Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 92




Bởi vì Mộ Ly vô cớ, Quý Linh Linh trong lúc tức giận, một mình đi đến phía sân sau.

Khi thấy cả sân đều tràn ngập hương thơm, tức giận trong lòng cô cũng theo đó mà vơi xuống rất nhiều.

Chỉ ở trong nhà kính mới thắp đèn, cho nên ở ngoài sân chỉ có thể dựa vào ánh trăng mới có thể nhìn thấy mọi vật. Bởi vì đang ở trong núi, gió đêm có chút lạnh. Một cơn gió thổi qua, làm cả người cô lạnh cóng.

"Ti. . . . . ." Không nghĩ đến có thể lạnh như vậy, Quý Linh Linh kéo lại áo ngủ thật chặt, sau đó trực tiếp đi về hướng trái tim Lavender.

Trái tim màu tím, xem một cái liền không thể quên được. Một màu tím thanh nhã khiêm tốn , kết hợp lại thành một khối, trở thành một hình trái tim khiến cho người ta yêu thích, không biết tại sao trong lòng có cảm giác tràn đầy tình yêu.

Quý Linh Linh kéo áo ngủ gọn lại, cả người ngồi xổm xuống . Dựa vào ánh sáng yếu ớt, cẩn thận đánh giá mùi thơm của đám hoa oải hương này. Ở trong ấn tượng của cô, cây oải hương thường rất cao, mọc ở khắp núi, lay động theo những cơn gió. Thế nhưng những cây oải hương ở chỗ này lại lùn lùn thấp thấp , hình dáng như vậy, có chút nhỏ nhắn nhưng rất dễ thương.

Nhìn những khóm hoa oải hương màu tím khiến cho người ta yêu thích, cô không nhịn được đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng vân vê chơi đùa ở trên những bông hoa. Bởi vì sợ làm tổn hại đến những cánh hoa yếu ớt, nên cô không dám dùng sức, chỉ dám dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, thỉnh thoảng không nhịn được đụng chạm một chút.

"Một mình ở chỗ này, không sợ sao?" Đột nhiên truyền đến một giọng nam.

"A!" Quý Linh Linh cả kinh, chợt xoay người, thân thể chưa ổn định, trực tiếp nghiêng mình ngã vào tảng đá trên đường."Ô. . . . . ." Lập tức lại đụng phải tay phải của cô.

Mộ Ly nhìn thấy bộ dáng này của cô, khóe miệng khẽ co rút, nhưng không có làm ra hành động gì.

Tay phải truyền tới từng trận đau nhói, dưới bắp đùi lại bắt đầu truyền đến một loạt cảm giác nhức mỏi, Quý Linh Linh ngồi trên tảng đá ven đường, mày nhíu lại, nhẹ nhàng xoa cánh tay của mình.

"Anh am hiểu nhất là ở sau lưng dọa người khác sao?" Quý Linh Linh không ngẩng đầu lên, trong giọng nói tràn đầy âm thanh phẫn nộ.

Hai tay Mộ Ly khoanh trước ngực, " Không lạnh?" Anh ngược lại cảm thấy rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không chút đề phòng, đây là một mặt chân thật nhất của cô

"Chân tê dại." Quý Linh Linh cũng không sảng khoái trả lời một câu, anh đột nhiên xuất hiện, biết loại hành vi này có bao nhiêu độc ác không? Cô kém một chút là bị hù chết rồi, đây coi là chuyện gì?

"Lại đã tê rần?" Nghe được lời của cô..., một tên con trai nét mặt rốt cuộc đã có phản ứng, anh đi tới bên cạnh cô.

Quý Linh Linh không tình nguyện ngẩng đầu lên, "Thân người anh lớn như vậy, đừng đứng ở chỗ này ngăn cản ánh sáng!" Đột nhiên biến thành đen, rất không thích hợp.

"Còn có thể cử động được không?" Còn nhớ rõ lần trước khi cô bị tê chân, bộ dáng vừa la vừa kêu đau , hiếm khi cô lại yên tĩnh như vậy, mặc dù giọng nói có kém chút.

"Chân anh bị tê dại còn có thể cử động sao?"

"Vậy tại sao không kêu đau?"

Quý Linh Linh nhìn anh chằm chằm, "Tôi kêu đau, sẽ không đau nữa sao?"

Không biết cô kêu có thể giảm bớt đau đớn hay không, nhưng chỉ cần cô kêu, anh sẽ làm, anh đang chờ cô kêu đau.

Mộ Ly cúi đầu nhìn cô, bộ dáng vừa nhe răng nhếch miệng vừa xoa cánh tay của mình, một bên lại xoa chân của mình, cô chịu đựng, một tiếng cũng không chịu thốt ra.

"Em không thoải mái, tại sao lại không nói lời nào?" Mộ Ly bị hình dạng này của cô làm cho nổi giận, rõ ràng anh đang ở bên cạnh cô, chỉ cần cô chịu cúi đầu trước anh một chút, anh nhất định sẽ giúp cô.

"Lời nói của tôi sẽ thoải mái sao?" Quý Linh Linh vẫn như cũ không ngẩng đầu, một cái tay nhanh chóng xoa xoa chân, không nói còn không có chuyện gì, vừa nói xong, cảm giác vừa tê vừa đau đó lại ập tới , khiến cô không nhịn được muốn hét lớn lên, loại cảm giác này không phải là đau, nhưng so với đau nó còn khó chịu hơn.

"A. . . . . ." Quý Linh Linh cắn răng thật chặt, khổ sở từ giữa kẽ răng chui ra.

Mộ Ly nhỏ giọng mắng một câu, thân thể cúi xuống trực tiếp ôm cô đứng lên . Cũng biết cô có thể như vậy, ở chỗ này giả bộ kiên cường.

"Ô. . . . . . Không nên đụng tôi, chân rất tê!" Quý Linh Linh cắn răng, nhắm hai mắt cố gắng chịu đựng, quả thật là khó có thể hình dung.

"Không nên cử động!" Mộ Ly gầm nhẹ một tiếng, ôm cô liền sải bước đi về.

"Ô ô. . . . . . Chân rất tê, rất buồn!" Quý Linh Linh nắm thật chặt áo ngủ của anh, hai chân truyền đến cảm giác tê buốt vô cùng, khiến cô thật sự không nhịn được muốn hét to.

Mộ Ly cúi đầu liếc mắt một cái, "Lập tức sẽ tốt." Giọng nói vẫn như cũ không dịu dàng chút nào, nhưng lại khó nén được cảm giác quan tâm.

"A Tú , Ari, chuẩn bị khăn nóng." Mới vừa trở lại nhà chính, Mộ Ly vội vội vàng vàng ôm Quý Linh Linh lên lầu, phân phó đơn giản mấy chuyện bọn họ cần làm.

A Tú, Ari trong lòng không nhịn được nghi ngờ, bận rộn lo lắng đi vào phòng tắm chuẩn bị khăn nóng.

Mộ Ly đạp một cái mở cửa, anh trực tiếp kéo áo ngủ của cô xuống.

"A !" Chuyện thứ nhất Quý Linh Linh làm chính là hét lớn một tiếng, tiện thể đem cánh tay đặt ngang trước ngực.

Anh ngẩn ra, quên mất là cô không có mặc áo ngực.

Bỏ qua vẻ khó chịu trên mặt Quý Linh Linh, anh kéo một cái chăn qua, trùm lên trên người cô, chỉ lộ ra hai chân của cô ở phía dưới.

"Cậu Mộ, khăn nóng."

"Được, để sang một bên, đi ra ngoài đi."

"Vâng"

"Anh muốn làm cái gì?" Trên mặt Quý Linh Linh vẫn còn hiện lên vẻ đau đớn, cảm giác tê dại trên đùi đã lui xuống, nhưng chẳng biết tại sao, lại cảm thấy bắp chân từng trận đau buốt.

"Chính em thiếu canxi, tại sao không chịu ăn uống bồi bổ?" Mộ Ly nói xong, liền cầm khăn nóng lên.

"Đó. . . . . . Rất nóng. . . . . ."

"Chỉ có nhiệt mới có tác dụng, không chườm nóng, ngày mai em sẽ không thể đi bộ được." giọng nói Mộ Ly tràn đầy trách cứ.

Quý Linh Linh rầu rĩ, nhưng không có lên tiếng, quả thật trước kia cô cũng đã từng bị tình huống như bây giờ, chỉ cần chân bị lạnh, sẽ như vậy, giống như gọi là "Chuột rút" .

Cô không có trả lời, sau đó hai người cũng không nói gì nữa, Mộ Ly chỉ đổi qua lại mấy lần khăn nóng, cho đến khi nước nguội hẳn, anh mới chịu thu lại khăn long.

"Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh giơ tay lên, vừa muốn nói gì đó, lại nhìn đến đôi tay đỏ hồng khác thường của anh, là do bị bỏng nước nóng sao?

Mộ Ly nhìn cô một cái, không để ý đến cô, liền bưng chậu nước đi ra ngoài.

Hơi hồi hộp thoáng qua, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó khác biệt, nhưng loại cảm giác đó cô lại nói không ra. Anh đang làm cái gì? Vì không để cho khăn nóng làm bỏng đến chân cô, lại lo lắng khăn lông không đủ nóng sẽ không có tác dụng, anh tình nguyện để mình bị nóng đến bỏng sao?

Lòng bàn chân truyền đến cảm giác ấm áp, đại não nói cho cô biết , hiện tại chân rất dễ chịu.

Còn chưa chờ cô suy nghĩ ra mọi việc là như thế nào, Mộ Ly lại đi vào. Vẻ mặt Quý Linh Linh phòng bị nhìn anh.

"Lần này, em lại thiếu tôi một lần."

"Cái gì?" Quý Linh Linh nhô người ra, không hiểu hỏi.

"Em lại thiếu tôi một lần ân tình, lần này trả nợ, trở lại cùng nhau." Nói xong, anh liền không quay đầu lại, sải bước rời đi thật nhanh.

Hả! Này cái gì cùng cái gì, thì ra là anh nói"Trả nợ" chính là vẫn muốn cô, anh đối với cô. . . . . . Tốt?

Không phải đâu, Mộ Ly đây là đang suy nghĩ gì chứ? Quý Linh Linh kém một chút muốn bật cười.

Một ** đuổi không kịp nữ thần, cuối cùng để công bằng cho bản thân mình, yêu cầu nữ thần tới bồi thường anh ta. Cái anh muốn bồi thường, chính là ban đầu đối với nữ thần các loại tốt. Không chiếm được tình yêu thì thôi, hắn lại còn muốn thu hồi ban đầu thì tốt hơn.

Thế nào lại hẹp hòi như vậy?

"Mộ Ly, đầu óc của anh thật sự rất không bình thường. . . . . ."

"Không sai, là đầu óc của tôi không bình thường!" Két, đi rồi mà còn quay lại, "Cho nên em phải trả nợ, còn thiếu nợ thì phải quay lại."

Đồ đàn ông keo kiệt! Trên người của anh lại thêm một nhãn mác, Quý Linh Linh oán thầm.

Đồ đàn ông keo kiệt! Trên người của anh lại thêm một nhãn mác, Quý Linh Linh oán thầm.

"Không nên dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, em thiếu tôi, cho nên em phải trả lại cho tôi!" Sao sắc mặt Mộ Ly lại trở nên lạnh như vậy, thế nhưng trong giọng nói thế nào lại nghe như một một đứa bé đang tức giận.

"Tôi rốt cuộc nợ anh cái gì? Như vậy đi, tôi cũng không rõ lắm, anh viết từng khoản ra đây đi, tôi cũng theo đó để trả, như thế nào?" Đối với cô tốt, đối với cô tốt, mỗi lần cũng là câu này, cô hiện tại liền có thể nhìn rõ ràng, nếu không anh ta liền coi mình là mặt trời, vô tư chiếu rọi cô, hy sinh anh ta.

Mộ Ly nhìn cô, có lẽ là ngữ trệ rồi, "Chúng ta lúc trước đã nói, trong thời gian 1 tháng. Em phải cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc tôi, đem việc nợ tôi cũng hoàn trả lại. Tôi trước kia cưng chiều em thế nào, em phải trả lại toàn bộ. Cho đến một tháng sau. . . . . ."

"Như thế nào?"

Mộ Ly dừng một chút, "Hai người chúng ta không còn thiếu nợ lẫn nhau."

Lộp bộp, trong lòng như có một sợi dây bị lay động. Quý Linh Linh vốn là biểu tình bình tĩnh, lập tức trở nên kích động. Không thiếu nợ lẫn nhau, hảo một cái không thiếu nợ lẫn nhau!

"Tốt, anh đều đã nói như vậy rồi, nếu như tôi không thuận theo, cũng sẽ không được kết quả tốt gì. Trong một tháng, tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt, cưng chiều anh, thuận theo anh, đem anh cho tôi những cái gì được gọi là ‘ tốt ’, toàn bộ sẽ trả lại cho anh!" Quý Linh Linh chịu đựng sự khó chịu trong lòng, Mộ Ly thật là vĩ đại,anh cư nhiên đem những này chuyện nhớ rõ ràng như thế. Anh ta thật là không nên đi làm quan, mà phải là đi làm thương nhân, anh ta đã bỏ ra thì sẽ bắt người ta phải trả lại, mảy may cũng không đả thương được bản thân mình.

"Em hiểu là tốt rồi."Ngược lại Mộ Ly lại trấn định hơn nhiều, "Tôi hiện tại muốn tắm, giúp tôi tắm."

Nói xong, anh tựa như hướng phòng tắm đi tới.

"Anh không có giúp tôi tắm rửa qua!"

Dừng chân, xoay người, giọng nói bình tĩnh, " Cẩn thận suy nghĩ." Nói xong một câu, anh lại xoay người trực tiếp đi vào phòng tắm.

Nghĩ. . . . . . Nghĩ cái gì mà nghĩ, cô đều không phải tình nguyện đấy!

"Thế nào? Em bây giờ lại hối hận? Em vẫn muốn cùng tôi dây dưa không rõ?" Mộ Ly ở trong phòng tắm nhô đầu ra, hỏi.

Kéo em gái anh!

Quý Linh Linh một thanh vén chăn lên, cầm áo ngủ trên đất lên che thân thể của mình, nổi giận đùng đùng đi vào phòng tắm.

"Đi vào!" Quý Linh Linh nhìn chằm chằm vào bồn tắm.

"Em ở đây đang nói chuyện với ai vậy?" Mộ Ly biết rõ còn hỏi.

"Nói nhảm, nơi này còn có ai nữa?"

"Nói chuyện với ngươi khác em đều không nhìn người ta hay sao? Em đang nói chuyện với bồn tắm đấy à?" Vẻ mặt Mộ Ly giả vờ ngốc nghếch.

Quý Linh Linh bị anh làm cho tức giận thiếu chút nữa muốn nổ tung, anh cởi sạch trơn không còn một tấc, chẳng lẽ bắt cô quang minh chính đại đi nhìn anh sao?

"Anh muốn cho tôi chiếm tiện nghi của mình thì trực tiếp nói ra, cần gì phải nói bóng gió như vậy?" Quý Linh Linh tức giận, cô cũng liều mạng, dù sao người bị xem sạch bách cũng không phải là cô.

"Em cũng không phải là chưa từng xem qua." Mộ Ly nói xong một câu khiến cô tức giận giậm chân một cái, sau đó liền nhảy vào trong bồn tắm.

Anh. . . . . . Em gái anh! Cắn răng, dậm chân, té! Té khăn lông!

Quý Linh Linh cầm vòi hoa sen, mắt không thèm nhìn anh, tùy tiện quơ về phía anh

"Em nghĩ muốn dùng nước sặc chết tôi đấy à, còn cố ý cùng tôi gây khó khăn? Hoặc là, trong lòng em liền muốn cùng tôi dây dưa không rõ?" Lại là câu này.

"Anh cứ nằm mơ đi!" Quý Linh Linh đoạt lấy lại bị anh nắm vòi hoa sen ở trong tay.

"Vậy thì tắm cho tôi, phải có khuôn có dạng, không được ứng phó qua loa, nếu không tôi sẽ cho rằng em muốn cùng tôi dây dưa không rõ. Dĩ nhiên, giống như nhiều cô gái yêu thích tôi, em đối với tôi nhớ nhung không thôi, đây cũng là lẽ thường, tôi sẽ không cười em." Mộ Ly nghiêm mặt, nói đâu ra đấy.

Làm ơn, đại ca nếu như anh muốn nói chuyện cười, thì đem vẻ mặt của mình buông lỏng một chút, nghiêm nghị như vậy, trời mới biết, anh đến cùng có phải bị chứng tâm thần phân liệt hay không.

Anh là có ngàn năm công lực lão hồ ly, còn cô là một cô bé chưa có khinh nghiệm sự đời, cùng anh đấu trực tiếp, cuối cùng cô chỉ có thể bị chết vô cùng thê thảm. Quý Linh Linh đã có kinh nghiệm, anh muốn cô làm cái gì, cô liền làm, dù sao ở phương diện tranh luận cô chắc chắn không chiếm được chút tiện nghi nào.

"Bả vai phải dùng sức, tay của em quá mềm yếu rồi, khiến tôi rất nhột " Mộ Ly nói xong, đột nhiên anh giơ tay lên, một phen cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Quý Linh Linh đột nhiên dừng lại động tác, không biết anh đây là đang làm động tác gì.

"Em xuống tay nhẹ như vậy, là muốn quyến rũ tôi sao?" Mộ Ly nói chuyện ngược lại một mạch, không chút nào chú ý lựa lời.

Quyến rũ em gái anh a, cô không có làm gì khổ lực, có thể có sức khỏe lớn đến đâu chứ, còn nữa nói đến việc giúp người khác tắm thật sư không phải là chuyên ngành của cô.

Quý Linh Linh dùng sức rút ra, thu hồi tay của mình, " Cánh tay của tôi đau, không làm gì được."

"A." Lý do này được, hắn có thể tiếp nhận.

"Em đem quần áo cởi xuống." Xoa bóp phải vốn là thật tốt, Mộ Ly lại nói lên yêu cầu.

Anh là gia( ông nội ) đấy à, nằm thoải mái như vậy, còn đòi người khác kỳ lưng cho, đã thế còn đòi yêu cầu như thế.

"Nghĩ hay quá nhỉ!"

"Tôi nghĩ một chút cũng không hay, là em nghĩ khá lắm. Em cũng đều đem tôi nhìn sạch bách rồi, còn mình lại bao bọc cực kỳ chặt chẽ, nếu như em không cởi, vậy cũng coi là thiếu nợ của tôi." Một tên con trai bộ dạng giống y như hồ ly tinh nói.

Nợ em gái anh a, thế nào cũng đều là thiếu nợ!

"Vóc người của tôi tốt như vậy, bị em nhìn thấy, quả thật là phúc lợi của em. Vóc người của em mặc dù không có gì đặc sắc, nhưng nếu như em cởi, chúng ta coi như bằng nhau."

"Tôi thế nào cho tới bây giờ cũng không biết, anh lại là một người vô sỉ như vậy!" Anh ta tự luyến thì cũng thôi đi, lại còn dám nói vóc người của cô không được, cô chỗ nào không đẹp, nên lõm thì lõm nên lồi thì lồi, lung linh hấp dẫn, da thịt còn trơn tuột, lời này là anh ta lần trước nói với cô.

"Không cởi thì thôi, lại thiếu tôi một lần. . . . . ."

"Câm miệng!"

Quý Linh Linh nghiến răng, tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, tiện tay xé ra, áo ngủ liền bị ném xuống đất, bởi vì không có mặc áo ngực, trừ phía dưới là quần lót trong suốt, căn bản cũng liền lộ ra trọn vẹn.

Mộ Ly liếc mắt một cái nhìn quần lót của cô, nghiêm trang nói, "Mặc nội y gợi cảm, là muốn quyến rũ tôi sao?"

Hả, cô làm cái gì đều là quyến rũ anh ta!

"Dù sao thì em và tôi cũng đã từng lên giường, em mặc thành ra như vậy không phải quyến rũ tôi, chẳng lẽ là vì đẹp mắt, loại này mặc sẽ không thoải mái đi." Nhìn anh nói, bộ dạng như muốn nhìn xuyên qua.

"Anh nói nhảm rất nhiều!" Cô thật là bị anh làm tức chết, mới vừa dâng lên một ít thẹn thùng, nhưng bởi vì một câu nói của anh, trực tiếp liền rớt xuống không không còn gì, thân thể trần truồng thì như thế nào, cô cư nhiên không có bất kỳ cảm giác gì .

"Trước tôi chưa từng la to nói lớn đối với em, em còn muốn trở về không đấy ." Một tên con trai loay hoay đầu ngón tay, chậm rãi nói.

Nhìn tính tình này của anh ta , quý Linh Linh đột nhiên có một loại cảm xúc, nghĩ muốn một quyền đấm chết tim của anh!

"Chỉ cần anh không nói chuyện, tôi liền sẽ không la to nói lớn với anh. Hiện tại quần áo của tôi cũng đã cởi, có thể kỳ cọ đi, cánh tay của tôi rất đau, tắm cho anh xong, tôi lập tức muốn nghỉ ngơi." Cùng anh tiếp tục nói chuyện như vậy nữa, cô khẳng định tuổi thọ của mình sẽ bị rút ngắn ít nhất mười năm.

"Hả? Tay vừa đau rồi ? Để chứng minh tôi không phải tảng đá vô tâm, vào đi, nước có chút lạnh, dùng thân thể của em sưởi ấm cho tôi, thì tương đương với kỳ cọ rồi." Mộ Ly nói lời này, mặt không đổi sắc, giống như chính là lẽ hiển nhiên vậy .

"Anh. . . . . . Chẳng lẽ anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Anh rốt cuộc có biết xấu hổ hay không vậy.

Anh nhíu mày, mặt phớt tỉnh nhìn về phía cô, môi khẽ nhúc nhích, "Chúng ta nên nhìn, nên sờ, nên hôn, cũng đã làm xong, mấy cái chữ kia, đối với chúng ta còn hữu dụng sao?"

Két. . . . . . Lại bị anh nói cho á khẩu không trả lời được.

"Người xưa nói tốt, đàn ông phải có khí khái, anh bây giờ tính toán chi li như vậy, anh cảm thấy có ý nghĩa sao?" Quý Linh Linh thật muốn một bàn tay đập chết anh.

"Đó là người xưa nói, cùng chúng ta hiện tại có quan hệ gì?" Anh không nhanh không chậm hỏi ngược lại.

Hả! Quả thật, đó là người xưa nói , bây giờ là hiện đại, không có gì quan hệ. Nhưng là, em gái anh! Cô nói một câu, anh chặn một câu, cô thật không biết nên nói cái gì?

"Nước càng ngày càng lạnh rồi." Anh nhắc nhở.

Quý Linh Linh cắn răng một cái, dậm chân một cái, trong lòng một mắng, trực tiếp nhấc chân, nhảy vào bồn tắm.

Quý Linh Linh cắn răng , dậm chân một cái, trong lòng mắng một câu, trực tiếp nhấc chân, nhảy vào bồn tắm.

"Anh dựa gọn vào một bên, tôi không có chỗ."

"A, bồn tắm vốn là không quá lớn, hoặc là lần sau để cho tiện, nên đổi một cái." Mộ Ly trả lời hoàn toàn bất đồng.

"Vậy làm sao bây giờ?" Một nữ mắt đã tức giận đến đỏ lên, cứ hành hạ cô như thế, cô không biết có xảy ra sự kiện máu me gì không nữa.

"Dựa vào đây đi, tôi chịu chút thua thiệt, lần này không đáng kể." Bàn tay anh lôi kéo, Quý Linh Linh không có đứng vững, trực tiếp ngã xuống trên người anh.

"Ô. . . . . . Như vậy còn tắm thế nào được nữa?" Đầu Quý Linh Linh bị anh giữ thật chặt trước ngực, không thể động đậy chút nào, nước lại có chút lạnh, cô nằm xuống sau, không khỏi rùng mình một cái.

"Tôi đã nói rồi, là ấm từ người."

"Tốt!" Cô cắn răng trả lời.

Dù sao trong thời gian 1 tháng, cứ mặc anh ta là được rồi.

Cả tắm cả đối thoại, nghiễm nhiên chính là một cao nhân nội lực cùng một non nớt bị kích thích đối kháng. Đầu tiên phân tích từ vẻ mặt, Mộ Thượng tá từ đầu tới cuối đều là bộ dạng chấn định, không nhìn ra chút nào là anh đang vui mừng hay tức giận, dĩ nhiên có lẽ nếu từ nơi nào nửa người dưới của anh phân tích, liền có thể biết anh rốt cuộc là trạng thái tinh thần gì. Mà Quý Linh Linh lại bất đồng, từ lúc vào cửa phòng tắm, gương mặt vẫn luôn cau có, tức giận hay không tức giận, trực tiếp nhìn tính tình cũng đã biết.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng, ai cũng không nói gì thêm.

Quý Linh Linh nghiêng người tựa vào trên người của anh, nghe nhịp tim thần tốc đều đặn của anh, chẳng biết tại sao, chỉ trong chốc lát, cô cư nhiên cứ như vậy đã ngủ, không có bất kỳ dấu hiệu. Ngay cả một tên con trai đang dùng bàn tay ở trên người cô tùy ý lục lọi, cô cũng đều không có bất kỳ phản ứng.

Nghe được tiếng hít thở bình ổn của cô, trong lúc nhất thời, Mộ Ly ngây ngẩn cả người, vốn tưởng rằng là cô đã bình tĩnh, nhưng là không có nghĩ đến, cô lại ngủ thiếp đi.

"Quý Linh Linh? Linh Linh?" Anh giật giật thân thể của cô, vẫn không có bất kỳ phản ứng.

Mộ Ly ôm cô ngồi dậy, Quý Linh Linh rũ đầu xuống, vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào. Nước trong bồn tắm càng ngày càng lạnh, Mộ Ly khẽ cau mày, tiện tay mở van vòi nước nóng, không bao lâu sau, bồn tắm lại một lần nữa trở nên ấm áp.

Mà một cô gái cũng thoải mái nhẹ giọng lầu bầu mấy tiếng.

"Quý Linh Linh?" Anh lại một lần nữa thử dò xét gọi cô, trừ đầu của cô giật giật, cái khác vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Hô. . . . . . Như vậy cũng có thể ngủ, Mộ Ly nhìn cô bởi vì nước ấm dâng lên, mà gương mặt dịu dàng, biểu tình của anh bình tĩnh, rốt cuộc cũng không lộ ra điều gì khác biệt, "Em lại thiếu tôi một lần."

Anh vừa nói vừa dùng bàn tay chai sần của mình, một tay ôm cô, một tay vì cô lau rửa thân thể.

Quả nhiên Quý Linh Linh lại muốn thiếu anh một khoản, vốn là nên vì anh tắm, nhưng cuối cùng lại trở thành anh một lần nữa vì cô phục vụ. Thiên lý ở chỗ nào?

Tồi tệ nhất là, anh ở trong nước lạnh đổi nước nóng nhiều lần, nhưng Quý Linh Linh lại vẫn như cũ ngủ rất an ổn, không bị ảnh hưởng chút nào từ tình huống nào đó.

Cuối cùng Mộ Ly chỉ đành phải bị tức giận đem cô từ trong nước vớt ra, lau khô thân thể, vốn muốn trực tiếp vứt cô đến trên giường, nhưng vì để cho cô thiếu mình, anh còn rất dịu dàng, không để lại dấu vết đặt cô ở trên giường, dùng chăn đem cô bọc cực kỳ chặt chẽ.

Vừa đem cô cất xong, Quý Linh Linh không yên ổn giật giật thân mình, đưa lưng về phía người ngồi bên giường, đem đôi tay đệm ở cả một bên mặt, mặt hài lòng lại ngủ.

Mộ Ly rời chỗ ngồi ở bên giường, nhìn cô một cái, sắc mặt hết sức băng bó khó coi, anh cúi đầu nhìn qua phía dưới một chút, sau đó đứng dậy, liền đi hướng phòng tắm, đêm này, khổ ép một tên con trai, không biết lại muốn tắm mấy lần nước lạnh rồi.

——tuyến phân cách =

"Đại ca, anh Vũ Nhân mời nghe điện thoại."

Ngồi ở quầy rượu trên quầy bar, vẻ mặt Tần Mộc Vũ hậm hực, đợi Thẩm Hiểu Phỉ cả đêm, nhưng không thấy bóng dáng của cô đâu, hơn nữa ngay cả bóng dáng Hướng Tuấn Ngạn cũng không thấy.

"Uy."

"Đại ca, vừa lấy được tin tức, Vu Uyển Tinh gần đây không đi làm, mà đi thành phố B du lịch." Mạc Vũ Nhân vừa tiếp điện thoại, chính là vào thẳng đề tài.

Vừa nghe đến chuyện này, Tần Mộc Vũ lập tức ngồi thẳng người, hai tròng mắt lại khôi phục thần sắc.

"Có ý tứ gì? Cô ta phái người làm ra loại chuyện đó, lại còn có tâm tình đi du lịch?" Tần Mộc Vũ lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Mấy ngày gần đây, cô ta đều ở thành phố B, có một người làm trợ lý. Chúng ta tra xét việc liên lạc của cô ta, không thấy có bất kỳ sự khác thường nào." Giọng nói của Mạc Vũ Nhân cũng chứa đầy hoài nghi.

"Mấy tên ngày hôm đó động thủ với Quý Linh Linh đã tìm được chưa?" Giọng điệu Tần Mộc Vũ nặng nề, cái vấn đề này hình như không có đơn giản như vậy, khắp nơi cũng tản ra điều kỳ lạ.

"Không có. Ba tên đó sau khi từ đồn cảnh sát rời đi, bọn chúng liền đi vào tòa nhà thị chính."

"Tòa nhà thị chính? Bọn chúng qua bên đó làm cái gì?" Mấy tên côn đồ lại đến chỗ làm việc của thị trưởng, muốn làm cái gì vậy?

"Để cho em kinh ngạc chính là, em cũng không biết bọn chúng đi làm cái gì, từ tòa nhà thị chính bên đó, sau liền bị đứt tất cả liên lạc. Em cảm thấy rất kỳ quái, không biết việc này rốt cuộc là tại sao?" Giọng nói Mạc Vũ Nhân tràn đầy nghi ngờ, đã bao lâu rồi, cho tới bây giờ cũng chưa đụng phải vấn đề khó giải quyết như vậy.

"Nơi nào cảm thấy kỳ quái?" Tần Mộc Vũ chờ hắn nói, xem hai người bọn họ cảm giác có giống nhau hay không.

"Ba người kia hình như đi qua tòa nhà thị chính, sau đó liền hoàn toàn biến mất, sau đó không có bất kỳ tin tức."

Bingo! Chính là cái này, Tần Mộc Vũ cũng nghĩ như vậy, vốn là bọn chúng đi tòa nhà thị chính cũng rất khả nghi rồi, nhưng đi qua sau lại liền mất tung tích hoàn toàn.

"Vũ Nhân, bây giờ vấn đề có chút trở nên phức tạp, không phải chỉ cần điều tra Vu Uyển Tinh, còn phải điều tra cả tòa nhà thị chính bên kia nữa. Tôi ngược lại muốn nhìn, là ai nghĩ muốn đưa Quý Linh Linh vào chỗ chết." Tần Mộc Vũ nhấp nhẹ môi mỏng, ánh mắt lộ ra tinh quang.

"Dạ, đại ca yên tâm, có tin tức sẽ nói cho anh biết."

"Ừ."

"Lão đại, gần đây Hiểu Lượng như thế nào? Con bé kia có gây họa nữa không?" Mạc Vũ Nhân nhất thời đổi sang một khuôn mặt tươi cười, nghe giọng của hắn cũng biết là đang cười, hơn nữa còn cười đến rất vui vẻ.

Tần Mộc Vũ nhìn người ngồi bên cạnh anh, Quach Hiểu Lượng nhìn chằm chằm ly nước trái cây mà cả người đều ngây ra, khóe môi khẽ nhếch lên, "Gần đây không có gây phiền toái cho tôi, thích hợp."

"Ha ha, vậy là được, vậy là được, có thể làm cho cô bé kia không gây họa, thật sự là rất khó khăn đấy." Rõ ràng chính là cảm giác yên lặng trước cơn gây họa mà.

"Cậu không còn chuyện gì nữa? Không có việc gì tôi cúp điện thoại." Chẳng biết tại sao, hắn liền nghe không nổi mấy tiếng cười này của Mạc Vũ Nhân, giống như xem anh giống như Tiểu Sử( thằng hề) vậy.

"Hắc hắc, vậy em sẽ không quấy rầy chuyện tốt của đại ca. . . . . ."

"Này! Chuyện gì tốt!" Đã cúp điện thoại, Tần Mộc Vũ nhìn điện thoại di động, thật muốn bóp chết Mạc Vũ Nhân, cái tên kia!

"Quách Hiểu Lượng." Kêu một câu, không có bất kỳ phản ứng.

"Quách Hiểu Lượng?" Cô đang nhìn cái gì, sao phải nghiêm túc như vậy, Tần Mộc Vũ lấy tay đẩy một cái.

"Hả? Đại ca."

"Cô đang xem cái gì vậy, sao lại mất hồn như vậy?"

"Lão đại, anh nhìn xem một chút." Quách Hiểu Lượng bưng chén lên tiến tới trước mặt Tần Mộc Vũ, "Anh xem cái này đen kịt, có phải là con muỗi hay không?"

Hả! Cả vẻ mặt Tần Mộc Vũ cũng đen kịt, cư nhiên nhìn hồi lâu, lại nhìn con muỗi.

Hả! Cả vẻ mặt Tần Mộc Vũ cũng đen kịt, cư nhiên nhìn hồi lâu, lại nhìn con muỗi.

Tần Mộc Vũ cầm lấy ly nước trái cây, dùng sức ở trên quầy bar để xuống bàn thật mạnh, người phục vụ thấy thế lập tức chạy lại, gương mặt cười hỏi, "Thưa anh, có việc gì sao?"

"Này!" Quách Hiểu Lượng một phen liền bắt được cổ áo người phục vụ, "Xem một chút, nơi này là cái gì?" Cô cầm lấy ly nước trái cây, vỗ vào trước mặt của hắn.

"Nhỏ. . . . . . Thưa cô. . . . . ." Người phục vụ vốn tưởng rằng người đàn ông kia khó hầu hạ, nhưng không nghĩ tới, cô gái này cư nhiên còn hung hãn hơn, hơn nữa sức lực của cô ấy lại còn rất lớn, cổ cũng bị kéo đau, vùng cũng không vùng ra được.

"Nhìn cái gì vậy? Không phải để cho anh nhìn tôi, là để cho anh nhìn cái ly! Nghĩ muốn đóng cửa rồi phải không? Trong ly ngay cả con muỗi cũng có, anh chán sống rồi phải không?" Quách Hiểu Lương nhất thời đem khí thế của Tần Mộc Vũ thăng lên đến một tầng cấp cấp, bộ dáng kia. . . . . . quả thật chính là cô nàng tiểu đệ.

Người phục vụ nằm nhoài về phía trước, liếc mắt nhìn ly nước trái cây, hả, hắn muốn khóc, mới vừa rồi nhìn thấy hình như có một con con muỗi bay loạn, nhưng trời đánh, con muỗi như vậy lại không có mắt, cư nhiên rơi đến trong chén của cô gái hung hãn này! Thảm ~

"Thấy được chưa?" Bộ dáng Quách Hiểu Lượng trông nhỏ bé nhưng thật sự rất linh hoạt, nếu như động thủ đánh người lần nữa, như vậy liền xảy ra sự kiện bạo lực rồi.

Mà thân người Tần Mộc Vũ tựa vào trên quầy bar, hai con mắt phượng híp lại, bộ dáng lười biếng, bên cạnh có Quách Hiểu Lượng, hắn đến động tay cũng đều lười. Hiện tại liền muốn xem cô giải quyết sự tình thế nào cho tốt.

"Nhìn. . . . . . Thấy được. . . . . ."

"Được, nơi này lại có con muỗi, bẩn thành như vậy, không muốn làm ăn nữa phải không?" Quách Hiểu Lượng hướng người phục vụ giơ quả đấm, "Ngươi có biết bản tiểu thư là từ nơi nào đến không?"

"Ách, nhỏ. . . . . . Tiểu thư. . . . . . Tôi tôi không biết. . . . . ."

"A, không biết? Bản tiểu thư là từ căn cứ hồng khu của thành phố T.”

"A!" Người phục vụ nghe xong, nhất thời chỉ cảm thấy cặp chân như nhũn ra, nếu như không phải là bị cô lôi cổ áo, hắn khẳng định cả người đã co lại đến bên dưới đi.

Căn cứ hồng khu của thành phố T, danh như ý nghĩa, thành phố T không chịu cai quản của chính quyền, nơi đó bởi vì bang phái tự lập, trị an ở thành phố T lại trỏ nên đặc biệt tốt. Nhưng là người từ hồng khu đi ra, tính khí cũng là cực kỳ thô bạo, cũng giống như cô gái trước mắt này.

Dáng dấp điềm đạm xinh đẹp, bộ dáng trắng nõn mềm mại, nhưng trời mới biết tại sao cô ấy sau đó lại tay nặng như vậy, tại sao phải nói chuyện dữ dội như vậy.

Tần Mộc Vũ nghe được lời Quách Hiểu Lượng nói, không nhịn nổi cười, hồng khu của thành phố T, cô nàng này thật có năng khiếu lường gạt người.

"Hiện tại, tôi cho cậu thời gian, gọi ông chủ của cậu tới, nói xin lỗi tôi, tất cả chúng tôi đều dễ nói chuyện, nếu không. . . . . ." Mắt đẹp của Quách Hiểu Lượng rét lạnh, lại dùng sức kéo quần áo của người phục vụ, "Nếu không tôi liền mang anh em đến đập phá cửa tiệm này!"

"A ~ tôi. . . . . . Tôi lập tức gọi điện thoại cho ông chủ!"

"Được, tôi chờ cậu." Quách Hiểu Lượng nhẹ buông tay đẩy người phục vụ lảo đảo một cái, hơi kém chút cắm đầu xuống đất.

Chỉ thấy người phục vụ cũng không dám nói thêm điều gì nữa, trong nháy mắt đôi mắt nhỏ tràn đầy nước mắt, như một làn khói chạy ra phía sau.

Quách Hiểu Lượng nhìn kiệt tác của mình, trong lòng không biết có bao nhiêu tự hào,cô nhìn sang người đang đứng bên cạnh là Tần Mộc Vũ, "Đại ca, em làm thế nào? Hắn ta đi gọi điện thoại, một lát Hướng Tuấn Ngạn nhất định có thể sẽ tới, nếu như anh ta tới, mà chị Thẩm không tới, em liền đánh anh ta bắt anh ta nói ra Thẩm tiểu thư ở nơi nào. Đại ca, anh cảm thấy như thế nào?" Cô liếm liếm môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, vẻ mặt cũng viết đầy nịnh hót, bộ dáng này, cùng mới cô gái nhỏ nhắn hung ác vừa rồi, quả thật gống như hai người khác nhau.

Khóe miệng Tần Mộc Vũ khẽ nhếch lên "Làm tốt lắm."

"Hắc hắc, em biết ngay mà!" Quách Hiểu Lượng vừa nghe thấy được khen, cô cũng không khỏi nở nụ cười, đầu năm nay làm thủ hạ chính là phải có con mắt biết quan sát, làm việc bên cạnh đại ca lại càng khó, giống như chuyện xung đột vừa rôi, thì cô phải là người phụ trách toàn bộ.

"Thưa cô, tôi. . . . . . Ông chủ của chúng tôi nói, xin cô đợi thêm một chút, anh ấy lập tức chạy tới." Người phục vụ cúi đầu, bộ dáng sợ sệt.

Quách Hiểu Lượng che lại khuôn mặt tươi cười, "Tốt nhất là hắn nhanh lên một chút."

"Dạ dạ dạ vâng" Người phục vụ vẻ mặt lúng túng, hắn trừ việc biết vâng dạ, hiện tại đứng ngây ngốc ở chỗ này, rốt cuộc còn có thể biết làm gì khác nữa chứ.

"Được rồi, đi xuống làm việc của anh đi, chờ một lát ông chủ của các anh đến xin lỗi chúng tôi thật tốt là được." Quách Hiểu Lượng còn giả làm bộ nhân từ, cấp cho người phục vụ một bậc thang, trời mới biết, một lát nữa cô đem ông chủ dậy dỗ, ông chủ sẽ xử lý hắn như thế nào.

"Đại ca, nghe thấy không,Hướng Tuấn Ngạn lập tức tới." Vẻ mặt Quách Hiểu Lượng lấy lòng tiến tới trước mặt Tần Mộc Vũ.

"Tôi lại không điếc." Một tên con trai vẻ mặt lạnh lùng.

"A ~" ai, đại ca lại bày ra sắc mặt này, rõ ràng là mình làm vô cùng tốt mà.

Quách Hiểu Lượng niệng lẩm bẩm, tiện tay cầm một ly đồ uống trên quầy bar, thuận miệng liền uống.

"Oa, thật cay!" Rượu mới vừa vào cổ họng, nhất thời làm cô bị sặc, khiến cho nước mắt nước mũi lập tức thi nhau chảy ra.

"Làm sao cô lại đem rượu của tôi uống hả ? Rượu này rất mạnh!" Tần Mộc Vũ vừa nhìn, nửa ly rượu còn dở của hắn, tất cả đều vào trong bụng của cô.

"Ô ô. . . . . . Đại ca, thật cay, thật là nóng. . . . . ." Lớn như vậy, cô cũng chưa từng uống qua loại rượu nào mạnh như thế , phủ tạng giống như là bị lửa thiêu đốt vậy, cái đó. . . . . . thật khó chịu a. . . . . .

Tần Mộc Vũ nhất thời cảm thấy vô lực, quá mất mặt a, nửa ly rượu đã khiến cô lộ nguyên hình."Bành bạch." Tần Mộc Vũ tiện tay vỗ vỗ, người phục vụ liền vội vàng chạy tới.

"Thưa anh, có gì cần ạ?"

"Một ly nước lọc ."

"Được, được." Người phục vụ đáp lời, liên tiếp gật đầu, sau đó liền bưng đến một ly nước lọc.

"Uống đi." Quách Hiểu Lượng vừa thấy, không hề nghĩ ngợi, bưng ly nước lên, bộ dáng kia giống như muốn đem cả chiếc ly cũng nuốt xuống.

"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Đại ca, vẫn còn thật là cay. . . . . ."

"Tiếp một ly."

"Khụ khụ. . . . . . Đại, em còn muốn. . . . . ."

"Thêm một ly."

"Khụ. . . . . . Đại ca, em muốn. . . . . ."

"Thêm một ly! Cuối cùng lại một ly!" Tần Mộc Vũ trợn to hai mắt, cô rốt cuộc muốn thế nào? Chạy đến trong quán rượu, chẳng lẽ là muốn uống miễn phí mấy ly nước lọc sao? Nhìn cô một ly nhận một ly, uống đến bất diệc nhạc hồ.

"A, một ly cuối cùng." Quách Hiểu Lượng mím môi, vẻ mặt như không nói ra được uất ức, ai biết nha, rượu kia cư nhiên lại mạnh như vậy, cô chỉ là một chút tò mò, muốn nếm thử đại ca uống loại rượu gì mà thôi. Được rồi, cô lần sau sẽ ngoan ngoãn uống nước trái cây, coi như có mười con muỗi, cũng không dám vượt mặt anh nữa.

"Thưa cô, ông chủ chúng tôi tới, anh ấy mời hai vị đến phòng quản lý, nói rằng trong này quá hỗn loạn." Người phục vụ cười dến thanh xuân rực rỡ, thế nhưng hắn lại không biết, Quách Hiểu Lượng lúc này bụng đầy uất ức.

"Phái đoàn lớn như vậy? Để cho hắn tự mình đến mời chúng tôi!"

Két. . . . . . Có phải hay không vậy a, ông chủ của mình đã nhượng bộ, bây giờ còn dạng. . . . . .

"Thưa cô. . . . . . Chuyện này. . . . . ."

"Này cái gì này? Lập tức gọi hắn tự mình tới. . . . . ."

"Ha ha, Tiểu Lượng thân yêu, anh biết ngay là em." Còn chưa chờ Quách Hiểu Lượng nói hết lời, Hướng Tuấn Ngạn vẻ mặt yêu mị, ngắt lời liền đi tới. Dáng vẻ kia. . . . . . Lau, thật hận không thể cho hắn một cước, so phụ nữ còn quyến rũ hơn.

"Đến chậm như vậy, có phải không muốn giữ quán bar này nữa không hả ?" Quách Hiểu Lượng không chút nào thối lui, lớn tiếng hỏi ngược lại.

"Hả? Chỉ vì em, tôi đây phải tới rất nhanh nha, bỏ lại nhiều phụ nữ như vậy, đặc biệt là vì em đó." Hướng Tuấn Ngạn đi tới trước mặt cô, bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, quả thật, Quách Hiểu Lượng vóc dáng cũng không cao cho lắm.

Quách Hiểu Lượng ngước đầu, thôi đi, quả nhiên là tên ngựa đực, sớm biết liền đem hắn ta dạy dỗ cho tốt.

Hướng Tuấn Ngạn đột nhiên vươn tay, nâng cằm của cô lên, như vậy giúp hắn dễ dàng nhìn rõ gương mặt của cô hơn, "Em uống rượu?"

"Hả?"

Còn chưa chờ Quách Hiểu Lượng trả lời, Hướng Tuấn Ngạn liền cúi người, môi lưỡi nhiệt liệt ở trên môi cô càn quyét. Quách Hiểu Lượng lập tức kịp phản ứng, đưa tay đánh hắn. Hành động này của Hướng Tuấn Ngạn thế nhưng lại chọc giận Tần Mộc Vũ, trước mặt anh, lại dám đường hoàng cường hôn người của anh!

Tần Mộc Vũ nhảy xuống ghế, một thanh liền đem Quách Hiểu Lượng kéo về phía sau mình.

"Ha ha." Chỉ thấy Hướng Tuấn Ngạn ưu nhã đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng liếm liếm nước bọt phía trên, "Anh Tần thật đúng là hăng hái, cư nhiên để cho cô ấy uống loại này rượu mạnh này." Trên mặt Hướng Tuấn Ngạn vẫn treo nụ cười như cũ, nhưng trong giọng nói lại là bất mãn.

Quách Hiểu Lượng, cái cô gái nhỏ này, tại sao có thể uống loại rượu này, nhìn dáng vẻ của cô cũng biết, trên mặt và cổ cũng đã sớm hồng một mảnh, nhìn dọa người như vậy.

"Cô ấy uống gì, cùng anh có quan hệ gì sao?" Bàn tay Tần Mộc Vũ lôi kéo thật chặt cổ tay của Quách Hiểu Lượng.

"A, anh để cho cô ấy uống gì tôi mặc kệ, nhưng là cô ấy bị dị ứng với cồn, cho nên tôi liền muốn xen vào. Anh không phải mặc kệ cô ấy sao, tôi nhất định sẽ trông nom ." Hướng Tuấn Ngạn thu lại vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Tần Mộc Vũ.

"Dị ứng?" Tần Mộc Vũ nghe nói như thế, lập tức lấy tay lôi kéo Quách Hiểu Lượng đến trước mặt mình, nhìn kỹ một chút khuôn mặt của cô, quả nhiên đã hồng thành một mảng.

"Ngứa sao?"

"Ừ. . . . . . Đúng vậy." Thật ra thì Hướng Tuấn Ngạn vừa nói như vậy, cô mới cảm thấy toàn thân đều ngứa, nhưng vẫn cố nhịn như cũ.

Tần Mộc Vũ nhìn Quách Hiểu Lượng giơ tay lên lưng, cũng hồng thành một mảng, "Đi, tôi dẫn cô đến gặp bác sĩ."

"Đại ca, anh. . . . . ."

"Câm miệng!" Tần Mộc Vũ gầm nhẹ một tiếng, lôi kéo Quách Hiểu Lượng không thèm để ý đến Hướng Tuấn Ngạn, trực tiếp rời đi.

"Ông. . . . . .Ông chủ, bọn họ đi nha." Lúc này người phục vụ lập tức lại gần nói.

"Đi thì đi thôi." Hướng Tuấn Ngạn nhếch mày, xoay người, đã không còn nhìn thấy bóng dáng hai người đó nữa, trên mặt anh không có bất kỳ biến hóa gì. Mình rõ ràng không thể uống rượu, lại vì hắn ta, không tiếc đem mình uống đến mức bị dị ứng, Quách Hiểu Lượng, không ai đau lòng cho em, nhưng tôi đau lòng cho em.