Thương Thiên Phách Huyết

Chương 9: Thăng quan




" Bẩm đại soái, kỳ thật có thể kiên thủ lâu như vậy, toàn bằng mọi người không hề sợ chết, tiểu tử thật sự không hề có công lao." Hứa Hải Phong quyết định lấy lui làm tiến, thà rằng không nhận tưởng thưởng, cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Sự thật, từ sau khi hắn trúng một mũi tên, liền vẫn trốn sau tường, trước khi viện quân của Phương Hướng Minh tiến tới, căn bản không có đi lên thành tường, nhưng còn đặc biệt tìm thêm mười người chuyên bảo vệ cho mình, nếu đoạn sự thật này để cho người ta biết được, tuyệt đối sẽ tạo thành hiệu ứng càng thêm oanh động so với trước kia.

Cổ Đạo Nhiêm đánh giá hắn cẩn thận hồi lâu, thẳng đến trên trán hắn nổi lên mồ hôi hột, mới cười vang nói: " Người tuổi trẻ, không kiêu không vội là tốt, nhưng cũng không nên quá khiêm tốn, phải biết rằng, tuổi còn trẻ cũng là một loại tài phú, tích cực tiến thủ mới là chuyện các ngươi phải làm."

Hứa Hải Phong âm thầm thở ra, hắn nghe ra Cổ Đạo Nhiêm đã không còn ý định tiếp tục truy cứu, vội vàng tiếp nhận đề tài: " Vâng, tiểu tử thụ giáo, ngày sau nhất định làm theo lời dạy bảo của đại soái, không dám sai lầm."

Cổ Đạo Nhiêm cả đời lịch duyệt vô số, dễ dàng buông tha cho đề tài này, đó là trong lòng tự có huyền cơ, không sầu Hứa Hải Phong không dính vào. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

" Hứa Hải Phong, công tích của ngươi bổn soái cũng thượng báo triều đình, sau khi bệ hạ biết được, cố ý ban chỉ thưởng cho ngươi vạn lượng bạc, về phần quan chức…"

Trong lòng Hứa Hải Phong thoáng căng lên, nếu nói hắn không nghĩ thăng quan phát tài đó là dối gạt chính mình, vạn lượng bạc đã là một bút tài phú khổng lồ mà trước kia nghĩ hắn cũng không dám nghĩ, nghe khẩu khí Cổ Đạo Nhiêm, tựa hồ đường làm quan cũng có cơ hội, tim của hắn lập tức trở nên như lửa nóng.

Chứng kiến bộ dáng vui mừng của Hứa Hải Phong, Cổ Đạo Nhiêm lại càng không nắm được hắn đến tột cùng lại là người như thế nào, nếu nói hắn không tham vinh hoa phú quý, vậy biểu hiện của hắn, rõ ràng là người ham thích danh lợi, nhưng lúc hắn giảng thuật công tích lại biểu hiện ra vẻ đại công vô tư, bộ dáng đạm bạc danh lợi, càng không có thêm mắm thêm muối gì, không có thủ đoạn mạo muội lĩnh công huân như bình thường. Mâu thuẫn bất đồng như thế lại biểu hiện rõ ràng như vậy làm cho hắn nghi hoặc vạn phần.

Chẳng qua nếu trong lòng hắn sớm có so đo, thời khắc cũng không hề thay đổi, lập tức hướng Hứa Hải Phong nói: " Phương tây đại doanh đệ ngũ túng đội có năm ngàn người từ lần chiến dịch trước còn sống chỉ là một trăm hai mươi bốn người, cơ hồ là toàn quân bị tiêu diệt. Dựa theo lệ thường, hẳn là hủy bỏ biên chế. Nhưng đệ ngũ túng đội ở trên chiến trường lại biểu hiện ra anh dũng cùng đảm khí vô cùng, thanh danh oanh động toàn quân, vì biểu dương cùng cổ vũ, chúng ta quyết định đặc biệt, một lần nữa gầy dựng đệ ngũ túng đội, cũng tứ danh hào là Hắc Kỳ quân, do ngươi tạm thời xuất nhâm đệ ngũ túng đội trưởng."

Hứa Hải Phong nghe được trợn mắt há hốc mồm, nhất thời dĩ nhiên không dám tin tưởng lỗ tai của mình. Phương Hướng Minh thấy thế vội vàng đẩy hắn một chút, nói nhỏ: " Còn không tạ ơn."

Lúc này Hứa Hải Phong mới như trong mộng chợt tỉnh, tiến lên một bước hai gối quỳ xuống: " Đa tạ đại soái ân điển, ân đức của đại soái tiểu tử vĩnh ghi tạc tâm, vĩnh không dám quên."

Đại Hán đế quốc biên chế quân đội trên cơ bản chia làm tiểu đội mười người, trăm người là trung đội, ngàn người là đại đội, đội trưởng chính phó đều là quan quân cấp thấp. Mà ngoài ngàn người đội ngũ được xưng là túng đội, từng túng đội nhân số khác nhau, chậm thì ba ngàn, nhiều là một vạn. Quan chức của túng đội trưởng ít nhất là thiên tướng, mà thiên tướng mặc dù là tướng quân cấp thấp nhất, nhưng dù sao cũng được liệt vào hàng ngũ tướng quân. Làm tướng quân, giấc mộng lớn nhất của từng binh lính chính là mong mỏi có một ngày có thể trở thành tướng quân, mà người có thể thực hiện giấc mộng này cũng vạn người không một. Bao nhiêu anh hùng hào kiệt dừng lại nơi vị trí của thiên nhân trưởng này, nếu không có bối cảnh cùng với người chức cao thưởng thức, dù có lao lực cả đời cũng chỉ có thể làm một thiên nhân trưởng mà thôi. Có thể nói chỉ cần qua cửa ải này, tiền đồ chính là một mảnh quang minh sáng lạn.

Nửa năm trước, Hứa Hải Phong mới chỉ là một nông dân cắm mặt với đất đưa lưng với trời, hai tháng trước, Hứa Hải Phong mới chỉ là một lính mới nho nhỏ từ trong huấn luyện doanh đi ra, nhưng tới hôm nay, hắn liền một bước chen chân vào hàng ngũ tướng quân, tuy nhiên Cổ Đạo Nhiêm nói chỉ là tạm thời đảm nhiệm chức túng đội trưởng, nhưng chỉ cần nắm thực quyền, ngày sau lập nhiều công huân, chuyển thành thực sự cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Vô luận là Hứa Hải Phong hay là Phương Hướng Minh cũng vạn vạn không ngờ Cổ Đạo Nhiêm dĩ nhiên lại gan lớn như vậy, cất nhắc một quân sĩ mới đi lính nửa năm thành một thiên tướng, bọn họ vốn nghĩ có thể thăng lên tới thiên nhân trưởng đã là cực hạn, nhưng hiện tại tình huống chính là cá vượt long môn, làm cho người ta nhất thời không cách nào thích ứng, cho nên Hứa Hải Phong mới có thể thất thố như thế.

" Chẳng qua cần phải nói trước, trước mắt binh nguyên khẩn trương, đệ ngũ túng đội tạm thời chỉ có thể gầy dựng ba ngàn người. Hơn nữa ta chỉ có thể cho ngươi hai ngàn tân binh, năm trăm phục viên binh, còn có năm trăm người ngươi phải đến nô lệ doanh mà chọn lựa." Cổ Đạo Nhiêm cũng không có gì ngoài ý muốn khi chứng kiến biểu hiện của hắn như thế, nếu đổi lại là bản thân hắn trải qua việc này, chỉ sợ cũng không tốt hơn Hứa Hải Phong được bao nhiêu.

" Rõ, tiểu tử…Hạ quan tuân mệnh." Nhìn thấy Phương Hướng Minh khẽ lắc đầu đối với hắn, hắn lập tức liền phản ứng, vội vàng sửa lời.

" Ân, theo ý kiến của ngươi, phỏng chừng phải bao lâu thì đệ ngũ túng đội mới có thể hình thành lực chiến đấu?" Cổ Đạo Nhiêm tiếp tục hỏi.

Hứa Hải Phong nhướng mày, vấn đề này cũng không dễ trả lời. Tiêu chuẩn hình thành lực chiến đấu có phân biệt rất lớn, bộ đội tinh nhuệ cùng bộ đội địa phương đều có lực chiến đấu, nhưng tuyệt đối không phải cùng một cấp bậc. Mà một đám tân binh cùng bộ đội phục viên với nô lệ binh tổ hợp lại muốn hình thành lực chiến đấu lại khó càng thêm khó, nếu là người bình thường huấn luyện, ít nhất cần hơn nửa năm hoặc là thời gian lâu hơn. Nhưng nếu Cổ đại soái hỏi ngay tại chỗ, rõ ràng chính là một khảo hạch, nếu không thể đạt tới tiêu chuẩn trong lòng hắn, chỉ sợ túng đội trưởng tạm thời này thật là sẽ đi xuống.

" Ba tháng là đủ." Hứa Hải Phong trầm ngâm chốc lát, rốt cục làm ra quyết định.

" Được, người tuổi trẻ dũng khí có nhiều, ta cho người ba tháng thời gian, nếu đến lúc đó ngươi có thể đưa ra một đội ngũ kim cương bách luyện, ta liền chính thức tiến cử ngươi làm chức thiên tướng, nhưng nếu đến lúc đó đội ngũ của ngươi không chịu nổi một kích, vậy ngươi hãy xuống làm bách nhân trưởng đi." Cổ Đạo Nhiêm chắp tay đứng lên, giải quyết dứt khoát.

" Tuân mệnh, đại soái, mạt tướng còn có một thỉnh cầu."

Cổ Đạo Nhiêm thầm nghĩ chính diễn đã tới, có thể nắm chắc trong đoạn thời gian này vì sao có thể hình thành lực chiến đấu, nhất định là có thuật luyện binh đặc biệt, phải nhìn xem là hắn đề ra điều kiện gì, vì vậy hòa thuận hỏi: " Có gì yêu cầu, ngươi cứ việc nói."

" Mạt tướng thỉnh cầu, có thể đem binh nguyên đều đổi thành nô lệ binh, hơn nữa trong lúc mạt tướng huấn luyện, không được có người can thiệp."

" Cái gì? Toàn bộ đổi thành nô lệ binh? Ngươi xác định?" Cổ Đạo Nhiêm lần này thật sự là kỳ quái vô cùng, nếu hắn muốn bảo trì thủ đoạn cùng hiệu suất luyện binh bí mật, vậy điều kiện thứ hai thì cũng không nói gì, nhưng điều thứ nhất yêu cầu đổi toàn bộ nô lệ binh, quả thực là hành vi của người điên.

Quân đội binh nguyên dự bị đại khái chia làm ba loại, một chính là phục viên binh, bọn họ bị thương trong một lần chiến đấu trước đó, nhưng cũng không phải vết thương trí mệnh, cũng sẽ không rơi xuống kết quả tàn phế, đợi trị liệu xong liền quay về chiến trường, binh lính như vậy không cần huấn luyện, trực tiếp có thể dung nhập vào trong quân đội.

Tiếp theo chính là tân binh, bọn họ chỉ ở trong tân binh doanh mấy tháng, vẫn chưa kinh nghiệm qua chiến trường, lực chiến đấu xa xa kém hơn phục viên binh.

Cuối cùng chính là nô lệ binh không hề có cuộc sống tự do. Nô lệ binh thì rất nhiều, đại đa số là quân sĩ đầu hàng, còn có những tội nhân phạm tội tử hình của đế quốc, tiến vào nô lệ binh doanh, tương đương như một chân đã bước vào quỷ môn quan. Nô lệ binh ở trên chiến trường quả thật chỉ dùng một đại danh từ diễn tả - vật hi sinh. Cho nên sĩ khí của bọn họ trong binh chủng là kém cỏi nhất, cơ hồ mỗi ngày đều có người chạy trốn.

Những tướng lãnh chọn binh, đều trước tiên yêu cầu phục viên binh, sau đó lại yêu cầu tân binh, về phần nô lệ binh trên cơ bản là không người hỏi đến. Hôm nay Hứa Hải Phong lại ngược lại, không muốn phục viên binh cùng tân binh, trực tiếp chọn lựa nô lệ binh, đương nhiên làm cho người dày dạn kinh nghiệm chiến hỏa như Cổ Đạo Nhiêm lấy làm kinh hãi, hắn thậm chí còn phỏng đoán trong lòng có phải phương pháp luyện binh của Hứa Hải Phong vô cùng bá đạo, rất dễ dàng tạo thành thương vong, cho nên mới chọn lựa nô lệ binh mà không ai chú ý.

" Được, hết thảy như ngươi mong muốn, nhưng ba tháng sau, ta muốn xem thành quả."

" Thỉnh đại soái yên tâm, hạ quan sẽ không làm ngài thất vọng."

Đợi Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh hai người rời đi, từ hậu đường đi ra một người, chính là vị Trình Minh dẫn đường khi nãy. Chỉ nhìn hắn có thể tự nhiên đi ra từ hậu đường, đã biết thân phận địa vị của hắn không tầm thường.

" Cửu phụ( cậu), ngài liền như vậy mà bổ nhiệm hắn làm túng đội trưởng, có phải là vô cùng khinh suất hay không?" Trình Minh tiến lên thi lễ, nói.

" Theo Minh nhi nhìn thấy, thuộc hạ của ta, thực lực Thiên Ưng quân đoàn như thế nào?" Cổ Đạo Nhiêm không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi.

" Thiên Ưng quân đoàn là một trong năm đại quân đoàn, chiến sĩ anh hùng mười vạn, chiến công mệt mệt, có thể nói là quân đội đệ nhất lưu đương thời." Gương mặt Trình Minh đầy vẻ hãnh diện, quả thật cường quân như thế, thế gian ít có.

" Ngươi cũng gặp qua khẩu cung của binh lính đầu hàng, vậy ngươi cho rằng, lực chiến đấu của Thiên Ưng quân đoàn cùng đám thuộc hạ của Hứa Hải Phong nếu so sánh lại như thế nào?"

Lúc này đây, Trình Minh không hề lập tức đáp lời, qua một hồi lâu mới hậm hực nói: " Nếu bọn họ không có khen quá mức, chỉ sợ là không thể so sánh."

Cổ Đạo Nhiêm lắc đầu nói: " Đâu chỉ là không thể so sánh, nếu đám quân đầu hàng này không khen quá đáng, thì hai bên so sánh quả thật như trời với đất. Ta còn thật muốn xem, trên thế gian này thật sự có loại cường binh này hay không. Hôm nay ta bổ nhiệm hắn làm túng đội trưởng tạm thời, nếu hắn thật có thể làm được, vì bộc lộ mình, nhất định toàn lực ứng phó, không dám giấu diếm. Ba tháng sau, sẽ biết kết quả."

" Nguyên lai như thế, cửu phụ cao minh." Trình Minh tiếp tục nói: " Vậy có cần phái người giả mạo nô lệ, lẫn vào trong quân, sẽ hiểu rõ ảo diệu bên trong."

" Nếu hắn đang ở trong quân ta, sớm muộn sẽ rõ ràng chân tướng, hiện tại cũng không nên gấp gáp như thế, vạn nhất bị hắn phát hiện, ngược lại là chuyện xấu."

" Dạ, Minh nhi rõ ràng, vậy để chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến."

" Không sai, ngươi truyền lệnh đi xuống, Hứa Hải Phong cần gì thì toàn bộ cho hắn, không một ngành bộ nào được làm khó, nếu không quân pháp xử trí." Một câu cuối cùng của Cổ Đạo Nhiêm đột nhiên tăng thêm giọng nói, một cỗ sát khí hùng bá xa xa truyền ra, làm Trình Minh rùng mình thật mạnh. Một đời anh hào quả nhiên có một mặt hung lịch đáng sợ.