Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 7




Liễu Tử Thừa bắt đầu cuộc sống Tổng quản an nhàn tại Vương phủ. Kỳ thật Vương phủ việc lặt vặt hằng ngày đều đã có người lo liệu, Triệu Thư An đối hắn lại giống như bán sư bán hữu (*), hai người ở chung cũng coi như khoái hoạt.

(*: nửa bạn nửa thầy)

Bất tri bất giác nửa năm nhanh chóng qua mau. Liễu Tử Thừa đối mọi người luôn khiêm tốn hữu lễ, ngày thường cũng ít nói. Lâu ngày, bọn hạ nhân trong Vương phủ ai cũng đều yêu mến vị Tổng quản này, nhất là Trúc nhi, cứ hễ rãnh rỗi là chạy đến tìm Liễu Tử Thừa nói chuyện phiếm.

Sau giờ ngọ, Triệu Thư An theo thường lệ tiến cung kiểm tra công việc. Liễu Tử Thừa nhàn đến vô sự, liền ra phía sau hoa viên thấy bọn hạ nhân đang đẩy một khối Hoả Vân Thạch từ Vân Nam tiến cống. Tảng đá này thập phần kỳ lạ, bộ dáng quái dị lởm chởm, bên ngoài có từng vầng hồng sắc như mây bay rất khác biệt.

“Liễu tiên sinh, ngài xem đặt nơi này thế nào?” Bọn hạ nhân cung kính hỏi.

Liễu Tử Thừa thấy Hoả Vân Thạch được đặt bên dưới cây hoa ngọc lan trắng muốt, càng tô thêm vẻ trắng trong thuần khiết của nụ hoa, cùng tảng đá bên ngoài ám màu phấn hồng, phối hợp với nhau càng thêm nổi bật mấy phần.

“Cứ như vậy đi, tốt lắm.” Liễu Tử Thừa đạm nhiên nói.

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng của tiểu tư: “Vương gia hồi phủ____”

Bọn hạ nhân vội ngừng công việc dang dở, cung kinh quỳ gối hai bên, Liễu Tử Thừa lược chỉnh lại y phục, khoé miệng nhẹ cong nghênh liễu thượng khứ. Chốc lát Triệu Thư An đã tiến vào. Bất quá hôm nay có điểm bất đồng, vẻ mặt luôn cao quý ôn hoà hơi gắt gỏng, môi mỏng mím lại thành một đường, cả người tản mát một loại khí thế sắc bén uy nghiêm.

“Tử Thừa tiến vào, những người khác đều lui ra.” Triệu Thư An trầm giọng phân phó.

Liễu Tử Thừa thấy thế có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trong cung đã gặp chuyện gì không hài lòng? Y hướng Trúc nhi bên cạnh nhìn ý hỏi, Trúc nhi nhẹ nhàng lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết, liền theo mọi người lui xuống.

Vào thư phòng, nhìn đến Triệu Thư An vẻ mặt âm trầm ngồi bên bàn không nói gì. Liễu Tử Thừa nhìn hắn một cái, trầm ngâm chốc lát rồi cẩn thận lên tiếng trước: “Vương gia gặp chuyện gì không hài lòng à?”

Triệu Thư An nhìn ra ngoài cửa sổ hừ một tiếng, nửa ngày mới mở miệng lạnh lùng nói: “Tử Thừa, thu thập một chút, ngày mai liền cùng bổn vương đi xem Bắc Lộ.”

Liễu Tử Thừa cả kinh, Bắc Lộ vốn là vùng đất bất trị, người dân quen thói hung hãn, do nhiều dân tộc giao tạp sinh sống, các loại thế lực đan xen, hơn nữa quan lại triều đình hủ bại, vượt ngục, ám sát chuyện tình thường xuyên diễn ra, là địa phương khiến Triều đình đau đầu nhất.

“Vương gia, việc này mục đích là………” Liễu Tử Thừa có chút kỳ quái, vì sao đột nhiên lại cho một tiểu Hoàng tử đến nơi đó?

“Tra thuế.” Triệu Thư An trong mắt quang mang lạnh lùng.

Liễu Tử Thừa cảm thấy việc này thật kỳ quặc, nhíu mày hỏi: “Vương gia có thể kể lại sự tình một chút không? Hoàng thượng còn phân phó gì nữa?”

“Hôm nay theo thường lệ kiểm tra việc học chúng ta, không biết như thế nào lại nói đến chuyện Bắc Lộ,” Triệu Thư An nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, “Phụ hoàng hỏi chúng ta đối Bắc Lộ thấy thế nào, ta nói vài câu, nhưng cùng Đại ca Nhị ca quan điểm bất đồng, tranh cãi vài câu…….Phụ hoàng đột nhiên nói: ý tưởng an dân này phải đi thử xem.”

Liễu Tử Thừa trầm mặc không nói, từng chữ từng chữ một nghiền ngẫm. Thật lâu sau, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, con ngươi đen nhánh lấp lánh nói: “Hoàng thượng hẳn là có phân phó đi.”

“Đúng vậy,” Triệu Thư An có chút kinh dị nhìn y, gật gật đầu nói: “Trước khi đi, Phụ hoàng cho lui các Hoàng huynh, nói với ta một ít.”

Liễu Tử Thừa mỉm cười nhìn hắn, cực kỳ chú ý.

“Phụ hoàng nói:

“Những tệ nạn đó đã kéo dài lâu ngày, một việc một việc nhất định phải được giải quyết. Như thánh thuyết đạo hưng thịnh xưa nay, đòi hỏi phải thông suốt bao nhiêu lời nho giảng to lớn. Thật sự làm được mà không chỉ là hư ngôn nào phải là chuyện dễ!”(*)

(nguyên văn:

“他说:积弊甚多,得一件一件去做。如今圣道昌明,要找几个硕儒讲经布学,要多少有多少。要说办实事,不务虚言,谈何容易呢?”

tiểu nữ bất tài a, không hiểu lắm ý “sâu sa” của bạn Hoàng đế *khóc*, chư vị nào thông suốt làm ơn chỉ giáo tiểu nữ, đa tạ!)

Liễu Tử Thừa trong mắt ánh sáng chợt loé, cất cao giọng nói: “Chúc mừng Vương gia.”

Triệu Thư An ngạc nhiên nói: “Tử Thừa nói vậy là sao?”

“Hoàng thượng phen này kỳ vọng rất cao vào Vương gia a”, Liễu Tử Thừa đứng lên bước đi thong thả trong phòng, “Đây tuy là chuyện không dễ dàng vậy mà Hoàng thượng lại dùng Vương gia nghé con mới sinh đi trấn áp tham quan ô lại, việc này nếu thành, trước tiên là uy tín của Vương gia trong triều không cần phải bàn nữa, thứ hai, quan lại trong triều lại đối ta cung kính nể phục quả là cái lợi thật lớn. Nếu có thể, ha hả, Hoàng thượng chính là hậu thuẫn của Vương gia, Vương gia cũng không cần lo lắng, một câu không có kinh nghiệm có thể làm lý do mà qua loa bỏ qua. Huống hồ việc Bắc Lộ lần này là Hoàng thượng muốn đối tham quan trong triều một lời răn đe, cảnh báo, chuẩn bị trừng trị thanh lọc lại” y ngẩng đầu lên thở dài: “………Ngô hoàng thật sự thánh minh a.”

“Vậy theo Tử Thừa, ta nên làm thế nào ứng đối?” Triệu Thư An giờ phút này trong lòng đã tin tưởng mưu lược của Liễu Tử Thừa.

Liễu Tử Thừa hai mắt sáng ngời nhìn hắn, thong dong nói: “Cứ theo ý Hoàng thượng, đi Bắc Lộ làm thanh tra. Vương gia nên chọn cao thủ làm thị vệ, âm thầm bảo hộ, Tử Thừa sẽ bồi Vương gia xông vào đầm rồng hang hổ này.”