Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 25: Tìm kiếm




“Cái gì?Không thấy Tiểu Tiểu.” Lâm Cẩm Quyền sốt ruột nói,”Ta đã nói rồi nhất định bị cái tên Tô Lực Hằng xã hội đen hại, làm gì không làm lại làm xã hội đen hiện tại liên lụy Tiểu Tiểu đáng thương của ta bị bắt cóc.”

“Lão gia,hiện tại chỉ mất tích không nhất định bị bắt cóc.” LưuThanh Sơn có chút xấu hổ,bỗng nhiên hối hận nói cho Lâm Cẩm Quyền biết chuyện này,ông ấy chỉ cần nghe đến chuyện cháu gái mình thì vô cùng khẩn trương….

“Làm sao bây giờ?” Lâm Cẩm Quyền suy tư một lát,sau nhìn Lưu Thanh Sơn nói, “Cậu nhanh phái người đi tìm,chuẩn bị xong tiền lỡ như bị bắt cóc hãy lập tức đưa tiền chuộc người.”

Vừa dứt lời tiếng chuông cửa vang lên,chỉ thấy người giúp việc vừa mới mở cửa,mấy người đàn ông vạm vỡ bỗng nhiên xông vào người giúp việc bị dọa sợ đến trốn vào trong.Người dẫn đầu không là ai khác,chính là Khinh Vân.

“Các ngươi muốn làm gì?” Lưu Thanh Sơn nhìn thôi đã nhận ra bọn họ là người trước đó canh giữ ngoài phòng bệnh Liễu Uyển Nhi.

“Lâm chủ tịch,chúng tôi không muốn tổn thương các người,chẳng qua đến tìm người,tìm được sẽ đi.” Khinh Vân phất tay,đoàn người xông về tất cả gian phòng,bắt đầu lục soát khắp nơi.

“Tô Lực Hằng đáng chết,quá vô pháp vô thiên,các ngươi cũng cút ra ngoài cho ta.” Lâm Cẩm Quyền giận cả khuôn mặt đỏ bừng,gõ thật mạnh cây gậy lên nền đất.

Không đồng nhất một lát sau tất cả mọi người lần nữa trở lại bên cạnh Khinh Vân : “Đường chủ,tiểu thư không có ở đây.”

“Đi,đi khỏi biệt thự Lâm gia.” Giống như lúc đến một nhóm người hỗn loạn rời đi.

“Tức chết ta,thực không có ai dạy,trong mắt bọn chúng không có người sao!” Lâm Cẩm Quyền giận đến cả người phát run,hai chân bũn rũn chống không nổi thân thể ngã ngồi trên ghế sa lon.

“Lão gia,ngài không sao chứ.” Lưu Thanh Sơn khẩn trương đi đến hỏi thăm.

“Ta không sao,Thanh Sơn cậu lập tức phái người đi tìm,nhất định phải tìm được Tiểu Tiểu trước Tô Lực Hằng,không thể để Tiểu Tiểu sống cùng đám người này nữa,cho dù có thể an toàn tương lai cũng sẽ biến thành người tàn ác.” Lâm Cẩm Quyền không cách nào tưởng tượng cháu gái đáng yêu của hắn bị biến thành người trong xã hội đen.

“Dạ,dạ,lão gia tôi lập tức đi tìm,ngài đừng vội.” Lưu Thanh Sơn vội vã cầm lấy điện thoại,dặn dò mọi người.

“Cái gì,tìm khắp Lâm gia mà không thấy bóng dáng Tiểu Tiểu.” Khinh Vân báo cáo khiến tim Tô Lực Hằng rơi xuống đáy cốc, con bé bình thường ngoại trừ ở nhà thì ở trường học,nếu như không phải Lâm Cẩm Quyền đưa con bé đi,vậy nhóc con đó ở nơi nào? Hi vọng đừng xảy ra chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất.

“Khinh Vân,báo cho đồn công an nhất định phải tìm được Tiểu Tiểu.Với lại giám sát những bang phái có xung đột với chúng ta,phát hiện có chỗ gì khác lạ lập tức báo cho ta.” Dứt lời cúp điện thoại.

Nhóc con,em rốt cuộc đang ở đâu? Nhìn ánh trăng đã sớm treo cao trên bầu trời đêm,tim Tô Lực Hằng nhíu chặt chung một chỗ.

Lúc này,trong phòng Lý Thư Đằng.

“Tiểu Tiểu,em mệt thì ngủ trước đi.” Nhìn cô cố gắng mở mí mắt,Lý Thư Đằng nói.

“Không sao,em không ngủ.” Cô quyết định suốt đêm này sẽ không ngủ,đợi ngày mai Lý Thư Đằng đi học cô sẽ ngủ bù,dù sao trường học cô cũng không thể đến.

Ánh mắt muốn nhắm lại còn cố không ngủ,Lý Thư Đằng biết cô đang lo lắng chuyện gì,cười cười nói: “Em ngủ giường,tối nay anh ngủ trên mặt đất.”

“Không,em không ngủ,anh ngủ trước đi.” Hắn chứa chấp mình đã rất tốt,cô làm sao có thể chiếm giường của hắn.

“Tiểu Tiểu,nếu như em không ngủ anh cũng sẽ không ngủ.” Biết cô cố chấp,Lý Thư Đằng không thể làm gì khác hơn dùng tuyệt chiêu.

“Được rồi.” Thật ra cô đã không chống nỗi thấy Lý Thư Đằng nói như vậy liền bò lên giường.

Thấy cô vừa nằm lên gối,lập tức tiến vào mộng đẹp,Lý Thư Đằng cười,từ trong tủ quần áo lấy ra cái thảm,trải xuống mặt đất gần cửa,mặc nguyên áo nằm xuống.

Nhìn cô bé trong mộng một trận thương cảm nổi lên trong đầu hắn,nếu như cô không bị mất trí nhớ có lẽ hiện tại hắn sẽ rất vui vẻ.

Tô Lực Hằng cả đêm không chợp mắt .

“Như thế nào,tìm được rồi sao?” Nhìn bọn người Khinh Vân đẩy cửa vào,vội vàng hỏi.

Khinh Vân lắc đầu thật không đành lòng thấy vẻ mặt Tô Lực Hằng lần nữa thất vọng,nhưng bọn họ gần như tìm khắp thành phố,chỉ thiếu không có vào từng nhà lục soát nhưng không phát hiện bất kỳ tin gì.

“Đại ca,anh có muốn nghỉ ngơi một chút trước.” Tử Quyên nhìn gương mặt tiều tụy trước mặt,con ngươi đen u ám,đau lòng không thôi.

Bộ dạng chật vật của hắn cô lần đầu tiên nhìn thấy,hắn tiêu hao tất cả vì một người phụ nữ khác hỏi sao cô chịu nổi.

“Không được,nếu các người mệt mỏi thì cứ nghĩ trước. Đúng rồi,chuyện này không nên để dì Trương biết,trước gạt dì ấy để tránh dì lo lắng.”

Vừa dứt lời một bóng người chen vào: “Cậu cho rằng Tử Quyên nói một câu ngủ ở nhà bạn học là có thể dấu được dì sao?”

Thật ra ngay từ đêm hôm qua Tử Quyên gọi điện thoại về nhà hỏi Tiểu Tiểu có về nhà hay chưa,bà đã cảm thấy không được bình thường,sau lại lại thấy bọn họ gấp rút ra ra vào vào,bà đã đoán được Tiểu Tiểu đã xảy ra chuyện,chẳng qua không muốn quấy rầy bọn họ,nên vẫn không mở miệng hỏi.

“Lực Hằng,cậu đi ăn chút gì đi,đã mệt mỏi cả buổi tối.”Dì Trương khuyên nhủ.

“Ta không có khẩu vị,các ngươi ăn đi.” Không có tin tức của cô hắn làm sao nuốt trôi cơm.

“Cậu đứng lại cho tôi!” Dì Trương phát hỏa,hắn tại sao không lo sức khỏe của mình”Cậu cho rằng chỉ một mình cậu lo lắng thôi à,đừng để Tiểu Tiểu chưa trở về,cậu trước đã suy sụp.”

Kéo mạnh Tô Lực Hằng xuống lầu,cứng rắn ép hắn ngồi trước bàn cơm.

“Khinh Vân,Tử Quyên,các người cũng ngồi xuống ăn chút gì đi,à,gọi cả cái người tên Đao Nhân suốt ngày ở trên tầng cao nhất xuống,thật là làm việc cũng nên ăn no.”

Khinh Vân một cú điện thoại thúc dục đi tới, rất nhanh Đao Nhân tựu ra phát hiện ra.

“Ừm ~ Tử Quyên,hôm nay cô tại sao không đưa Tiểu Tiểu đi học?” Hắn sáng sớm hôm qua đã nhốt mình trong phòng thí nghiệm cho tới bây giờ mới xuống lầu,nên căn bản không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Tiểu mất tích.” Tử Quyên mang bộ mặt sầu thảm.

“Biết đâu cô bé đến nhà bạn chơi,dù sao cũng còn nhỏ mà.”

Một câu nói vô tâm của Đao Nhân lại làm Tô Lực Hằng hiểu ra: “Khinh Vân,lập tức đến nhà Lý Thư Đằng,Tiểu Tiểu quan hệ rất tốt với hắn,nếu như không phải bị bắt cóc có khả năng ở nhà tên nhóc đó.”

“Dạ.” Để xuống bát đũa, Khinh Vân lập tức đứng dậy rời đi.

“Vân ,ăn cơm trước.”Tiếng la dì Trương vừa hét lên đã không thấy bóng dáng người đó.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lý Thư Đằng phải đi học nhưng trước khi đi đã len lén lấy một ít bánh bao và nước cho Liễu Uyển Nhi.

Nhàm chán gục trước cửa sổ nhìn cha mẹ Lý Thư Đằng lần lượt rời nhà đi,Liễu Uyển Nhi suy nghĩ bước kế tiếp của mình,tiếp theo cô nên làm gì? Cũng không thể cứ ở mãi chỗ này,đối mặt thế giới xa lạ này,cô có thể đi nơi nào,với lại làm gì nuôi sống mình. Nếu như có anh Thiểu Đình ở bên thì tốt biết mấy,hắn nhất định có thể nói cho cô biết đáp án.

Bỗng nhiên một chiếc xe BMW màu đen quen thuộc xuất hiện đầu đường,Liễu Uyển Nhi lập tức ngồi xổm người xuống không xong chú đã biết cô trốn chỗ này, làm sao bây giờ?

Hiện tại đi ra ngoài nhất định sẽ bị bọn họ bắt nhưng ở đây cũng sẽ bị bắt,đang lúc cô tiến thoái lưỡng nan‘ rầm ’ là tiếng động cửa sổ,Liễu Uyển Nhi biết bọn họ muốn leo lên.

Cô khẩn trương lập tức xông ào tủ treo quần áo.

Đám người Khinh Vân leo từ cửa sổ vào,sau bắt đầu cẩn thật lục soát từng căn phòng.

Bỗng nhiên hắn phát hiện Liễu Uyển Nhi có thể núp trong quần áo,đồng thời nhích tới gần,nghe được có tiếng bước chân nhích lại gần mình,Liễu Uyển Nhi trong lòng căng thẳng,xong đời,nếu như lúc này cửa tủ bị mở ra,cô sẽ hoàn toàn bại lộ,nhìn bên cạnh treo đầy quần áo,có,cô có thể núp sau lớp quần áo dày cộm này.

Quả nhiên tủ treo quần áo bị mở ra,Khinh Vân thấy chỉ có quần áo liền đóng cửa lại.

Phía sau lớp quần áo Liễu Uyển Nhi thở dài một hơi,rốt cục tránh được một kiếp,cảm ơn Phật tổ phù hộ.

Lục soát không có kết quả,sau đó đám người Khinh Vân rời khỏi nhà Lý Thư Đằng.

Qua một hồi,Liễu Uyển Nhi mới dám ra khỏi tủ quần áo.

Xem ra nơi này không thể ở lâu.

Gửi lại tờ giấy cho Lý Thư Đằng,Liễu Uyển Nhi lặng lẽ rời đi.

Sau khi Liễu Uyển Nhi rời khỏi nhà Lý Thư Đằng,mù quáng đi trên đường cái,cô phải đi đâu,biển người mênh mông nơi nào mới là nơi cô cần đến? Vừa nghĩ đến cảm giác cô độc và bất lực lần nữa đánh úp về phía cô.

“Tiểu cô nương,có muốn tìm việc làm hay không?”

Một giọng nữ hấp dẫn Liễu Uyển Nhi chú ý,chỉ thấy một cửa tiệm cắt tóc bên đường có một người phụ nữ trung niên vóc người mập mạp đang tựa vào cạnh cửa cười hì hì nhìn cô.

Công việc,đúng nàng cần công việc làm,Liễu Uyển Nhi lập tức đi tới: “Các người muốn mướn người làm gì?”

“Trong tiệm chúng ta đang thiếu một cô em gội đầu.” Phụ nữ trung niên hỏi.

Liễu Uyển Nhi nghĩ thầm chuyện này cô làm được,cô ngày nào cũng tự gội đầu cho mình.

“Tôi sẽ làm việc này.” Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến những vấn đề khác, “Các người có cung cấp nơi dừng chân?”

Điểm này rất quan trọng với cô,cô hiện tại ngay cả chỗ dừng chân cũng không có.

“Đương nhiên có .” Phụ nữ trung niên nhíu lại chân mày,cười có chút mờ ám.

Nét mặt của bà khiến Liễu Uyển Nhi mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng,muốn mở miệng hỏi.

Thấy cô do dự phụ nữ trung niên chỉ vào tờ giấy tuyển nhân viên còn dán trên cửa thủy tinh, giới thiệu “Chúng tôi ngoại trừ cung cấp nơi dừng chân,còn cung cấp ba bữa cơm,hơn nữa tiền lương còn nhiều hơn các tiệm khác.”

Liễu Uyển Nhi có chút động lòng,một tia do dự trong lòng cũng bị cô vứt bỏ: “Tôi đây khi nào mới có thể bắt đầu làm việc?”

“Hôm nay có thể bắt đầu,đi thôi,tôi dẫn cô đi xem chỗ ở một chút.” Phụ nữ trung niên nhiệt tình kéo tay Liễu Uyển Nhi,chuẩn bị đưa cô vào trong tiệm cắt tóc.

Lúc này,bỗng nhiên có một bóng người lao về phía Liễu Uyển Nhi,kéo cô cùng bỏ chạy.

“Ơ,ơ đừng đi.!” Phụ nữ trung niên muốn đuổi theo nhưng dáng người mập mạp căn bản đuổi không kịp hai người linh hoạt kia.

Rốt cục cả hai ngừng lại,Liễu Uyển Nhi lúc này mới phát hiện đối phương là một cô bé không lớn hơn cô bao nhiêu,từng ngụm từng ngụm thở hổn hển,hỏi: “Cô,cô tại sao lôi tôi chạy.?”

Đối phương hơi thở vững vàng nói: “Còn cô,có biết mình vừa đến nơi nào không?”

Liễu Uyển Nhi không biết lắc đầu.

“Tiệm hớt tóc kia thật ra là nơi bán gà đấy!”

“A ~ đó là một nơi bán gà,bà ấy tại sao lại muốn mướn cô em gội đầu?” Liễu Uyển Nhi cảm thấy rất kỳ quái.

Đối phương dùng sức vỗ lên trán mình,liếc Liễu Uyển Nhi một cái: “Cô thật khờ hay giả bộ ngu? ! Đó là một hang ổ bán gà,là nơi mại dâm,bà già kia muốn cô ngủ với đàn ông!”

Liễu Uyển Nhi hít vào ngụm khí lạnh,thì ra là thanh lâu,cô thiếu chút nữa bán cả bản thân,thế giới hiện đại thật đáng sợ!

“Cám ơn,cám ơn cô đã cứu tôi.” Liễu Uyển Nhi hết sức cảm ơn đối phương ra tay tương trợ

“Không sao “Hai cô bé nhìn nhau cười,tình bạn cũng bắt đầu từ đây.

Liễu Uyển Nhi nói với đối phương tên họ của mình,giờ phút này cô không còn là ……..Tô Tiểu Tiểu,cô chỉ muốn trở về làm Liễu Uyển Nhi.

Cũng biết tên cô gái kia là Tiểu Do,lớn hơn cô một tuổi,là một cô nhi,sau khi tròn mười tám cô liền ra khỏi cô nhi viện,tự đi làm nuôi sống mình.

Liễu Uyển Nhi vô cùng ngưỡng mộ Tiểu Do,tuổi không lớn hơn cô bao nhiêu mà đã có thể tay làm hàm nhai,nhìn lại mình cái gì cũng không biết,rời nhà sẽ mất đi năng lực sinh tồn.

“Tiểu Do,cô có thể đưa tôi đi làm cùng?” Đây là hy vọng cuối cùng của Liễu Uyển Nhi .

“Không thành vấn đề,có Tiểu Do tôi đây sẽ không để Uyển Nhi chết đói.” Tiểu Do bộ dạng vô cùng nghĩa khí.

Hai cô bé cứ như vậy hứa hẹn cùng nhau trải qua cuộc sống.

Các cô ai cũng không phát hiện,có hai ánh mắt gian tà đang nhìn chằm chằm các cô.

“Uyển Nhi,tôi đưa cô đến chỗ làm xem một chút.”

“Được.”

Khi các cô đi đến đầu ngã quẹo,bỗng nhiên hai đàn ông xa lạ đột nhiên chạy ra.

“Em gái,muốn đi đâu?”

Liễu Uyển Nhi sợ trốn phía sau Tiểu Do.

“Các người muốn gì?” Tiểu Do cũng rất sợ nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh,lớn tiếng quát mắng.

“Chúng tôi theo lệnh bà chủ tới bắt cô ta trở về,ha ha,không nghĩ lại thu hoạch thêm một cô.” Con mắt xấu xa của người đàn ông kia đang đánh giá các cô, “Hay biết điều một chút quay trở về,tránh để da thịt non mịn chịu đòn roi.”

Thì ra bọn họ là đàn em của bà chủ tiệm hớt tóc vừa rồi,loại hàng tốt như Liễu Uyển Nhi còn tự đưa đến cửa,bọn họ làm sao dễ dàng buông tay.

Nhìn hai người đàn ông càng ép càng gần,Tiểu Do bỗng nhiên kéo Liễu Uyển Nhi xoay người bỏ chạy hai người đàn ông phía sau cũng chạy theo,thoáng cái đã bắt được hai cô.

Đang lúc các cô rơi vào tuyệt vọng,Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có mấy người đàn ông mặc đồng phục xuống xe,đây không phải là bộ khoái hiện đại sao,gọi là gì nha? Đúng rồi,cảnh sát.

“Cứu mạng!Cảnh sát cứu mạng!” Liễu Uyển Nhi hét khiến cảnh sát chú ý.

“Buông hai cô bé kia ra!”

Trời đất bỗng nhiên một mảnh hỗn loạn,Liễu Uyển Nhi cùng Tiểu Do dùng hết sức mình,cuối cùng đánh một trong hai người đàn ông bò ra ngoài.

Sau khi cảnh sát khống chế được hai người đàn ông,rồi nhìn sang Liễu Uyển Nhi cùng Tiểu Do nói: “Tiểu thư,phiền cô trở về cục cảnh sát giúp đỡ điều tra.”