Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 49: Tài sản của Tần Vũ




Vài ngày sau đột nhiên Tần Vũ trở về khi Lộ Lê đang nghĩ xem có nên gọi cho hắn hay không. Lộ Lê còn tưởng rằng một tháng tới Tần Vũ sẽ rất khó có thể về nhà, buổi chiều đột nhiên thấy hắn, Lộ Lê vừa ngạc nhiên vừa vui mừng không thôi.

“Trước đó không phải anh nói có khả năng sẽ phải rời Vinh Diệu tinh sao, sao hôm nay lại về?” Lộ Lê giúp hắn cởi áo khoác.

“Anh sẽ không ở lại lâu, đế quốc Solo lặng lẽ điều quân đội đến biên giới đế quốc, có thể sẽ bùng nổ chiến tranh, quân đội tiên phong đã xuất phát, ngày mai anh cũng sẽ đến biên giới.” Tần Vũ cuốn tay áo lên rồi ngồi xuống bàn.

Lộ Lê không ngờ sẽ nhanh như vậy, đi đến bên người Tần Vũ, do dự một chút mới hỏi: “Chiến tranh giữa đế quốc Solo cùng đế quốc anh nhất định phải tự thân ra trận sao?” Y nhớ rõ trang bị quân sự của đế quốc Vinh Diệu không hề kém đế quốc Solo, những người khác không phải đèn đã cạn dầu.

“Lần này khác những lần trước, đế quốc Solo có chuẩn bị mà đến, chỉ huy là người biến chủng cấp 2S, anh đã giao thủ với hắn vài lần, năng lực cũng không tệ lắm.”

Đế quốc Solo vẫn luôn là đối thủ lớn nhất của đế quốc Vinh Diệu, Quốc Vương bệ hạ rất quan tâm chuyện chiến tranh giữa hai đại đế quốc, người có thể toàn diện áp chế tướng lãnh của quân địch chỉ có Tần Vũ, cho nên hắn luôn phụ trách bảo vệ biên giới, đế quốc Solo muốn xâm nhập vào R tinh hệ thì phải diệt được mấy tinh cầu biên giới.

“Có thể được anh nhận xét như vậy, xem ra thực lực của đối phương đúng là không kém.” Lộ Lê cười nói.

Tần Vũ nhíu mày, “Không kém thì cũng là bại tướng thôi.”

Thấy lông mày Tần Vũ nhíu lại, Lộ Lê biết hắn đang ghen, vươn tay vuốt phẳng lông mày, “Phải, phải, phải, Tần thượng tướng là người lợi hại nhất vũ trụ.”

Tần Vũ cầm tay y, “Khi anh không ở nhà, mẫu thân có làm khó em không?”

Lộ Lê có chút cảm động, y đã đoán được Tần Vũ đột nhiên trở về không phải vì chuyện công việc, chỉ là muốn nhìn xem y trở lại Tần gia có được thoải mái không. Sao y có thể để Tần Vũ nhọc lòng những chuyện nhỏ đó, hơn nữa hiện tại y đã biết nên ứng phó với Tần phu nhân thế nào, cũng không cảm thấy khó xử.

“Anh yên tâm, giáo huấn của anh vẫn có tác dụng, mẫu thân không làm gì em nữa, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nói vài câu không xuôi tai, nhưng lời nói gió bay, em cũng không dễ chọc, mỗi lần bà đều bị làm cho tức điên, ngược lại làm em cảm thấy lo cho sức khỏe của bà.” Lộ Lê nói.

“Tần Tuyết thì sao?” Tần Vũ mân mê ngón tay của y.

“Mẫu thân còn không làm gì được, anh nói đi?” Lộ Lê chớp mắt.

Tần Vũ đột nhiên kéo Lộ Lê ngồi vào lòng mình, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt y rồi ấn gáy y xuống, hôn lấy bờ môi, trước sau như một cường thế càn quét, chỉ một lát, Lộ Lê đã bị hôn đến cả người nhũn ra, quần áo bị cởi ra cũng không phát hiện, làn da chạm phải khí lạnh mới giật mình tỉnh lại.

Cúi đầu nhìn áo đã bị cởi hết cúc, lộ ra một mảnh bụng bằng phẳng vân da rõ ràng, khóa quần cũng bị kéo ra, qυầи ɭót trắng như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi, cảm thấy bàn tay đặt sau lưng sắp mò xuống đến nơi cấm kỵ, Lộ Lê vội vàng túm lấy tay hắn.

“Từ từ đã.”

Bị gián đoạn, Tần Vũ không vui nhìn y, ánh mắt ngoài dò hỏi còn có không kiên nhẫn.

Lộ Lê hiểu cho cảm nhận của Tần Vũ, đặc biệt là bộ phận nào đó dưới ʍôиɠ đang vận sức chờ phát động, mặt càng ngày càng đỏ, “Cái kia, nơi này là thư phòng, nhỡ có người tới thì làm sao bây giờ?” Người hầu sẽ không vào, nhưng y lo Nhạc Hiểu.

“Không có sự cho phép của anh, Nhạc Hiểu sẽ không vào.” Tần Vũ tiếp nhận sóng điện não của y, biết y đang lo người nào.

Đúng như Tần Vũ nói, Nhạc Hiểu xác thật không dám tự tiện vào, vì thế hai người hoang đường những hai giờ trong thư phòng, Tần Vũ như có thêm tình thú khi làm trong thư phòng, Lộ Lê cầu xin tha thứ, bảo hắn vào giường làm cũng không chịu, khi Tần Vũ phát tiết thì y đã bị làm đến nhũn hai chân ra, cuối cùng là Tần Vũ nhờ cửa thông đến phòng ngủ ôm y vào giường.

Tần Vũ quay lại thư phòng, gọi Nhạc Hiểu đến.

Nhạc Hiểu vừa được cho phép đã lập tức tiến vào, ngửi thấy mùi lạ khiến người mặt đỏ tim đập, cậu ta vẫn luôn canh giữ ngoài thư phòng, cách âm tốt thật, cậu ta chẳng nghe thấy gì cả.

“Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì hay không?” Sắc mặt Tần Vũ mang theo chút thỏa mãn khi được ăn uống no đủ.

Nhạc Hiểu lập tức báo cáo lại chuyện hôm qua tiểu thư Tần Tuyết mời công chúa Barbara tới làm khách và những chuyện sau đó, còn dặm mắm thêm muối vào đó.

“Thưa thượng tướng, tôi cảm thấy tiểu thư Tần Tuyết có chút quá phận, mời công chúa Barbara tới còn chưa tính, lại còn muốn phu nhân hầu hạ công chúa, coi phu nhân là người hầu, nếu không phải phu nhân cơ trí thì hôm qua ngài ấy đã bị bắt nạt thảm.”

“Tôi biết rồi.” Ánh mắt của Tần Vũ bình tĩnh tới mức khiến người ta sởn tóc gáy.

Nhạc Hiểu không hiểu vẻ mặt này của thượng tướng, nhưng cậu ta biết thượng tướng rất coi trọng phu nhân nên có thể thượng tướng đang tức giận.

Tần Vũ buổi tối không đi khiến Tần phu nhân rất vui mừng, nhắc đầu bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon, Tần Tuyết thấy vậy thì trêu ghẹo rằng anh cả có mặt là trong mắt mẫu thân lập tức không còn con gái.

Lộ Lê nghỉ ngơi một giờ đã khôi phục kha khá, chẳng qua dấu vết lưu lại còn đậm hơn các lần trước, bây giờ lại không phải mùa đông nên quần áo cũng không che hết.

Thấy y xuống dưới, Tần phu nhân cùng Tần Tuyết vốn không muốn để ý, nhưng thấy Nhạc Hiểu thì hai người muốn không chú ý cũng không được. Lại thấy dấu hôn trêи cổ Lộ Lê, Tần phu nhân tức khắc tức giận đến biến sắc, trong lòng nhận định là Lộ Lê câu dẫn Tần Vũ.

“Mẫu thân nói rất đúng, anh ta thật không biết xấu hổ, anh cả vừa mới trở về, anh ta đã gấp không chờ nổi câu dẫn anh cả.” Tần Tuyết cho rằng Lộ Lê làm như vậy là vì trả thù cô ngày hôm qua mời Barbara tới, còn nói anh cả sẽ sớm chán y.

“Nhỏ giọng chút, không nên để anh cả của con nghe được.” Tần phu nhân cũng cho là như vậy, nhưng Tần Vũ vẫn ở nhà, bà không thể không thu liễm.

“Nhưng con không vui, thật không biết hắn rót mê hồn thang gì cho anh cả.” Tần Tuyết lầm bầm, càng nhìn Lộ Lê càng không vừa mắt.

Lộ Lê không nghe thấy hai mẹ con nói gì, nhưng y đoán được, đơn giản là cảm thấy y đang câu dẫn con trai/ anh trai của hai người.

Khoảng thời gian này, y đã nghĩ thông suốt một điểm, y và Tần Vũ kết hôn không vì ai cả, không cần thiết để ý ánh mắt người ngoài. Y còn có việc muốn làm, còn hai mẹ con thỉnh thoảng khiêu khích, y quyết định coi đó như thứ điều hòa sinh hoạt.

Ăn xong bữa tối, Tần Vũ dự định quay về quân đoàn I, sáng sớm mai phải xuất phát nên tối nay có rất nhiều chuyện phải bận rộn. Chu Tuấn Ngạn cũng vì chuyện ngày mai mà cũng phải ở lại quân đoàn I.

Lộ Lê biết hắn rất bận, Tần Vũ có thể dành chút thời gian trở về với y một buổi trưa, y đã rất vui rồi. Biết Tần Vũ phải đi, y tự mình đi tiễn, rồi lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Làm sao vậy?” Tần Vũ nắm bắt được nét do dự trêи mặt y.

Lộ Lê cảm thấy không tiện, như đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch nắm tóc, “Tài khoản của em không đủ tinh tệ, em có chút việc gấp muốn dùng…”

Lời còn chưa nói hết, máy truyền tin đột nhiên vang lên.

Lộ Lê mở máy truyền tin, có thông báo rằng có người chuyển cho y một khoản tinh tệ, không cần phải nói, nhất định là Tần Vũ. Hắn nhìn xuống, thoáng chốc bị một chuỗi số 0 đằng sau làm cho hoa mắt.

WTH, mười, trăm, ngàn, vạn, triệu, tỉ…

“Sao anh không hỏi em cần bao nhiêu a, em không cần nhiều như vậy, 20 triệu là đủ rồi.” Lộ Lê bị hù, nhưng nói thật, y không ngờ hầu bao của Tần Vũ quá sung túc, y tích lũy mấy năm mới có năm triệu tinh tệ.

“Em là vợ anh, không đủ cứ nói với anh.” Tần Vũ bình tĩnh như người vừa chuyển đi 1 tỉ tinh tệ không phải hắn.

“Được rồi được rồi.” Lộ Lê đau lòng thay Tần Vũ, rất sợ Tần Vũ chút nữa lại chuyển cho y một số lớn. Thật không biết đến ngày tháng nào y mới dùng hết 1 tỉ.

Tần Vũ gật đầu, ngồi lên phi hành khí rời đi.

Lộ Lê đứng nhìn thật lâu mới vào nhà.

Vừa vào cửa đã nghe Tần Tuyết trào phúng quái gở.

“Hiện tại hồ ly tinh thực sự ngày càng không biết xấu hổ, ban ngày cũng dám tuyên ɖâʍ, đói khát như thế, như chỉ lo người khác không biết mình nắng lên vậy, mẫu thân nói có đúng hay không?”

“Tiểu Tuyết này, con ngày sau tuyệt đối đừng học người như vậy, Tần gia chúng ta danh tiếng hiển hách có máu mặt, không chịu nổi gièm pha này.” Tần phu nhân ‘tận tình khuyên nhủ’ con gái.

“Con biết rồi, mẫu thân à, con nhất định sẽ không làm Tần gia mất mặt.”

Tần Tuyết và Tần phu nhân trước mặt Lộ Lê trình diễn mẹ bảo con nghe, trong lời nói tất cả đều là trào phúng Lộ Lê.

“Có người thật là khôi hài, mặt cũng đã ném đến ngoài vũ trụ lại còn nói cái gì mà sẽ không làm Tần gia mất mặt. Tình thú giữa vợ chồng lại bị nói thành không biết xấu hổ nắng lên, chẳng phải là nói vợ chồng toàn bộ vũ trụ đều là nắng quá không cần mặt mũi nữa à. Lời này truyền đi, người ta còn tưởng rằng Tần tiểu thư ngay cả cha mẹ mình cũng mắng.”

Nhạc Hiểu trước đây rất hâm mộ Tần gia, nhưng từ khi gặp Tần phu nhân và Tần Tuyết, suy nghĩ của cậu được đổi mới, gen tốt có ích lợi gì, không có tố chất đều toi công. Nhưng cậu ta vẫn sùng bái thượng tướng, người với người chênh lệch thật to lớn, không gặp không biết, vừa thấy đã giật mình.

“Mẫu thân, mẫu thân nghe, hắn rõ ràng ám chỉ mẫu thân nắng quá không cần mặt mũi nữa.” Tần Tuyết cũng tức giận, lời nói phát ra không kịp đi qua não.

Tần phu nhân tái cả mặt rồi.

“Ha ha ha…” Nhạc Hiểu ôm bụng cười chết.

Lộ Lê ho nhẹ một tiếng.

“Anh câm miệng cho tôi!” Tần phu nhân thẹn quá hóa giận lại không muốn mắng con gái, liền mắng Nhạc Hiểu cười to.

Nhạc Hiểu đương nhiên sẽ không nghe Tần phu nhân, nhưng cậu ta không cười nữa, bởi vì Lộ Lê dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta biết điểm dừng.

Lộ Lê không tính múa mép khua môi cùng hai người phụ nữ, nhưng y cũng sẽ không ngăn Nhạc Hiểu thay y phản kϊƈɦ.