dù đã giảm địch ý đi nhiều, ít nhất chỉ cần là có một đại yêu quái không có ý định hủy diệt thành phố này giống bọn họ đều muốn bảo hộ nơi này thì tốt rồi.

Yêu loại khác với thần tiên, bọn họ cùng nhân loại sinh sống chung thành phố này. Bọn họ không muốn nơi này bị phá hư, cho nên bọn họ cũng có trật tự của bọn họ.

Hạ Hoằng Thâm không trả lời vấn đề của Lăng Tiếu mà hỏi: “Hiện tại Yêu Thị còn sót lại thế lực ở nơi nào?”

Lăng Tiếu trả lời: “Đều do Vân tiên sinh tuyên bố tin tức, lúc trước ông ấy nói Yêu Thị cần ngừng làm việc.”

Hạ Hoằng Thâm lại nói với hắn: “Ta biết rồi, ngươi bảo Vân tiên sinh tới gặp ta, ta sẽ tiếp tục lo liệu chuyện của Yêu Thị.”

Lúc này không chỉ Lăng Tiếu mà toàn bộ mọi người trong quán bar đều chú ý tới.

“Ngươi sẽ mở lại Yêu Thị?” Phó Văn Hy phi thường kinh ngạc.

Hạ Hoằng Thâm hỏi: “Không thể?”

Phó Văn Hy chần chờ một lúc mới nói, “Ta nghĩ đến khi ngươi trở về Thiên giới.”

“Không quay về.” Hạ Hoằng Thâm nói, “Sau khi ta tiếp nhận chuyện Yêu Thị, chuyện tình của  yêu giới ta cũng sẽ không bỏ mặc.”

Tống Quân không khỏi liếc nhìn Hạ Hoằng Thâm.

Sắc mặt của Hạ Hoằng Thâm vẫn không chút thay đổi, người bên ngoài căn bản không thể nào đoán được tâm tư của hắn.

Nhưng Tống Quân biết, hắn và Hạ Hoằng Thâm ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, Hạ Hoằng Thâm nghĩ cái gì hắn là người rõ ràng nhất. Kỳ thật Hạ Hoằng Thâm chỉ nghĩ sẽ lưu lại thành phố này mà thôi. Sau sự việc Sầm Hỷ kia, đại khái là Hạ Hoằng Thâm cảm thấy có chút buồn bực, hắn không muốn lại có người tiếp tục phá hoại thành phố này.

Hạ Hoằng Thâm ở địa bàn này, chính là một con đại miêu đem cả thành phố nghiêm chỉnh trở thành địa bàn của hắn, cho nên mọi chuyện ở nơi này sẽ phải nằm trong tay hắn, những mãnh thú khác muốn xâm nhập địa bàn của hắn sẽ bị đuổi đi.

Lăng Tiếu vốn cũng là mãnh thú, nhưng Hạ Hoằng Thâm lại không coi hắn để vào mắt. Luận thực lực, Lăng Tiếu còn xa mới là đối thủ của Hạ Hoằng Thâm.

Hoàn hảo là sói vốn là động vật quần cư cho nên Lăng Tiếu cũng không bài xích Hạ Hoằng Thâm, hắn nói: “Ta sẽ liên hệ với Vân Tiên sinh và nói cho ông ấy biết lời ngươi nói.”

Hạ Hoằng Thâm gật gật đầu, “Gọi hắn tới gặp ta.”

Vì thế sau hai tháng, khi vừa bước vào mùa thu, Yêu Thị lại một lần nữa khai trương.

Đêm hôm đó, Phượng Tuấn Nguyên đứng ở cổng lớn công viên trò chơi kiểm phiếu.

Toàn bộ yêu quái tiến vào đều len lén đánh giá hắn, sau đó xì xào bàn tán nói: “Đây là thanh Phượng sí lưu kim của Trậm Liêu.”

“Thoạt nhìn thực anh tuấn!”

“Bất quá nhìn vẫn kém hơn Tinh Quân.”

“Cũng rất lợi hại, nghe nói ngày hôm nay Tinh Quân cũng tới.”

Sắc mặt của Phượng Tuấn Nguyên không chút thay đổi. Hắn vươn tay cho yêu quái kế tiếp nói: “Phiếu.”

Công viên trò chơi phi thường náo nhiệt, đây có lẽ là lần náo nhiệt nhất của Yêu Thị kể từ trước đến nay của cả thành phố.

Gấu trúc vẫn như cũ ở lối rẽ bán mặt nạ. Long Tinh lựa chọn một hồi đều thấy không thích hợp.

Gấu trúc một bên tùy ý cầm một cái mặt nạ, nói: “Đừng chọn nữa, cái nào cũng tốt hết.”

Long Tinh không do dự nữa. Hắn đi đến bên bể nước nhìn xuống bể nước xem cái bóng của mình, có vẻ như hắn không tin lời nói của gấu trúc.

Gấu trúc vừa đong đưa tới, muốn nói hai câu dễ nghe nhưng bởi vì bụng lớn nên đẩy ngã Long Tinh xuống hồ nước.

“Ai nha! ” nó không có ý kêu, “Thực xin lỗi.”

Lúc này từ trong nước vọt ra một cái roi màu bạc quấn quanh chân gấu trúc và lôi nó xuống nước, nhất thời tung tóe đầy bọt nước.

Tịch Yên Linh nghe thấy tiếng động thì liếc mắt nhìn qua, sau đó cô lại tiếp tục nhìn về quầy hàng bán kẹo đường trước mặt.

Chủ nhân quầy hàng là một con tùng thử tinh. Kỳ thật nó là giống sóc sống không lâu nên tu thành yêu cũng không dễ dàng, cho dù tu luyện ra, phép thuật cũng không mạnh.

Nó có chút khẩn trương quay mắt về phía Tịch Yên Linh, thật vất vả chuyển kẹo đường ra, khi móng vuốt run lên rồi hạ xuống nên kẹo đường bị rơi trên mặt đất.

Tịch Yên Linh tiếc hận “Ai nha” một tiếng, quay đầu nhìn về phía sóc chờ hắn một lần nữa đưa cho mình một cái khác.

Tiểu Tùng bị Tịch Yên Linh nhìn chằm chằm, nhất thời hai cái răng cửa va vào nhau.

Tịch Yên Linh kỳ quái nhìn nó, sau đó cũng học nó dùng răng nanh va chạm nhau, nói: “Ngươi đơ ra đó làm gì? Mau, mau làm cho ta thêm một cái đi, bằng không ta sẽ không trả tiền ngươi đâu.”

Răng cửa của Tiểu Tùng càng va chạm lợi hại.

Tịch Yên Linh sinh khí nói: “Ta muốn tìm chủ nhân ta tới đây.”

Tiểu Tùng chuột lập tức bật lên, trực tiếp lủi khỏi chỗ ngồi. Tịch Yên Linh muốn đuổi cũng không đuổi kịp vì vậy cô đành bỏ đi.

Tống Quân ngồi ở chỗ cao nhất trên bánh xe chọc trời. Tuy rằng có đèn lóe sáng nhưng ở trên bánh xe cao chọc trời vẫn rất yên lặng. Hắn cứ như vậy ngồi ở trên chỗ cao nhất ngắm nhìn phong cảnh ở phía dưới.

Hạ Hoằng Thâm vẫn duy trì nguyên mẫu yêu thú của hắn mà cùng Tống Quân ở trên mái hiên. Hắn đung đưa cái đuôi xuống dưới suýt nữa thì đập vào cửa sổ thủy tinh.

Tống Quân vươn tay ra nhéo cái đuôi của hắn.

Hạ Hoằng Thâm vì thế giật giật cái đuôi, lại trực tiếp cuốn lấy Tống Quân đặt ở trên lưng mình.

Tống Quân nằm ở trên người hắn, cùng hắn nhìn xuống mặt đất.

Đột nhiên, Tống Quân có chút kinh ngạc chỉ vào một người ở trong đám người nói: “Đó không phải là Vân Phách đại sư sao?”

Hạ Hoằng Thâm nhìn một cái, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.

Tống Quân cầm một lông trên đầu hắn, nói: “Phía sau hắn là ai?”

Hạ Hoằng Thâm lại nhìn một cái, nói: “Là Quỷ Hồn.”

Tống Quân nhìn kỹ, phát hiện Quỷ hồn đi phía sau Vân Phách không ngờ là Vạn Minh Quang.

Đột nhiên Tống Quân có chút vui vẻ, hắn nằm xuống và quay mặt vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Luận văn của em thế nào rồi? SCI có thể qua không?”

Tống Quân bất đắc dĩ nói: “Ngay tại lúc này anh không thể không nói về nó sao?”

Cùng lúc đó, chân trời xuất hiện pháo hoa, Yêu Thị tháng chín chính thức bắt đầu rồi.

Sau ngàn năm Tinh Quân làm bạn bên Trậm Liêu, có lẽ còn có vô số ngàn năm, vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.

Mèo: Đừng bảo Vân Phách và Vạn Minh Quang là một đôi nhé

Anh Hạ thật không có chút lãng mạn nào cả, lúc này còn nói tới học vs hành.