Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 41: Nhị đương gia thần bí




Cố gắng ổn định thân thể Liễu Uyển Nhi từ từ đưa tay đưa về phía Vu Thiểu Đình.

Một phát bắt được tay cô,Vu Thiểu Đình ra sức nhấc lên,kéo mạnh cô bé về phía ngực mình.

“Tại sao trốn xuống dưới.”Qua một hồi lâu,tim mang theo căng thẳng mới buông lỏng.

Hắn vừa hỏi làm ủy khuất nén lâu trong lòng Liễu Uyển Nhi nháy mắt bộc phát,tựa vào trong ngực hắn thất thanh khóc rống.

Rốt cục khóc đủ,đưa tay lau đi nước mắt: “Hắn muốn đàn em dùng súng đối phó chúng ta.”

“Làm sao có thể? !” Ở trong lòng Thiểu Đình Tô Lực Hằng vẫn là một đại ca có tình có nghĩa,nếu không hắn cũng không kính trọng anh ấy như thế, “Đại ca không phải người như thế.”

“Chính tai em nghe được đàn em hắn nói,làm sao có thể có nhầm.” Hoảng sợ qua đi giờ phút này Liễu Uyển Nhi trong lòng chỉ còn lại vô cùng đau lòng.

“Người em nhìn thấy có phải đàn em của Lưu Xuyên Đường hay không?” Vu Thiểu Đình đầu tiên nghĩ đến loại khả năng này

Nhưng bị Liễu Uyển Nhi thoáng cái hủy bỏ: “Biết chúng ta xuất hiện gần bệnh bệnh chỉ có hắn và ông ngoại,mà ông ngoại khó là người làm ra chuyện này?”

Vu Thiểu Đình không biết nói sao nhưng vẫn không thể tin Tô Lực Hằng dùng cách tàn nhẫn đối phó bọn họ,trừ phi bị chuyện bọn họ rời đi chọc giận mất đi lý trí, nếu quả thật là vậy,bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm.

Mà đang ẩn núp bên cạnh Vu Thiểu Đình là một nhân vật thần bí.

Lúc này cách bọn họ hơn trăm mét sau biển quảng cáo,có một chiếc Toyota màu trắng,bên trong là người đàn ông trung niên từng bắt Liễu Uyển Nhi đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Mẹ kiếp,vừa rồi cơ hội tốt như vậy lại để con nhóc đó trốn thoát,nhìn không ra con nhóc đó cũng thông mình,lần sau sẽ không dễ dàng buông tha nó.

Người đàn ông nhỏ gầy bên cạnh hắn có chút nén không được mở miệng hỏi: “Đại ca,tại sao không qua bắt bọn họ?”

“Bởi vì bên cạnh có Vu Thiểu Đình sao.”

“Cái tên tiểu tử đẹp trai đó có gì đáng phải sợ.” Chứ không phải tên Khinh Vân to con hung ác,người đàn ông nhỏ gầy không khỏi rùng mình một cái.

“Ngươi biết cái gì.” Liếc người đàn ông nhỏ gầy một cái”Đừng xem Vu Thiểu Đình bề ngoài nhã nhặn,nhưng trừ Tô Lực Hằng ra hắn là người giỏi nhất trong Lưu Xuyên Đường.”

Người đàn ông nhỏ gầy không đồng ý với người đàn ông trung niên,nói thầm hai câu: “Nhị đương gia tại sao muốn chúng ta tìm Tô Tiểu Tiểu về Lưu Xuyên Đường?”

“Đừng nói nhảm!” Người đàn ông trung niên đập một phát vào đầu hắn.

Những thứ tiểu quỷ như ngươi làm sao hiểu được Nhị đương gia anh minh,ngụy trang thành người trong Lưu Xuyên Đường mới khiến Tô Tiểu Tiểu hận Tô Lực Hằng cô ấy sẽ không trở về Tô gia,chỉ khi cô ấy không trở về bên cạnh Tô Lực Hằng,bọn họ sẽ có cơ hội bắt được cô!

Hiện tại phiền toái nhất chính là Vu Thiểu Đình,chỉ có thể đợi,hắn không tin một ngày hai mươi bốn giờ thằng đó luôn ở cạnh nhóc con kia.

“Đại ca,Nhị đương gia rốt cuộc là người nào? Tại sao Đại đương gia đem chuyện trong bang giao cho Nhị đương gia rồi?” Chờ đợi thật sự quá nhàm chán,người đàn ông nhỏ gầy không nhịn được hỏi.

Liếc hắn một cái,tiểu tử này thật đúng là nhiều chuyện.

Thật ra hắn không thể nói rõ mọi chuyện với đám đàn em,Đại đương gia Thích Vĩnh Thịnh ở trong trận bạo tạc Trung Tảo đã bỏ mình,mà tin tức bị Nhị đương gia phong tỏa,nếu như không làm vậy trong khoảng thời gian đặc biệc này,bọn họ có thể sớm bị những ban phái chung quanh nuốt chửng.

Nhưng dáng vẻ Nhị đương gia thần bí kia thế nào,chỉ có hắn và mấy nguyên trong bang biết,chỉ có thể nói Nhị đương gia bề ngoài vô hại nhưng có một trái tim cường hãn lòng dạ vô cùng ác độc,nếu so với đại ca Đại đương gia Thích Vĩnh Thịnh người này âm hiểm giảo hoạt gấp trăm lần.

Lực lượng quan trọng trong bang đã bị Lưu Xuyên Đường quét sạch,Đại đương gia chết bởi bạo tạc,là Nhị đương gia gượng chống đến bây giờ,nhưng hắn vô cùng bội phục vị Nhị đương gia hiện tại.

“Đại ca mau nhìn, bọn họ đi.”

“Đuổi theo.”

Hắn phải theo dõi bọn họ tìm cơ hội hạ thủ,bắt được Tô Tiểu Tiểu đến Nhị đương gia lãnh công.

Vu Thiểu Đình đỡ Liễu Uyển Nhi rời khỏi khách sạn,hắn quyết định khuya hôm nay dùng đường thủy rời khỏi thành phố .

Hiện tại phải gọi điện thoại kiểm tra tàu chở khách xuất cảng lúc mấy giờ.

Hắn biết Tô Lực Hằng hiện tại nhất định giám sát hai mươi bốn trên hai mươi bốn các chuyến bay,thấy cách đó không xa có buồng điện thoại công cộng,nhìn sang Liễu Uyển Nhi nói: “Tiểu Tiểu,em chờ ở đây,anh đi gọi điện thoại.”

Liễu Uyển Nhi gật đầu nhìn Vu Thiểu Đình đi đến buồng điện thoại.

“Lão Đại,Vu Thiểu Đình đi rồi.” Người đàn ông nhỏ gầy nói.

Người đàn ông trung niên lập tức lấy ra điện thoại di động,thông qua một chuỗi mã số: “Hành động.”

Một tiếng ra lệnh hai tên áo đen núp bên cạnh chỗ Liễu Uyển Nhi lập tức nhảy ra,từ từ nhích tới gần phía cô.

Trong khi chờ đợi Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên thấy đầu choáng váng,ngay sau đó lỗ tai bắt đầu ong ong,trước mắt rất nhiều điểm nhỏ màu trắng đen hòa vào nhau dần dần chiếm toàn bộ ánh mắt của cô,cảm giác trán rỉ ra mồ hôi lạnh,thân thể càng ngày càng lạnh.

Cô sắp chịu không được,anh Thiểu Đình hãy mau trở lại.

Liễu Uyển Nhi lảo đảo muốn ngã căn bản không ý thức được hai người áo đen đang từng bước đến gần chỗ mình.

Bỗng nhiên ‘ rầm ’ một tiếng,chống đở không nổi cô rốt cuộc ngã trên mặt đất.

Người đàn ông áo đen thấy cô đột nhiên té xỉu sợ hết hồn,đứng tại chỗ không biết làm sao.

“Cô gái,cô gái,cô làm sao vậy?” Lúc này người đi đường phát hiện Liễu Uyển Nhi ngã xuống đất,rối rít đi đến xem xét.

“Chết tiệt,cô ta lại tránh được một kiếp!” Người đàn ông trong xe Toyota nhìn đám đàn em bị đám người đẩy ra ngoài thấp giọng nguyền rủa.

Mới vừa nói điện thoại xong Vu Thiểu Đình phát hiện chỗ Liễu Uyển Nhi đứng có rất nhiều người vây quanh,lập tức chạy nhanh tới.

Đẩy ra đám người,nhìn thấy Liễu Uyển Nhi hai mắt nhắm nghiền ngã xuống đường.

“Tiểu Tiểu,Tiểu Tiểu,em làm sao vậy?” Vội vàng ôm lấy cô nhưng cô bé trong ngực căn bản không nghe được lời hắn gọi.

“Cậu kia,nhanh đưa bạn gái vào bệnh viện,cô ta giống như bệnh rất nặng.”

Lời nói người đi đường khiến tim Thiểu Đình níu chặt,thật sự phải cần nơi nghĩ ngơi cùng chữa trị nếu không vết thương trên đầu cô sẽ bị nhiễm trùng.

Nhưng chuyện tối ngày hôm qua khiến hắn không dám trở về tìm Tô Lực Hằng, làm sao bây giờ?

Duy nay chi kế chỉ có thể đi tìm cầu : van xin người kia trợ giúp.

Hiện tại cũng chỉ có người đó mới giúp được bọn họ.

Nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ,cô ấy đã rời đi hai ngày,hắn cơ hồ tìm khắp thành phố cũng không thấy bóng dáng của cô,cả người đàn ông biến mất cùng cô.

Tại sao cô lại rời khỏi hắn? Khi hắn muốn lấy cô,cũng nguyện ý vì cô bỏ xuống tất cả.

Hơn nữa còn dùng cách tàn nhẫn rời khỏi hắn.

Thống khổ xé rách tim Tô Lực Hằng,bỗng nhiên hắn nghĩ đến một người —— Lâm Cẩm Quyền,hiện tại cũng chỉ có ông ta có năng lực che chở bọn họ.

“Khinh Vân,mang theo người chúng ta đến Lâm gia.”

Khi đoàn người Tô Lực Hằng đi tới Lâm gia,Lưu Thanh Sơn toàn thân đề phòng che trước người Lâm Cẩm Quyền.

“Thanh Sơn,cậu tránh ra.” Lâm Cẩm Quyền ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Tô Lực Hằng, “Cậu đến nhà tôi có chuyện gì?”

“Đem Tiểu Tiểu giao ra đây.”

Lâm Cẩm Quyền sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó khẩn trương nói: “Tiểu Tiểu mất tích?”

“Ông đừng diễn trò,hôm nay nếu ông không giao cô ấy ra,ta liền sai người san bằng Lâm gia .”

“Tên lưu manh này,không được vô lễ với lão gia chúng ta.” Lưu Thanh Sơn vừa dứt lời,hai đàn ông cường tráng lập tức đi đến nhắc ông sang một bên,kìm chặt hành động của hắn.

“Cậu muốn làm gì?” Lâm Cẩm Quyền nhìn Lưu Thanh Sơn bị giữ chặt,trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

“Chỉ cần ông giao ra Tiểu Tiểu,tôi sẽ không làm gì các người.” Trong ánh mắt Tô Lực Hằng có một tia cảnh cáo.

“Con bé không có ở chỗ tôi,cậu muốn tôi làm sao đưa?” Lúc này Lâm Cẩm Quyền chỉ có thể dùng thái dộ mềm dẻo.

“Lục soát cho ta.” Tô Lực Hằng ra lệnh một tiếng,Khinh Vân mang theo đàn em lập tức xông vào các phòng Lâm gia,trong lúc nhất thời vật dụng trong nhà bay loạn,thỉnh thoảng chỉ nghe người giúp việc vang lên tiếng thét chói tai.

Nhìn Lâm Cẩm Quyền đang nén cơn giận,Tô Lực Hằng nheo con ngươi hấp dẫn: “Ta đã cảnh cáo ông,giao người ra đây,nếu để cho ta lục soát thấy, ngày mai tập đoàn Lâm thị sẽ biến mất trên thương trường.”

“Tôi nói rồi không có ,không có!” Lâm Cẩm Quyền cứng rắn nói.

Qua một khoảng thời gian,Khinh Vân mang theo đàn em trở lại,rỉ tai nói gì đó với Tô Lực Hằng.

Dứt lời trên mặt Tô Lực Hằng rõ ràng hiện lên vẻ thất vọng cùng khổ sở.

“Đi.” Ra lệnh một tiếng,nổi giận sải bước rời đi.

Lâm Cẩm Quyền thở phào nhẹ nhỏm,ngã ngồi trên ghế sa lon.

“Lão gia,ngài không có sao chứ? tên Tô Lực Hằng thật quá đáng.” Lưu Thanh Sơn trong miệng tức giận nói.

“Không có chuyện gì,không có chuyện gì.”Ông lão như ta bị gì không đáng lo,chỉ hy vọng Tiểu Tiểu cùng Thiểu Đình có thể an toàn rời đi.

Trên phi cơ tư nhân Liễu Uyển Nhi chậm rãi mở mắt thấy Vu Thiểu Đình đang ngồi bên cạnh mình.

Nhẹ nhàng hô một tiếng: “Anh Thiểu Đình.”

“Em đã tỉnh.” Trong giọng hắn mang theo một tia mừng rỡ xen lẫn mỏi mệt .

Bầu trời đêm ngoài cửa sổ làm cho cô ý thức được mình đang trên phi cơ.

“Chúng ta phải đi đâu?”

“Đi đến một nơi không có người đuổi bắt chúng ta.”

Ký giả đặt câu hỏi

“Tô tiểu thư,xin hỏi lần này trở về nước cô sẽ diễn tấu trong nước à?”

“Đang suy nghĩ.” Cô gái khẽ mỉm cười.

“Tô tiểu thư địa điểm diễn tấu sẽ chọn nhà hát thuộc tập đoàn Lâm thị sao?”

“Tất cả còn đang suy nghĩ.”

“Nghe nói cô cùng chủ tịch tập đoàn Thịnh Á Vu Thiểu Đình tiên sinh sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng năm,xin hỏi chuyện này có thật hay không?”

Khẽ gật đầu,trên mặt cô gái mang theo nụ cười ngọt ngào.

Các ký giả còn muốn hỏi thêm lại nghe người chủ trì tuyên bố kết thúc buổi họp báo,dưới sự bảo vệ người đại diện,nhà trình diễn Piano Tô Tiểu Tiểu đứng dưới ánh đèn được mọi người bao quanh rời khỏi.

Một đôi mắt si mê ngó chừng màn hình TV,thật lâu không cách nào dời khỏi.

Năm năm,hắn cho dù trở lại Singapore vẫn không buông tha tìm kiếm tung tích cô.không nghĩ tới cô đến nước Áo,còn được mang danh dự nhà trình diễn Piano người Hoa tài năng.

Bàn tay nắm ly rượu càng thêm dùng sức,thủy tinh trong nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ đâm vào da,màu đỏ của rượu hòa cùng máu chảy xuống,ở dưới ánh đèn lóe lên màu đỏ quỷ dị.

Tháng năm kết hôn phải không? Vậy phải xem hắn có đồng ý hay không đã,khóe miệng cương nghị vẽ ra một nụ cười lạnh.

Cô khiến hắn cảm giác bị phản bội,khổ sở suốt năm năm hiện tại muốn một mình hạnh phúc không dễ vậy.

Còn có hai người đàn ông kia,một người mang người phụ nữ của hắn đi,một người là ông lão giấu người yêu của hắn,hắn sẽ đều tính sổ với bọn họ.

Cầm lấy điện thoại,thông qua một chuỗi mã số: “Đặt vé máy bay trở về nước nhanh nhất.”

Nhóc con đáng đêu,anh lập tức trở về tìm em đây

Lâm gia

“Tiểu Tiểu,ăn nhiều một chút.” Lâm Cẩm Quyền nhanh tay hắp thức ăn vào chén Liễu Uyển Nhi”Xem cháu gầy thành dạng gì đây,năm năm này ở nước ngoài nhất định ăn không ngon rồi.”

“Ông ngoại,đủ rồi.” Nhìn chén tràn đầy thức ăn,Liễu Uyển Nhi có chút đành chịu,cô đi nước Áo chứ không phải đi Liberia.

“Thiểu Đình,cậu cũng ăn.” Lâm Cẩm Quyền đem mục tiêu chuyển hướng sang người còn lại trên bàn.

“Cám ơn ông ngoại,để ta cháu tự mình gắp.” Vu Thiểu Đình phản ứng tương đối nhanh,lập tức nâng lên chén ngăn Lâm Cẩm Quyền có lòng tốt tiến công.

“Ta nói Thiểu Đình này,cậu cần gì phải cực khổ như vậy,ta lớn tuổi, tập đoàn Lâm thị sớm muộn gì cũng phải do cậu tiếp nhận .” Lâm Cẩm Quyền lại bắt đầu nói đề tài năm năm qua vẫn không thay đổi.

“Ông ngoại,công ty Thiểu Đình cũng chính là công ty chúng ta,về phần tập đoàn Lâm thị đến lúc đó anh ấy cũng sẽ tiếp nhận.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói đỡ giùm hắn.

Vu Thiểu Đình dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía cô,hắn không chấp nhận vào tập đoàn Lâm thị bởi vì hắn là một người đàn ông,cần phải có sự nghiệp của mình,càng cần chứng minh mình cho mọi người thấy dù cực khổ mấy hắn cũng tạo được sự nghiệp của riêng mình,nhưng nếu vừa bắt đầu đã vào tập đoàn Lâm thị,ở trong mắt người khác hắn sẽ biến thành một dạng ăn cơm chùa.

“Ông ngoại,chờ sau khi hôn lễ của cháu và Tiểu Tiểu kết thúc,cháu sẽ từng bước tiếp nhận tập đoàn Lâm thị ” Hiện tại hắn thành công,nên sẽ suy nghĩ tiếp nhận Lâm thị,dù sao cũng nên để cho Lâm Cẩm Quyền yên tĩnh hưởng thụ mấy năm tuổi già.

Lời hắn khiến Lâm Cẩm Quyền tương đối vui vẻ,người một nhà vui vẻ cùng dùng bữa ăn tối.