Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 122




Che miệng ai oán, đứng bên cạnh nhìn Tần Thanh Miểu khôi phục bộ dáng lãnh đạm rồi mời người tiến vào, Cố Úc Diễm có chút ủ rũ ngồi xuống ghế so fa, bộ dáng này lọt vào mắt Tần Thanh Miểu, làm cho nàng nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Đường Vận đứng bên ngoài gõ cửa, trong chốc lát mà bên trong vẫn chưa có người đáp lại, rất buồn bực, tính gọi điện thoại cho Tần Thanh Miểu, lại không nghĩ đến rốt cục lúc này trong lòng lại vang lên tiếng, mang theo đầy nghi hoặc đẩy cửa vào phòng.
Đi vào thì thấy Cố Úc Diễm đang ngồi trên ghế sofa, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, lập tức cảm thấy hết chỗ nói, Đường Vận gật đầu với Cố Úc Diễm, đi đến trước bàn Tần Thanh Miểu, đưa cho nàng phần văn kiện trên tay, "Đây là..... Tần Thanh Dật bảo mình đưa cho cậu".
Nghi hoặc nhìn Đường Vận một cái,Tần Thanh Miểu tiếp nhận phần văn kiện kia, nhíu mi, "Cái gì vậy?"
"Không biết, mình vẫn chưa xem". Lắc đầu, Đường Vận thở dài, thấy Tần Thanh Miểu sau khi mở văn kiện kia thì sắc mặt lập tức thay đổi, mày nhíu càng chặt, ánh mắt cũng căng hơn, không khỏi kêu nhỏ một tiến, "Thanh Miểu, có chuyện gì vậy?"
Cố Úc Diễm đang ngồi trên ghế, thấy sự thay đổi chóng mặt của Tần Thanh Miểu, lo lắng đứng dậy chạy qua, nhưng sau một giây thì Tần Thanh Miểu cợt đứng dậy, nắm chặt phần văn kiện trong tay, "Ca ca đang ở đâu?"
Ngẩn người, không hiểu rõ vì sao bạn tốt từ trước đến nay luôn bình tĩnh mà giờ phút này lại kích động như thế, thấy nàng vội vàng ra ngoài, Đường Vận đuổi theo, "Mình vừa mới gặp anh ấy ở ngoài phòng làm việc của anh ấy, bây giờ...."
Không đợi Đường Vận nói hết câu, Tần Thanh Miểu đã nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng, Cố Úc Diễm và Đường Vận vội vàng đuổi theo sau, xa xa đã thấy Tần Thanh MIểu chặn lại thư kí của Tần Thanh Dật, rồi lại rất nhanh chạy vào thang máy.
Bước chạy nhanh hơn cũng không thể đuổi kịp, Cố Úc Diễm cắn cắn môi, nhìn bốn phía, cũng may vừa đi ra ngoài, liền thấy được hai anh em Tần Thanh Dật và Tần Thanh Miểu đang nói gì đó với nhau.
Hơi chần chừ, đi đến một chỗ gần đó, cũng không lập tức chạy qua, trái lại Tần Thanh Dật kịp thấy nàng, cho nàng một nụ cười tươi, vẫy vẫy tay với nàng.
Hơi nghiêng đầu nhìn Cố Úc Diễm, thấy nàng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng gật đầu, đợi cho đến lúc nàng đi đến bên cạnh mình, cầm tay nàng.
"Phiền cô chăm sóc em gái của tôi". Cười xán lạn với Cố Úc Diễm, lộ ra hàng rắng trắng chỉnh tề, Tần Thanh Dật vỗ vỗ bả vai Cố Úc Diễm, "Nha đầu kia ngoài giờ làm việc luôn không biết tự chăm sóc chính mình, may mắn bây giờ đã có cô".
Chớp chớp mắt, không rõ người đàn ông này vì sao lại nói mấy lời như vậy, Cố ÚC Diễm nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, vẫn thấy khuôn mặt mỉm cười lúc trước, quay đầu lại nhìn Tần Thanh Dật, dùng sức gật đầu.
"Anh không cần phải làm vậy". Nữ nhân nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng, như có như không buông ra tiếng thở dài, "Việc hôm nay em không để trong lòng".
"Ha ha, nha đầu ngốc". Khóe miệng Tần Thanh Dật vẫn duy trì nụ cười thấp thoáng, cứ như vậy đưa tay nhẹ xoa đầu Tần Thanh Miểu, giống như anh ta vẫn xem nàng như cô gái nhỏ ngày nào, mà trên mặt Tần Thanh Miểu cũng thoáng xẹt qua một thoáng ửng hồng xinh đẹp.
"Phần hợp đồng này anh đã chuẩn bị kĩ rồi". Lúc thu tay về thì thuận tay nhéo mũi em gái, ánh mắt Tần Thanh Dật cực kì ôn nhu, "Tần thị vĩnh viễn là của em".
"Anh....". Nhíu mi, há miệng thở dốc gọi một tiếng, có chút đau, nhưng Tần Thanh Miểu vẫn đưa văn kiện trong tay cho anh ta, "Anh lấy về đi, em không nhận đâu".
"Anh trai muốn tặng một chút đồ vật cũng khó vậy sao?". Tần Thanh Dật vẫn chưa đưa tay nhận lại số cổ phần mà mình đã kí tên chuyên nhượng cách đây vài ngày, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, lui về sau một bước, "Được rồi, nhanh trở về ăn cơm chiều đi".
"Anh...". Há mồm, thấy được sự cố chấp từ trong mắt của anh ta, Tần Thanh Miểu biết mình nói gì cũng vô nghĩa, thật lâu sau, khẽ than, "Vậy trước tiên em bảo quản giúp anh, hoa hồng cổ phần sẽ...."
"Đừng, anh sẽ xóa bỏ tài khoản". Tựa như đoán được nàng đang muốn nói gì, Tần THanh Dật trừng mắt nhìn nàng, cười đắc ý, "Em không thể chuyển được".
"....". Tần Thanh Miểu hoàn toàn bất đắc dĩ, đứng ở đó, một câu cũng không thể thốt ra.


"Không nói nữa, anh muốn nghỉ ngơi thật tốt, kiếm tiền nhiều năm như vậy, chắc cũng đủ cưới vợ rồi". Lại đưa tay phủ lên đầu Tần Thanh Miểu, Tần Thanh Dật nói nhẹ nhàng, trừng mắt nhìn Cố Úc Diễm đang chăm chú vào cuộc nói chuyện của hai người, mày kiếm giương lên, "Nếu cô dám khi dễ Thanh Miểu, tôi nhất định sẽ trở về trừng trị cô, đây chính là nhiệm vụ của cậu cả, rõ chưa?"
Đôi mắt lại càng tròn hơn, Cố ÚC Diễm nhìn anh ta, cũng giống như Tần Thanh Miểu, không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu.
"Anh đi đây". Thấy nàng gật đầu đáp ứng, Tần Thanh Dật vừa nói vừa xoay người, tầm mắt lơ đãng dừng lại ngay khuôn mặt lo lắng của Đường Vận cách đó không xa, dừng lại vài giây, rồi xoay người bước tiếp, "Hảo hảo bảo trọng".
Nói xong, trực tiếp ngồi vào taxi, cách một cánh cửa sổ bình tĩnh phất tay với Tần Thanh Miểu, xe rời đi.
"Miểu Miểu....". Tay còn nắm tay Tần Thanh Miểu, từ trước đến nay vẫn rất phòng bị với Tần Thanh Dật, cho rằng Tần Thanh Dật sẽ gây bất lợi cho Tần Thanh Miểu, không nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay, Cố Úc Diễm gọi Tần Thanh Miểu một tiếng, không nghe được tiếng đáp lại, vừa quay đầu đã thấy hàng mi run rẩy nhìn chằm chằm chiếc xe chạy ngày càng xa, tâm tê rần, không thèm để ý đây là nơi công cộng, kéo nàng vào ngực mình.
Không có... Một chút phản kháng nào, để mặc nàng ôm, Tần Thanh Miểu vẫn luồn suy trì bộ dáng thẳng đứng nhìn chiếc xe kia không rời, tay nắm phần cổ phần chuyển nhượng kia, hồi lâu sau, xoay người vùi đầu vào cổ Cố Úc Diễm, "Tiểu Diễm, chúng ta về nhà thôi".
"Được". Trực tiếp bế ngang nàng lên, cảm giác hai tay Tần Thanh Miểu trườn qua cổ nàng, bước chân Cố Úc Diễm nhanh hơn hướng về phía bãi đỗ xe, nhưng vừa mới đi vài bước, Tần Thanh Miểu lại mở miệng, "Tôi có vài lời muốn nói với Vận Vận".
Cười cười, ôm nàng đến chỗ Đường Vận rồi mới để xuống, Cố Úc Diễm vẫn đứng bên cạnh nàng.
Đưa vật cầm trên tay cho Đường Vận, ra ý bảo nàng mở ra xem, Đường Vận nhìn nàng một cái, gật đầu mở ra, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tiếp theo làm như nghĩ đến cái gì, chạy đến phía trước vài bước, rồi ngừng lại, đứng ở nơi đó, lắc lắc đầu.
"Vận Vận...". Từ trước tới mặc dù biết bạn tốt không phải yêu mến gì ca ca mình, nhưng lại có hảo cảm, nếu hai người chân chính ở chung, Đường Vận có khi lại trở thành chị dâu của mình, nhưng từ khi Đường Vận biết Tần Thanh Dật là anh ruột của mình thì liền buông lỏng lòng, cố gắng dừng ở mức độ hảm cảm, rồi lại dâng lên cảm giác cảnh giác giống như đối với kẻ thù, Tần Thnah Miểu thấy nàng như thế, kêu nàng một tiếng.
Quay trở lại, trả cổ phần cho Tần Thanh Miểu, Đường Vận cười cười, nhưng thần sắc vẫn có chút miễn cưỡng, "Muộn rồi, hai người mau đi ăn tối đi".
"Cậu...."
"Mình thu thập một chút rồi trở về sau". Vừa nói vừa cười, Đường Vận vuốt vuốt sợi tóc, "Đợi đến khi diệt trừ hết tai họa , cho ban cho mình một giám đốc giả mạo, mình cũng muốn vứt bỏ hết thảy, đi chơi một chuyến"
Nhìn bạn tốt một cái thật sâu, Tần Thanh Miểu mấp máy môi, gật đầu.
"Ha ha, vậy mình lên trước"
Nhìn Đường Vận vào Tần thị, Cố Úc Diễm mới chính thức hiểu rõ mọi chuyện, đối với Đường tỷ tỷ luôn giúp đỡ mình, có chút thương tiếc. Rồi lại nhìn biểu tình phiền muộn và cô đơn của Tần Thanh Miểu, dứt khoát chặn ngang bế nàng lên, "Miểu Miểu, chúng ta về nhà".
"Ân". Hai tay vòng qua cổ nàng, Tần Thanh Miểu dán mặt lên vai nàng, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng tim đập, dần dần nhắm mắt lại.
Ngày thường cũng chỉ có thể bế Tần Thanh Miểu từ cửa nhà đến giường ngủ thì đã hết sức, không biết hôm nay tại vì sao, một đường bế đến bãi giữ xe, bỏ qua ánh mắt khiếp sợ của nhân viên Tần thị, Cố ÚC Diễm cảm thấy mình vẫn có thể bế tiếp một đoạn nữa, nhưng xe Tần Thanh Miểu cũng đã gần ngay phía trước, liền đặt nàng xuống, lấy ra chìa khóa mở cửa xe, đỡ nàng ngồi vào trong, trong lòng hạ quyết tâm đến nơi phải bế người con gái này từ ga ra lên thẳng nhà.
Ngồi ở ghế phụ, để mặc Cố Úc Diễm gài dây an toàn cho mình, cả một buổi chiều xảy ra quá nhiều chuyện làm cho Tần Thanh Miểu cực kì mệt mỏi, hai mắt nhắm lại nãy giờ cũng chưa mở ra lần nào, dựa lưng vào ghế, một đường duy trì bộ dáng như ngủ say.
Nghiêm túc lái xe, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu một cái, rồi lại mạnh mẽ áp chế ham muốn ôm ấp dỗ dành nàng ngủ xuống, Cố Úc Diễm dừng xe trong ga ra, rốt cục nhịn không được chồm qua, một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên môi Tần Thanh Miểu.
Mở mắt ra, nương ngọn đèn mờ nhạt trong xa, ánh mắt có chút mê ly, Tần Thanh Miểu cứ như vậy lẳng lặng nhìn người gần trong gang tấc, hồi lâu sau thì mở miệng, "Có phải em.... Một ngày nào đó cũng sẽ rời khỏi tôi?"
Trong nháy mắt, nhu tình sủng ái thương tiếc dâng đầy trong lòng, Cố Úc DIễm cũng không biết làm sao có thể cưng chiều nàng cho đủ, chỉ có thể gắt gao keo nàng vào lòng mình
"Chị quên rồi sao, vẫn còn đến hơn một trăm lẻ ba năm".