Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 27: Nghỉ




“Anh ơi, làm sao bây giờ?” Archie đã bắt đầu hoảng loạn.

Trận thi đấu này là do bọn họ đề nghị, lúc ấy đã ôm chắc phần thắng nên bọn họ lấy hơn phân nửa tài sản ra cược cho mình, nếu thua thì lỗ lớn.

“Hoảng cái gì, chúng ta chưa chắc sẽ thua, nghe chỉ thị của anh là được.” Harlow kỳ thật cũng có chút bực bội, không ai rõ hơn hắn top 100 bảng A có bao nhiêu khó đánh.

Hắn đứng ở hạng thứ 93 đã gần hai tháng, từng khiêu chiến một lần nhưng thất bại, tuy rằng tinh tệ bị trừ không nhiều, nhưng điểm tích lũy sẽ giảm không ít. Nhỡ bị hạ bậc thì sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi được hưởng ở những nơi khác, sau khi thua một lần Harlow lại chậm chạp không khiêu chiến tiếp.

Thi đấu bắt đầu, Archie và Harlow chủ động công kϊƈɦ Lang Thang Trong Mưa.

Hai anh em này cũng có danh khí không nhỏ ở trung tâm huấn luyện cơ giáp, đa phần người xem tới vì bọn họ, tách ra đấu đơn họ có lẽ không đặc biệt xuất sắc, nhưng khi hợp tác sẽ phát huy trình độ siêu mạnh.

Sau khi biết xếp hạng của Ly Lục, Archie và Harlow thay đổi sách lược, quyết định không đối diện trực tiếp với Ly Lục mà giải quyết Lang Thang Trong Mưa trước, cơ giáp của đồ sộ nên kém linh hoạt, tốc độ chậm, nếu thuận lợi giải quyết được thì có thể chuyên tâm đối phó Ly Lục, hai đánh một thì phần thắng sẽ lớn hơn.

Lộ Lê đương nhiên không để bọn họ thực hiện ý đồ, y và Lang Thang Trong Mưa tuy chưa từng hợp tác, nhưng số lần đối chiến cũng không ít, ít nhiều nhìn ra lối đánh của đối phương, chỉ cần chút ám chỉ là biết đối phương muốn làm gì.

Anh em Archie muốn tránh nặng tìm nhẹ, giải quyết người yếu hơn trước, vậy như bọn họ mong muốn.

Hai người không biết Ly Lục am hiểu nhất là viễn chiến, nhưng không chỉ có viễn chiến, là một quân nhân đã được huấn luyện đặc biệt, bỏ qua vấn đề thể chất thì thực lực của y không quá kém so với những người có gen cường đại.

Anh em Archie không phát hiện bọn họ trúng bẫy, một bên ra sức công kϊƈɦ Lang Thang Trong Mưa, một bên tránh né Ly Lục.

Nửa giờ sau, một chân trước của Lang Thang Trong Mưa sơ suất bị vũ khí của Harlow đâm trúng, lập tức bị vô hiệu, tỉ lệ hư hỏng của cơ giáp lên tới 30%.

“Làm tốt lắm!” Tiếng hoan hô dậy lên trong phòng quan sát.

Tốc độ của cơ giáp vốn đã chậm, một chân trước bị hư lại càng làm giảm độ linh hoạt, nháy mắt bị Archie đuổi kịp, một luồng năng lượng phát sảng chói mắt tích tụ lại chuẩn bị bắn về phía Lang Thang Trong Mưa.

Vũ khí này là pháo năng lượng, ở cự ly xa còn có cơ hội né tránh chứ đứng gần xác suất bị đánh trúng cao tới 80%.

Tất cả mọi người cho rằng Lang Thang Trong Mưa tiêu đời rồi. Harlow và Archie cũng đắc ý cười rộ lên.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng nhanh hơn pháo năng lượng đột nhiên từ phía sau Archie bắn ra, trực tiếp xuyên thủng hệ thống năng lượng của cơ giáp.

Cơ giáp nháy mắt đứng im không nhúc nhích, mất nguồn năng lượng, pháo năng lượng phóng được một nửa cũng biến mất, tỉ lệ tổn hại chạm 100%, Archie lập tức mất quyền thi đấu.

Biến chuyển này làm mọi người sợ ngây.

“Đệt, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khi mọi người phản ứng lại, nhất thời tiếng mắng nổi lên.

Người này đương nhiên là Archia, rõ ràng sắp thắng, còn chưa kịp chớp mắt đã bị loại, trận này còn có thể thắng sao?

Trừ phi Harlow tiến bộ vượt bậc.

“Archie và Harlow trúng bẫy, nhìn thì thấy bọn họ chiếm ưu thế, trêи thực tế là bị đối phượng dụ vào tròng.” Người có kinh nghiệm lập tức nhìn ra nguyên nhân, “Đối phương làm bộ bị đánh đến không còn đường lui, kỳ thật vẫn luôn tìm cơ hội cho đồng bọn, cố ý mất một chân để mê hoặc bọn họ, Archie và Harlow quả nhiên mắc mưu.”

Trận đấu tiếp tục với thế hai đánh một, chẳng qua tình huống trái ngược. Harlow đơn đả độc đấu còn không phải đối thủ của Ly Lục, hai người liên thủ càng thua nhanh hơn, kết cục có thể đoán.

Ly Lục và Lang Thang Trong Mưa thắng.

Ngoài những người ôm may mắn cược cho bọn họ thắng, còn lại đều đang mắng dữ dội, mắng Archie và Harlow, khiêu chiến người ta mà lại thua.

Hai anh em rời đi với sắc mặt xám xịt.

Lộ Lê thấy thời gian đã muộn, tạm biệt Lang Thang Trong Mưa rồi rời Vũ Trụ Võng, còn chưa kịp chia món hời, người đã biến mất trước mặt.

Mở mắt ra, Lộ Lê từ trêи giường ngồi dậy, hoạt động tứ chi rồi ra ngoài, không đến hai giây đã phát hiện có chút không đúng.

Nhìn phòng khách, ngoài An Minh và Tần phu nhân thì không còn ai khác, phải biết rằng khu này khá gần với khu trung tâm kinh tế chính trị, tấc đất tấc vàng, nhưng diện tích Tần trạch vẫn hơn hai ngàn mét vuông, muốn xử lý diện tích lớn như vậy cũng cần ít nhất mấy chục người hầu.

Ngày thường đến giờ cơm đều có người hầu lên gọi y xuống, lần này không chỉ không có, dưới lầu một người hầu cũng không thấy.

“Sao lại không thấy mấy người hầu đâu?” Lộ Lê nhìn qua rồi hỏi An Minh, đối phương đang đứng bên Tần phu nhân.

Đại sảnh ngày thường đều có mấy người hầu cố định phụ trách quét tước, dọn dẹp.

“Không cần nhìn, bọn họ nghỉ rồi.” Trả lời y không phải An Minh, mà là Tần phu nhân đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt bày bữa trưa.

Lộ Lê đi tới, “Sao mẫu thân lại cho tất cả mọi người nghỉ, không cần giữ một hai người lại sao?”

“Đừng gọi tôi là mẫu thân, tôi không chấp nhận cậu bước chân vào Tần gia.” Tần Vũ không ở đây, Tần phu nhân căn bản sẽ không cho y sắc mặt tốt, “Bọn họ không ở đây, không phải còn có cậu sao, muốn tôi chấp nhận cậu cũng không phải không có khả năng, chỉ cần cậu có thể làm tôi vừa lòng.”

Nếu là người khác không cho y sắc mặt tốt, y cũng không xun xoe, mặt nóng dán ʍôиɠ lạnh, nhưng đối phương là mẫu thân của Tần Vũ, Lộ Lê không muốn so đo với bà, đối phương đã nói vậy thì y sẽ nỗ lực chứng minh, một ngày nào đó nhất định bà ấy sẽ chấp nhận.