Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 81: Chúng ta kết hôn đi




Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ."

Sáng sớm, Mộ Ly đã thức dậy từ rất sớm, chỉ là bởi vì anh muốn nhìn thêm người con gái đang nằm trong ngực anh nhiều thêm một chút.

Lông mi cong dài tự nhiên, cái mũi nhỏ xinh xắn, còn có cái miệng nhỏ nhắn mềm mại này nữa. Mộ Ly lấy tay chạm vào mặt cô, miêu tả khuôn mặt của cô một cách nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn cô, cổ của anh kết không nhịn được mà giật giật.

Có lẽ là lấy tay đụng phải cô, chọc cho đôi mắt như trăng của cô khẽ nhíu lại . Mộ Ly thấy bộ dáng này của cô, không khỏi nhếch môi nở nụ cười, Quý Linh Linh, làm sao em có thể hành hạ một người đàn ông như vậy, từ hôm qua tới bây giờ, cuối cùng là em mệt mỏi đến như thế nào vậy.

Nhìn môi nhỏ mềm mại, đột nhiên làm cho anh không khỏi nuốt nước miếng.

Chỉ là hôn một chút? Chỉ là hôn một chút thôi để xem thử sẽ có cảm giác tuyệt vời như thế nào. Môi của cô rất đầy đặn, tựa như là một miếng thạch hoa quả vậy, anh chưa từng được hôn cô thật tỉ mỉ, vậy bây giờ liền thử xem sao?

Hai bàn tay của Mộ Ly ôm chặt lấy eo của cô, không nhịn được mà nắm chặt thêm mấy phần, anh cúi đầu, chậm rãi tới gần đôi môi mềm mại xinh xắn mà hôn lấy.

"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . . Nhột. . . . . ." Đột nhiên trong miệng tràn ngập mùi vị của đàn ông, khiến Quý Linh Linh không nhịn được mở mắt.

Nhưng cô vừa mở mắt, "A!" Lập tức thấy được khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt, Quý Linh Linh hét to một tiếng, giơ tay lên,

"Bốp!"

Tay giơ lên, một tiếng thanh thúy vang lên.

"Tại sao lại là anh?" Quý Linh Linh đánh người xong, mới phát hiện là. . . . . . Đánh lầm người rồi.

"Không phải là anh, thì còn là ai vào đây?" Mộ Ly lại thất bại lần nữa, lấy tay ôm lấy mặt, thật là, còn chưa “ăn” được bao nhiêu, anh lại bị ăn một cái tát mạnh như vậy.

Quý Linh Linh suy tư một lát, trong đầu liền hỗn loạn, cảm thấy có chút phản ứng không kịp.

"Em. . . . . . Em sao lại ở nhà của anh? Em không có về nhà sao?" Quý Linh Linh nằm ngang, trợn to mắt nhìn trần nhà. Thầm nghĩ là thật xong rồi, lại thêm một đêm không về nhà ngủ, không có cách nào giải thích với mẹ rồi.

Mộ Ly ngồi thẳng người dậy, một cánh tay ôm cổ của cô, để cho cô nhích lại gần mình.

"Làm cái gì?". Mặc dù là quan hệ của hai người bây giờ, căn bản đều đã hiểu rồi, nhưng mà cứ thân mật như vậy, làm Quý Linh Linh có chút không kịp thích ứng.

Nhìn cô di chuyển ánh mắt, lòng Mộ Ly giống như là bị đánh một cái thật mạnh vậy. Quý Linh Linh, tại sao em không thể nhiệt tình với anh thêm một chút nhỉ? Tỷ như là nụ hôn buổi sáng ....

"Em nói xem anh muốn làm cái gì?". Mộ Ly không trả lời mà hỏi lại.

Quý Linh Linh giơ tay lên, để ở trước ngực của anh, “Anh. . . . . . Anh phải chú ý. . . . . . Sáng sớm nha." Ngụ ý này rất rõ ràng.

"Nhưng mà, anh nghĩ muốn thì làm thế nào?" Mộ Ly nói xong, liền ôm cô vào thật chặt.

"Anh có bị bệnh không, vừa mới sáng sớm , không được!". Cái yêu cầu như vậy, lập tức bị Quý Linh Linh cự tuyệt. Thật là không chịu nổi anh, người đã lớn như vậy, như vậy mà không thể khống chế, nhưng là. . . . . . Tối hôm qua. . . . . .

"Này, Mộ Ly, tối hôm qua anh có làm gì với em không vậy?". Cô vừa cúi đầu, liền nhìn thấy người cô đang mặc lại chính là áo sơ mi trắng của anh.

"Ngủ nha."

"Anh. . . . . . Làm sao anh có thể không có sự đồng ý của em liền. . . . . . Anh anh. . . . . ." Giọng nói của Quý Linh Linh run rẩy.

"Quý Linh Linh, em nghĩ quá nhiều rồi. Tối hôm lúc cõng em về thì em vẫn ngủ say, anh thấy em mặc đồ như vậy sợ em ngủ không thoải mái nên lại tắm rửa giúp em, rồi lại thay đồ cho em. . . . . ."

"Cái gì? Lại tắm?" Quý Linh Linh lớn tiếng hỏi. Ô ô. . . . . . Xong rồi, một đời trong sạch, lại bị xem sạch bách rồi.

“Trước khi đi ngủ em không tắm sao?". Mộ Ly có chút ghét bỏ nhìn cô.

"Câm miệng, cơ bản là không cùng một chuyện! Mộ Ly, cái người này thật đúng là tiểu nhân, lại thừa dịp em gặp khó khăn, bắt nạt em !". Quý Linh Linh nói xong, trong lòng nổi đóa, nắm bờ vai của anh, nâng người lên, một phát liền cắn vào vai của anh.

“A. . . . . ." Mộ Ly cắn răng, không ngờ mình mới nói vài câu như vậy, lại bị "Tai bay vạ gió", "Quý Linh Linh, em phải cho anh cơ hội để giải thích chứ!"

[*Tai bay vạ gió*: có nghĩa là Tai họa bất ngờ từ đâu tới]

"Cho cái gì mà cho? Thừa dịp em không được tỉnh táo, mà dám động tay động chân với em, anh còn muốn em như thế nào nữa?"

"Nhưng mà, em là người phụ nữ của anh, tắm rửa thì có gì sai nào?"

"Ai nói là đúng!". Cô cắn thêm một cái rồi hỏi ngược lại.

Mộ Ly nghe xong lời này, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên anh không trả lời cô, làm cho Quý Linh Linh cũng cảm thấy là lạ.

Đột nhiên, thân thể của Mộ Ly bất ngờ đè lên người của cô.

"Ô. . . . . . Khụ. . . . . . Anh quá nặng. . . . . ."

"Quý Linh Linh, anh cho em biết, nếu như bây giờ em dám hối hận, ngay bây giờ anh sẽ khắc lên người em con dấu của riêng anh!". Giọng nói anh rất bá đạo, vẻ mặt nghiêm túc, giống như là thật sự đã rất quyết tâm vậy.

"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Mộ Ly anh ép em không thở nổi rồi. . . . . ." Đáng chết, con hồ ly này, sao lúc nào cũng khỏe như vậy.

"Nói cho anh biết, có phải hay không là em hối hận….". Mộ Ly ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cô, không đợi cô trả lời liền nói:

"Hối hận cũng vô ích. Anh đã nghĩ xong rồi, nếu như em dám đổi ý, anh liền nhốt em ở chỗ này, cả đời không để cho em rời đi."

Ax, nhốt? **? Không phải chứ.

Quý Linh Linh bị anh đè thật sự là có chút không chịu nổi, cô giơ tay lên, véo vào eo của anh một cái, "Đi xuống!"

"A. . . . . ." Mộ Ly đau đến nhe răng nhếch miệng, cô gái này có tật xấu là hay đánh anh, nên thay đổi một chút, nhưng là, bây giờ nên ngoan ngoãn nghe lời mà nằm xuống xuống.

"Tại sao không chở em về nhà?"

"Em tối hôm qua ngủ rất ngon, nếu như anh đưa em về nhà, chẳng lẽ anh tự nhận mình chính là con rể. . . . . ."

"Câm miệng! Anh nghĩ thế nào mà lại tốt như vậy?" Quý Linh Linh trên mặt bộ dạng thẹn thùng, không muốn nghe anh nói một chút nào nữa. Bản lĩnh của Mộ Ly, bây giờ cô đã biết rất rõ, hơn nữa chỉ bằng cô giống như bây giờ, đối với Thượng tá Mộ đầy gian xảo mà nói, thật là quá đơn thuần rồi. Có thể ít chọc đến anh liền không chọc, cô không thích khiêu chiến đối thủ mạnh hơn cô.

"Không cần lo lắng mẹ của em, anh dùng điện thoại di động của em gửi tin nhắn cho mẹ em rồi, nói em ở lại nhà của một đồng nghiệp nữ, chắc không có vấn đề gì."

"Thật?". Ha ha, người này không tệ lắm, đầu óc còn rất linh hoạt.

"Nhưng thật ra thì anh muốn gọi điện thoại nói thẳng , nhưng anh sợ sau khi em biết sẽ không vui, cho nên. . . . . ." Không chỉ có là lo lắng cô mất hứng, chủ yếu nhất là sợ cô nổi giận, dù sao cho tới bây giờ, anh vẫn không có tìm được biện pháp nào tốt hơn có thể áp chế cô.

Nếu như mà cô đối với anh còn một khóc hai nháo nữa….., thì anh so với chết còn thê thảm hơn nữa.

"Anh dám gọi!". Quý Linh Linh nghe vậy quả nhiên trở nên hung hãn, trừng mắt, liền “nhẹ nhàng” nhìn anh, "Tối hôm qua anh có làm chuyện thất đức nào với em hay không?"

"Aizz da cái gì cũng không có, anh chỉ . . . . . Vuốt vuốt, đụng, sờ sờ. . . . . ."

"Bốp!". Một cái tát vỗ vào trên người của anh, "Anh đã làm gì em?"

Mộ Ly nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bộ dạng chuẩn bị phát hỏa của cô, "Thật ra thì, toàn thân của em thì anh đều nhìn thấy rồi, tối hôm qua không ngủ được, anh liền….”

"Anh vì không ngủ được, liền “sờ” em !". Giọng nói của Quý Linh Linh nhất thời lớn thêm một chút, bộ dáng kia giống như là đang ngậm một ngụm máu lớn ở trong miệng vậy.

"Vậy thì phải làm như thế nào? Chẳng lẽ để anh phải “tự làm” sao? Loại chuyện như vậy anh không làm được." Mộ Ly nói xong, còn liếc cô một cái, làm sao cô lại không thể hiểu cho anh, ôm mỹ nhân trong ngực, nhưng cái gì cũng không thể làm, nửa đêm liền còn phải tắm nước lạnh đến ba lần!

"Anh. . . . . . Anh thật sự quá vô sỉ nha." Quý Linh Linh cười nhạt, "Anh. . . . . . Anh thường . . . . . Cái gì?"

"Đàn ông cũng có dục vọng , bên cạnh lại không có phụ nữ, tự nhiên chỉ có thể tự mình giải quyết, lại không gây hại gì xã hội." Mộ Ly ho nhẹ một tiếng, giả bộ giống như không để ý lắm chuyện đó.

"Không có phụ nữ? Anh đã mấy tuổi rồi? Không có chạm qua phụ nữ?". Cô không tin, đánh chết cô cũng không tin.

Mộ Ly nghe thấy lời này, trên mặt lộ ra chút lúng túng.

"Em biết ngay, anh đang gạt em! Ở trước mặt em, anh không cần nói như là anh thật sự rất trong sáng như vậy, anh có phụ nữ thì đúng hơn á..., làm gì có ai mà lúc còn trẻ không có chứ?" Quý Linh Linh véo một cái vào cánh tay của anh, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi.

"Quý Linh Linh!"

"Làm gì!"

"Anh. . . . . . Anh nói, không cho phép em cười."

"Cười? Ha ha, bây giờ em đã cười rồi ! Ngu ngốc, vô sỉ, nhàm chán!" Quý Linh Linh cười khan hai tiếng.

"Em là người yêu đầu tiên của anh, là người đầu tiên anh hôn, cũng là người đầu tiên anh nhìn thấy toàn bộ." Mộ Ly đột nhiên cảm thấy, kinh nghiệm của mình thật là ít đến đáng thương, sắp ba mươi tuổi rồi, nếu để cho mọi người biết anh còn là một xử nam, vậy. . . . . . Khẳng định sẽ bị mọi người cười.

Hai người trầm mặt trong chốc lát, cuối cùng Mộ Ly không chịu được nói.

"Quý Linh Linh, làm sao em lại không có phản ứng gì vậy?"

"Ách. . . . . . Anh thật sự là. . . . . ." Quý Linh Linh cảm thấy lời cô muốn nói bị kẹt ở trong cổ họng, không phải chứ, đến bây giờ vẫn còn người cực phẩm như vậy sao?

"Uhm!" Mộ Ly có chút xấu hổ quay mặt đi.

"Em muốn kiểm tra xem thử!" Đột nhiên Quý Linh Linh tinh thần trở nên tỉnh táo, lập tức thoát khỏi ngực của anh, một tay đè ở trước ngực của anh, vẻ mặt hưng phấn nói.

"Cái gì?"

"Anh không phải nói mình là xử nam sao? Vậy em muốn kiểm tra anh xem có đúng là xử nam không!" Chẳng biết tại sao, Quý Linh Linh vừa nghe anh nói mình vẫn còn “trong trắng”, còn thấy được vẻ mặt bối rối của anh, lại làm cho cô không khỏi bắt đầu kích động. Hơn nữa. . . . . . Cũng rất muốn chọc anh.

Suy nghĩ một chút, cô trêu đùa anh, bị chính cô trêu chọc như vậy, khẳng định. . . . . . Hắc hắc.

Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới, nửa thân trên dễ dàng thấy bộ ngực sữa xinh đẹp, cô cúi thấp đầu, vài sợi tóc rơi loạn xuống, ở anh trước ngực thỉnh thoảng quét nhẹ. Mắt to ngập nước, âm thanh êm ái, khiến Mộ Ly không khỏi ngẩn cả người. Cô muốn làm cái gì?

"Anh yêu, nói chuyện nha, anh phải chứng minh như thế nào đây?" Quý Linh Linh dùng tay nhỏ bé nhè nhẹ vỗ về qua lại ở phía dưới của anh, một lát đụng trúng, một lát lại không đụng tới, hấp dẫn như vậy, khiến Mộ Ly không khỏi đổ chút mồ hôi lạnh.

Xong rồi, anh lại bị Quý Linh Linh trêu chọc, chỉ cần cô cứ nhiệt tình như vậy, nhất định là sẽ có chuyện.

Quý Linh Linh nhìn chằm chằm động tác nuốt nước miếng của Mộ Ly, thật sự là cô nhịn cười không được, cô cũng chỉ là tùy tiện học được mấy chiêu ở trên internet, anh cư nhiên lại không chịu nổi? Nhìn bộ dáng kia của anh, thật đúng là có chút đáng yêu.

Lúc này, những khúc mắc của Quý Linh Linh về Mộ Ly cũng từ từ mất đi. Một người phụ, nhất là người giống như là Quý Linh Linh, trong thời gian dài qua tinh thần đã bị đè nén quá lâu, trong lúc này bất chợt có một người đàn ông cho cô cơ hội, để cho cô càn rỡ, vậy sao còn không nắm chặt thời gian này để cùng anh đùa giỡn chứ?

"Mộ Ly, nói chuyện với anh nha, không phải là vì em mặc quá nhiều chứ?" Nói xong, Quý Linh Linh lại cố ý kéo chiếc áo sơ mi xuống thêm một chút nữa, ba nút áo ở phía trên đã sớm bị bung ra, hơn nữa chính cô cũng cố ý để lộ, chỗ đó rất tròn, có cảm giác rất sinh động.

Thấy anh như cũ không nói lời nào, nhìn lại đến vẻ mặt đang đè nén của anh, Quý Linh Linh trong lòng len lén cười cười, lần này liền chọc anh thật đã vào.

"Mộ Ly…. ". Quý Linh Linh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy “bảo bối” của anh .

"Quý Linh Linh!" Mộ Ly run người một cái, bị động tác của cô làm cho sợ hết hồn.

Ai yêu, có phản ứng rồi!

"Quý Linh Linh, không cần đùa với lửa!"

Trời mới biết, nếu như cô cứ tiếp tục như vậy nữa, anh thật sự có thể biến thành một con dã thú muốn động dục.

"Mộ Ly, anh rất nóng sao? Sao trên trán toàn là mồ hôi không vậy?" Quý Linh Linh đột nhiên lấn người qua, nơi mềm mại của cô đè ở bên người anh, hai người mặt đối mặt, cự ly trong nháy mắt lại gần hơn.

Tay nhỏ bé của cô, chợt đi lên, đặt ở anh mặt bên, "Mộ Ly, anh chảy rất nhiều mồ hôi, sao thế?"

Quý Linh Linh thật đúng là một tiểu yêu tinh, anh thật sự là thua ở trong tay của cô rồi.

"Quý Linh Linh. . . . . ." Âm thanh của anh khàn khàn, đã không còn kiên định như trước nữa.

"Hả?" Quý Linh Linh trả lời một câu, cái miệng nhỏ nhắn liền tới gần, nhẹ nhàng liếm lên trán đang chảy mồ hôi của anh, từng lần từng lần, giống như là muốn giúp anh liếm sạch mồ hôi vậy, nhưng động tác của cô như vậy, thật sự quá đáng giận, thân thể của Mộ Ly càng ngày càng trở nên nóng như lửa.

Tiếp tục vuốt mặt Mộ Ly, tay nhỏ bé của cô một khắc cũng không được rãnh rỗi, kéo bàn tay to của anh qua, khẽ vuốt ve lòng bàn tay thô ráp của anh, ma sát một lát, cô liền kéo tay anh, đi tới trước ngực của mình.

Mộ Ly đột nhiên trợn to hai mắt, cô cư nhiên. . . . . .

"Em còn tiếp tục làm như vậy, anh. . . . . ."

"Hả? Anh được cái gì?" Quý Linh Linh cười hì hì hỏi ngược lại anh, "Nói nha, anh sẽ như thế nào?"

Cô ấn bàn tay to của anh, chậm rãi dùng sức, loại cảm giác này, đột nhiên cũng làm cho cô thân thể run rẩy một hồi, chơi đùa đến tự mình phát hỏa!

"Mộ Ly, anh nhắm mắt lại, em muốn đi toilet trước." Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Linh Linh ghé vào bên tai của anh nói, "Ngoan ngoãn, chờ em trở lại."

Dứt lời, tay của cô liền che hai mắt của anh, ý bảo anh nhắm mắt lại.

Tay cô chậm rãi nâng lên, Mộ Ly cũng thuận theo nhắm hai mắt lại.

Quý Linh Linh khẽ nhếch môi hồng, cặp mắt nhíu lại, tràn đầy vẻ khôn khéo.

“Ngoan ngoãn chờ em." Dứt lời, cô ở trên môi anh cắn một cái, liền lướt qua người anh nhảy xuống giường.

Cứ chờ xem.

Mười phút, 20 phút, cho đến một giờ, Mộ Ly mới phát giác có cái gì đó không đúng. Anh chợt vén chăn mỏng trên người lên, chân không nhảy xuống giường.

"Quý Linh Linh!" Anh vừa muốn mở cửa, liền thấy được tờ giấy dán trên cửa.

Mộ Ly kéo xuống một cái.

Anh yêu:

Thân thể của anh, bản đại gia đã xem qua, quá trình mặc dù nhấp nhô, nhưng kết quả lại làm người khác vui mừng . Xét thấy anh trung thành với bản đại gia một cách tuyệt đối, cố tình có quyết định, tùy ý yêu thương anh. Ngoan ngoãn, mỗi đêm an thuận nằm ở trên giường, chờ bản đại gia lâm hạnh. Ha ha. . . . . .

Quý đại gia nhắn lại.

Mộ Ly cắn răng, vừa định xé toang tờ giấy trong tay, nhưng lại dừng động tác lại.

Quý Linh Linh nha Quý Linh Linh, lần này để cho em phản công. Nhưng thủ đoạn nhỏ nảy của em, anh cũng rất thích. Nào là lâm hạnh, còn có yêu thương ..., có phải là đại biểu cho thấy cô đã nghĩ thông suốt rồi hay không?

"Bảo bối yêu quý của anh, tâm ý của em anh đã biết." Mộ Ly tự mình nói hết câu này, trên mặt xẹt qua vẻ vui mừng nhàn nhạt.

"Mộ tiên sinh." Lão Trung đôi tay rủ ở bên người, khẽ cúi người, ở bên cạnh Mộ Ly kêu một tiếng.

Mộ Ly buông ly cà phê trong tay xuống, "Làm sao?"

"Ngài có điện thoại."

"Ai gọi tới?"

"Là cảnh sát Vu."

"Cô ta. . . . . ." Mộ Ly trầm ngâm một tiếng, sau đó nói, "Đưa điện thoại di động cho tôi."

"Vâng". Lão Trung cung kính đưa di động qua.

"Này?"

"Mộ Ly, ta là Uyển Tinh."

"Ừ, có chuyện gì không? Uyển Tinh." Mộ Ly cố giữ vững nhã nhặn, nhưng trong lời nói lại lạnh nhạt thêm một chút.

“Sở cảnh sát an bài một công việc mới cho em, mấy ngày nữa em phải rời T thị rồi, muốn qua nhà anh, cùng anh uống chút rượu." Lời nói Vu Uyển Tinh tựa như cũng có chút khó chịu.

Lông mày Mộ Ly khẽ nhíu lên , tâm ý của Vu Uyển Tinh đối với anh, anh hiểu. Nhưng mà, anh đối với cô không có ý gì khác, hơn nữa hiện tại anh cùng Quý Linh Linh cũng đã xác định quan hệ, không phải cần thiết tìm thêm phiền toái cho mình. Nhưng mà, năm đó quan hệ của Vu Uyển Tinh với anh cũng không tệ lắm, yêu cầu của cô, coi như là giữa bạn bè gặp nhau đi.

"Chúng ta gặp nhau ở quán rượu đi, để tôi tiễn cô đi." Mộ Ly chậm rãi nói ra.

"Tốt. . . . . . Được rồi, vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở quán rượu, chín giờ tối, đừng quên."

"Ừ."

Sau đó hai người cúp điện thoại.

"Lão Trung, đem chuyện tối này dời sang ngày khác đi."

"Mộ tiên sinh, tối nay ngài cũng không có chuyện gì, ngài định tối nay sẽ gọi điện cho Quý tiểu thư ." Lão Trung trả lời.

"À." Mộ Ly đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm.

"Như thế nào? Như thế nào? Anh ấy đã đồng ý sao?" Lục Vân Thiên mang theo vài phần vội vàng hỏi, cầm lấy điện thoại của Vu Uyển Tinh.

Vu Uyển Tinh nhìn cô một cái, lại thuận tay cầm chai bia trên quầy rượu lên, "Anh ấy đã đồng ý."

"Thật sao, thật tốt quá!" Lục Vân Thiên không nhịn được hưng phấn hét to một tiếng.

Vu Uyển Tinh có chút không vui nhìn cô, "Nói nhỏ thôi."

"Ai nha." Lục Vân Thiên khó nén vẻ hưng phấn vội vàng dùng tay che miệng, nhưng từ trong ánh mắt của cô ta, có thể nhìn ra lúc này cô ta thật sự là vô cùng cao hứng.

"Vân Thiên, Ly đồng ý cuộc hẹn của tôi, làm sao cô lại vui mừng như vậy?" Vu Uyển Tinh dừng lại một chút, cười hỏi.

"Éc. . . . . . Tôi đương nhiên là vì cô. Uyển Tinh, cô là người ưu tú như vậy, Mộ Ly và cô ở cùng nhau, đương nhiên là xứng đôi nhất rồi. Quý Linh Linh loại người nào, cô ta có tư cách gì trở thành người phụ nữ trên giường của Mộ Ly chứ?". Lục Vân Thiên nhanh chóng đem vẻ mặt lúng túng giấu đi, chê cười nói.

Vu Uyển Tinh cười khẽ một tiếng, thấy Lục Vân Thiên là thật tâm vì mình, cô cũng không có để ý lắm.

"Uyển Tinh, cô xem." Trong lòng bàn tay của Lục Vân Thiên có một viên thuốc nhỏ màu hồng.

"Đây là. . . . . ."

"Chính là thứ làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được đó, chỉ cần một viên nhỏ như vậy, thì có thể làm cho anh ta cả đêm yêu cầu vô độ." Trong con ngươi của Lục Vân Thiên lộ ra mấy phần ý lạnh.

"Cái này lợi hại như vậy sao?" Vu Uyển Tinh nhìn chằm chằm viên thuốc màu hồng nhỏ, hỏi.

"Ừ."

"Vậy. . . . . ." Vu Uyển Tinh lại chần chờ, "Có thể hay không đối với thân thể người. . . . . ."

"Uyển Tinh, cô bây giờ còn nhớ đến ảnh hưởng hay không ảnh hưởng tới thân thể sao? Nếu như cô không dùng biện pháp này, vậy người đàn ông kia sẽ không phải là của cô. Coi như dùng cái này mà ảnh hưởng đến cơ thể, về sau cô sẽ giúp anh bồi bổ trở lại không phải là được sao?". Lúc này Lục Vân Thiên lại có vài phần phong cách.

"Nhưng. . . . . ." Vu Uyển Tinh vừa nghe cô như vậy nói, trong lòng càng thêm chần chờ, nếu như làm thân thể của Mộ Ly bị ảnh hưởng, căn bản cũng là điều cô không muốn.

"Uyển Tinh, cô lo lắng nữa cái gì?" Lục Vân Thiên có chút gấp gấp nóng nảy rồi.

"Tôi muốn anh một lòng một dạ yêu tôi, mà không phải. . . . . ."

"Uyển Tinh!" Lục Vân Thiên lớn tiếng kêu cô, "Uyển Tinh, tình hình bây giờ cô còn không có biết rõ sao? Hiện tại ánh mắt của Mộ Ly đã bị Quý Linh Linh bắt đi rồi, ngày đó Quý Linh Linh xuất hiện trong nhà anh ta, còn không phải là chứng minh rõ nhất sao? Uyển Tinh, cô cho tới bây giờ đều không hiểu, Mộ Ly đã không còn là Mộ Ly của ngày trước nữa, cô cảm thấy anh ta bây giờ còn đối với cô giống như trước sao?"

Giống như trước? Cô nhớ lần đầu tiên tới thành phố T, anh vẫn còn rất nhiệt tình ở trong vũ hội mời cô khiêu vũ, không để ý tới Quý Linh Linh, nhưng là bây giờ, cô hẹn anh ra ngoài uống rượu, cũng phải là cố gắng tìm chuyện để nói. Cô còn cố ý đi đến nhà anh, nhưng kết quả, không như cô suy nghĩ.

"Quý Linh Linh. . . . . ."

"Cô phải nghĩ kỹ nha, Quý Linh Linh người phụ nữ kia dùng chiêu gì, không chừng một chiêu này của cô mà cô ta sớm đã dùng qua rồi, nếu không chỉ sao bằng cô ta, cũng có thể nằm trên giường của Mộ Ly được? Ha ha, chuyện cười, Cô ta còn chưa lên giường với Nghiêm Tử Tuấn."

Lục Vân Thiên khinh thường cười nói: "Cô nghĩ xem, cùng Nghiêm Tử Tuấn ở cùng một chỗ bốn năm, Nghiêm Tử Tuấn còn chưa làm được gì với cô ta, hừ, Mộ Ly chẳng lẽ có khẩu vị nặng như vậy, muốn cô ta sao?"

"Bốn năm? Bọn họ cũng không có. . . . . ." Vu Uyển Tinh nghe thấy lời này, không khỏi ngẩn ra, Quý Linh Linh cũng không hề tầm thường.

"Đúng vậy, tôi chính miệng hỏi. Tôi còn muốn hỏi Nghiêm Tử Tuấn một chút, công phu trên giường của Quý Linh Linh như thế nào. Không nghĩ thử sao, suy nghĩ một chút, cô ta bây giờ thay đổi nhanh chóng như vậy, nhớ lại bộ dáng đê tiện của cô ta hôm đó xem, dính sát lấy Mộ Ly, mở miệng một tiếng là anh yêu, tôi bây giờ nghĩ lại mới có một chút thì cũng đã cảm thấy ghê tởm rồi."

Vu Uyển Tinh chỉ là trầm mặt, nhưng không có mở miệng.

"Tôi bây giờ nghĩ lại, Tử Tuấn nhà tôi chắc chắn đã bị con đàn bà Quý Linh Linh kia lừa rồi, thì ra là lúc bọn họ còn ở chung với nhau, Quý Linh Linh chính là cố ý không muốn cùng anh ấy lên giường."

"Tại sao nói như vậy?"

"Cô nghĩ xem, cô ta có Nghiêm Tử Tuấn trong tay, mặt khác còn tiếp tục tìm người đàn ông khác. Hiện tại nha, cô cũng không phải là không biết, tìm xử nữ so với lên trời còn khó hơn, nếu như cô ta là thật lòng yêu Nghiêm Tử Tuấn, mới bị bỏ một thời gian bao lâu, cư nhiên một tay là Lãnh Dạ Hi, một tay là Mộ Ly, còn sau lưng, không chừng còn đang quyến rũ thêm người đàn ông nào nữa!"

Lục Vân Thiên nói xong, bưng ly nước lên, liên tiếp uống hết mấy ngụm nước, mỗi lần vừa nhắc tới Quý Linh Linh, tức giận trong lòng cô cũng có chút không khống chế được.

"Mộ Ly là dạng đàn ông gì? Uyển Tinh, cô nhẫn tâm nhìn anh ta, bị một người phụ nữ đùa giỡn ở trong lòng bàn tay sao?"

"Không thể nào!" Vu Uyển Tinh quả quyết trả lời.

Lục Vân Thiên bưng chén nước, vừa lúc che đi nụ cười của mình, "Vậy thì không nên do dự, tối nay cô cứ hẹn anh ta như cũ, tôi sẽ đem tất cả đã chuẩn bị tốt cho cô."

"Vân Thiên. . . . . . Cám ơn cô." Vu Uyển Tinh lúc này cũng không kịp nghĩ thân thể của Mộ Ly sẽ có nguy hiểm gì hay không, ở trong lòng của cô ta, cô ta hiện tại chỉ có một ý muốn, đem Mộ Ly bắt thật chặt trở lại, bất luận kẻ nào cũng không thể mơ ước được.

"Không cần cám ơn nha.....chúng ta là chị em tốt!" Lục Vân Thiên đem thuốc đang cầm trong tay lấy lại, tiếp tục uống nước lọc, khóe miệng xuất hiện nụ cười gian trá không dễ phát hiện.

"Được rồi, ban ngày ở quầy rượu cũng có chút lãng phí thời gian, chúng ta đi dạo phố đi, hai ngày trước tôi phát hiện một cái túi xách, rất hợp với cô, tôi đi mua cho cô." Vu Uyển Tinh cười nói.

"Có thật không? Vậy chúng ta mau đi xem một chút thôi." Lục Vân Thiên vừa nghe đến túi xách, đôi mắt lập tức trở nên lấp lánh.

Hai người, cầm tay nhau, rời quầy rượu đi.

"Này, Hiểu Phỉ, cô xem đủ chưa?" Lúc này, ở bên trong quầy rượu lặng lẽ vang lên một giọng nói.

"Ha ha, làm tôi tức cười chết, ha ha. . . . . . Ha ha. . . ." Thẩm Hiểu Phỉ ngồi trên đất, đợi Lục Vân Thiên cùng Vu Uyển Tinh đi khỏi, cô mới dám lớn tiếng cười lên.

"Hiểu Phỉ, về sau nếu đến chỗ tôi, không thể nghe lén người khác nói chuyện nữa." Hướng Tuấn Ngạn kéo Thẩm Hiểu Phỉ lại, cùng nhau đứng lên.

"Ha ha, anh cũng không phải là không hiểu, Tuấn Ngạn, anh làm sao lại không biết nơi này lại xảy ra nhiều chuyện buồn cười như vậy." Thẩm Hiểu Phỉ một tay khoác lên vai của Tuấn Ngạn, còn người đã cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.

Hướng Tuấn Ngạn bất đắc dĩ nhìn cô, "Đại tiểu thư, tôi cho tới bây giờ cũng không biết là cô có tật xấu là nghe lén người khác nói chuyện."

"Hứ. . . . . . Anh thì biết cái gì, cái này gọi là nghe lén có chọn lọc." Thẩm Hiểu Phỉ từ từ cũng đem cảm xúc của mình điều chỉnh lại, "Tuấn Ngạn, anh đoán xem hai người bọn họ nói đến Quý Linh Linh, là ai ?". Tay của cô ở trước ngực của anh vỗ một cái, nhìn hai người giống như là bạn thân vậy.

"Không phải là. . . . . . Người kia chính là người bạn xinh đẹp của cô chứ?" Hướng Tuấn Ngạn cố gắng nghĩ tới những cô gái bên cạnh Thẩm Hiểu Phỉ.

"Bingo! Hơn nữa còn là người bạn xinh đẹp duy nhất của tôi!"

"Chuyện này. . . . . ." Hướng Tuấn Ngạn nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Hiểu Phỉ, cái loại tươi cười vui mừng như thế này, rõ ràng chính là cười muốn trả thù.

"Cô định làm gì?"

"Tôi có thể làm gì? Nếu để cho tôi nghe được, họ sắp làm loại chuyện hèn mọn bỉ ổi như thế này, tôi dĩ nhiên là cho bọn họ thêm một chút “thức ăn”, chiêu đãi bọn họ thật là tốt." Mắt củaThẩm Hiểu Phỉ lóe sáng, thật là muốn chết tử tế cũng không được bởi vì thua trên tay của cô.

"Cô nghĩ như thế nào? Mang theo Quý Linh Linh tới đánh cho bọn họ một trận, muốn bọn họ dừng lại sao?"

"Hứ, tôi làm sao làm ra chuyện kém cỏi như vậy? Người đàn ông kia cũng không phải là cái gì, Quý Linh Linh vừa mới chỉnh anh ta, tôi nói cho cô ấy một tiếng, xem xem cô ấy có ý tưởng gì. Dù sao đi nữa, lấy cách sống của đại tiểu thư tôi đây, cũng không muốn thấy sự việc bẩn thỉu như thế xảy ra." Vừa nghĩ tới sắc mặt của hai nữ nhân kia, cô liền không nhịn được muốn đá vào hai cái miệng rộng kia, nhất là chuyện dám nói xấu bạn tốt của cô.

"Họ thuê phòng vào buổi tối, ở lầu 5."

"Ha ha, Hướng Tuấn Ngạn, lần đầu tiên tôi cảm thấy anh mở cái quán rượu này. . . . . . Thật là chuyện sáng suốt nha."

"Được rồi, ai mà có thể nghĩ tới, ban ngày cô lại tới chỗ tôi, còn có thể đụng phải loại chuyện như vậy."

"Được rồi, tôi muốn về công ty đi làm. Buổi tối dù sao còn có kịch hay muốn xem, Hướng Tuấn Ngạn buổi tối tôi cũng sẽ đến nhé." Thẩm Hiểu Phỉ nhìn về phía anh đá lông nheo một cái, không đợi anh trả lời, cô liền rời đi.

"Thật là lợi hại, không phải nói là đã xin nghỉ rồi sao? Làm gì còn phải trở về." Hướng Tuấn Ngạn một tay chống cằm, thật vất vả mới có ngày nghỉ, đáng tiếc lại bị hai người đẹp kia phá hủy, không biết tại sao hiện tại anh cũng chán ghét hai người đẹp kia như vậy!

Thẩm Hiểu Phỉ vừa về tới IDE, liền trực tiếp lên tầng một, nơi làm việc của Quý Linh Linh.

"Hi, Quý đại mỹ nhân." Thẩm Hiểu Phỉ đi tới trước phòng làm việc, liền đẩy cửa vào.

Két. . . . . .

"Thẩm Hiểu Phỉ, làm sao cậu lại lên đây?". Quý Linh Linh vừa hỏi, vừa đứng lên, tầng này tuy là tầng một nhưng cũng không phải nhân viên nào vào cũng được .

"Nhóc con, cũng không nhìn xem đại tiểu thư tớ là ai, muốn đi đâu mà không được nha." Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp giơ chân lên, ngồi ở trên bàn làm việc.

Quý Linh Linh liếc cô một cái, cô luôn khinh bỉ loại người lợi dụng chức quyền.

"Này này, Quý Linh Linh nét mặt của cậu là có ý gì? Như vậy là không muốn nhìn thấy tớ à, thật là không có lương tâm." Thẩm Hiểu Phỉ cầm một cây viết trên bàn lên liền ném về phía của Quý Linh Linh.

"Tránh ra, cẩn thận tớ đánh cậu!" Quý Linh Linh một tay liền chụp lấy cây bút, động thủ muốn đánh Hiểu Phỉ.

"A. . . . . . Linh Linh các cô. . . . . ." Lúc này, Giang Tâm Dao từ trong phòng làm việc của mình đi ra.

"Ách. . . . . . Tâm Dao."

"Đại thiết kế Giang, cô khỏe không?." Thẩm Hiểu Phỉ chào hỏi.

"Vị này là. . . . . ." Giang Tâm Dao có chút sợ hãi nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, tại sao nơi này lại có thể có người ngoài vào.

"Tâm Dao, đây là nhân viên của công ty chúng ta, ách, cô ấy tới tìm tôi có một số việc, tôi cùng cô ấy đi xuống trước." Quý Linh Linh nói xong, liền lôi kéo Thẩm Hiểu Phỉ chạy vọt vào thang máy.

"Tiểu sư muội à, về sau cậu không nên tùy tiện đi lên, nếu như thiết kế bị tiết lộ ra, cậu chính là người đầu tiên bị nghi ngờ."

"Này này, tớ còn không phải là bởi vì có chuyện, mới đến tìm cậu sao?"

"Có chuyện, sao không gọi điện thoại." Lúc này, hai người đã tới nơi nghỉ ngơi cho nhân viên.

"Chủ yếu là chuyện này, ở trong điện thoại căn bản là nói không được rõ ràng. Hơn nữa tớ dám cam đoan, chuyện như vậy, cậu nhất định sẽ đặc biệt có hứng thú." Thẩm Hiểu Phỉ nhận lấy đồ uống mát lạnh được đưa cho cô, cười như một tên trộm nói.

"Chuyện gì? Sao mà thần bí như vậy?" Quý Linh Linh uống một ngụm cà phê, không biết cô ấy có thể có chuyện gì. Trước kia đã có kinh nghiệm, Thẩm Hiểu Phỉ nhìn thấy một con mèo để con, cư nhiên nửa đêm hưng phấn gọi điện thoại cho cô, cô đối với dáng vẻ giả thần thần bí bí của Thẩm Hiểu Phỉ, cũng đã sớm thành thói quen rồi.

"Mới vừa rồi ở trong quán rượu của Tuấn Ngạn, tớ thấy Lục Vân Thiên cùng Vu Uyển Tinh, cậu đoán thử coi bọn họ nói chuyện gì, nhưng mà cậu cũng có xuất hiện không ít nha."

"Có tớ?". Quý Linh Linh thật ra thì cũng không kinh ngạc lắm, "Tớ hiểu rất rõ Lục Vân Thiên, cô khẳng định nói xấu tớ không ít chứ gì, cô ta mắng tớ bao nhiêu câu?"

"Không phải đâu, Quý Linh Linh cậu phải tin vào nhân cách của bản thân mình chứ!"

"Ha ha." Lục Vân Thiên, suy nghĩ một chút cũng biết cô ta nói cái gì, không có gì mới mẻ."Cậu muốn cá với tớ không?"

"Cậu không cảm thấy cái này rất kích thích sao?" Thẩm Hiểu Phỉ uống một ngụm cà phê.

"Vậy cũng là kích thích? A, tớ không có hứng thú." Quý Linh Linh trực tiếp muốn quay về làm việc, "Hiểu Phỉ, tớ biết rõ cậu ở IDE rất rảnh rỗi, bọn họ loại người nào, cậu tốt nhất là không cần để ý là được, không có ý nghĩa."

"Quý Linh Linh, làm sao cậu một chút cũng không kinh ngạc? Tớ còn tưởng rằng. . . . . ."

"Cho rằng cái gì? Cho là bây giờ tớ sẽ cuộn tay áo lên tìm các cô ấy đánh một trận sao?"

"Cũng không kém là bao nhiêu đâu."

"Tốt lắm, Thẩm Hiểu Phỉ, về sau không cho cậu trực tiếp lên tầng thiết kế nữa, nếu quả thật là có vấn đề, cậu nhất định không thoát được bị nghi ngờ ."

"Tớ khinh! Có người dám hoài nghi tớ sao?"

"Đó là tầng trong phạm vi hạn chế, người nào không có phận sự cũng không thể tùy tiện đi lên. Ai nha, tớ biết rõ là cậu không sợ trời, không sợ đất, nhưng cũng đừng ở chỗ làm mà khiêu chiến. Còn nữa, cậu ban ngày đến quán rượu làm cái gì?"

Thẩm Hiểu Phỉ suy tư một chút, cô hiện tại không nói trọng điểm cho Quý Linh Linh, mà là muốn dẫn cô ấy tới, buổi tối nhất định sẽ có kịch hay muốn xem, hơn nữa Quý Linh Linh khẳng định cũng sẽ đặc biệt hưng phấn, hưng phấn vì cô ấy có một người chị em rốt như cô đây! Oa ưmh, suy nghĩ một chút thôi cũng đã làm cho cô cảm thấy hưng phấn.

"Cậu nghĩ tớ rảnh rỗi lắm sao, Hướng Tuấn Ngạn gọi điện thoại nói muốn gặp tớ, tớ mới qua đó." Thẩm Hiểu Phỉ cúi đầu bẻ ngón tay, trong bụng nghĩ tới, Quý Linh Linh nhất định sẽ đặc biệt cảm ơn người chị em tốt là cô. Ha ha ha…!!!

"Trời ạ, cậu thật đúng là quá rỗi rãnh." Quý Linh Linh không nhịn được mắng một câu, số mệnh của Thẩm Hiểu Phỉ không phải là tốt bình thường .

"Được rồi, cậu cũng không cần hâm mộ, tối nay chúng ta phải tới quán rượu vui đùa một chút, hơn nữa Hướng Tuấn Ngạn cũng muốn gặp cậu một chút."

"Anh ta muốn gặp tớ?"

"Đúng vậy, anh ta nói rất hi vọng trông thấy Quý đại mỹ nhân, chỉ như vậy thôi..., đàn ông đều như vậy, cậu biết mà." Thẩm Hiểu Phỉ bịa ra một chuyện hoang đường.

"Được rồi, buổi tối đi."

"Ừ được, sau khi tan làm gọi điện cho tớ."

"Vậy. . . . . . Vậy cậu về sau có thể hay không chớ vì loại chuyện như vậy chạy lên tầng trên tìm tớ, có một chút chuyện như vậy, trong điện thoại có thể nói rõ ràng."

"Được được được, tớ đã biết rõ. Thiết kế sư Quý, tớ biết cậu là người bận rộn nhấ, vậy hiện tại tớ không quấy rầy cậu nữa, có được hay không?"

"Tớ còn có mấy tấm bản đồ chưa có làm xong, cứ như vậy đã, có chuyện gì thì gọi điện nha."

"Ừ, đi đi."

Thẩm Hiểu Phỉ ngồi xuống, trời mới biết, buổi tối sẽ có chuyện gì xảy ra.

Quý Linh Linh mới vừa vào thang máy, điện thoại di động liền vang lên, là Mộ Ly.

"Này, tỉnh chưa?" Trong âm thanh của cô mang theo sự vui sướng không nói ra được.

"Đùa bỡn anh như vậy, rất thú vị sao?" Âm thanh của Mộ Ly nghe rất là không vui.

"Đúng vậy, bất quá chỉ là để cho anh chờ một chút thôi mà."

"Buổi tối anh sẽ đem em lột sạch. . . . . ."

"Này, bây giờ đang là ban ngày đó, không được giở trò lưu manh như vậy!"

"Ha ha. . . . . ." Đầu bên kia của điện thoại truyền đến tiếng cười vui vẻ của Mộ Ly, khiến cho nét mặt của Quý Linh Linh giãn ra.

"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, buổi tối anh có chuyện, chúng ta không thể gặp nhau rồi."

Nghe thấy được sự không đành lòng của anh, Quý Linh Linh cười trả lời, "Có chuyện, cũng không cần phải gặp nhau, hơn nữa chúng ta cũng thường xuyên gặp nhau, buổi trưa cũng không cần gặp."

"Tại sao lại không cần? Em còn phải bồi thường cho anh!"

"Làm sao anh lại giống như trẻ con vậy?"

"Có đứa nhỏ nào như anh sao? Khắp người đều là lửa dục, bị em trêu đùa phải xoay vòng vòng, cho đến bây giờ còn không có. . . . . ."

"Này, được rồi, không cho nói nữa, buổi trưa gặp là được chứ gì."

"Ừ, thế này cũng không sai biệt lắm, hiện tại anh muốn đi ra ngoài làm chút việc, buổi trưa có thể phải tới trễ một chút."

"Không sao đâu."

"Quý Linh Linh, em nói chuyện dịu dàng như thế này, anh rất thích nha."

"Được rồi, ghét, em muốn làm việc, chính anh cũng mau đi đi."

"Ừ."

Hai người cúp điện thoại, Quý Linh Linh ngồi vào ghế, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. Loại cảm giác này, cho tới bây giờ cô còn chưa bao giờ có.

"Linh Linh, cô cười rất vui vẻ, có chuyện gì vui sao?" Đúng lúc đó thì Giang Tâm Dao cầm một xấp giấy từ bên ngoài đi vào.

"Không có, mới vừa rồi. . . . . . Đồ án làm cũng sắp xong rồi, thật vui mừng." Quý Linh Linh cúi đầu chột dạ nói.

"A, vậy tôi đi làm tiếp đây." Giang Tâm Dao ôm xấp giấy, trở lại phòng làm việc của mình.

Cửa mới vừa đóng, vẻ mặt vốn đang tươi cười của Giang Tâm Dao, liền đổi thành một vẻ mặt khác.

"Cô ấy yêu rồi sao? Mới vừa rồi cùng ai nói điện thoại, lại ngọt ngào như vậy? Là Lãnh tổng, hay là Mộ Ly?". Nghĩ tới đây, Giang Tâm Dao cảm thấy tâm tình liền buồn bực, chậm rãi cúi đầu, gương mặt đầy vẻ bị thương.

Vào buổi trưa, Quý Linh Linh ở trong một nhà hàng nhỏ đợi hơn được mười phút thì Mộ Ly mới vội vã chạy tới.

"Em yêu."

Quý Linh Linh bởi vì cúi đầu, không có ý thức được có người đi tới bên cạnh mình, "Hả?"

Mộ Ly một tay nắm được cằm của cô, môi liền hôn lên.

"Ô. . . . . ." Có rất nhiều người đang nhìn .

Vừa hôn xong, Quý Linh Linh cảm thấy rất 囧, đầu đã cuối đến thấp đến mức sắp chạm ngực rồi.

Mộ Ly đến ngồi ở bên cạnh cô, một tay ôm cô, "Để tỏ lòng áy náy, liền tặng cho em một nụ hôn để xin lỗi vậy." Anh đeo kính mát, khiến cho anh có chút sắc thái thần bí.

"Mọi người ở đây đều nhìn. . . . . ."

"Vậy thì như thế nào? Anh hôn người phụ nữ của anh mà." Bộ dạng của anh giống như là việc làm vừa rồi rất quang minh chính đại vậy.

Quý Linh Linh không biết nên nói gì, trực tiếp vươn tay đến hông anh nhéo một cái.

"Ô. . . . . . Rất đau nha." Mộ Ly co người lại, cúi đầu nghe cô nói.

"Về sau không cho phép làm như vậy." Quý Linh Linh cảm thấy có chút bực mình, trên bụng toàn là cơ bắp, lần sau phải chuyển sang chỗ khác.

"Được rồi, chuẩn bị ăn cơm đi, bận rộn cả một buổi sáng, anh rất đói."

"Ừ."

Hai người vui vẻ ăn cơm, Mộ Ly vừa chính mình tự ăn, còn vừa gắp những món mà mình cảm thấy ngon đưa tới miệng của Quý Linh Linh.

"Ô. . . . . . Ăn. . . . . . Không. . . . . ." Mộ Ly không để ý đến âm thanh của cô, trực tiếp múc một muỗng cơm trộn đút vào miệng của cô, lúc này chân mày của Quý Linh Linh cũng nhíu lại, còn chưa kịp ăn hết thì anh đã đút tiếp, sớm muộn thì cô cũng sẽ bị biến thành một người béo mất .

Quý Linh Linh một tay cầm lấy cổ tay của anh, dùng sức nhai đồ ăn trong miệng.

Mộ Ly nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô nhai liên tục, cả hai má đều phình ra, làm cho anh quên hết đi phiền não.

“Ngoan, ăn thêm một miếng nữa nha."

"Không. . . . . . Đừng á, em không nuốt trôi nữa rồi, không phải anh rất đói bụng sao? Anh mau ăn đi." Quý Linh Linh vội vàng dùng tay che miệng mình, chưa từng nhét nhiều đồ ăn vào miệng thế này, miệng rất mỏi nha.

Quý Linh Linh giơ tay lên, đặt lên trên mu bàn tay của Mộ Ly, "Em là thật sự ăn không được nữa..., không ăn nữa có được hay không?"

Thấy bộ dạng của cô như cô gái nhỏ nhõng nhẽo, anh cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

"Được rồi, không ăn được nữa thì cứ chầm chậm ăn, tới uống một miếng nước nào." Hết đút cơm, anh lại đút cô uống nước.

Quý Linh Linh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn uống vào.

Mộ Ly thuận tay cầm lên khăn giấy, vì cô lau sạch khóe miệng.

“Này, cái này là thịt viên, ăn không tệ, ăn một miếng nào." Quý Linh Linh một viên thịt viên lên, đút vào trong miệng của anh, hiện tại cũng nên đến lượt cô rồi.

"Ừ. . . . . ."

"Còn có cái này ăn cũng không tồi, ăn một miếng nha." Còn chưa chờ anh nuốt xuống, Quý Linh Linh lại cầm nĩa lên, quấn một miếng mì thật lớn, đút vào trong miệng anh.

"Ngừng lại. . . . . ." Bàn tay to của Mộ Ly lập tức bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, nữ nhân này lòng trả thù thật là quá mạnh.

"Làm gì? Anh phải ăn nhiều một chút, mới có thể trở nên khỏe mạnh, mới có thể bảo vệ em nha." Quý Linh Linh cong đôi môi đỏ mọng lên, bộ dạng như là rất mất hứng vậy.

Mộ Ly giơ tay lên vỗ vỗ đầu của cô, đồ ăn trong miệng cũng nuốt được không ít, "Em nha, đừng có nhỏ mọn như vậy được hay không? Không cần lo lắng, anh có đủ năng lực để bảo vệ em."

Nhìn bên miệng anh còn dính lại một ít mỡ, Quý Linh Linh nheo mắt lại, nở nụ cười, cũng học bộ dáng của anh, giúp anh lau khóe miệng.

"Giống như trẻ con vậy, bên miệng dính tùm lum."

"Em cũng như vậy không phải sao."

"Ghét, không cho nói em....em làm gì có chứ." Quả nhiên khả năng giả ngu của Quý Linh Linh thật sự rất lợi hại.

"Quý Linh Linh." Mộ Ly đột nhiên cầm tay của cô.

"Hả?"

"Chúng ta kết hôn đi."

Ách. . . . . .

Quý Linh Linh còn chưa kịp phản ứng, "Cái gì?"

"Chúng ta kết hôn đi." Ánh mắt của Mộ Ly rất kiên định, những chuyện anh đã quyết định thì nhất định phải làm được. Anh nghĩ một chút, cho dù giống như bây giờ, anh vẫn như cũ có cảm giác không an lòng, chỉ cần cô chân chính thuộc về anh rồi, vậy thì rất tốt.

"A. . . . . . Anh không cần nói giỡn." Trên mặt của Quý Linh Linh hiện ra vẻ lúng túng.

"Anh không có nói giỡn, chúng ta đã quen nhau cả thời gian dài như vậy, cũng đã đến lúc xác định quan hệ rồi."

"Em. . . . . ." Quý Linh Linh nghẹn lời, cái vấn đề như kết hôn thế này quá nghiêm túc, hơn nữa hai người bọn họ từ hôm qua mới bắt đầu tính là chính thức nói chuyện yêu đương, như vậy quá nhanh, thời gian để cô chuẩn bị tâm lý còn chưa có.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org

Hết chương 81.