Thương Tiến Tửu

Chương 50: Cùng thuyền




“Thăm dò chỉ là đá dò đường thôi, ” Ánh mắt Tiêu Trì Dã lạnh lùng, “chân thành phải như quá trình cởi áo tháo đai vậy, chúng ta tuần tự từng bước mới có thể có chuyện ngồi xuống đàm luận hôm nay. Ngươi nói không sai, sau vụ bãi săn Nam Lâm, ta vốn nghĩ Hải Lương Nghi dẫn đầu nội các có thể thay đổi, nhưng lão vẫn cứ trọng dụng Tiết Tu Trác xuất thân từ tám đại gia, đây tỏ rõ cho dù có thể trù tính vị trí cục diện thì vẫn phải khuất sau uy thế của thế gia như cũ. Dưới cục diện như thế, Tiêu gia chính là một cây làm chẳng lên non.”

“Vậy nên hình dung bọn họ thế nào đây, ” Thẩm Trạch Xuyên hơi suy tư, “Lúc không cùng chung kẻ địch, bọn họ chính là kẻ thù của chính mình, muốn cho bát nước này không bị lật đổ vì thiên vị, đây là chuyện còn khó khăn hơn việc đối phó ai đó. Trước khi Tiêu gia chưa xuất hiện, tám đại gia chỉ biến động nội bộ hết đợt này đến đợt khác. Nhưng sau khi Tiêu gia xuất hiện, bọn họ bắt đầu trừ bỏ tạp chất, bảo lưu tinh hoa. Hoa gia bại là bại nhất thời, trong triều quét sạch tàn dư Hoa đảng, thế nhưng không có ai ra truy cứu thái hậu, ngay cả Hải Lương Nghi cũng không. Bây giờ Hoa, Thích thông gia, chính là bảo lưu chỗ cho Hoa gia dùng, làm hao mòn ngoại viện mà Tiêu gia có thể tìm kiếm. Có một số việc đơn độc nhìn thì không hẳn có thể nhìn ra thứ gì, liên kết lại mới có thể khiến người không rét mà run.”

“Ngươi nói hai chuyện Trung Bác binh bại, Hoa Thích thông gia?” Tiêu Trì Dã hỏi.

“Sách lược ‘xa thân gần đánh*’.” Thẩm Trạch Xuyên duỗi ngón tay, vẽ một vòng tròn trên bàn, “Đánh rớt sáu châu Trung Bác, phía tây nam Ly Bắc liền trống phòng ngự, Tì Châu kề sát đường lương thực đông bắc, đó là mạch máu của Ly Bắc, bây giờ không có người Trung Bác trông giữ liền trở thành địa bàn của tám đại gia Khuất Đô. Thích thị Khải Đông kết thông gia, các ngươi liền lâm vào cảnh dựa lưng núi Hồng Nhạn, phía đông gần Biên Sa bộ, là nơi tứ cố vô thân giữa hai kẻ địch lớn phía nam.”

*tấn công gần, kết giao xa [binh lược]

“Ở giữa cách nhau năm năm, ai có thể bảo đảm Hoa Tư Khiêm nhất định sẽ phản, ai có thể bảo đảm ta nhất định sẽ ra cứu giá?” Tiêu Trì Dã chậm rãi nhíu mày.

“Trung Bác binh bại nhất định phải có mục đích, ” Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc chốc lát, nói, “Khống chế thế cuộc không khó, khó là khống chế hướng đi của tình thế. Nếu như ta đoán đúng, như vậy trong tám đại gia đang giấu người có thể thao túng hướng đi của thế cuộc.”

“Nếu quả thật có người này, ” Tiêu Trì Dã nói, “có nghĩa mỗi người đều trên bàn cờ, mỗi một bước đều như hắn đã đoán trước, đây không phải kỳ tài rồi, mà là vị ‘thần’ khống chế Đại Chu. Ngươi muốn đánh với hắn như thế nào? Kế ly gián không thể vượt qua quan hệ thông gia mấy chục năm của tám đại gia được, kẻ thù chung trước mặt, bọn họ càng không thể phân chia.”

“Biến ảo khôn lường thường như gió êm sóng lặng, nước phải vẩn đục mới có thể khiến bọn họ phân không rõ là địch hay bạn, trên thực tế bọn họ cũng không phải vững như thành đồng vách sắt.” Thẩm Trạch Xuyên thu ngón tay lại, nói, “Giữa phòng thủ của thế gia, vì sao Tiêu Phương Húc có thể phá vòng vây? Nếu như tấm lưới này thật sự đủ sít, thì tại sao lại xuất hiện trọng thần hàn môn như Tề Huệ Liên cùng Hải Lương Nghi vậy? Phụ thân ngươi có thể thành lập kỵ binh Lạc Hà tiền thân của thiết kỵ Ly Bắc, cũng bởi vì lúc đó liêu thuộc đông cung do thái tử dẫn đầu thúc đẩy hoàng sách ký hộ, khiến biên thùy đủ binh mã viễn chinh, giúp quân sĩ có được hộ tịch cha truyền con nối, có thể chịu sự quản lý quân sự của đô quận, tách khỏi thống lĩnh của con cháu thế gia mà Khuất Đô thả bên ngoài, khiến Ly Bắc vương có thể thống nhất đại quyền một quân, không hề bị quan văn địa phương quản chế. Không chỉ vậy, Ly Bắc bây giờ binh cường mã tráng, cũng không thoát liên quan với việc Đại Chu thi hành quản thúc đồn điền, mà quân đồn trọng yếu bao nhiêu, ngươi càng rõ hơn ta.”

Tại sao Lục Quảng Bạch khổ hơn Tiêu Kí Minh?

Bởi vì Biên quận không có cách nào thi hành chính sách quân đồn, cát vàng đất hoang không cày ra lương thực, Lục Quảng Bạch chỉ có thể dựa vào trợ giúp quân lương từ Khuất Đô. ‘Tích bảy thủ ba*’ của quân đồn có lẽ không có khả năng để quân đội biên thuỳ hoàn toàn thoả ý, nhưng nó giảm bớt áp lực lương thực quân đội biên thuỳ rất nhiều, cái này đối với quân đội biên thuỳ mà nói là vô cùng trọng yếu.

*tích bảy thủ ba: chế độ vệ sở thờMinh, 70% binh đi lo đất ruộng, 30% binh lo canh phòng

Tề thái phó thà rằng giả bộ người điên cũng sẽ ham sống sợ chết, ngoại trừ hận ý khó trừ, còn có không nỡ buông khe hở đã tách ra kia. Liêu thuộc đông cung mấy chục người, đều là quan chức hàn môn mà thái tử đích thân chọn lựa, Tề Huệ Liên bỏ ra sở học cả đời mình để phụ tá thái tử. Câu “Đại cục thiên hạ đại cục đã định” năm năm trước ông vung tay hô to chính là sự không cam lòng từng chữ từng từ đẫm máu và nước mắt!

“Ngươi tiến vào địa bàn của ta từng bước, một lần lại một lần dung túng ta thăm dò gián điệp của ngươi, chính là vì tối nay, chính là vì muốn cùng ta đồng sức đồng lòng.” Tiêu Trì Dã chậm rãi nghiêng về phía trước, ánh mắt phát lạnh, “Nhưng nếu tối nay ta không tra được Hề Hồng Hiên, không thăm dò ra mục đích của ngươi, ngươi liền thật sự muốn giẫm lên ta, coi ta như bàn đạp sao?”

“Ngươi là con sói có khứu giác nhạy bén, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “sao lại nói mình đáng thương như vậy? Nếu như ta không phải ta, ngươi căn bản sẽ không cho ta cơ hội bước vào, chúng ta đến nói chuyện cũng sẽ chẳng có. Ngươi với ta chính là loại người này, truy hỏi ta, sao trước tiên không hỏi chính ngươi đi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi mới là tên khốn.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tên khốn cùng chung chí hướng không dễ tìm đâu.”

Tiêu Trì Dã không tiếp tục vòng vo với y nữa, mở cửa ngắm núi nói: “Hôm nay là ngươi muốn mượn thế của ta, nhưng minh ước dù sao cũng phải có chút đặt cược mới lập được.”

“Chúng ta cùng chung vui buồn mà, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Diêu gia của ngươi cũng sắp bị đá ra khỏi cục diện rồi, không sốt ruột sao nhị công tử?”

“Ta không dùng Diêu Ôn Ngọc.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi không rõ một chuyện, Diêu gia sở dĩ cùng ta giao hảo không phải là vì tranh quyền, chỉ là bởi vì Diêu Ôn Ngọc người này… Ngươi mà gặp hắn một lần là rõ. Hắn không vào làm quan, cũng không phải do Hải Lương Nghi không nỡ mà là chính hắn không tình nguyện. Diêu gia trước đây đều là các trọng thần, đến đời phụ thân hắn mới bại xuống, nhưng dư uy của tổ phụ hắn vẫn còn, là văn nhân được mọi người tôn sùng, danh vọng giữa quan văn tuyệt đối không phải thứ như hàng ngũ Hoa Tư Khiêm so được. Nếu hắn muốn tái khởi, không khó, nhưng hắn cam nguyện làm người nhàn tản tiêu dao, nếu Hề Hồng Hiên thật sự có thể đá Diêu gia ra, hắn lại càng tiêu dao.”

“Diêu gia từng là thông gia với Phí thị, hắn là biểu ca của quận chúa Chiếu Nguyệt?” Thẩm Trạch Xuyên bỗng hỏi.

“Phải, ” Tiêu Trì Dã cầm đũa, nói, “Chiếu Nguyệt hơn nửa là phải gả cho hắn, nhưng Hách Liêm hầu nhát như chuột, nghe lời thái hậu răm rắp.”

“Vậy các ngươi có thể kết thân thích rồi.”

“Chẳng phải hôn sự không thành rồi à?” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi cắt đứt hôn sự của ta, hại ta mất mỹ nhân rồi, thể nào cũng phải đền cho ta chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên hơi nhếch mày.

Tiêu Trì Dã nhúng nhúng đũa trong trà nguội, ngước mắt nhìn y, nói: “Ngươi biết chung hội chung thuyền cùng với chung giường chung gối là khác hai từ không? Ta cảm thấy nói gộp thành một đã không sao, vậy sau này làm thành một cũng không quan trọng lắm.”

Thẩm Trạch Xuyên bị khí nóng trong phòng ngộp đến hơi choáng váng, y không đáp lời, nghiêng người đi mở cửa sổ.

Tiêu Trì Dã lại không đụng món mà nói: “Ta mang ngươi tới đây, cho ngươi ăn đồ của ta, cho ngươi uống rượu của ta, ngươi lại không có nửa điểm nghi ngờ à?”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía Tiêu Trì Dã. Gió lạnh thổi tới khiến cuối cùng y cũng cảm nhận được chút khô nóng, mồ hôi mỏng lấm tấm. Cổ áo buộc chặt của y ngậm lấy cần cổ trắng nõn, tóc đen cùng với hồng mai nghiêng rơi qua cửa sổ tôn lên lẫn nhau, càng đẹp khó nói nên lời.

Tuyết bên ngoài như muối trắng nhẹ bay, thuận theo cửa sổ rơi trên mu bàn tay của Thẩm Trạch Xuyên, rồi mau chóng hoá tan thành nước. Cảm giác mát mẻ ít ỏi này khiến cái nóng trong cơ thể càng thêm rõ ràng, trong thoáng chốc ngẩn ngơ này Thẩm Trạch Xuyên thật sự có ý niệm khác, y muốn cởi bung nút buộc.

“Minh ước không có điều này, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “gần đây ta không thiếu người làm ấm giường.”

Tiêu Trì Dã duỗi chân dài, hắn nói: “Bây giờ trông ngươi không giống như không thiếu người lắm đâu. Việc công là việc công, việc tư là việc tư, chúng ta nói xong việc công rồi, có thể chậm rãi vuốt việc tư một chút. Lần trước người của Ngẫu Hoa lâu là Hề Hồng Hiên đưa cho ngươi sao? Ta nghe nói hắn chỉ thích cô nương, từ khi nào lại đổi khẩu vị rồi.”

“Nam phong đã sớm không còn hiếm lạ, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “hắn đổi hay không thì ta không biết, thế nào, nhị công tử đổi rồi?”

Nam phong: tình ái nam-nam

“Ta chưa xác định, ” Tiêu Trì Dã nâng tóc Thẩm Trạch Xuyên buông xuống đầu gối, nói, “xưa nay đều xem tâm tình.”

Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay kéo tóc mình về, đã túa rất nhiều mồ hôi, y nói: “Có người nói thì phong lưu tiêu sái, thoạt nhìn thì đâu vào đấy, kỳ thực chỉ biết ăn ngấu ăn nghiến, không thạo phải không?”

Tiêu Trì Dã đẩy bàn nhỏ ra, nắm chặt cổ tay muốn rụt của y, nói: “… Có người mồ hôi chảy ròng ròng nhìn đáng thương quá.”

Cái nóng của Thẩm Trạch Xuyên chưa tiêu tan, nơi bị Tiêu Trì Dã nắm lấy càng nóng đến đòi mạng. Y chống một tay tại đầu gối, hỏi Tiêu Trì Dã: “Ngươi đã cho thuốc gì vào?”

“Ngươi đoán xem.” Tiêu Trì Dã kéo cổ tay Thẩm Trạch Xuyên lại, chuyển ý nói, “Kỷ Cương không dạy ngươi những thứ này được. Sư phụ của ngươi, hoặc phải nói thầy của ngươi là ai?”

Khoé mắt Thẩm Trạch Xuyên ửng đỏ, y nhẹ giọng nói: “Ta không nói cho ngươi.”

Tiêu Trì Dã chỉ cách một chút, nhẹ nhàng ngửi ngửi, đột nhiên nói: “Ngươi thơm thật.”

Thẩm Trạch Xuyên thở hơi gấp, nói: “Ngươi đã đến nỗi phải chơi mỹ nhân kế rồi à?”

Tiêu Trì Dã nói: “Từ ‘mỹ nhân’ chẳng dính dáng gì tới ta cả, làm sao vậy, trò chuyện thôi đã nóng lên rồi?”

Mồ hôi đã thấm ướt áo trong, cảm giác nóng bị mê hoặc trong bầu không khí tự dưng ám muội này, trở nên càng sền sệt ướt át. Thẩm Trạch Xuyên muốn lau mồ hôi, y nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã bỏ thứ gì?”

Tiêu Trì Dã cười ha ha, hư hỏng nói: “Doạ ngươi đấy, rượu thuốc thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy ánh mắt của hắn thật nguy hiểm, không khỏi nhắm mắt lại, miễn cưỡng hơi ổn định tâm thần một chút, nói: “Tiêu Nhị —— “

Tiêu Trì Dã nghiêng chén uống cạn rượu lạnh, trong tiếng y nói bỗng nhiên cúi đầu chặn lấy môi y. Thẩm Trạch Xuyên bị đè lên cửa sổ, cành maiv chạm phải đung đưa, Thẩm Trạch Xuyên hơi ngửa ra sau, cảm thấy eo mình sắp bị ghì đứt rồi. Sau gáy Tiêu Trì Dã đọng chút tuyết rơi, hắn cũng chẳng để ý tới, nửa người cơ hồ đè lên Thẩm Trạch Xuyên rồi, năm ngón tay luồn vào giữa kẽ tay Thẩm Trạch Xuyên, mạnh mẽ đan kết mười ngón với y.

Từ cái nhìn trên bách quan yến kia bắt đầu, Tiêu Trì Dã đã muốn hôn y rồi! Đêm nay nói chuyện càng như vậy nữa, đã nhịn suốt cả một đêm. Tiêu Trì Dã thấy y tàn nhẫn vô tình, lại thấy y tiến thoái như thường, vạn loại cảm giác không nếm ra được mùi vị, càng chỉ muốn đè y xuống, hôn y đến đỏ mặt dồn dập, trong mắt ngậm dục.

Ngực Thẩm Trạch Xuyên phập phồng, toàn thân mồ hôi bị gió thổi thấu rồi, cóng đến giật cả mình. Giữa răng y không ngăn được rượu Tiêu Trì Dã đút tới, lúc trượt tới cổ họng bị sặc lên. Nhưng Tiêu Trì Dã cắn đầu lưỡi y làm cho y khụ không ra, cũng chỉ có thể chịu đựng đến nỗi hai con mắt ngậm nước, giờ khắc này dù trời long đất lở Tiêu Trì Dã cũng không buông y ra.

Bên trên đột nhiên “xoảng” một tiếng, ngay sau đó một người lăn xuống. Đinh Đào lăn vào trong đống tuyết, lại đột nhiên ló cái đầu ra, cóng rét ra sức xoa cánh tay, đang chuẩn bị mắng người, lại ngẩng đầu đối diện cửa sổ, không khỏi trợn mắt ngoác mồm, hồn bay lên trời.

Thẩm Trạch Xuyên lập tức đạp Tiêu Trì Dã ra, vịn cửa sổ ho lên, sau tai đỏ bừng một vùng, trong miệng đều là hương rượu nồng. Tiêu Trì Dã thở gấp gáp, ánh mắt tối tăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hàm răng Đinh Đào đánh vào nhau, hắn run rẩy duỗi ngón tay trỏ, chậm rãi chỉ lên trên, nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi công tử…”

Kiều Thiên Nhai cùng Cốt Tân ở trên tĩnh khí ngưng thần, sáng suốt làm bộ không có mặt. Đinh Đào không chờ Tiêu Trì Dã nói, nhảy lên bỏ chạy, tay chân lanh lẹ leo lên cây rồi “vèo” một cái bay trở lại nóc nhà.

Tác giả có lời muốn nói: tài liệu tham khảo tương quan quân đồn ( Minh sử · binh chí), chế độ quân đồn cần phải cùng chế độ vệ sở tương hỗ lẫn nhau, nhưng nơi này giản hóa rất nhiều so với trong thực tế, chưa đủ nghiêm cẩn, mọi người thấy vui là tốt rồi.