Võng Du Thực Vật Sư

Chương 121: Thích Khách Phẫn Nộ




Mất đi Nê Lan thảo cùng Thạch Anh hoa hỗ trợ, gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ thứ hai lập tức bị tăng tổn thương, số HP còn lại không thể chống đỡ được một phút.

Thấy vậy, Diệp Trần nhanh chóng uống vào một lọ dược tề khôi phục MP, đồng thời sử dụng sơ cấp quyển trục tăng khả năng khôi phục MP của dược tề cùng sơ cấp quyển trục tăng tốc độ khôi phục MP.

Sơ cấp quyển trục tăng khả năng khôi phục MP của dược tề có tác dụng tăng 10% hiệu quả phục hồi MP trong một phút của dược tề chỉ có thể dùng sau khi uống dược tề.

Còn sơ cấp quyển trục tăng tốc độ khôi phục MP thì tăng 20% tốc độ phục hồi MP trong một phút, hơn nữa quyển trục cũng không cần phải phối hợp với dược tề, cho dù Diệp Trần sử dụng cùng thực vật phụ trợ cũng có tác dụng.
(NB: dễ hiểu là một quyển tăng khả năng khôi phục của lọ thuốc Diệp Trần vừa uống vào còn một quyển là tăng khả năng hồi phục của chính bản thân Diệp Trần)

Hai loại sơ cấp quyển trục ma pháp tăng nhanh tốc độ phục hồi MP này, Diệp Trần chuẩn bị trong ba lô từ sớm, bất quá thời gian làm lạnh của hai cái quyển trục này lên tới năm phút, vì vậy nếu không phải hết sạch MP hắn cũng không muốn dùng.

MP sau khi Diệp Trần sử dụng dược tề và quyển trục phối hợp cùng tĩnh tọa lập tức tăng vùn vụt.

Dược tề được sử dụng chính là dược tề khôi phục MP cấp bốn0, kéo dài 30s, mỗi giây phục hồi 1năm0 điểm MP, lại cộng thêm hai quyển trục, nên trong 2năms, cột MP của Diệp Trần đã đầy.

Sau khi MP đầy, Diệp Trần lại trồng Nê Lan thảo cùng Thạch Anh hoa lên, lúc này, đang bị Bảo Thạch Lão Thử đánh điên cuồng, gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ mới giảm chút giá trị thương tổn.

Ngay lúc này, tại vị trí gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ thứ nhất, Diệp Trần trồng xuống một gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn mới lập tức mọc lên.

Bị hai gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ oanh tạc chung quanh là những cây địa đinh, Lão Thử bất lực không thể lại gần Diệp Trần.

Bảo Thạch Lão Thử bị mất không ít HP, nhưng gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ bị nó công kích tình hình càng lúc càng xấu. Lúc Diệp Trấn hết MP trong nửa phút kia, gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ này đã bị thương không ít, tuy rằng Diệp Trần đã trồng Nê Lan thảo cùng Thạch Anh hoa nhưng thêm một lúc nữa gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp năm này sẽ tiêu.

- Chỉ còn cách sử dụng Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn, nếu không được, đành phải mời mục sư đến!

Diệp Trần nhìn gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp năm, nhíu mày nói.

HP của Bảo Thạch Lão Thử mất so với suy nghĩ của hắn còn ít hơn, điều này là do bị cấp bậc của BOSS áp chế nên công kích của Lưu Liên Tạc Đạn Thụ bị MISS tỷ lệ lên tới trên 70%, nếu không dựa theo Diệp Trần phỏng đoán, ba gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp năm cộng thêm tổn thương của địa đinh, ít nhất có thể khiến hắn vượt mười cấp giết chết Bảo Thạch Lão Thử.

Nhưng dựa theo theo tình huống hiện tại thì cho dù ba gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp năm toàn bộ tử vong, cũng chỉ có thể làm Bảo Thạch Lão Thử mất hơn một nửa HP.

Cho nên Diệp Trần quyết định để cho Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn đánh cùng Bảo Thạch Lão Thử xem, nếu không được thì rút lui, sau đó trở về mời một vị mục sư hỗ trợ.

Sở dĩ lúc bắt đầu không mời mục sư đến chủ yếu là vì Diệp Trần còn chưa xác định được là phương pháp này có dùng được hay không bởi vì trong quá trình thao tác nếu nhiều hơn một người thì sẽ tăng thêm chuyện ngoài ý muốn mang theo một cái mục sư sẽ dễ xảy ra sự việc ngoài dự liệu của hắn, nếu một mình có khả năng giải quyết thuận lợi, Diệp Trần liền thử một lần. Một mình giải quyết không phiền người khác là tốt nhất nếu không được nhờ người khác hỗ trợ cũng không muộn.

Ngay tại thời điểm Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp năm sắp chết, Diệp Trần lập tức phá hủy cây này, sau đó chuyển một gốc cấp bốn qua.

Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn vừa xuất hiện, Diệp Trần liền xem xét.

Nếu gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn này không chống được, hắn lập tức rút lui, trở về tìm mục sư hỗ trợ.

Bất quá sau mười giây, Diệp Trần liền thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn công kích yếu hơn cấp năm nhưng bị cấp bậc của BOSS áp chế nên Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn hay năm chênh lệch cũng không rõ ràng, đồng thời địa đinh dưới chân Bảo Thạch Lão Thử dù có đổi Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn cũng vẫn có tác dụng.

Song cũng không quá rõ ràng, cùng lắm là tốc độ mất HP của Bảo Thạch Lão Thử chậm đi vài phần, bất quá phòng ngự cùng lượng HP của Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn kém hơn cấp năm, Diệp Trần đoán chừng dù có Nê Lan thảo và Thạch Anh hoa hỗ trợ cũng chỉ chống đỡ hơn một phút, còn không có hỗ trợ thì hơn bốn mươi giây là tiêu.

Tính toán như vậy, Diệp Trần liền cho triệt bỏ Nê Lan thảo và Thạch Anh hoa, dù sao thì lưu chúng lại, ngoại trừ hao MP, cũng không có tác dụng gì. Mặc dù không có chúng nó thì Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp bốn sẽ chết rất nhanh nhưng Diệp Trần lại có thể trồng thêm ba khỏa thực vật nữa, điều này nghĩa là chỉ cần một gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ chết, thì lập tức có một gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ mới thay thế, vì vậy có thể duy trì công kích đối với Bảo Thạch Lão Thử.

Thời gian dần trôi qua, một gốc lại một gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ chết đi, HP Bảo Thạch Lão Thử cũng từng bước giảm xuống.

Rất nhanh HP Bảo Thạch Lão Thử chỉ còn lại năm vạn, Diệp Trần khẽ động pháp trượng lại đem một gốc Lưu Liên Tạc Đạn Thụ trồng qua.

Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Trần chợt chuyển, nhìn về phía địa đinh.

Tại chỗ này có một tên thích khách đang ẩn thân muốn tiếp cận hắn bị địa đinh đâm phải làm cho lộ thân hình.

Quả nhiên là đã đến.

Đối với việc xuất hiện thích khách, Diệp Trần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn bày ra một tầng địa đinh xung quanh, ngoại trừ dùng để đối phó Lão Thử, còn là vì phòng ngừa thích khách đánh lén.

Trong quá trình chiến đấu cùng Bảo Thạch Lão Thử, vì để nắm bắt đúng thời cơ phần lớn lực chú ý của hắn sẽ tập trung vào từng động tác của BOSS, cho nên lơi lỏng việc phòng bị với xung quanh vì vậy rất dễ bị những thích khách có kinh nghiệm tập kích.

Bất quá tên thích khách này lại không nghĩ rằng Diệp Trần sẽ bày một tầng địa đinh ở xung quanh

Loại đạo cụ bẫy rập địa đinh này chỉ khi địch nhân giẫm lên mới phát hiện ra, đôi khi là vật thích hợp để phá tàng hình của thích khách.

Tên thích khách, Dạ Phong Lưu của công hội Thương Đăng này, sau khi đạp trúng địa đinh thì ngẩn người ra, rốt cục cũng không nhịn được tức giận

Em gái ngươi, ngay cả địa đinh cũng dùng, thật nham hiểm. Để có thể giết tên gia hỏa này một lần mà hằn không màng vất vả ngược xuôi, vồ hụt khắp nơi thỉnh thoảng còn bị giết ngược lại, lại còn bị cấp trên chỉ trích vì thất bại.

Tên gia hỏa Nhất Hiệu Trần Ai này thật sự âm hiểm độc ác, hắn làm thích khách đã lâu giết không ít người chơi tuy không dám nói chưa bao thất thủ nhưng cũng không có mục tiêu nào khó đối phó như tên này.

Nếu nói gia hỏa này kỹ thuật tốt dùng sức mạnh trực tiếp giết hắn thì cũng chả sao, đằng này tên gia hỏa âm hiểm ấy lại không giết bọn hắn mà cố ý đùa giỡn những thích khách đến ám sát.

Cho đến nay, những thích khách cùng hằn gia nhập công hội Thương Đăng cộng thêm hắn đi ám sát tên gia hỏa này còn lại không đến ba người

Tàng hình thì bị phá, đánh lén thì thất bại tên gia hỏa này lại còn trốn dưới cây thực vật có lực sát thương biến thái kia đến gần chỉ có chết.

Lúc tìm được Diệp Trần, thấy hắn đang giết BOSS, Dạ Phong Lưu trong lòng vui mừng cho là cơ hội đã tới.

Ở một bên nhẫn nhịn hồi lâu, cũng đợi được lúc Diệp Trần sơ hở hắn liền công kích lại không nghĩ tới còn chưa tới gần đã bại lộ tung tích.

Gọi người hỗ trợ?

Đã muộn!

Con BOSS kia chỉ còn lại ít HP chờ lúc gọi người tới thì BOSS đã sớm chết.

Chẳng lẽ cứ như vậy rút lui?

Không được!

Dạ Phong Lưu là một thích khách có lòng tự trọng, nhớ tới những lần ám sát thất bại bị gia hỏa này hành hạ đến chết hắn phẫn nộ quyết không rút lui.

Dù có chết cũng không thể rút lui dù sao cũng không phải lần đầu bị giết… Ách, như vậy rất không chí khí.

Dạ Phong Lưu khóc ròng. Hắn phát hiện, liên tục bị giết khiến hắn đối cái chết đã trở thành thói quen điều này rất không có chí khí.

Đúng rồi, có biện pháp!

Bỗng nhiên Dạ Phong Lưu nảy ra một cái biện pháp.

Tuy là quay về gọi viện binh không kịp nhưng tìm một ít người ở trong quặng đi đối phó với gia hỏa này thì vẫn kịp.

Dạ Phong Lưu vì sự thông minh của mình mà cảm thấy hung phấn vội vàng bỏ lại Diệp Trần, chạy trở ra hắn nhớ là ở phía trước có một đám người chơi đào quặng.

Không lâu sau, Dạ Phong Lưu liền tìm được đám người chơi đào quặng.

- Các vị huynh đệ, ở phía trước không xa có Bảo Thạch Lão Thử xuất hiện!

Dạ Phong Lưu thấy có người hưng phấn hô to.

Đó là BOSS a, đám người kia nghe xong còn không nhanh chạy tới cướp.

- Ta kháo! Là Bảo Thạch Lão Thử, mọi người chạy mau!

Nhưng khoảng cách từ lúc Bảo Thạch Lão Thử đại đồ sát cho tới nay cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ mà thôi tại khu khai thác mỏ phía Đông cấp bốn mươi – năm mươi, Bảo Thạch Lão Thử siêu cấp biến thái đã khiến người nghe sợ mất mật cho nên khi thanh âm Dạ Phong Lưu vang lên đám thợ mỏ liền hô to chạy trốn.

Dạ Phong Lưu thấy vậy liền toát mồ hôi.

Hắn chính là cái tên thích khách xui xẻo mà chiều nay bị Diệp Trần nhặt mất Băng tinh thạch. Lúc đến khu khai thác thác mỏ phía Đông đối với chuyện Bảo Thạch Lão Thử phát điên hắn cũng biết. Chính là vì quá phẫn nộ mà hắn nhất thời quên mất.

Mời mấy gia hỏa đi giết BOSS chỉ sợ đều không dám. Dạ Phong Lưu cắn răng nói: - 5x một cùng 4x công kích từ xa, theo ta vào trong giết một người!

Vốn những người muốn bỏ chạy vừa nghe liền ngẩn người sau đó có mấy người đừng lại.

- Đưa tiền trước còn không thì khỏi nói!

Một người nói.

Hừ! Dạ Phong Lưu chỉ biết

Hắn rất không thoải mái. Trong người hắn hiện tại cũng chỉ có hơn 200 kim tệ nếu không hắn đã mời thêm nhiều người đi giết gia hỏa ở bên trong kia.