Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 610: Trước cơn bão táp (Phần đầu)




Năm 1997, là thời buổi rối ren, ngày mùng 1 tháng bảy Hồng Kông trở về với đại lục, một người đã từng lãnh đạo Trung Quốc, một ông cụ có những cống hiến to lớn cho dân tộc Trung Hoa đã qua đời, cả đất nước đau buồn, nhưng trái lại Lục Thiếu Hoa lại nói, sự ra đi của lão Đặng tuy là bi thương, nhưng sinh lão bệnh tử của con người là điều tự nhiên không thể tránh khỏi, thời gian đã làm mờ đi tất cả, hiện tại người bên cạnh hắn là Lý Thượng Khuê kết hôn rồi, tiếp đó, Lý Chí Kiệt cũng kết hôn, hai việc hỷ cũng lần lượt đến, làm cho Lục Thiếu Hoa cũng nhiễm một chút không khí vui mừng, trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái.

Tất nhiên rồi, lúc Lục Thiếu Hoa trở về Hồng Kông, mọi thứ ở Hồng Kông đều đã đổi thay, chỉ có điều đồng thời lúc này, Lục Thiếu Hoa đã cho phép vợ chồng Lý Thượng Khuê nghỉ gần nửa tháng, để bọn họ thoải mái hưởng thụ tuần trăng mật, cũng coi như là cho bọn họ một khoảng thời gian thư giãn.

Nhưng sau nửa tháng, Lý Thượng Khuê mới đưa vợ trở về, một lần nữa lại trở về với công việc, Lý Thượng Khuê cũng trở về bên cạnh Lục Thiếu Hoa, đảm nhận chức vệ sĩ của mình, sau đó, cùng với việc lý Thượng Khuê kết hôn, Lục Thiếu Hoa cũng không giống như trước kia, giao hết mọi chuyện cho Lý Thượng Khuê, mà để Lý Vũ Sinh gánh vác một phần công việc, để Lý Thượng Khuê có thể thoải mái một chút.

Cùng lúc vợ chồng Lý Thượng Khuê trở về, bà bầu Tần Tịch Thần cũng dần dần được thoải mái hơn, công việc được giao cho vợ của Lý Thượng Khuê giải quyết, Tần Tịch Thần chỉ giải quyết một số văn kiện quan trọng, hơn nữa còn được giải quyết mọi việc ở nhà, không cần đến tập đoàn, có thể truyền đạt qua internet hoặc là dùng điện thoại để truyền đạt quyết định

Dần dần, tháng tư đã trôi vào quá khứ, tháng năm sắp tới rồi, vị trí của Hồng Kông nằm ở phía nam cũng đã đón mùa hạ, nhiệt độ tăng lên, Lục Thiếu Hoa sớm đã quen rồi, thỉnh thoảng bơi trong cái bể bơi nhỏ ở sân biệt thự, cuộc sống lại là vô lo vô nghĩ.

Trung tuần tháng năm, đúng vào một ngày giữa tháng năm, Lục Thiếu Hoa không còn nhàn rỗi nữa, hắn triệu tập Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân ba thủ lĩnh của công ty tài chính Phượng Hoàng đến nhà, bốn người đóng kín cửa ở trong thư phòng, ngoài cửa Lý Vũ Sinh và Lý Thượng Khuê còn đích thân canh gác, bất cứ ai cũng không được đến gần.

Không còn cách nào khác, cái bụng bầu của Tần Tịch Thần đang dần dần to ra, Lục Thiếu Hoa cũng không nỡ lòng để Tần Tịch Thần làm việc nhà nữa, vì thế là đã gọi đến rất nhiều người giúp việc, một vài người chăm sóc Tần Tịch Thần, một vài người phụ trách nấu cơm, còn có một người quản lí việc vệ sinh ở trong biệt thự, khiến cho biệt thự bỗng chốc trở nên náo nhiệt, nhiều người thì cũng trở nên nhiều miệng, để tránh tiết lộ bí mật, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể để Lý Vũ Sinh và Lý Thượng Khuê hai người bọn họ đích thân canh gác cửa.

Trong phòng sách, Lục Thiếu Hoa đã mở một chai rượu nho rồi tự mình rót ra bốn cốc, một cốc của hắn, Lưu Minh Chương ba người họ mỗi người một cốc, thong dong uống hết một cốc, trông giống như một bữa tiệc thưởng thức rượu, không giống như có chuyện gì quan trọng.

Nhưng mà, sau khi uống xong một cốc rượu, Lục Thiếu Hoa lại rót đầy rượu vào cốc của hắn và của mọi người. Lần này hắn không uống ngay mà hắng giọng, vẻ mặt chân phương, mở miệng nói:
- Bây giờ đã là trung tuần tháng năm rồi, thời gian trôi qua nhanh quá! Nhưng hiện tại thị trường tài chính ở các nước châu Á cũng đã bắt đầu trầm tĩnh, cũng có nghĩa là sự bùng nổ của một cơn bão táp cũng không còn xa nữa.

- Đúng vậy, tôi cũng cho rằng chuyện bùng nổ sẽ không xa nữa, đặc biệt là Thái Lan, trong khoảng thời gian này rất kiêu ngạo, hình như tuyên bố muốn tiên phong nổi dậy
Lưu Minh Chương cười nhạo nói.

Có lẽ là trước kia, những hành động này của Thái Lan Lưu Minh Chương còn không cảm thấy có gì, nhưng mà bây giờ đối với Lưu Minh Chương mà nói, những hành động này của Thái Lan là quá ấu trĩ, điều này chắc chắn sẽ đem đến cho thủ lĩnh nhóm đại cá sấu tài chính George Soros một lỗ hổng rất tốt để tấn công.

-Ha ha
Lục Thiếu Hoa cười ha ha nói nhỏ
-Đấy là Thái Lan đang tìm đến cái chết, bọn họ cũng không thể ngờ được, gia đình của George Soros đã ẩn náu ở châu Á rất lâu rồi, một khi để bọn họ tìm được cơ hội, vậy thì Thái Lan chắc chắn là nước gặp tai họa đầu tiên.

Trong trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, Thái Lan chính là nước gặp tai họa đầu tiên, lúc đầu Lục Thiếu Hoa chỉ lo lịch sử xảy ra sự lệch lạc, còn không dám khẳng định như vậy, nhưng mà khi tổng hợp lại những hành động của Thái Lan hiện tại, cuối cùng Lục Thiếu Hoa đã có thể khẳng định, Thái Lan sẽ là quốc gia gặp tai họa đầu tiên.

Không có ai cho rằng Lục Thiếu Hoa đang khoác lác, nói những lời vô ích, tuy rằng Lục Thiếu Hoa vừa cười ha ha vừa nói, nói như kiểu hình như không cho rằng như vậy, nhưng mà những lời này lại được nói ra từ chính miệng của Lục Thiếu Hoa, cho dù là Lưu Minh Chương, hay là Lý Vân Thanh cũng có thể là Lý Tông Ân bọn họ đều đã nhận định, Thái Lan sẽ là quốc gia gặp tai họa đầu tiên.

- Vậy thì chúng ta có phải nên động tay động chân một chút ở Thái Lan không?
Lý Vân Thanh hỏi

Rất lâu trước kia, Lục Thiếu Hoa đã có sự phân công rồi, Lý Vân Thanh sẽ là tổng chỉ huy của hành động lần này. Đã là tổng chỉ huy rồi, thì cũng nên đảm nhận những trách nhiệm mà tổng chỉ huy nhất thiết phải có, mở miệng xin chỉ thị của Lục Thiếu Hoa, tất nhiên rồi, Lý Vân Thanh xin chỉ thị này là muốn hỏi có đúng là muốn gia tăng sự sắp đặt đối với Thái Lan, dù sao thì từ năm ngoái, rất nhiều tiền vốn của công ty tài chính Phượng Hoàng đã lặng lẽ tiến vào các quốc gia ở châu Á rồi, đã tạo thành một mạng lưới lớn, coi như sắp xếp đã hoàn thành, nếu lại muốn động tay động chân một chút thì đầu tư nhiều thêm, thời điểm cuối cùng cũng có thể kiếm nhiều thêm được một chút.

- Phải, chắc chắn là phải
Lục Thiếu Hoa cười nói

Cái gì? Không cần? Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, không thể bỏ qua được, phải biết rằng cục diện hiện tại nếu đầu tư hơn năm mươi tỷ đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa đã chuẩn bị hai trăm tỷ đô la Mỹ đến bây giờ vẫn còn một trăm năm mươi tỷ đô la nữa.

Chẳng ai nói gì cả, ba người sáu ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Hoa, tất cả đều lấp lánh ánh vàng, đợi chờ Lục Thiếu Hoa đưa ra quyết định đầu tư cuối cùng.

Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa cười, cũng không cố giả bộ thần bí nữa, nói:
- Từ tập đoàn tài chính Phượng Hoàng điều động bỏ ra 500 tỷ đô la Mỹ, toàn bộ đều đầu tư vào thị trường tài chính Thái Lan, có thể làm được bao nhiêu thì làm, còn nữa, nghĩ cách vay tiền từ các ngân hàng ở Thái Lan, có thể vay được bao nhiêu thì vay, tiếp đó chẳng cần tôi nói nữa, tất cả đều đổi thành đô la Mỹ, chúng ta chơi lại trò ‘tay không bắt giặc’ một lần nữa.

Cơn lốc tài chính đã đến, đồng Bath giảm mạnh, tỷ giá hối đoái của đô la Mỹ vừa giảm lại giảm, trong thời điểm này giả vờ mượn đồng Bath, trong hợp đồng mượn tiền lại kí hơn ba tháng sau trả, sau đó đổi thành đô la Mỹ, đợi đến lúc trả lại đổi thành đồng Bath, tuy rằng nghe có vẻ hơi phức tạp, nhưng sự chênh lệch giá rất nhiều, quan trọng là có thể kiếm tiền.

Quả nhiên, lời của Lục Thiếu Hoa vừa thốt lên, Lý Vân Thanh cầm đầu ba người đều lộ ra ánh mắt âm mưu, còn hơi khinh bỉ Lục Thiếu Hoa. Chiêu này hồi nhỏ Lục Thiếu Hoa đã từng chơi rồi, chỉ là lúc đó đối tượng là Liên Xô, lúc Liên Xô tan rã, Lục Thiếu Hoa liền chuẩn bị một lượng đồng Rup lớn, đổi thành đô la Mỹ, sau đó lại đổi thành đồng Rup, kiếm tiền ở giá chênh lệch trung gian, đã phát huy một lần ‘tay không bắt giặc’ hoàn mỹ.

Bây giờ lại tái diễn lại kế tính toán cũ, mấy người Lý Vân Thanh làm sao có thể không khinh bỉ Lục Thiếu Hoa được, thế nhưng khinh bỉ thì khinh bỉ, vấn đề là có thể kiếm được tiền, Lục Thiếu Hoa có thể kiếm tiền, bọn họ những người làm việc này cũng có thể chia hoa hồng, mượn được càng nhiều, Lục Thiếu Hoa càng kiếm được nhiều, và bọn họ cũng được chia càng nhiều.

- Khà khà, đợi tý nữa trở về tôi phải đi sắp xếp, tôi liền liều mạng mượn tiền, bằng cách vay mấy trăm tỷ đồng Bath của Thái Lan, để kết thúc cuộc chơi này hoàn hảo.
Lưu Minh Chương ‘cười trên nỗi đau của người khác’ nói rằng, có chút hơi ‘giậu đổ bìm leo’.

- Được rồi, anh có thể vay được bao nhiêu thì cứ vay, tốt nhất là vay hết sạch tiền ở tất cả các ngân hàng ở Thái lan
Lục Thiếu Hoa cũng nói đùa vài câu, nhưng mà cùng với đó, nét mặt của Lục Thiếu Hoa lại nghiêm túc, không còn đùa nữa, nói:
- Lần này không giống như lần trước, chúng ta không thể đùa, có thể vay nhiều hơn một chút thì cứ vay nhiều hơn không sai đâu, nhưng phải cẩn thận, lúc mượn tiền phải chia ra làm nhiều lần mượn, số lượng mượn cũng không cần quá lớn, để tránh xảy ra sự việc bất ngờ.

- Yên tâm đi, chúng tôi tìm nhiều cớ đi vay, lại phân tán ra, còn nữa là sẽ vay so le ngày, không để người ta sinh nghi
Lúc này Lý Tông Ân cũng mở miệng nói một câu.

-Ừ, cách này hay đấy,
Lục Thiếu Hoa liếc nhìn Lý Tông Ân, gật đầu biểu thị đồng ý, tiếp sau lại nói:
- Được rồi, quay lại chuyện chính, đó là lệch cửa mà lấy được một chút, chiến trường chủ yếu của chúng ta vẫn là ở thị trường tài chính.

Lấy đại cục làm trọng, đây là nguyên tắc giải quyết công việc của Lục Thiếu Hoa, đặc biệt là đối với cơn bão tài chính lần này, Lục Thiếu Hoa từng trải nên cẩn thận, cẩn thận lại càng cẩn thận, không dễ xảy ra sai sót, bởi vì Lục Thiếu Hoa biết, một khi xảy ra sai sót, gây ra kết quả vô cùng nghiêm trọng.

- Hiểu rồi.
Làm tổng chỉ huy của công việc lần này, Lý Vân Thanh biết rõ trách nhiệm của mình, vì thế liếc mắt nhìn Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân, gật đầu thật mạnh, thay mặt cho hai người bọn họ bảo đảm.

- Tốt
Ánh mắt của Lục Thiếu Hoa quét qua nét mặt của ba người, khẽ gật đầu, sau khi chuyển đề tài câu chuyện, nói
- Tiếp theo tôi nói về vấn đề tiền vốn, ngoài số tiền vốn gần năm mươi tỷ đô la có từ lúc trước ra, lại điều động năm mươi tỷ đô la từ tập đoàn, còn có một khoản tiền vốn khác.

Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa kéo dài thời gian, đợi đến khi mọi người không nhẫn nhịn được nữa, lúc này Lục Thiếu Hoa mới cười một cách thần bí, lại tiếp tục nói
- Khoản tiền vốn này mới là vấn đề quan trọng trước hết, không nhiều không ít, một trăm tỷ đôla, tôi sẽ đưa khoản vốn này gửi vào trong tài khoản.

- Cái gì? Một trăm tỷ đôla? Lý Vân Thanh sững sờ, mở to hai mắt, nhìn Lục Thiếu Hoa, có chút không thể tin được, hỏi.

Tuy là biết lần này Lục Thiếu Hoa muốn làm lớn, nhưng mà lại điều một trăm tỷ đôla đến, khiến Lý Vân Thanh khó tiếp thu, phải biết rằng đây chính là một trăm tỷ đôla, thêm vào đó là một trăm tỷ đôla lần trước, cộng vào đã là hơn hai trăm tỷ đôla, một đống tiền vốn lớn như vậy, điều này quả thật là trước nay chưa từng có.

Trước kia, một lần đầu tư nhiều nhất của Lục Thiếu Hoa cũng chỉ là năm mươi tỷ đôla, vậy đã đủ làm người ta sợ rồi, nhưng bây giờ, gấp bốn lần, hai trăm tỷ đôla, đủ để biết Lục Thiếu Hoa có quyết tâm lớn như thế nào.

Lý Vân Thanh giật mình rồi, Lưu Minh Chương và Lý Tông cũng như vậy. Dẫu sao hai trăm tỷ đôla cũng không phải là hai trăm tỷ tệ, nếu như đổi sang tiền giấy, thì phải tìm một cái nhà kho cỡ lớn để đựng cũng có thể không đựng hết.

Há to miệng ra đi, có thể nhét vừa một quả trứng gà vào rồi, mắt chớp chớp nhìn Lục Thiếu Hoa, ánh mắt lấp lánh niềm vui sướng, chỉ thiếu chút nữa là không xắn tay áo lên, làm bộ dạng của lực sĩ để bày tỏ sẵn sàng làm một trận lớn.