Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 43




Mưa phùn lả tả kéo dài suốt hai ngày không nghỉ, sơn đạo đều đã lầy lội, cực kỳ khó đi.

Một chiếc xe ngựa lắc lư chầm chậm tiêu sái bước trên sơn đạo quanh co, bỗng nhiên xa phu kéo lại dây cương, “Hu___”

Mã xa chậm rãi dừng lại.

“Lão trượng, sơn đạo lại sụp?” Trong xe truyền ra một đạo tiếng nói trầm thấp, ôn nhu hữu lễ.

“Không phải, công tử, là đằng trước có chiếc xe cản đường.”

Xe ngựa bình thường lại có phần cũ nát đối diện một chiếc xe ngựa hoa lệ, khung xe còn được tinh chế bằng sắt.

Mành xe tơi tả chậm rãi bị xốc lên, một thanh niên bộ dáng thư sinh bước xuống, thân hình thon dài có chút gầy yếu, hai má thanh tú hơi hõm xuống, chỉ có đôi mắt đen thẳm ôn hoà như mặt nước hồ thu.

Y nhìn xe ngựa đối diện, mi tâm hơi hơi nhíu lại, “Sơn đạo xoay chuyển khó khăn, lão trượng đem ngựa hướng bên cạnh nhích sát vào, nhường đường cho người ta qua trước đi.”

“Vâng….” Lão hán đang muốn đánh xe qua, bỗng nhiên đối diện thanh âm giòn giã vang lên, “Chậm đã….”

Một đôi tay trắng mềm mại vén mành xe lên, bước xuống một nha hoàn xinh đẹp, đối thư sinh cúi chào, nghẹn ngào nói: “Liễu tiên sinh, người thật tốt a, cứ như vậy không cáo mà biệt, thật sự không cần Xuân nhi sao? Tời đông giá rét, tiên sinh thân thể không khoẻ, dù sao cũng cần có người một bên hầu hạ cơm nước a……..Vương gia muốn ta theo tiên sinh, hầu hạ trên đường cho thật tốt.”

Liễu Tử Thừa hơi chấn động, y vạn phần không ngờ Triệu Thư An lại phái Xuân nhi đến. Trầm mặc một lát mới nhẹ nói: “Để Vương gia lo lắng, trong thư đã nói rõ ràng, Vương phủ…….ta sẽ không tái trở lại, ngươi cũng đừng theo ta chịu khổ, vẫn là trở về đi.”

Liễu Tử Thừa tâm tư cực nhanh, phút chốc đã hiểu dụng ý của Triệu Thư An, cảm thấy có chút ảm đạm, Tiểu vương gia này từ bao giờ làm việc ngày càng bất chấp thủ đoạn.

Lúc trước như thế nào hạ mình thỉnh Phượng Vô Tuyết, rồi sau lại thế nào phát sinh hiềm khích….Nghĩ đến Phượng Vô Tuyết trong lòng lại đau xót…..Chẳng lã Triệu Thư An thật sự nghĩ y không biết, nếu lúc trước lập tức phái hạ nhân tìm kiếm thì Phượng Vô Tuyết đã không bạc mệnh.

Nay lại vì cẩm tú tiền đồ của hắn mà hao hết tâm lực giữ chặt mình lại……..Chẳng lẽ hắn không chút cố kỵ  tâm tình của mình hay sao?

May mà bây giờ mình không còn là Liễu Tử Thừa lúc trước……..Đã có thể mỉm cười đem chấp niệm này theo gió bay đi.

Khe núi thập phần yên tĩnh, chỉ có thanh âm mưa phùn rả rích rơi trên lá.

Xuân nhi yên lặng lau nước mắt, không thấy Liễu Tử Thừa nói gì, lại nức nở nói: “Tiên sinh như vậy đi rồi, có từng nghĩ Vương gia có bao nhiêu khổ sở………Ngài tức giận cơm chiều cũng không ăn, hôm sau lại tức tốc cho ta theo xe đuổi tới phía trước chờ tiên sinh, còn gửi theo chút dược liệu quý hiếm, Vương gia muốn đem cho tiên sinh, ngài nói: quen biết bao lâu cũng chưa từng cho tiên sinh cái gì, nhưng tiên sinh đã chịu nhiều vất vả, về sau Xuân nhi phải tận tâm hầu hạ, coi như thay ngài hoàn một cái tâm nguyện……..Nếu như…….Nếu như có ngày nào đó tiên sinh hồi tâm chuyển ý, thì Vương phủ môn vĩnh viễn hướng tiên sinh rộng mở.”

Liễu Tử Thừa cúi đầu cười trào phúng khác thường, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, y lẩm bẩm nói: “Nguyên lai……..Là ta luôn phụ người.”

“Tiên sinh,” Xuân nhi thấy y trầm mặc đứng trong mưa, liền kéo y về phía mã xa, “Vương gia nếu đã nói vậy, ngài cũng đừng nên khoái thác… Huống chi, được hầu hạ tiên sinh là phúc phần cả đời này của Xuân nhi.”

Liễu Tử Thừa im lặng trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Được rồi, nếu Vương gia đã có hảo ý mà từ chối quả là bất kính, chính là Tử Thừa không một tấc công lao, xe ngựa tốt như vậy ngàn vạn lần không thể nhận, thỉnh mã phu cho xe quay về Vương phủ, Xuân nhi, ngươi nếu nguyện ý theo ta thì ngày sau có muốn rời đi, ta sẽ coi như gả đi muội muội.”

Xuân nhi lệ nóng quanh tròng, “Như vậy tiên sinh trước lên xe, ta cho bọn họ đem đồ đạc lại đây.”

“Không cần, Vương gia phần thưởng hậu hĩnh Tử Thừa thật sự không dám nhận, “Liễu Tử Thừa hướng mã phu cùng tuỳ tùng hơi hơi vái chào, “Thỉnh thay ta chuyển cáo Vương gia, Tử Thừa đa tạ Vương gia lo lắng, ngày sau nơi non xanh nước biếc nếu có tái ngộ, hi vọng vẫn như trước trân trọng lẫn nhau.”

Xuân nhi thấy y kiên quyết như vậy đành phải gật đầu, cho xe ngựa hoa lệ kia quay trở về.

Vào thùng xe nhỏ hẹp Xuân nhi xuất ra bố khăn, đem bím tóc Liễu Tử Thừa cẩn thận lau khô, “Tiên sinh muốn đi đâu, hôm nay hàn địa đông lạnh, như thế nào một đường hướng về phương bắc?”

Sợi tóc lạnh lẽo đầy nước, một cỗ hơi lạnh nhẹ nhàng tản mác trong xe, Liễu Tử Thừa nhẹ khụ vài cái, phong hàn tựa hồ đã nhập phổi, y nhẹ nhắm mắt lại, “…………Đi đến chỗ cố nhân.”c