Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 90




"Meo meo...". Con mèo nhỏ cúi đầu, vừa ăn lạp xưởng, nhược nhược kêu hai tiếng, sau khi ăn xong thì ngẩng đầu, nhìn nữ nhân đứng phía sau Cố Úc Diễm, lại kêu nhỏ hai tiếng.
"Ngô?". Tay sờ sờ đầu tiểu hắc miêu, Cố Úc Diễm theo bản năng cũng quay đầu, muốn đứng lên mua tiếp một cây lạp xưởng nữa, không ngờ lại thấy Tần Thanh Miểu đứng ngay phía sau, thân mình run lên, hiển nhiên là bị dọa giật mình, "Miểu Miểu..."
"Ân hừ". Gật gật đầu, Tần Thanh Miểu nhìn bộ dáng ngu si của nàng, nghĩ đến lời nói thực ngu ngốc vừa rồi, cười cười, "Tôi không ngại nếu em đưa nó về làm bạn với Đạm Đạm".
"Ách?". Ngẩn người, lập tức hai má như bị thiêu đốt, Cố Úc Diễm luống cuống tay chân nhìn nữ nhân đang cười ngày càng tươi, lắp bắp, "A....Chị...Chị nghe được a?"
Quét mắt nhìn qua tiểu hắc miểu đang ngửa đầu nhìn mình và Cố Úc Diễm, bỗng dưng thấy thần thái của con mèo nhỏ này có chút giống Cố Úc Diễm, so với Đạm Đạm ở nhà lại càng giống hơn, đặc biệt là đôi con ngươi kia, có vẻ ngơ ngác. Tần Thanh Miểu ngồi xuống, tay sờ sờ đầu hắc miêu hai cái, nhìn bộ dạng tiểu hắc miêu kêu hai tiếng rồi cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng cười, "Mang nó trở về đi, không phải em đi công tác sao, làm sao mỗi ngày đều cho nó ăn được?".
Rất rối rắm nhìn thái độ ôn hòa của Tần Thanh Miểu với con mèo nhỏ mới gặp, mày Cố Úc Diễm chau lại một chỗ.
Sao....Làm sao Miểu Miểu lại có duyên với mèo đến như vậy a?
Con mèo nhỏ này, nàng phải lấy lạp xưởng cho ăn vài lần thì nó mới cho nàng sờ, trước đó còn rất hung hăng, vừa tới gần liền dựng thẳng lông mao cảnh giác.
Không nghe thấy tiếng trả lời, đứng lên, quay đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của Cố Úc Diễm, ý cười trong mắt Cố Úc Diễm lại càng tăng thêm, giơ giơ cằm, "Bế mèo lên, đi thôi".
"...Nga". Nghe lời nàng ngồi xuống ôm hắc miêu vào ngực, đi theo Tần Thanh Miểu vào xe, lúc ngồi ở ghế phụ bởi vì trên tay bế con mèo, nên động tác cài dây an toàn có chút khó khăn, Cố Úc Diễm cau mày, nhưng Tần Thanh Miểu đã nhanh chóng nghiêng người giúp nàng mang đai an toàn, Cố Úc Diễm chớp chớp mắt, vừa lúc gặp được tầm mát của Tần Thanh Miểu ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, lập tức há miệng nở nụ cười, mắt sáng lên, "Miểu Miểu thật tốt".
Trắng mắt liếc nàng một cái, ngồi trở lại khởi động xe, Tần Thanh Miểu không nói gì, nhưng độ cong nới khóe môi lại làm cho người ta hiểu được lúc này tâm tình của nàng rất tốt.
Bởi vì thêm một tiểu miêu, nguyên bản muốn mang Cố Úc Diễm đi ăn cơm, giờ phút này lại phải trở về nhà, tìm chỗ ở cho tiểu miêu.
Thay một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, rồi vào phòng tắm tắm cho mèo đen, Cố Úc Diễm cố gắng ép tiểu mèo đen vào bồn tắm, Tần Thanh Miểu cũng thay một bộ quần áo tương tự, nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của nàng, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, "Tên nó là gì?"
Dừng động tác, quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, đang muốn vò đầu, nhưng lại thấy xà phòng dính đầy tay mình, liền ngừng tay lại, Cố Úc Diễm suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu, "Không biết...."
Đạm Đạm, có thủy có hỏa, có chị có em.
Lúc trước đặt tên cho Đạm Đạm là vì ý tưởng này, tuy rằng chỉ là lóe ngang qua đầu, nhưng mà, mỗi lần nghe Tần Thanh Miểu gọi Đạm Đạm, nghĩ đến ý nghĩa của nó thì liền thoải mái ấm áp vui vẻ.
Nay có thêm một tiểu hắc miêu nữa vào nhà, nàng nhất thời không biết đặt tên là gì.
Còn có tên gì khác, có ý nghĩa hơn so với Đạm Đạm sao?
Có thủy có hỏa, có chị có em, đây là nhà của các nàng nha.
Thấy người kia đã rối muốn chết, Tần Thanh Miểu vẫn ôm ngực dựa cửa, lẳng lặng nghĩ, ánh mắt lại thêm ôn nhu vài phần, cuối cùng mở miệng, "Gọi Tưu Tưu".
"Thu Thu?". Buồn bực lặp lại, thấy Tần Thanh Miểu sau khi nói xong hai chữ này thì rời đi, Cố Úc Diễm có chút buồn bực nghĩ đến hai chữ này, tiếp tục động tác tắm rửa hắc miểu, đợi cho toàn bộ đều xong hết, lau mình cho con mèo nhỏ rồi bế nó ra ngoài, lúc này mới nhìn nữ nhân đang đứng ở bên ngoài nói chuyện điện thoại, rồi cầm di động tra âm tự "Thu".
Con trỏ cuối cùng dừng ở chữ "Tưu", Cố Úc Diễm ngơ ngác nhìn một lát, rồi lại quay đầu nhìn thân ảnh gầy yếu mặc áo sơ mi và quần tây kia, cái mũi có chút lên men.
Nàng nghĩ rằng, nhà nàng chính là ngạo kiều cực hạn, ngay cả một câu "Tôi yêu em" cũng sẽ không bao giờ nói, vĩnh viễn chỉ biết dùng hành động đặc hữu của riêng nàng để yêu thương mình, không bao giờ dùng mấy loại phương thức lãng mạn để bộc lộ tình cảm.
Mặc kề tên "Đạm Đạm" lúc trước mà nàng đặt mang theo nhiều hy vọng và chờ mong, chung quy vẫn có chút ngây thơ, mà tên "Tưu Tưu" này....
Thủy và hỏa sao?
Tại ban công, sau khi cúp điện thoại thì đứng đó suy nghĩ trong chốc lát, rồi nắm chặt điện thoại xoay người trở về phòng, bỗng nhiên thấy Cố Úc Diễm đứng ở đó ngơ ngác nhìn mình giống như đui mù, Tần Thanh Miểu chạy qua, nhướng mi, "Như thế nào?"
"Miểu Miểu....". Nhẹ giọng kêu tên này, cho dù bình thường bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Tần Thanh Miểu, nhưng nàng vẫn có thể tự nhiên vui đùa vội tội, vậy mà giờ khắc này chỉ cảm thấy cái gì cũng không thể nói ra được.
"Tôi yêu em" là cái gì, cái tên như thế, liền có thể hiểu được lòng của người phụ nữ này cũng giống nàng, cũng muốn cùng nhau ở một chỗ cả đời, không phải sao?
"Lại phát ngốc cái gì đấy?". Nữ nhân thông minh này đương nhiên hiểu được cảm xúc trong đôi mắt của nàng, ánh mắt nhu lại, nhưng cố tình ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thế, "Suốt ngày ngơ ngác, nhu nhược, thật không biết em làm cách nào để trở thành kiểm sát trưởng".
"Miểu Miểu....". Lại gọi một tiếng, trực tiếp kéo nàng vào lòng, đem mặt chôn ở cổ nàng, hai tay Cố Úc Diễm gắt gao vây chặt thắt lưng nàng, thanh âm có chút rầu rĩ, "Em không muốn đi công tác".
Vốn đã luyến tiếc rời khỏi nữ nhân này, tuy rằng chỉ có ba bốn ngày, nhưng vẫn luyến tiếc. Hiện tại lại làm cho nàng cảm động như vậy, nàng đều cảm thấy nếu rời khỏi Tần Thanh Miểu thì nhất định rất khổ sở.
"Không tiền đô". Nhẹ nhàng mắng một câu, nhưng thân mình ngay cả tránh cũng không mà để mặc nàng ôm, thẳng đến khi cảm giác được có cái gì cọ cọ, Tần Thanh Miểu mới lui ra khỏi lòng Cố Úc Diễm, cúi đầu thì thấy Đạm Đạm đang ngửa đầu nhìn mình, mềm nhẹ cười, ngồi xuống sờ đầu nó.
Meo meo meo meo...". Đạm Đạm kêu hai tiếng, tiếp theo quay đầu nhìn tiểu hắc miêu quỳ đạp ở dưới đất, xê dịch thân mình quá sức cồng kềnh qua, con mèo nhỏ vừa có tên "Tưu Tưu" lập tức thối lui ra sau, một bộ dạng cảnh giác nhìn chằm chằm Đạm Đạm.
Một lớn một nhỏ một trắng một đen cứ như vậy mà giằng co, Cố Úc Diễm đứng bên cạnh nhìn, càng nhìn càng muốn cười, nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng, Tần Thanh Miểu ở bên cạnh nghe tiếng cười của nàng, quay đầu nhìn nàng một lát, cuối cùng kéo nàng vào lòng mình, trực tiếp hôn lên.
"Xoát" một cái, hai má trở nên nóng bỏng, nhưng vẫn mặc cho nàng hôn, hai tay bất tri bất giác đáp lên bả vai nàng, rồi không thành thật đi xuống, đợi đến lúc cả hai người vì không thể hô hấp mà buông nhau ra, tay Cố Úc Diễm đã muốn cởi ra hai ba nút áo của Tần Thanh Miểu.
Trắng mắt đẩy nàng ra, mình cũng thối lui ra sau một chút rồi gài lại nút áo, Tần Thanh Miểu khẽ hừ một tiếng, "Không tiền đồ".
"Ngô....". Dục vọng vừa mới bắt đầu lại bị đẩy ra như vậy, Cố Úc Diễm đáng thương nhìn Tần Thanh Miểu, nhưng Tần Thanh Miểu căn bản không để ý cảm xúc trên mặt nàng, giơ giơ cằm, "Đi đổi giày".
Hôm nay tan ca sớm, nhưng không phải là muốn thuận theo tên không tiền đồ này mà làm mấy chuyện kia.
"Nga...". Ủ rũ từ phòng ngủ đi ra ngoài, lúc đến cửa thì bỗng nhiên nhớ lại cái gì mà quay đầu lại nhìn hai con mèo, người vừa mới thực buồn bã ỉu xìu lập tức lấy lại tinh thần.
Bình thường nếu Tần Thanh Miểu ra ngoài, trừ phi Đạm Đạm ngủ, bằng không nhất định sẽ đuổi theo, nhưng hôm nay cư nhiên không có....
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thân mình tuyết trắng cồng kềnh đang nằm sấp xuống sàn nhìn Tưu Tư, Cố Úc Diễm nhếch miệng, trong lòng đắc ý, ót lại bị người ở phía sau gõ một cái nhẹ nhàng, "Lại phát ngốc cái gì!".
Cười hì hì đi đổi giày, giờ phút này tâm tình Cố Úc Diễm rất tốt, cũng không để ý đến chuyện bị đẩy ra lúc nãy nữa.
"Đi công tác?". Đang ngồi trong một nhà hàng có vẻ thực ấm áp, Tần Thanh Miểu tao nhã cắt thịt bò, một bên nhẹ giọng nói, "Đi bao lâu?"
"Tổ trưởng nói bốn ngày". Thành thật đáp, sau đó cầm chén uống một ngụm trà, Cố Úc Diễm nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói, "Bất quá tổ trưởng nói, nếu như hoàn thành sớm, có thể chỉ cần ba ngày".
"Ân". Gật gật đầu, tiếp tục cắt thịt, Tần Thanh Miểu không thèm nhắc lại nữa, ngẫu nhiền liếc nhìn Cố Úc Diễm một cái, thấy nàng đang tự hỏi cái gì.
"Kỳ thật....cũng không tính là đi công tác". Nghĩ đến sáng mai phải ngồi máy bay rời khỏi đây, Cố Úc Diễm có chút buồn bực, "Lần học tập này, vốn cũng không đến phiên em, nhưng mà có một người ở tổ khác bỗng nhiên bị bệnh....".
Chu chu miệng, thanh âm mang theo nhiều điểm buồn bực, "Sau đó không biết vì cái gì lại biến thành em đi....Nói là em nhỏ tuổi nhất, để cho em đi học tập...."
"Ân". Buông dao nĩa, cầm lấy ly chân dài uống một ngụm rượu, nương theo ngọn đèn nhìn đứa bé ở đối diện, thậm chí cái miệng nhỏ nhắn luôn làm cho mình xấu hổ, lại có khi nói lời ngọt ngào với mình hơi chu ra, ánh mắt Tần Thanh Miểu bỗng dưng có chút mê ly, "Hảo hảo học tập, tôi cũng không chạy mất".
=============
Editor có vài lời muốn nói: Thứ nhất, do đoạn thời gian này mình phải phụ edit một bộ khác nên tiến độ sẽ không thể như trước kia nữa, thêm vào đó là sắp bước vào giảng đường đại học nên có chút bận rộn, nên mọi người thông cảm. Nhưng mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chương đều đặn.
Thứ hai, sau 12 năm làm học sinh, mình đã sắp "tiến hóa" thành sinh viên rồi, mong mọi người chúc mừng cho zui nhà zui cửa cái ạ!
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã đọc phần lảm nhảm này!