Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn?

Chương 28: Ăn cơm




" Mặt nạ, trước tiên chúng ta đi ăn gì đó đã ha. Từ ngày xuống hạ giới tôi chưa được ăn bữa nào đàng hoàng, vì vậy, anh cứ tìm nhà hàng nào ngon nhất đắt nhất trong thành phố là được"

Cẩn Thần Hi cầm smartphone trên tay, chăm chỉ nghiên cứu. Trò " candy crush" cũng có vẻ thú vị đấy chứ. Cục sắt này còn có thể gọi điện được mà. Cô đã từng thấy nó rồi. Là lão bạch chỉ cho cô tháng trước, trước khi... đại náo cái hỉ sự mèo đó!

" Cái điện thoại đó tôi đã cài đặt sẵn chế độ định vị GPS cho em rồi. Bây giờ em đã mất tiên thuật, dùng nó để tiện liên lạc. Số điện thoại của tôi là số 1 trên bàn phím, chỉ cần nhấn gọi trực tiếp là được. Còn nữa, phải luôn mang theo bên mình..."

" Anh xem tôi là trẻ con mới 100 tuổi hả?"

" Không phải, dưới nhân gian có rất nhiều mối nguy hiểm rình rập. Em không chốn nương tựa tất nhiên tôi phải lo lắng rồi"

" Ừ, nếu lúc tôi phải ở nhà làm việc nhà quần quật từ sáng đến trưa, sau đó ra ngoài kiếm tiền nuôi sống anh mà anh nói vậy thì tốt quá"

Cô làm vẻ mặt đau khổ, kể lể 1 chuyện tình đẫm nước mắt.

Hắn mặt đen thui.

" Tôi chỉ bảo em lau mấy cái bình cẩn thận thôi mà..."

"...."

Xe hơi dừng chân ở một nhà hàng lớn, nhân viên phục vụ kéo cửa xe cho hắn. Lãnh Hoa mặc âu phục được cắt may vừa người, khí chất miễn bàn, vừa sang trọng quý phái lại mang vẻ tùy tiện. Dáng người cao lớn đem lại cảm giác khiến người ta muốn dựa dẫm.

Chiếc mặt nạ trên mặt tưởng rằng sẽ đem lại phản cảm nhưng lại hiệu quả cực kì đặc biệt, cảm giác rất thần bí.

Hắn rất có phong thái mà cúi người kéo cửa cho cô.

Cẩn Thần Hi hôm nay lại ăn mặc theo phong cách bụi bặm. Áo phông ba lỗ màu trắng kết hợp với áo sơmi kẻ caro không đóng cúc. Quần jean rách cùng giày thể thao.

Mái tóc buộc đuôi ngựa cùng cặp kính râm tôn lên sống mũi cao thắng.

Hai người đứng cạnh nhau quả thật đối lập, tạo thành 1 bức tranh tương phản nhưng lại có gì đó rất hài hòa.

Một cao, một thấp.

Một nghiêm túc, một bất cần.

Một quy củ, một tùy tiện.

Cô muốn ăn thật nhiều để bù đắp cho cái dạ dày không được phục vụ tốt suốt 1 tuần qua!

Phục vụ dẫn hai người đến 1 phòng riêng trên tầng lầu. Đi đến góc cua cầu thang, cô thấy thấp thoáng bóng âu phục rất quen thuộc.

Cố tình quay đầu lại nhìn kĩ để xác minh.

" Tiểu Tống!"

Tống Lam Quân đi giữa 1 đám người vừa bước ra từ phòng bao riêng. Trên người mặc âu phục đẹp mắt đến lạ thường. Hắn của hôm nay rất khác hắn của đêm ở quán bar đó.

Rất chững chạc mà không hề bất cần. Hôm ở quán bar hắn thật sự giống công tử nhà giàu ăn chơi nha.

Tống Lam Quân đang gật đầu nhẹ với mấy người đối tác. Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Đôi mắt hẹp dài đầy ma mị lóe lên ý cười.

Là cô nhóc đó sao?

" Các cậu cứ đi trước, tôi sẽ về công ty sau"

" Dạ, giám đốc!"

Cẩn Thần Hi chạy đến chỗ hắn, níu tay hắn khiến Tống Lam Quân cười lớn, xoa đầu cô.

" Thần Hi, sao muội lại ở đây?"

" Bỏ tay ra, đầu của lão nương không phải ai cũng động vào được"

" Ta cứ muốn động thì sao?"

" Ta cắn!"

" Muội cầm tinh con gì vậy? Hễ một chút là đòi cắn người, đi, ta mời muội một bữa ăn ngon"

Lãnh Hoa đứng bên cạnh, ho khan một tiếng, môi mím chặt.

" Muốn đi đâu?"

Tống Lam Quân đưa đôi mắt ma mị lướt qua người hắn, mang theo ý cười.

Nhìn chằm chằm hắn nhưng lại hỏi cô. Rõ ràng biết rõ thân phận rồi còn bày đặt.

" Đây là ai vậy? Tiểu Hi!"

" Là..."

Cô nên nói hắn là gì đây nhỉ? Nhìn hai người đàn ông như vậy, cô có chút khó xử.

" Cô ấy là người làm nhà tôi"

Không đợi cô đưa ra phương án khả thi, Lãnh Hoa đã đưa tay ra bắt lấy tay hắn. Nhìn hành động của hai người rất đỗi bình thường nhưng thực sự đó là một màn phân tranh cao thấp.

Long khí cuồn cuộn đấu với âm khí ngút ngàn như vậy, gặp nhau đến đâu liền va chạm lớn và biến thành hư không.

Ánh mắt Lãnh Hoa chán ghét nhìn hắn. Nói chuyện trong kết giới của hai người.

" Tránh xa cô ấy ra!"

" Tiểu tử, khẩu khí thật lớn. Cô bé đó tự dâng đến miệng ta, không ăn thì hơi phí"

Lãnh Hoa hừ lạnh.

" Ăn được hay không còn phải xem bản lĩnh của ông đến đâu. Người của ta, một cọng tóc cũng đừng hòng động đến.

Thân là giống loài ở nơi âm khí dày đặc, giờ lại dám lên Nhân gian làm loạn. Hải Đằng Lãnh Hoa ta tha ông đến ngày hôm nay cũng thật tốt đi. Còn không mau cút về 18 tầng địa ngục chịu phạt!"

Tống Lam Quân như nghe được chuyện cười, cười đến thật sảng khoái.

" Trong Tam giới ai có bản lĩnh đem ta nhốt lại thì cứ tới đây. Ta không ngại phải tiếp chiêu"

Cẩn Thần Hi mất tiên thuật, hoàn toàn không nghe thấy họ đối thoại. Chỉ cảm giác hai anh soái ca như vậy mà chụp lên bìa tạp chí chắc chắn thu được bộn tiền!

Đừng trách cô thực dụng, giờ cô là người nghèo hơn nữa được xét vào vô gia cư cộng với thất nghiệp.

Thân phải ăn nhờ ở đậu nhà mặt nạ cũng chẳng dễ chịu gì. Hơn nữa, ở nhân gian, không có tiền đi nửa bước cũng khó. Vậy nên, sau bữa này phải tích cực đi kiếm tiền ha.

Mất tiên thuật rồi, cô vẫn có thể đi làm vệ sĩ được! Đánh nhau vật lí cô chấp tất mấy tên người phàm!

Cô thở dài, phải tích cực kiếm tiền, nếu không cứ để tên mặt nạ giới thiệu cô là người làm nhà hắn thì quả thật chẳng hay ho gì. Đứng dưới mái hiên tất phải cúi đầu, hắn muốn giới thiệu như thế nào thì cứ cho là vậy đi. Trưa nay, ăn gì đây nhỉ, nhân gian chắc có mấy món lạ hơn Thiên giới nhỉ.

Cứ để Tiểu Tống trả tiền là được, xem bộ dạng đó đi, chắc chắn là người có tiền.

" Hai người... chúng ta đi thôi chứ?"

Không ai thèm trả lời cô, mắt trừng mắt đầy nộ khí.

Cẩn Thần Hi thấy có gì đó không ổn, kéo tay Tiểu Tống, mắt long lanh tỏ vẻ đáng yêu, y hệt mèo nhỏ đang đói, cần được cho ăn nha...

" Đi thôi"

Tiểu Tống thấy vậy, nở nụ cười đầy cưng chiều.

Hai người đi phía trước cười cười nói nói, làm gân xanh trên trán Lãnh Hoa nổi lên. Em giỏi lắm.

" Tiểu Tống này, anh có vẻ rất giàu nha. Anh làm nghề gì vậy, giới thiệu tôi đi"

" Nghề này... em không làm nổi đâu"

" Ách... quả thật tôi không làm được trai bao. Đổi nghề khác đi. Có điều, anh đẹp trai như vậy, sao cứ phải làm cái nghề đó chứ. A, đừng hiểu lầm, tôi không kì thị những người như anh, dù sao cũng là lao động bằng chính sức của mình. Nhưng anh có thể làm người mẫu được mà...."

Tống Lam Quân đơ người, mặt đầy miễn cưỡng nghe cô nói hết. Nhìn cô đầy thiện ý, gật gật đầu.

" Tôi cũng đâu muốn vậy nhưng dạo này kinh tế khó khăn quá... Hay là, em lại bao tôi giống hôm đó, đảm bảo quý khách sẽ hài lòng"

Hắn nói nửa đùa nửa thật như vậy khiến cô thở dài.

" Bây giờ tôi nuôi bản thân mình còn khó. Phải ăn nhờ ở đậu nhà mặt nạ đó. Ôi, tối nay cứ ăn đi, anh đừng lo về chuyện tiền bạc. Mặt nạ sẽ trả mà, yên tâm!"

" Được"

Bóng dáng Cẩn Thần Hi chùng xuống, lộ rõ vẻ buồn rầu. Đây có phải gọi là " chó cắn áo rách không?". Lại phải bao thêm 1 người rồi... Haizz....

" Cho tôi lấy món này... món này... toàn bộ những hải sản tươi sống và 10 món đắt nhất trên thực đơn từ trên xuống. 5 bình rượu hoa đào... à, còn món này cũng khá ngon, lấy luôn cho tôi nhé. Còn hai người ăn gì?"

" Không phải em đang gọi cho cả ba người à?"

" Không, một mình tôi!"

Cô kéo áo hắn hỏi nhỏ.

" Mặt nạ, anh có mang nhiều tiền không?"

" Không"

" Hả? À, không sao. Để anh ở lại phục vụ thì cũng là 1 ý tưởng không tồi. Đúng là cái mặt đẹp trai cũng có nhiều ích lợi. Anh xem, cô phục vụ khi nãy nhìn anh mắt không rời đó"

"...."

Giây phút này, không chỉ có mình Lãnh Hoa hóa đá mà còn có Ma vương bên trái nữa.

Ma Vương hắn thực sự muốn đứng về phía cậu ta. Ngay lúc này!

Gặp 1 cô nhóc như vậy, thực sự khiến người ta muốn lột quần tét đít!

Một bàn đầy đồ ăn nhanh chóng được dọn lên. Tại sao lại toàn hải sản vậy? Cô biết hắn không ăn nên cố tình trêu tức hắn à?

" Tiểu Hi, ta bóc vỏ tôm cho muội nhé"

Ma Vương 1 bên thanh nhã uống rượu vang đỏ, ngón tay thon dài bóc tôm cho cô.

" Cảm ơn nhé"

" Tiểu Tống. Tôi thấy ngành điện ảnh khá hợp với anh. Anh xem, mặt đẹp như vậy, body lại chuẩn, chắc khả năng diễn xuất không tệ đâu ha.

Nghe nói bộ " Thiên kì nhã" đang tuyển diễn viên, anh đến đó thử vai xem. Nếu thành công, tiền kiếm được cũng không ít"

Cô vừa ăn, vừa nói, thỉnh thoảng lại rót rượu. Phong cách này quả thật giống như mấy anh gác cổng ngày xưa...

Lãnh Hoa chen miệng.

" Tôi có 1 vài người bạn ngành này, tuy nhiên đều là được đại gia bao nuôi. Tôi thấy không hợp với anh cho lắm"

Hắn đá lông nheo nhìn Tống Lam Quân, một vẻ khiêu khích.

" À, vậy thì không làm nghề đó nữa. Tôi nghe nói làm ca sĩ dạo này cũng không tệ. Anh đẹp như vậy, chắc sẽ được thôi"

" Đẹp mà không có giọng hát sẽ bị ném đá, đầu không ngóc lên nổi đâu"

"....."

" Thôi thì, ăn trước đã, nào, tôi mời Tiểu Tống 1 ly. Rượu hoa đào, ngon không? Tôi thích nhất là rượu này, năm xưa Lý Bạch trong " Nguyệt Dạ Độc Chước" không có hồng nhan tri kỉ, một mình ngồi tâm sự dưới trăng, uống rượu mời trăng. Giờ tôi uống rượu, còn có 2 người. Thật là đáng ghi nhớ. Nào, nâng ly... Ựa, cạn~"

Chưa gì mà đầu óc đã choáng váng rồi.

Cẩn Thần Hi dựa vào người Tống Lam Quân, ăn uống no nê rồi nên bây giờ là thời cơ thích hợp nhất để sàm sỡ soái ca.

Mượn rượu làm càn quả cũng không tệ. Cái mặt này cũng đẹp đó chứ.

" Thôi, phải về thôi. Vị Tống tiên sinh này, tôi phải đưa Tiểu Hi về trước"

" Tôi đâu có say~"

Quả thật cô không say, cô chỉ giả bộ để sàm sỡ soái ca thôi. Này, sao lại vác tôi lên vai thế. Ơ, bỏ ra, cơ hội hiếm có mà.

" Thả tôi xuống!"

Lãnh Hoa một đường đem cô ném vào xe đem về.

Tống Lam Quân tiếp 1 cuộc điện thoại rồi ra quầy thanh toán.

" Tiên sinh, bàn của người đã được thanh toán rồi"

Quả như dự đoán của hắn.