Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 17: Ẩn số về thân thế của bấc đèn nhỏ . .




Thái Thường ngồi ở cửa sông nhìn chằm chằm lắng nghe Hào Hành dạy tiên pháp cho đám môn sinh, ăn một hồi không còn hơi dấm nữa, đổi lấy tiếng cười của một đám người. Có điều ngắm Hào Hành lúc giảng bài tay áo bồng bềnh khí thế hiên ngang khá quyến rũ, ừ, nàng liền cố mà làm cùng thôi.

Lúc nghỉ ngơi, Thái Thường rất rộng rãi đem mang mứt quả phân cho chư tiên, duy chỉ có Liên Nhi, nàng cố ý làm chuyện xấu giấu trong lòng bàn tay để sau lưng cười nói: “Bảo đảm tương lai ngươi không đến dụ dỗ thượng thần của chúng ta, ta mới cho ngươi ăn!”

Liên Nhi nhếch mép khinh miệt đáp: “Ngươi cho ta ăn ta mới xem xét tương lai không đi dụ dỗ ngẫu thần sư phụ.”

Trên đường về, Hào Hành tính toán thấy đám mây của Thái Thường nhẹ hơn, nhíu mày hỏi: “Ngươi đều ăn hết? Không phải đã khuyên ngươi đừng có tham ăn những thứ chua ngọt đó sao?”

Thái Thường âm thầm lườm hắn một cái, đem những thứ nàng đã ăn ra so với Liên Nhi bóng tròn của hắn còn ăn nhiều hơn, trong nháy mắt đám mây nàng ta ôm đã hạ thấp xuống một tầng.

Xương Bồ điện quân gãi đầu nói: “Nhỏ như vậy có thể ăn hai trăm cân, có lẽ tương lai so với Thái Thường tiên tử có lẽ còn đầy đặn hơn.”

Thái Thường nghe vậy mừng rỡ, sớm biết thế mang đến năm trăm cân, cho nàng ta ăn thành quả bóng, để mọi người còn bàn luận nàng ta là tiên tử xinh đẹp nữa không!

Ôm búp bê nhỏ sớm đã ngủ chảy nước miếng còn thở to, Thái Thường cùng Hào Hành tiễn xong từng vị tiên, đưa Liên Nhi ngủ chảy đầy nước miếng…về điện của Phù Nhã nữa, thế giới rốt cục mới yên bình lại.

Hào Hành thu đám mây của nàng, lôi nàng vào ngực mình thẳng một đường về điện. Trên đường Thái Thường đột nhiên nghĩ đến gì đó chọc chọc cổ tay hắn, nói: “Thượng thần này… Lần trước hỏi thăm ngài một vị bán tiên tử, gọi là mứt quả hay Mịch Trăn gì đó, ngươi còn chưa nói xong với ta đâu, nàng là ai vậy?”

Hào Hành ngừng một chút, “Sao tự nhiên nhớ đến nàng ấy?”

“À, vừa rồi Liên Nhi nói với tiểu tiên ta bộ dạng ta bây giờ nhất định không ai thèm lấy, trừ khi ta gầy một chút, như Mịch Trăn tiên tử thì may ra. Nếu ta gầy đi có giống Mịch Trăn tiên tử không?”

“Mịch Trăn… Ngươi gầy đi cũng không như giống nàng ấy, lông mày, đôi mắt so với nàng ấy đều rất được.”

“Thật sao?” Thái Thường vui vẻ nói: “Vậy ta sẽ gầy teo cho xem, Liên Nhi nói Mịch Trăn tiên tử đúng là xinh đẹp, nếu ta hoàn hảo hơn nàng ấy, chắc thượng thần ngài sẽ thấy cảm thấy khủng hoảng!”

“Ừ… Cho nên bản điện sẽ đem ngươi nhốt vào tù .”

Thái Thường vui tại, ở trong ngực hắn cọ tới cọ lui, bĩu môi nói: “Dừng, ta sẽ không chạy!”

Hào Hành không nói, chỉ ôm nàng chặt thêm, phút chốc trong lòng thẫn thờ.

***

Lúc ăn tối, Thái Thường vỗ đầu mạnh một cái, la hét: “Nguy rồi! Mai bà trẻ muốn kiểm tra kinh thư! Ta chỉ thuộc hai trang, còn lại đều sớm quên rồi!” Dứt lời liền đặt bát đũa xuống chạy ra sau điện cầm lấy sách vở học lại.

Hào Hành cũng mất ngon, dứt khoát cho búp bê củ sen ăn, để cùng nàng đi thẩm duyệt thiên thư. Thái Thường học chốc lát thì có chút buồn ngủ, nhanh chóng vỗ vỗ gò má tỉnh thần lại tiếp tục học. Hào Hành cười khuyên: “Nếu mệt thì ngủ một lát thôi rồi học tiếp.”

Thái Thường biết mình không nhiều nghị lực, liều mạng lắc đầu, nói: “Thượng thần ngài kể chuyện xưa cho ta nâng cao tinh thần được không? Bằng không nhất định lưng ta không dậy nổi nữa! Bà trẻ nói nếu ta không nhớ ra được sẽ tịch thu mứt quả của ta đó!”

“Hả? Khó được Thái Thường tiểu tiên nguyện ý nghe ta nói, ngươi chuyện xưa nào? … Nhưng không cho phép hỏi những thứ trong sách cấm!”

“Không có đâu!” Thái Thường đến gần một chút: “Chính là Mịch Trăn tiên tử, tiểu tiên ta đối với nàng cực kỳ tò mò! Ngài kể với ta một chút về nàng được chứ? Ngay cả con nhóc Liên Nhi kia cũng biết, cả bà trẻ nữa, không chỉ nhắc một lần tục danh của nàng ấy, ta thật sự là buồn khổ mà!”

Ngón tay Hào Hành không ngừng mà vuốt gáy sách, nhìn ánh mắt khát vọng của nàng mà lần đầu tiên sinh ra do dự.

“Ngài kể cho tiểu tiên đi, tuy nhiên ngài không kể, ta cũng có thể đi hỏi bà trẻ.”

“Thái Thường…” Hào Hành chỉ cây đèn trên thư án, “Phòng tối quá! Ngươi qua dùng tiên pháp chút đi, bản điện sẽ kể với người, thế nào?”

“Ờ… toàn là kêu người ta…” Thái Thường chu môi ôm sách vào trong cây đèn nhỏ, vừa mới ngồi vào chỗ của mình liền vội gõ gõ vách cây đèn nói: “Được rồi được rồi, có sáng không? Ngài mau kể đi!”

Trong điện thoáng sáng lên, trong lòng Hào Hành thở dài một tiếng. Như vậy nàng mới nhìn không thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt bản điện.

“Mịch Trăn tiên tử là tiên tử Tiên mẫu thương yêu nhất, cùng thế hệ với bản điện, là con gái duy nhất của Phong Thần đại điện đã mất. Nàng có tướng mạo đẹp, tiên thuật siêu quần, tính tình lại hòa nhã , tương trợ người dân vượt qua lũ lụt, được người phàm kính yêu.

Mịch Trăn thuở nhỏ đã đi theo Ti Cầm học tiên, dần dà yêu hắn. Yêu mấy ngàn năm, si tình không thay đổi. Khi đó Ti Cầm kiêu ngạo khó thuần phục, đối với chuyện hôn phối xưa nay phản cảm, thậm chí mấy lần muốn đem nàng trục xuất sư môn.

Tám trăm năm trước, Đông Sơn lâm nạn, Thiên đế phái chư tiên đến giúp Đông Sơn vương, trong đó có Mịch Trăn. Mịch Trăn cùng Ti Cầm ước hẹn, nếu nàng có thể khải hoàn, thăng cấp thượng thần, Ti Cầm liền đồng ý cưới nàng làm vợ. Nhưng ai cũng chưa từng ngờ tới, Mịch Trăn vừa đi, liền không thể trở lại. Ngay cả tiên hồn của nàng đều bị bè nhóm Đông Sơn phản bội phá nát, hài cốt không còn. Nàng rơi xuống và sau đó bị thiêu cháy, Ti Cầm ở Đông Sơn tìm ba trăm năm, vẫn mãi không tìm thấy chút manh mối chứng tỏ một tia vọng nàng còn sống.

Cho nên ngươi thấy Tiên Mẫu và hắn tốt với ngươi, hơn phân nửa là bởi vì ngươi và Mịch Trăn có hai phần tương tự hiểu không ? Do đó đừng chơi thân với họ quá… Ủa.. Thái Thường tiểu tiên? Ngươi có nghe không?”

Hào Hành đứng dậy đi đến trước cây đèn nhỏ, nghe thấy bên trong truyền ra từng tràng tiếng ngáy, cười thở dài một tiếng, xoay người vào đem chăn đắp kín cho nàng, nắm tay nàng ngập ngừng nói, không nghe cũng tốt, không nhớ ra được cũng tốt, ngươi không phải là nàng, tuyệt đối không …

***

“Á – - “

Cùng với tràng tiếng kêu thảm thiết của Thái Thường, phàm là vật còn sống trong điện Ngẫu thần tất cả đều bị đánh thức.

“Hu hu sao ta ngủ thiếp đi! Còn thức dậy muộn như vậy!”

Nàng liền lăn một vòng nhảy ra khỏi cây đèn, ôm sách lau mặt chạy ra ngoài, trên đường còn xô vào tiểu tiên nga múc nước tới ngã lăn ra. Thái Thường vừa khóc vừa đỡ nàng ấy dậy, xỏ giày vào rồi như một làn khói lao ra khỏi điện.

Tiểu tiên nga cao giọng la hét nói: “Tiên tử! Vừa rồi người chưa có chải đầu mà! Người đi đâu đó?”

Thái Thường nơm nớp lo sợ đứng trong điện, giương mắt lén liếc nhìn Tiên Mẫu đang lật sách muốn kiểm tra bài của nàng, khẩn trương đem ngón tay đầu cắn tới cắn lui.

“Bản giá bố trí cho con những quyển sách này đều là những quyển sách nhẹ nhàng, con cần phải nhớ vững chắc .”

Tiên mẫu tùy ý lật xem vài trang, thấy Ti Cầm cùng Thái Thường ra dấu, trong lòng vui mừng: cuối cùng cũng biết thương người, thừa dịp này cũng mài dũa tính tình của nó.

Thái Thường hắc hắc đáp lời, mồ hôi lạnh chảy ra mấy cân.

“Phải trả lời đơn giản, lúc bày trận xen lẫn thượng huyền và ngũ hành, vì sao?”

“… Là…” Thái Thường cắn môi, thượng huyền thượng huyền, nàng xem qua, nhớ rõ, nhớ lại, nhớ lại…

Tiên mẫu cười nói: “Không vội, từ từ suy nghĩ, bản giá nhớ rõ ngươi thích nhất là xem điều này.”

“Dạ? Thì ra là?” Vẻ mặt Thái Thường cay đắng, cả đời nàng cũng xem không hiểu những thứ này nha!

“Làm sao vậy? Mày nhíu lại thành như vậy, nhức đầu sao?” Tiên mẫu đặt tập tranh xuống bước đến trước mặt nàng, thấy nàng đầu đầy mồ hôi, lập tức lo lắng: “Quả nhiên là không thoải mái sao?”

Thái Thường kiên trì nói dối: “Hồi bẩm bà trẻ, hôm qua tiểu tiên ôn sách đến nửa đêm, vừa đọc những thứ này liền nhức đầu, à không! Toàn thân đều đau nhức! Liền nhớ không nổi nữa!”

Tiên mẫu nhất thời sáng tỏ, có lẽ chuyện cũ trước kia làm trí nhớ nàng mơ hồ, giờ bị kích thích chắc sẽ càng khó chịu .

“Được được! Chúng ta không học nữa! Ta nói tiên nga lấy cho con hoa quả tươi, con mang về bồi bổ não, chờ bản giá tìm biện pháp tu tiên tốt cho con.”

Bà nhìn thấy Thái Thường đầu tóc rối tung lại càng khổ sở trong lòng: “Xem con cố gắng kìa, học không xong thì thôi, cả người cũng không có tinh thần !”

***

Thái Thường gượng cười cầm lấy hoa quả được ban trở về điện, vui tươi hớn hở phân cho tiểu tiên nga một ít, còn lại tất cả đều để lên bàn Hào Hành.

Hào Hành nhìn sang những quả nhân sâm óng ánh trong suốt kia, hỏi: “Sao điên điên khùng khùng chạy đi, rồi lại tinh thần sảng khoái quay về? Chẳng lẽ những thứ công thức kia ngươi đều nhớ rõ rồi?”

Thái Thường đắc ý nói: “Nhờ ơn của tiên tử mứt quả kia, tiên mẫu luôn coi ta là nàng, vừa nghe nói ta đọc những quyển sách kia bị nhức đầu, liền quyết không để cho ta học!”

Hào Hành thu nụ cười, cúi đầu duyệt thiên thư che giấu từng cơn hoảng loạn nơi đáy lòng: “Vậy tiên thuật của ngươi không tăng thì làm sao bổ túc? Xem ra bản điện còn phải tiếp tục cho ngươi thắp đèn mỗi đêm.”

“Không cần không cần!” Thái Thường vỗ vỗ cái bụng vui mừng mà nói: “Bà trẻ nói, bà muốn an bài thúc công tu tiên cùng với ta, nói như vậy nhất định có thể tăng tiên thuật cho ta! À, ngài không cần lo sợ, tiểu tiên ta bảo đảm lúc tu tiên sẽ không liếc mắt đưa tình với thúc công loạn!”