Thực Sắc

Chương 79: C79: Chương 78




Ba trăm vạn!

Nhà xuất bản Thải Hồng bên kia bồi thường một nửa, ta bên này cần phải thường một trăm năm mươi vạn!

Tiền kịch bản toàn bộ đã dùng hết căn bản không gởi ngân hàng. Sau này mỗi tháng 700 tệ tiền nhà làm sao bây giờ? Một trăm năm mươi vạn phải bồi thường thế nào!

Có thể không bồi thường không?!

Chỉ Nhiên đã ba ngày ba đêm không cách nào đi vào giấc ngủ, cảm giác căn thẳng trong từng dây thần kinh khiến nàng căng như dây cung sắp bắn tên, nhưng cũng không cách nào thả lỏng.

Ngày thứ tư nàng rốt cục có thể ngủ một hồi, điện thoại đột nhiên vang lên, nàng bật dậy, nhìn số điện thoại xa lạ có loại chờ mong kỳ quái.

"Uy...."

"Người khỏe, là Vương Nhị Hoàn tiểu thư sao?"

"....." Chỉ Nhiên trầm mặc không nói chuyện.

"..... Người khỏe, ta là luật sư của tổ sản xuất phim《 Mỹ Thực Tâm Sự》có một số việc muốn tìm ngài nói chuyện. Ngài có thời gian thì...."

Chỉ Nhiên trực tiếp đem điện thoại ném ra ngoài!

Nàng đã biết những người này chỉ biết bỏ đá xuống giếng! Tổ biên kịch có thể có chuyện gì! Không phải đến đòi nợ sao! Cũng không phải ta muốn gây chuyện trước khi phim phát sóng! Đều là Trần Thiên Ngữ các nàng làm a! Các ngươi không có biện pháp quảng bá không có quan hệ gì với ta! Cho dù bảo ta bán nhà cũng không bồi thường nổi! Hơn nữa, nhà bán rồi bảo ta nên ở nơi nào! Chẳng lẽ phải lưu lạc đầu đường sao! Ta không muốn! Muốn bồi thường thì các ngươi đi tìm Trần Thiên Ngữ! Nàng có tiền như vậy, bên cạnh còn có ông chủ lớn! Đi tìm nàng!

Chỉ Nhiên chỗ nào cũng không dám đi, thức ăn trong tủ lạnh đã lên móc, trên bàn trên mặt đất tất cả đều là bụi, không ngừng có người nhấn chuông cửa nhưng nàng không dám mở cửa, không muốn biết bên ngoài là ai, thế giới này đối với nàng mà nói là nguy hiểm như vậy!

Nàng nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy không phải chết đói thì cũng sẽ phát điên.

Ăn một miếng mì thiếu chút nữa nhổ ra, nàng vô cùng hoài niệm hải sản tươi sống đã từng ăn. Vẫn ăn không vô, mở TV dời đi một chút lực chú ý. TV chỉ tập trung ở kênh giải trí, người trong TV chỉ xuất hiện trên màn ảnh sẽ không bò ra hại nàng.

Ai ngờ, nàng vẫn nhìn thấy Trần Thiên Ngữ!

Trần Thiên Ngữ mặc ngăn nắp xinh đẹp tham gia một buổi bán đấu giá từ thiện, là quyên góp cho trẻ em vùng khó khăn để cho các em có cơm ăn. Trong TV phảng phất là một thế giới khác, có tiếng nói tiếng cười, còn có đèn tựu quang, Trần Thiên Ngữ dưới sự chú ý của vô số người cười đến xuân phong đắc ý, đúng là vô cùng xinh đẹp. Hai đứa trẻ đứng bên cạnh nàng, nàng nửa ngồi nửa quỳ chụp ảnh cùng chúng, càng là vung tiền như rác đầu tiên đấu giá một nghiên mực cổ.

Nữ nhân này một phiên tòa là có thể kiếm hơn ba trăm vạn! Lên ti vi làm chương trình lại thu nhập một con số lớn đi! Nhà xuất bản Thải Hồng đã bồi thường một nửa cho nàng ta, vì sao nàng còn phải bồi thường chứ? Nàng ta chi mấy vạn mua một cái nghiên mực cũ nát, nàng ta căn bản không thiếu tiền!

Chỉ Nhiên gắt gao ôm lấy gối đầu!

Đi tìm nàng ta? Để nàng ta không bức ép nàng nữa, nàng ta sẽ đáp ứng sao? Cứ như vậy không biết nàng ta có bao nhiêu đắc ý? Nhưng đã không có biện pháp tốt hơn... Nàng ta đần như vậy, nói một câu sẽ mềm lòng, nhất định sẽ!

Lúc Trần Thiên Ngữ cầm nghiên mực về nhà Trương Tĩnh Hân nhìn nàng chằm chằm.

"Tốt xấu gì ngươi cũng nên mua một cái nồi cái chén hay cái bồn gì đó trở về ta còn có thể dùng được, ngươi lại mua một cái nghiên mực....." Trương Tĩnh Hân cầm lấy nhìn một cái: "Loại nghiên mực đá tùng hoa phượng văn này không đáng bao nhiêu tiền, trong thư phòng của ba ta bên kia chất đầy, toàn bộ đều là làm bài trí dọa người."

Trần Thiên Ngữ ngồi trên ghế sô phô tẩy đi lớp trang điểm trên mặt: "Ta lại không hiểu những thứ này, chính là đến tham dự mà thôi, đây đã là hội đấu giá từ thiện còn có thể lấy ra cái gì tốt chứ? Những thứ khác hơn phân nửa là hàng nhái, thậm chí còn có quần áo quần lót, bàn chãi, giấy vệ sinh của minh tinh, ta mua làm gì. Không bằng mua nghiên mực này, ít nhất là văn nhã xinh đẹp, tùy tay cầm lên còn có thể đập quả hạch đào." (=_= ôi! những nữ nhân văn nhã lấy nghiên mực cổ đập quả hạch đào, thật là một thú vui tao nhã ~)

Trương Tĩnh Hân đem nghiên mực cất xong: "Đúng, Trần lão sư cơ trí. Ngày mai ngươi còn có hoạt động?"


Trần Thiên Ngữ nghĩ đến lịch trình gần đây đã cảm thấy cả người đau nhức: "Ban ngày đến tạp chí xã họp, buổi tối có một buổi phỏng vấn." Nói đến đây nàng có chút buồn bực: "Tuy rằng ngươi nói muốn tăng tần số xuất hiện thì nên nhận phỏng vấn, nên ta đều nhận, nhưng luôn cảm thấy.... Ta cũng không phải minh tinh, tại sao phải mỗi ngày xuất hiện dưới ánh đèn? Lại là phỏng vấn lại là chụp ảnh, cảm giác rất cổ quái."

"Phải, biết ngươi không thích việc này, nhưng lúc này chẳng phải vì đặt nền tảng cho tương lai sao? Chờ ngươi danh tiếng ổn định, có thể đem tư thái nâng cao thêm một tầng, không cần làm gì cũng có danh khí." Trương Tĩnh Hân đậy kín nước tẩy trang, muốn hôn nàng một chút, nhìn thấy khuôn mặt nàng đắp mặt nạ từng khối đen thùi, có chút không thể nào hạ miệng: "Được rồi, cuối cùng cũng đến thời khắc quan trọng mỗi ngày : Đêm nay ăn khuya muốn ăn món gì?"

Từ sau khi quan hệ giữa hai người đi vào quỹ đạo Trần Thiên Ngữ hầu như mỗi ngày đều chạy đến nhà Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân cũng dùng mỹ thực dụ dỗ nàng, khiến nàng có nhà không muốn về. Biệt thự số tám tiểu khu Lộc Sơn thùng rỗng kêu to.

Tục ngữ nói nếu muốn nắm giữ một người, đầu tiên phải bắt được dạ dày của người đó. Lời nói này nghe qua cảm thấy rất bình thường nhưng phải tự mình trải qua mới thể hội đầy đủ. Đặc biệt đối với loại thần thú tham ăn chuyển thế như Trần Thiên Ngữ mà nói, trù nghệ không chút khiếm khuyết của Trương Tĩnh Hân chính là sự hấp dẫn trí mạng đối với nàng.

Mỗi khi Trương Tĩnh Hân làm ra một món ăn ngon, độ hảo cảm của Trần Thiên Ngữ đối với nàng sẽ bùm bùm điên cuồng tăng lên. Lần trước hai người đến một quán ăn lâu đời nổi danh ở thành phố B ăn đậu hũ Bát Bảo, lúc ăn Trần Thiên Ngữ liền biết đó là tác phẩm của đầu bếp cấp đại thần, trên đường trở về còn nhớ mãi không quên. Lúc đó Trương Tĩnh Hân không hề nói tiếng nào, hôm sau liền làm ra một phần giống món đó như đúc đặt trước mặt Trần Thiên Ngữ.

Trần Thiên Ngữ nếm thử, không chỉ có vẻ ngoài giống nhau mà ngay cả hương vị cũng không khác biệt, thậm chí còn tinh tế mỹ vị hơn! Trương lão bản đơn giản là máy photo 3D của giới mỹ thực!

"Ân, món ăn khuya đêm nay ta đã chuẩn bị xong." Trương Tĩnh Hân thần bí dẫn Trần Thiên Ngữ đến phòng bếp, chỉ vào nấp nồi hỏi: "Trần lão sư đoán xem đây là thứ gì?"

Trần Thiên Ngữ vừa thấy cái nắp liền hiểu: "Bào ngư?"

Trương Tĩnh Hân: ".... Ngay cả một cái nút cũng không cho cơ hội bán, đúng vậy, là bào ngư."

Trần Thiên Ngữ mở nắp ra, hương khí đập vào mặt. Ngoại trừ hương thơm của bào ngư còn có mùi của thịt heo cùng thịt gà.

"Này...." Trần Thiên Ngữ xốc một con bào ngư lên, từ xúc cảm giữa đôi đũa nàng liền biết mùi vị của bào ngư nào phi thường tốt. Bào ngư hơi khô không dễ làm mềm, thậm chí nấu vài ngày thì chỉ càng nấu càng dai cứng, muốn mềm nhưng không mất tính dai, đảm bảo khẩu cảm hoàn mỹ, từ khi chuẩn bị đến khi vào nồi đều cần kinh nghiệm phong phú cùng độ lửa chuẩn xác.

Trần Thiên Ngữ ăn một miếng, hai mắt tỏa ánh sáng, ăn ngon đến thiếu chút nữa bật khóc, hỏi Trương Tĩnh Hân: "Ngươi đây là bào ngư cực phẩm của Nhật bản? Làm sao làm được?"

Trương Tĩnh Hân nói: "Ăn ngon là được rồi, ngươi cũng không phải đầu bếp, hà tất quan tâm làm thế nào. Để cái miệng hảo hảo thưởng thức là được."

"Không thể! Không nên tàn nhẫn như vậy a! Tuy rằng ta không cách nào nấu ăn nữa nhưng ta có quyền lợi được biết quá trình chế tác một món ăn ngon nha! Có bạn gái là đầu bếp lẽ nào ngay cả chút phúc lợi đó cũng không thể có sao!"

Trương Tĩnh Hân: "Lẽ nào phúc lợi không phải mỗi ngày đều có món ngon ăn sao?"

Trần Thiên Ngữ dựa vào trong lòng Trương Tĩnh Hân, đầu nàng xoay qua xoay lại trong ngực Trương Tĩnh Hân: "Tĩnh Tĩnh – không nên nhỏ mọn như vậy, nói cho người ta biết đi -."

Trương Tĩnh Hân một tay ôm lấy nàng: "Ngô nga, thật là đáng yêu, ngươi như vậy ta sẽ không muốn nói cái gì kỹ xảo nấu nướng, trực tiếp đem ngươi kéo đến trên giường a."

"Trương Tĩnh Hân!" Trần Thiên Ngữ làm nũng đến nhân sinh gặp nguy cơ, lập tức chuyển hoán phong cách đổi thành vẻ hung ác, nhéo đùi Trương Tĩnh Hân: "Suy nghĩ thật kỹ, là muốn tiếp tục thừa nước đục thả câu hay là muốn bắp đùi."

".... Ta chọn bắp đùi." Trương Tĩnh Hân mồ hôi lạnh đều chảy xuống.

Cực phẩm bào ngư của Nhật Bản đầu to, được gọi là bào hoàng. Nếu đã quý giá nhưu vậy, thì nguyên liệu giúp nó ngon miệng cũng không thể qua loa.

"Nước dùng quả thật là canh gà cùng canh thịt heo. Dùng thịt gà cùng sườn lợn nấu hết bọt máu, thịt ba chỉ chiên đến chuyển vàng cho vào nồi cùng với bào ngư, nước phải trong, sau đó ởđây liền có một thiết bị vô cùng quan trọng ta muốn giới thiệu." Trương Tĩnh Hân vỗ vỗ cái bếp than nhỏ không chút tro bụi, thập phần đắc ý.

"Bếp than?"

"Không sai, chính là bếp than. Nấu bào ngư kỵ lửa lớn, thế nhưng lửa của bếp than tương đối nhu hòa, dùng lửa nhỏ nấu nhiệt khí có thể nhiều lần tác dụng lên nguyên liệu, khiến bảo hoàng của chúng ta hoàn mỹ tạo tác thành mỹ vị, quá trình này cần hai ngày, trong thời gian đó không cần phải liên tục trông chừng, cứ như vậy mà nấu."


"Nhưng phương pháp như vậy cũng không xem như hiếm thấy, vì sao ngươi làm lại ngon đến vậy..ách!"

Trong lúc Trương Tĩnh Hân nói chuyện Trần Thiên Ngữ đã ăn nồi bào ngư đến nước dùng cũng không còn, Trương Tĩnh Hân: "Được lắm ngươi không chừa lại cho ta. Ân, nếu không tại sao nói ta từ nhỏ liền được khen là thiên tài tiểu đầu bếp? Nói là nấu hai ngày, nhưng thực ra thì ngày thứ nhất nấu đến tối, sau đó tắt lò lửa, dùng than nung cả đem, ngày thứ hai lại tiếp tục nấu."

Trần Thiên Ngữ bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, lúc hạ nhiệt bào ngư sẽ hấp thu nước dùng, tự nhiên là vừa ngon miệng lại vừa mềm!"

Trương Tĩnh Hân đem nước dùng con thừa đổ ra nếm một miếng, tựa hồ cũng rất hài lòng tác phẩm của mình.

Trong mắt Trần Thiên Ngữ hoa đào chợt hiện: "Bởi vì ăn quá ngon cho nên lại nhịn không được.... Lần sau nhất định nhắc nhở ta ăn ít một chút."

Trương Tĩnh Hân nói: "Đâu cần cố ý nhắc nhở." Từ trong góc phòng xách ra một cái cân thể trọng: "Sau khi nàng ăn cơm xong liền cân một lần, đảm bảo ngươi sẽ không tranh thức ăn của ta nữa. Đến đây, hôm nay ghi nhớ con số trước đã."

Thấy cân thể trọng Trần Thiên Ngữ lập tức héo rũ, len lén ở dưới bàn nhéo nhéo bụng nhỏ mềm mại: "Không cần!"

"Không thể giở trò, mau lên."

"Không cần!"

Trần Thiên Ngữ muốn chạy trốn, Trương Tĩnh Hân một chiêu liền thuận lợi đem nàng kéo trở về, Trần Thiên Ngữ vừa xoay người liền phát hiện mình chạy hai bước trái lại cách Trương Tĩnh Hân càng gần, ngạc nhiên: "Ngươi đây là võ công gì, thái cực?!"

Trương Tĩnh Hân đem nàng đẩy lên bàn cân, nàng cúi đầu vừa nhìn, sợ đến run rẩy một cái.

Đôi mắt Trương Tĩnh Hân cũng tròn xoe, ngẩng đầu nhìn lên, hả hê bật cười: "Trần lão sư, xem ra ta nuôi ngươi rất tốt."

Không thể nào – – – –

Lần trước cân thể trọng là trạm cuối cùng trong chuyến du lịch toàn quốc, cân lúc về nhà, khi đó vẫn chưa hơn trăm 50kg chưa bao lâu a! Bất quá là cùng Trương Tĩnh Hân nói chuyện yêu đương cư nhiên tăng 5kg.

Trần Thiên Ngữ bị hù dọa choáng váng, bị dọa đến có thể gầy đi 1kg. Nàng mạnh ngẩng đầu một cái vừa lúc trước mặt chính là một tấm gương lớn, toàn thân trong gương chỉ có bụng là nhô ram đầy mặt hồng quang, hai cằm mơ hồ có thể thấy được!

Trương Tĩnh Hân nha đầu này tuyệt đối là cố ý đem cân thể trọng đặt ở chỗ này! Song trọng đả kích!

Trần Thiên Ngữ khóc lớn từ trên bàn chân chạy xuống: "Ta sẽ không bao giờ ăn khuya nữa – -."

Chọc cho Trương Tĩnh Hân cười ha hả.

"Trần lão sư, đừng ủ rũ, cơm vẫn phải ăn, ân?"

" Bỏ đi! Ngươi nhất định là cố ý! Mỗi buổi tối đều làm món ăn khuya muốn đem ta nuôi thành kẻ mập!" Một cái gối từ lầu hai nện xuống, Trương Tĩnh Hân đứng trên cầu thang vững vàng đón được.

"Còn trách ta. Ta làm đều là hai phần, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi muốn một mình ăn hết.... Ngươi không nặng thì ai nặng."

"Không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ta chỉ muốn làm một kẻ mập mạp yên tĩnh mà chết."


Hôm sau Trần Thiên Ngữ thức dậy để giải quyết nhân sinh đại sự, sau đó cởi áo ngủ ra, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng không ít, lấy dũng khí lần thứ hai đứng lên bàn cân.

Nhẹ 1kg so với hôm qua!

1Kg a! Vừa rồi bài tiết ra ngoài nên nhẹ đi! Suy nghĩ tỉ mỉ cảm thấy rất khủng khiếp!

Nhưng nhẹ đi 1Kg là chuyện tốt, Trần Thiên Ngữ quyết định sau này quá buổi chiều sẽ không ăn, tuyên thệ phải trở lại dưới 50kg.

Trương Tĩnh Hân còn đang ngủ, Trần Thiên Ngữ mười giờ phải đến tạp chí xã đi họp.

Lái xe đến công ty, lúc lên thang máy nhân viên mỉm cười với nàng: "Sớm a, Trần lão sư."

Trần Thiên Ngữ có chút giật mình, lễ độ đáp một câu buổi sáng tốt lành.

Tòa nhà này nhiều công ty như vậy, nhân viên trực thang máy cũng không chỉ có một mình nàng.... Nàng cư nhiên biết ta họ gì? Đại khái gần đây cơ hội lộ mặt quả thật rất nhiều đi. Không xong.... Trần Thiên Ngữ nhỏ giọng nín thở quay đầu liếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong thang máy – lẽ nào gần đây ta chính là dùng khuôn mặt béo tròn này lên TV sao! Nhân sinh..... Sắp tới tuyệt không dám lên Weibo nữa! Nhất định sẽ bị mỉa mai đến thương tích đầy mình!

Trần Thiên Ngữ bị mỉm cười ân cần thăm hỏi khiến tâm tình sáng sớm của Trần Thiên Ngữ cũng không tệ, đến công ty, các đồng nghiệp cũng đều mỉm cười chào nàng.

"Trần tỷ!" Tiếp tân theo ở phía sau gọi nàng.

"Làm sao vậy?"

"Cái kia.... Sáng sớm có một người tự xưng là Chỉ Nhiên nói muốn đến tìm ngài, cũng không hẹn trước, nhưng nàng bảo hôm nay phải gặp được ngài, chết sống cũng không đi, ta để nàng ngồi trong phòng hội nghị chờ ngài. Hiện tại người vẫn còn ở đây... Ngài xem..."

Trần Thiên Ngữ nghiêng người nhìn vào trong phòng hội nghị, xuyên qua lớp thuỷ tinh mờ có thể thấy một thân ảnh nhỏ nhắn.

"Ta đã biết, ngươi rót ly nước cho nàng, ta lập tức đến gặp nàng."

"Đã rót rồi."

"Được rồi, cảm ơn."

Trần Thiên Ngữ đem đồ vật cất xong phải đến phòng họp, Chỉ Nhiên nhìn thấy Trần Thiên Ngữ có chút kích động.

Bộ dáng của nàng thực sự quá tệ rồi, không bao lâu thì đã từ một tiểu cô nương biết cách ăn mặc biến thành phụ nữ nhếch nhác rồi, mái tóc bóng nhãy, quần áo cũng rất không chỉnh chu, trong mắt tất cả đều là tơ máu, nhìn thấy Trần Thiên Ngữ muốn mở miệng rồi lại do dự.

"Nói đi, tìm ta có chuyện gì." Trần Thiên Ngữ ngồi vào đối diện nàng.

Chỉ Nhiên thấp giọng nói: "Ngươi làm được rồi.....Ngươi nói muốn ta cùng đường, muốn ta đến cầu xin ngươi... Ngươi thật sự làm được rồi."

Trần Thiên Ngữ chỉ nhìn nàng không nói lời nào.

"Ba trăm vạn đối với ngươi mà nói không xem vào đâu, nhưng ngươi biết đây đối với ta mà nói là khái niệm gì không.....Đoàn phim còn muốn tố cáo ta, một khi bồi thường lại là con số hàng vạn, ngươi phải làm đến tuyệt tình như vậy sao Trần Thiên Ngữ!"

Trần Thiên Ngữ rũ mi, đứng dậy muốn đi. Chỉ Nhiên thoáng cái kéo nàng lại: "Ngươi đừng đi -! Ta, ta thật sự đến cầu xin ngươi! Xin ngươi buông tha cho ta! Ngươi làm như vậy ta sống không nổi nữa! Ta căn bản là không trả nổi nhiều tiền như vậy, ta còn có ba mẹ cần phụng dưỡng, ta còn chưa kết hôn, thậm chí chưa từng luyến ái! Ta nghĩ ta sắp điên rồi! Trần Thiên Ngữ....Xem như ta cầu xin ngươi....." Chỉ Nhiên nức nở khóc vài tiếng thì bắt đầu khóc lớn: "Ta thật sự không muốn như vậy như vậy ta còn trẻ như vậy – ôôôô....."

Động tĩnh của Chỉ Nhiên rất lớn, lúc Trần Thiên Ngữ xoay người nhìn nàng phát hiện trên mặt nàng căn bản cũng không có nước mắt.

Nàng đẩy tay Chỉ Nhiên ra.

"Ngươi biết nấu ăn không?" Trần Thiên Ngữ đột nhiên hỏi.


Chỉ Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, trong hốc mắt có chút nước mắt lưng tròng: "Cái gì?"

"Ta không biết nấu ăn, bình thường có thể làm ra chỉ là thức ăn khiến người ta không thể nuốt xuống. Nhưng có người đã nói với ta, một bữa cơm khó hơn nữa cũng là do ngươi một tay tạo thành. Ăn hết nó, sau đó tiêu hóa, không ai có thể giúp ngươi. Nhân sinh cũng là như vậy. Ta nhịn đau nếm qua một lần, hiện tại đến phiên ngươi."

Lúc Trần Thiên Ngữ ra khỏi phòng làm việc hít một làn khí nhẹ nhàng khoan khoái, trong lòng có một khối hắc ám cuối cùng đã bị ánh dương quang lấp đầy.

Không biết Chỉ Nhiên có thể học được gì từ những lời đó hay không, nàng sau này nên sống thế nào, chết như thế nào Trần Thiên Ngữ cũng không quan tâm.

Nhân sinh rất tàn khốc, mỗi người đều đang cố gắng chạy về phía trước, giỏi thì thắng yếu kém tuột lại phía sau, đó là bản chất của thế giới này.

Nếu như ngươi muốn làm một ác nhân, thì phải chuẩn bị một ngày tự nuốt quả đắng.

Nếu như ngươi phải muốn làm một người lương thiện, cũng phải có thực lực chống lại tà ác.

Vào giờ khắc này Trần Thiên Ngữ không cảm thấy bản thân giành được là thắng lợi, mà là một loại triệt để trưởng thành.

Nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không cảm ơn những người đã từng có ác ý với nàng.

Lấy đức báo oán, vậy lấy cái gì báo đức . Đúng là như thế.

Lúc Chỉ Nhiên bước ra khỏi tòa nhà mất hồn mất vía, bị đường giảm tốc vướng chân hung hăng ngã trên mặt đất.

Cánh tay trầy xước, mặt cũng xuất huyết, ngã một cái đầu gối đập xuống đất, vô cùng đau nhức, không cách nào đứng lên.

Nàng nằm trên mặt đất giãy dụa hồi lâu, tốp năm tốp ba người qua đường lướt qua nàng, nhưng không ai đến giúp nàng.

Nước mắt cuối cùng chảy xuống, rơi trên mặt đất, chậm rãi ngưng kết thành băng.

Kéo lê thân thể thương tích về đến nhà, đem chút tiền lẻ cuối cùng trả đủ cho tài xế, lúc tài xế nhận lấy có chút kinh ngạc, nhìn nàng một cái, thấy nàng trên mặt đầy máu, cái gì cũng chưa nói, thu hồi ánh mắt.

Chỉ Nhiên khó khăn xuống xe.

Tiểu khu này vẫn rất tốt, có khu phòng học ở Tứ Hoàn, mặc dù nàng hiện tại không có con, nhưng luôn luôn nên vì tương lai dự định không phải sao.

Nàng đã từng nghĩ tới tương lai của mình, sẽ rất tốt đẹp, công thành danh toại, lập gia đình rồi sinh con, ở thành thị phồn hoa này có một nơi để sống yên ổn. Nhưng bây giờ hết thảy đều sụp đổ, đơn giản là vài tham niệm.

Khóe miệng nàng co quắp, một tia khí lực cuối cùng trong thân thể bị triệt để hút ra, mất khống chế ngồi trước vườn hoa khóc lớn.

Không quay lại được nữa, cuộc đời của nàng xong rồi!

"Nhị Hoàn...."

Nhẹ nhàng, có ai đó bước đến bên cạnh nàng, dùng thanh âm quen thuộc lại ấm áp gọi nàng.

Nàng ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nàng nhìn thấy ba mẹ ăn mặc rách rưới đứng trước mặt nàng, da mặt bị gió thổi như muốn nứt ra, bàn tay thô ráp đang cầm một chiếc túi hình chữ nhật.

"Nhị Hoàn! Nhị Hoàn ngươi làm sao vậy! Thế nào bị thương thành như vậy!" Mẹ thấy nàng vết thương khắp người đau lòng vạn phần.

Ba nàng nói: "Nhị Hoàn a, chuyện của ngươi chúng ta đều biết rồi, ba mẹ vô dụng, không có tiền, bán nhà cũ và mảnh đất dưới quê mới góp được mấy vạn. Ngươi lấy dùng trước đi, chúng ta sẽ tiếp tục kiếm tiền. Ngươi cái gì cũng đừng nghĩ nữa, trời sập xuống còn có chúng ta chống đỡ."

Chỉ Nhiên cầm lấy tiền, phát hiện tay mình bất giấc run lên.

Nàng bình sinh lần đầu tiên nghĩ thân là Vương Nhị Hoàn lại hạnh phúc như vậy.