Võng Du Thực Vật Sư

Chương 59: Thiên đại bát quái!




Trong Vô Tận thế giới, trang bị được phân từ cấp đến cao : Trắng, thanh đồng , hắc thiết, hoàng kim, truyền kỳ, thần thoại, sử thi. Trò chơi đã vận hành được 5 năm, toàn bộ Hoa Hạ khu chỉ xuất hiện 21 kiện sử thi trang bị, mỗi lần xuất hiện một kiện, hệ thống sẽ thông báo trên kênh toàn khu vực khiến cho cả trò chơi phải chấn động.

Cho nên trong mắt người chơi bình thường, trang bị thần thoại đã là trang bị cao cấp nhất rồi. Nếu một người có thể kiếm được đủ một bộ truyền kỳ trang rồi kiếm thêm được thêm một kiện thần thoai, đã có thể khiến cho vô số người hâm mộ không thôi!

Nhưng người chơi trước mắt này toàn thân là trang bị thần thoại, hoặc có thể nói là trang bị đỉnh cấp của “Thiên không di tích”!

- Ta vốn đang kỳ quái, không biết vì sao công hội lại huỷ bỏ truy nã đối với những người chơi cấp thấp, nếu như ta không tò mò, cố tình điều tra một chút, chắc sẽ không phát hiện ra người bị truy nã chính là ngươi! Cho dù ngươi có cải biến bộ dáng như thế nào, ánh mắt của ngươi sẽ không bảo giờ thay đổi được!

Lúc mấy người Đại Pháo đang kinh hãi, thì tên thanh niên thích khách bỗng nhàn nhạt nói.

- Trần Phong, ngươi mặc đủ một cây thần thoại, chính là để chạy tới ra oai trước mặt ta hả? Vài năm không gặp, ngươi vẫn vô dụng như vậy sao???

Diệp Trần nhìn thanh niên, lời nói một chút khách khí cũng không có.

- Ngươi hiện tại chỉ có thể khua môi múa mép chứ có thể làm được gì? Nhìn bộ dáng của ngươi đi! 30 cấp, trang bị rác rưởi, ngươi xuống dốc, sa đoạ, quả thực mất mặt xấu hổ rồi!

Trần Phong nhìn từ trên xuống dưới Diệp Trần, cười khẩy nói.

- Cho dù sa đoạ cũng hơn ngươi cả vạn lần. Ngươi cứ chờ đấy, bộ trang bị thần thoại này của ngươi ta sẽ lột từng kiện, từng kiện xuống!

Đối mặt với người chơi max level, full cây Thần thoại, Diệp Trần lại không hề có cảm giác sợ hãi.

- Hừ! Diệp Trần, ngươi vẫn hay dùng mắt chó nhìn thấp ( ý chỉ những người hay kinh thường người khác, nhưng mình cũng chẳng ra gì) như vậy! Bốn năm trước, ngươi kinh thường ta, hiện tại ngươi cũng khinh thường ta? Nhưng ta hôm nay không phải là ta bốn năm về trước! Hơn ba năm này, ta đều dành hết thời gian để khổ luyện kỹ thật, cho dù là ngươi, cũng không thể tiếp tục là đối thủ của ta! Đáng tiếc, ngươi hiện tại chỉ như con chó nhà có tang, bằng không ta có thể báo thù bốn năm về trước rồi!

Trần Phong, khoé mắt khẽ lộ vẻ điên cuồng, thần tình oán hận, trông thật doạ người.

- Hắc hắc, phải không? Xin hỏi ngươi có bao nhiêu lợi hại?? Không có đại ca ngươi, ngươi có thể đoạt Long Chiến Công Hội trong tay ta sao? Không có ta xây dựng lên Long Chiến Công Hội, ngươi có thể đoạt được đủ bộ thần thoại này sao? Không có ta xây dựng Long Chiến Công Hội, ngươi có thể có địa vị cùng thế lực như bây giờ sao? Không có ta xây dựng lên Long Chiến Công Hội, hôm nay ngươi có khả năng đứng trước mặt ta diễu võ dương oai sao????

- Ta….!

Diệp Trần cười lạnh hỏi, lời nói như những con dao, đâm thẳng vào sâu trái tim của Trần Phong. Diệp Trần từng câu, từng câu không ngừng hỏi, nhưng đúng là không một câu nào hắn có thể trả lời được.

Mấy người Đại Pháo bên cạnh, nghe xong lời nói của Diệp Trần, đầu óc nhất thời có vẻ như đình chỉ hoạt động.

Bọn họ đều biết, Diệp Trần vốn là nhân vật trùng sinh, có thể là một gia hoả cực kì lợi hại, nhưng cho dù bọn hắn có thế nào cũng không thể tưởng tượng được Long Chiến Công Hội – đệ nhất công hội – lại do một tay Diệp Trần sáng lập lên!

Đối với người sáng lạp ra Long Chiến Công Hội, tuy rằng trong trò chơi có không ít người quan tâm, nhưng vẫn là một điều bí mật, Long Chiến Công Hội chưa bao giờ công khai công bố ra.

Long Chiến Công Hội vốn từ một công hội rất rất nhỏ, rồi trở thành đệ nhất công hội, trước khi nổi danh Long Chiến Công Hội có những thành viên nào, trừ một số những thành viên ban đầu, không còn ai biết được, họ không đề cập tới, người khác tất nhiên mù tịt.

Mà đáp án – chính tại thời điểm này, tại nơi đây, khiến cho bí ẩn về Long Chiến Công Hội được mở ra, mấy người Đại Pháo không nhịn được có cảm giác trợn mắt há mồm, nhìn hai người Diệp Trần và Trần Phong với vẻ mặt kinh hãi.

Tuy rằng bọn họ có vô số điều muốn nói, nhưng lúc này không ai dám phát ra tiếng động, cho dù là tiếng nuốt nước bọt cũng không.

Hai người đứng đó, tựa như cùng toả ra ánh hào quang chói mắt, khiến cho bọn họ không thể nào tiếp cận.

- Trong trò chơi, nhiều người mới có quyền nói chuyện, trong tay có tài nguyên mà không lợi dụng đó chính là do ngươi ngu ngốc! Ta có thể kiếm đủ bộ thần thoại đó là bản lãnh của ta! Lại nói, ta một mình không thể kiếm đủ bộ trang bị thần thoại vậy ngươi có thể sao??

Trần Phong hừ lạnh phản bác lại lời nói của Diệp Trần.

- Đương nhiên là có thể, lần này ta trở lại, muốn lấy lại những thứ của ta! Nếu lấy không được, ta sẽ chính tay huỷ diệt nó!

Diệp Trần tiến một bước, ưỡn ngực, ngạo nghễ nói.

- Ha ha, đây là chuyện cười hay nhất trên thế gian mà ta từng nghe! Ta thật muốn xem xem ngươi làm thế nào để huỷ diệt Long Chiến Công Hội! Ba năm nay, Long Chiến Công Hội đã kiếm lời cho hai huynh đệ chúng ta vô số tiềm, bất quá vì ngươi, ta thậm chí không tiếc bỏ ra tới hơn nửa, chắc ngươi còn nhớ đến “ Thương dăng” – Con ruồi” chứ? Mấy tên gia hoả đó, bây giờ khó chơi hơn trước rất nhiều!

Trần Phong cười ha ha, sau đó âm trầm nhìn mấy người Diệp Trần, thân hình từ từ biến mất.

- Lão Đại…

Pháp Hào thấy Trần Phong đi rồi, vội vàng xông tới.

- Về Ngải Nhĩ tiểu trấn đã!

Diệp Trần khoát tay, nơi này đã là không an toàn, nếu không phải ở nơi đây không thể động thủ, bọn họ chỉ sợ đã nằm gục dưới chân hắn rồi.



- Ta biết các ngươi có rất nhiều điều muốn nói, yên tâm, sự tình đại khái ta sẽ kể cho các ngươi thoả mãn!

Diệp Trần nhìn vẻ mặt tò mò của mọi người, khẽ cười nói!

Lúc trước đối thoại với Trần Phong, đều Dạ Sắc nữ vương vì tò mò ghi âm lại.

Người sáng lập ra đệ nhất công hội trong trò chơi rút cục là ai a, điều này không phải ai cũng biết.

Mọi người nghe xong có chút ngượng ngùng, đúng là bọn họ, Diệp Trần cứ vậy mà đi khiến cho bọn họ tò mò cả đời.

- Sự tình là một chuyện rất đơn giản. 5 năm trước, khi trò chơi vừa mới mở ra, ta cùng 5 cao thủ cùng nhau tiến vào trò chơi, sáng lập ra Long Chiến Công Hội. Cả sáu người đều là cao thủ, công hội phát triển lên quả thật đơn giản, Long Chiến Công Hội phát triển thật sự nhanh, không ít người chơi cũng bị hấp dẫn lôi kéo vào, Trần Phong và đại ca hắn cũng được nhận vào lúc đó!

Đoạn thời gian tiếp theo công hội phát triển quá nhanh, thực lực cùng nhân thủ không ngừng tăng lên, chúng ta lại không hề có kinh nghiệm quản lỹ, cho nên không bao lâu liền xuất hiện vấn đề về tài chính. Vấn đề này nếu không giải quyết, tốc độ phát triển có thể bị giảm xuống không nói, công hội có khả năng bị tan ra. Mà lúc này Trần Phong và đại ca hắn đều xuất thân từ gia tộc thương nhân, sau khi bộc lộ thân phận liền xùng chúng ta ký kết một phần hiệp ước đầu tù. Khi đó quan hệ của chúng ta vô cùng tốt, chúng ta còn trẻ, một lòng đặt vào trò chơi, như thế nào cũng không thể nghĩ tới trong hiệp ước lại cất dấu bẫy rập.

Hai anh em Trần Phong cầm hiệp ước, ngay từ đầu thì im lặng, chỉ tới khi Long Chiến Công Hội sắp trở thành đệ nhất công hội, bọn họ mới giở ra hiệp ước kia. Theo nội dung dấu diếm trong hiệp ước, Long Chiến Công Hội đã hoàn toàn là tài sản của bọn họ, hơn nữa cho dù là 6 người chúng ta, một là tiếp tục phục vụ cho bọn họ tại Long Chiến Công Hội, hai là vĩnh viễn lyu khai trò chơi, hoặc xoá nhân vật chơi lại từ đầu.

Chuyện cũ cứ như vậy hiện lê trong đầu Diệp Trần, hắn nhớ lại, trong lòng không khỏi có chút hoài niệm.

Nếu không phải có chuyện đó, hiện tại tất nhiên là một hoàn cảnh khác.

Mấy người nghe xong đều lâm vào trầm mặc, bọn họ cho dù thế nào cũng không thể tưởng tượng, Long Chiến Công Hội lại có một quá khứ như vậy.

- Sự tình đại khái là thế, còn về tỉ mỉ cũng không có gì để nói! À các ngươi đợi chút.

Tuy rằng Diệp Trần đồng ý nói đại khác, nhưng về mặt chi tiết, Diệp Trần cũng không có nhiều lời. Sau đó Diệp Trần đi tới kho hàng ở cách đó không xa, rất nhanh rồi quay lại.

- Vé vào di tích này, xem như lễ vật cuối cùng ta đưa cho các ngươi đi!

Diệp Trần đưa vé vào di tích cho mấy người.

- Vậy là sao? Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ lại chúng ta sao?

Tử Cảm Lãm ngẩn người, sau đó giận dữ hỏi

- Coi như là thế đi, mang theo các ngươi, mục tiêu quá lớn, rất dễ bị bọn họ đuổi tới. Nhóm “ Ruồi” kia cũng không phải là người bình thường, các ngươi sẽ bị ta liên luỵ, sớm tách ra sẽ tốt hơn.

Diệp Trần gật đầu nói thẳng. Hắn hiểu tính cách tên Trần Phong, tên này lòng dạ cực độ hẹp hòi, còn mười phần tự ti, những việc nhỏ tý ti cũng luôn thầm ghi nhớ trong lòng. Nếu bị nghiệp đoàn bình thường truy nã, hắn còn có thể mang theo mấy người Pháp Hào chơi đùa, nhưng bị Trần Phong nhận thức ra, vậy không chỉ đơn giản là sự truy nã của nghiệp đoàn thôi đâu!

“Ruồi” là một nhóm người đặc biệt, Trần Phong không phải chỉ nói xuông ngoài miệng, mục đích của “RUỒI” không phải là giết chết người chơi mà là không ngừng quấn quit người chơi, làm cho người khác vô cùng ghê tởm vậy, tựa như một đám ruồi bọ, cho nên bọn họ mới lấy cái tên này.

Muốn tìm ra toạ độ của một người chơi trong trò chơi, có không ít cách, mấy người Pháp Hào nếu tiếp tục đi theo hắn, nhiều người dễ dàng bị truy tung, khiến cho bọn họ không thể yên lặng luyện cấp. Mà tình cảm của bọn họ còn chưa tới mức sống chết vì nhau, trong thời gian ngắn có thể không thành vấn đề, nhưng một thời gian dài, vậy tựu có chuyện rồi.

Một khi đã như vậy, Diệp Trần quyết định tách ra.

Hắn vốn định một thân một mình làm chuyện này, hiện tại cũng chỉ là quay trở về lời nói ban đầu mà thôi.

- Tốt lắm, cứ như vậy đi! Di tích các ngươi kiếm thêm một người vào là được thôi! Lấy thực lực của các ngươi cẩn thận một chút có thể đạt được khá nhiều thu hoạch đấy. À, về sau không có chuyện gì đừng liên hệ với ta. Mà Long Chiến Công Hội thời gian tới sẽ có khả năng làm phiền các ngươi, các người cố chịu đựng một chút, qua một khoảng thời gian các ngươi sẽ không có việc gì!

Diệp Trần nói lời cuối cùng hoàn tất, cũng không giải thích cẩn thận, trong tay cầm một quyển trục, bóp nát, cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người.

- Cứ như vậy mà đi?? Ta đã nhìn lầm gia hoả này rồi!!

Tử Cảm Lãm thấy vậy, vội vàng hét toáng lên.

- Hắn không muốn liên luỵ chúng ta!

Dạ Sắc nữ vương nhìn vị trí Diệp Trần biến mất nhẹ giọng nói.



Trước một toà kiến trúc cổ xưa tại Thái Thản Cự Thành.

Nơi đây là nơi nhà Khảo cổ học Khang Lạp Đức sinh sống, trong trò chơi phát hiện một chút vật phẩm kỳ quái, có thể đi tới chỗ hắn đổi những vật phẩm trên trời dưới đất, nhiệm vụ “Vĩnh hằng chi thạch” cũng là lúc 30 cấp nhận được nơi đây.