Thụy Du Thiên Miên

Chương 131: Ngoại Truyện Mặc Cảnh (8): Định Chung Thân




Trong Tử Lâm núi, tiếng cười nói của trẻ nhỏ vang lên lanh lảnh.

Giọng của một nữ tử cất lên: “Ngươi đã tu thành chân thân. Nhưng nếu không phải tại hắn nuông chiều thái quá, ngươi đã có thể tu thành chính quả sớm hơn.”

Một hài nhi nhỏ tuổi cười khúc khích nói: “Bây giờ ta đã có chân thân, có thể cùng hai người ngao du thiên hạ, không phải ở đây một mình làm bạn với các tiên hoa nữa.”

Đúng lúc này, Mặc Cảnh xuất hiện. Hắn một thân y phục màu đỏ, trông thật khác biệt với dáng vẻ mảnh khảnh thanh tao thường thấy. Trên búi tóc của hắn cài một cây trâm bạch ngọc trong suốt xinh xắn. Thuỵ Miên nhìn thấy hắn thì liền cảm thấy hai má của mình dần nóng lên. Mặc Cảnh là nam nhân của nàng. Hôm nay là ngày hai người chính thức thành phu thê.

Mặc Cảnh lại gần nhìn Thuỵ Miên nói: “Nàng hôm nay thật đẹp.”

Thuỵ Miên mỉm cười hạnh phúc: “Trông chàng cũng vậy. Trên tóc chàng có phải là cây trâm khi xưa ta tặng chàng tại Mãn Quốc?”

“Đúng vậy. Cây trâm này ta luôn mang theo mình, chỉ muốn để người ta trân quý nhất ngắm nhìn.” Mặc Cảnh trả lời, dịu dàng nhìn vào mắt Thuỵ Miên.

Nàng ngượng ngùng, tay giữ chiếc khăn lụa màu đỏ tươi, tiệp màu với bộ y phục tân nương trên đó thêu những bông hoa hải đường xen kẽ bắt mắt. Thuỵ Miên và Mặc Cảnh dù đã ở bên nhau một thời gian, nhưng nói đến chuyện cũ không khỏi làm nàng có chút hồi tưởng.

Tiếng cười nói của một lão nhân vang lên phía sau hai người: “Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, không những là ngày thành thân của hai người các ngươi, lại cũng là ngày mà Bạch Hồ tu thành chính quả. Ta thật là có lộc, được tận mắt chứng kiến một lúc hai niềm vui. Chúc mừng chúc mừng.” Phó Kiện Đàm vuốt chòm râu trắng muốt, hai mắt lấp lánh, khuôn mặt nhăn nheo không giấu nổi vẻ tiếu lâm nhiều chuyện.

Thuỵ Miên vui mừng khi nhìn thấy đại sư. Nàng nói: “Đại tiên, người đã đến rồi. Cảm ơn người đã đến dự lễ thành thân của hai chúng ta. Người xem, Bạch Hồ đã trở thành một tiểu hải tử xinh xắn đáng yêu biết chừng nào.”

Bạch Hồ cung kính hành lễ: “Bạch Hồ xin ra mắt Phó Kiện Đàm đại tiên.”

“Tốt tốt. Các người để ta chờ uống rượu mừng cũng quá lâu đi. Cuối cùng cũng có kết quả viên mãn. Còn Lục Vỹ Hồ Tiên, để ta xem người hoá chân thân ra sao, trông ra dáng chưa này. Đúng là theo ta bao năm nay được dạy dỗ, lại lấy ta làm tấm gương sáng mà noi theo có khác…” Phó Kiện Đàm tự mãn cười hà hà nói.

Mặc Cảnh gạt phăng niềm vui của lão tiên: “Vớ vẩn. Nó theo người chỉ học được cái thói ma men. Hôm trước chẳng phải do nó uống trộm hũ rượu của Quạ Tiên gửi tặng mừng lễ thành thân của chúng ta nên mới bị sốc thuốc mà thúc đẩy quá trình hoá thân sao?”

Tiểu Bạch hồ ngượng ngùng đỏ mặt nói: “Ta …”

Thuỵ Miên nhanh chóng giải vây: “Mặc Cảnh, dù gì chàng cũng như phụ thân của nó, chúng ta là người một nhà, việc xấu chớ có nói ra. Nhỡ đâu có người say rượu nghe được kể lung tung, rằng Bạch Hồ theo đại tiên Phó Kiện Đàm, tối ngày say sưa, có phải oan uổng một thân hư danh của nó không?”

Phó Kiện Đàm nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ(1), nghe hai phu thê nhà này tung hứng nói xấu mình, mặt chuyển thành than.

(1)    Nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ: bị giội một gáo nước lạnh vào mặt

Lão tiên lại gần tiểu Bạch Hồ, ôm lấy nó mà than vãn: “Hỡi ôi, chúng ta bị phu thê nhà người ta xỉ vả mắng nhiếc, thật là oan uổng mà. Sao ta lại có đồ đệ như ngươi, hơn thế nữa, sao đồ đệ như ngươi lại dây mơ dễ má với loại mồm miệng lạnh lùng độc ác như hắn chứ?”

Phó Kiện Đàm giãy nảy, chỉ vào Thuỵ Miên rồi lại vào Mặc Cảnh mà nói. Vẻ mặt rất oan uổng, có thể tham gia diễn cải lương hài kịch mà không gặp phải bất cứ khó khăn nhập vai nào.

Thuỵ Miên nhìn thấy lão tiên giở trò ăn vạ thì liền dỗ dành: “Thôi được rồi. Hũ rượu quý tam hoa hôm trước Tiểu Quạ mang về, Bạch Hồ mới chỉ uống có một ngụm thôi mà đã say tí bỉ. Nếu sư phụ muốn, lát nữa ta tặng riêng cho người, được không?”

Phó Kiện Đàm lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười gật gù: “Đúng là đồ đệ hiểu ý ta. Tiện đây, ta có món quà này muốn tặng cho hai người.” Lão nhân vừa nói vừa giở ra một bức tranh cũ kỹ, đưa cho Thụy Miên. Trên bức tranh có vẽ một cây Ưu Đàm Hoa, tuy nét vẽ nghiệp dư, nhưng Ưu Đàm Hoa tiên hiện lên lung linh dễ gần.

Thuỵ Miên nhìn món quà đầy bất ngờ. Phó Kiện Đàm cười nói: “Tranh này trước đây do ngươi vẽ, ta tìm được trong thư phòng của ngươi ở phủ Tinh Quân. Giờ đem nó trả lại cho ngươi.”

Nàng bỗng nhớ lại chuyện cũ khi nàng mới xuyên không từ thế giới hiện đại trở về Tử Lâm, liền hỏi Phó Kiện Đàm: “Đại tiên, thế này là thế nào? Chẳng nhẽ khi xưa lúc ta xuyên không đến Tử Lâm núi là do đại tiên? Lúc đó ta đang đứng trong phòng bếp thì nghe thấy có tiếng ai gọi tên ta Điệp Sâm Đan. Sau đó ta nhìn thấy bức vẽ này liền ngay lập tức mất đi ý thức, tỉnh dậy đã thấy mình ở Bửu Phủ, do Bửu Diệp lão gia cứu về từ chân núi Tử Lâm.”

Phó Kiện Đàm mỉm cười gật đầu xác nhận: “Đây chính là món quà ta giành cho hai ngươi. Thuỵ Miên, ngươi còn nhớ hình phạt luân hồi tam kiếp? Mỗi số kiếp người tái sinh, đều phải quên đi chuyện cũ, bắt đầu từ đầu. Không những thế, Mặc Cảnh trong hai trăm năm không thể tìm được ngươi, chính là vì hắn không biết ngươi đã luân hồi làm phàm nhân.

Vết xăm trên cổ tay của ngươi chính là thuật Chiêu Tâm, chỉ phát ra dấu hiệu khi ngươi tròn mười sáu tuổi, như Mặc Cảnh đã từng nói, chính là trùng với thời điểm khi ngươi còn mang thân phận Điệp Sâm Đan tu luyện khi xưa, lúc hắn trao cho ngươi cánh hoa đính ước.

Khi ngươi luân hồi ở số kiếp thứ nhất tại Tưởng Trấn, đúng khi ngươi vừa tròn mười sáu tuổi, ngay khi dấu vết ở cổ tay phát huy năng lực, ngươi vong mạng. Chính vì vậy mà tuy Mặc Cảnh cảm nhận được khí tức của người, nhưng ngay sau đó lại mất dấu ngươi lần nữa.

Ngươi tiếp tục tái sinh ở thời không khác trong kiếp số thứ hai, vậy nên dấu vết thuật chiêu thân mất hiệu lực, Mặc Cảnh mới không thể cảm nhận được ngươi ở kiếp số này.

Ta đã dùng chút thủ thuật, tặng cho các người món quà đặc biệt khi ngươi xuyên không trở lại nơi này, luân hồi tái sinh sang kiếp thứ ba. Ta giữ lại ký ức kiếp trước cho ngươi, lại để ngươi quay về thế giới này ngay tại nơi các ngươi bắt đầu, đúng lúc ngươi mười sáu tuổi, là lúc thuật chiêu thân phát huy tác dụng, vì thế mà Mặc Cảnh cảm nhận được ngươi, hắn mới quay về Tử Lâm chờ đợi. Ta chỉ là tặng cho các ngươi ba thứ: đúng người, đúng chỗ, đúng thời điểm.”

Thuỵ Miên và Mặc Cảnh im lặng lắng nghe. Lúc Phó Kiện Đàm dứt lời, nàng xúc động nói với lão đại tiên: “Đại tiên, ngươi luôn suy nghĩ tính toán chu toàn cho ta. Ta và Mặc Cảnh mang ơn của người rất nhiều.”

Mặc Cảnh cũng nhìn Phó Kiện Đàm, lần đầu cung kính gật đầu chân thành nói: “Ta và Thuỵ Miên đã phiền đến Ngài rồi. Ơn đức này, hai ta tuyệt không bao giờ quên. Đây là món quà thành thân tuyệt vời nhất giành cho chúng ta. Cảm tạ ngài, Thái Thượng Lão Quân.”

Phó Kiện Đàm gật gù, cười nói: “Cử thủ chi lao mà thôi(1). Đồ đệ ta vui, ta vui. Đồ đệ ta hạnh phúc, ta cũng sẽ hạnh phúc. Mặc Cảnh ngươi nhất định phải đối xử thật tốt với đồ đệ yêu quý của ta, biết chưa? Còn tiểu đồ đệ, ngươi cũng đừng bắt nạt Ưu Đàm Tiên Tử quá đáng, nhớ chưa?”

(1)    Cử thủ chi lao: không có gì khó khan cả, ý nói khiêm tốn

Mặc Cảnh và Thuỵ Miên mỉm cười bái tạ.

Mặc Cảnh lúc này mới nói: “Giờ lành đã đến, chúng ta bắt đầu đi thôi.”

Thuỵ Miên gật đầu, cùng mọi người đến chân miếu Tử Lâm.

Trước đó, Ấn Không đại sư đến tìm đưa ngọc Long tỷ cho Mặc Cảnh, nói: “Đây là bảo vật gia truyền của Bửu Gia. Bửu Toại thiếu gia nhờ ta gửi nó cho ngươi, chỉ cặn dặn ta chuyển lời: “Bảo vật này ngăn cách hai người khi xưa, giờ để hai người tự định đoạt số phận của nó.”

Mặc Cảnh quyết định dùng viên ngọc đã nứt làm thành chiếc nhẫn tinh xảo trên đó có khắc hình một bông hoa Ưu Đàm và một cây Điệp Sâm Đan.

Hắn quỳ gối trao cho Thụy Miên chiếc nhẫn được làm nên từ ngọc Long Tỷ, nói: “Nàng có đồng ý ở bên ta đến thiên trường địa cửu? Sẽ cùng chia sẻ qua khó khăn hoạn nạn, bên nhau không rời?”

Thuỵ Miên bất ngờ xen lẫn xúc động nhận lấy chiếc nhẫn, chỉ biết gật đầu mà nói “Ta đồng ý.”

Mặc Cảnh hạnh phúc nói: “Chúng ta chọn lấy một ngày, mời mọi người đến cùng chung vui.”

“Nhưng chẳng phải chỉ cần hai ta bên nhau là đủ, đâu cần thiết phải tổ chức long trọng làm gì?” Thụy Miên ngạc nhiên hỏi, nghĩ đến tính cách lãnh đạm không thích khoa trương của Mặc Cảnh.

Mặc Cảnh nhìn nàng âu yếm nói: “Nàng là nữ nhân của ta. Nhớ lại khi xưa nàng vui mừng cho lễ thành thân của Nhuận Ngọc và Giang Hàn, ta muốn cùng nàng tạo ra những trải nghiệm như vậy. Ta muốn tổ chức lễ thành thân với nàng, muốn tuyên bố cho thế gian này biết nàng là nữ tử của mình ta.”

Khi tới Dược miếu ở chân núi Tử Lâm, ngoài miếu đứng chờ Thuỵ Miên và Mặc Cảnh là Tuyết Quạ và một vài tiên hoa Thụy Miên quen biết khi xưa. Ấn Không Đại Sư cũng ra nghênh đón, mỉm cười phúc hậu nói: “Cung hỷ cung hỷ, ngày lành tháng tốt. Hai người đúng là thiên tác chi hợp(1). Ta xin được chúc mừng nhị vị.”

(1)    Thiên tác chi hợp: mối lương duyên trời định

Mọi người cùng vào trong dược miếu. Dưới sự cầm trịch của Ấn Không đại sư, Thuỵ Miên và Mặc Cảnh làm tam lễ bái đường. Lễ thứ nhất bái thiên địa, lễ thứ hai, Mặc Cảnh vái lậy phía rừng Tử Lâm, Thuỵ Miên đặc biệt hướng về phía Phó Kiện Đàm mà nói: “Lễ này tiểu đồ đệ xin được giành cho người, người như phụ mẫu tái sinh, đã giúp ta có được thân phận như ngày hôm nay.” Phó Kiện Đàm mỉm cười gật đầu, trong mắt ánh lên niềm tự hào thương mến.

Lễ thứ ba phu thê hai người giao bái. Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên đầy chiều chuộng, trong mắt hắn giờ không có ai khác ngoài nàng, người mà hắn cuối cùng đã có thể ở bên sau hơn năm trăm năm chờ đợi. Dù có lúc hắn tưởng chừng như vô vọng nhưng số phận vẫn cho hắn gặp lại được nàng, thoả mãn ước nguyện năm xưa.

Thuỵ Miên xúc động nhìn Mặc Cảnh, nàng tiến lại gần, chủ động hôn nhẹ lên má hắn. Nàng nói: “Ta và chàng từ giờ mãi không xa rời, bách niên gia lão, đầu bạc răng long.”

Vừa nói xong thì Thuỵ Miên bỗng thấy lao đao trong người. Nàng bụm miệng kiềm chế cơn nôn nao bất chợt ập đến. Nàng khó chịu trong người. Liệu có phải nàng bị ốm hay do ăn uống quá nhiều trước đó không?

Mặc Cảnh nhìn nàng đầy lo lắng, vội vàng ôm lấy nàng, quan tâm hỏi han: “Nàng bị sao vậy?”

Thuỵ Miên lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là thấy đầy bụng buồn nôn.”

Mặc Cảnh bất ngờ nhìn nương tử của mình. Hắn sững người, ánh mắt dần hiện lên vẻ hân hoan nôn nóng.

Thuỵ Miên nhìn tướng công mình có phần lỳ lạ, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đúng lúc này thì Phó Kiện Đàm cười ha hả, bước đến bên hai người mà nói: “Không phải là song hỷ lâm môn mà là tam hỷ lâm môn. Chúc mừng các người sắp trở thành thân phụ mẫu.”

Thuỵ Miên nhìn Mặc Cảnh đầy ngỡ ngàng. Khuôn mặt hắn dần đỏ hồng vui sướng, mãi lúc sau hắn mới từ tốn nở nụ cười nói: “Phu nhân, chúng ta sắp có em bé rồi.”

Một thời gian nữa trôi qua, trong Tử Lâm rừng thiêng, tiếng khóc của một sinh linh mới chào đời vang lên; tiếng khóc của nó lanh lảnh, báo hiệu một hài tử lớn lên sẽ khỏe mạnh lanh lợi. Đứa trẻ có thân phận vô cùng đặc biệt, là sự pha trộn giữa Điệp Sâm Đan, cây thuốc vô giá cùng với Ưu Đàm Hoa, cây quý nghìn năm có một. Ngay khi nó sinh ra đã hồng mây đầy trời, phương đông chuyển tím.

Thụy Miên dịu dàng ôm đứa nhỏ trong vòng tay, quay sang hỏi tướng công mình: “Mặc Cảnh, chàng nghĩ chúng ta nên đặt tên cho nhi tử là gì?”

Mặc Cảnh dịu dàng lau mồ hôi cho nương tử của mình, âu yếm mỉm cười nói: “Hãy đặt tên con là Thụy Du, là giấc mộng thiên thai tuyệt vời của ta và nàng.”