Thủy Long Ngâm

Chương 23: Phong nguyệt vô biên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



 Rating: 16+

"Ngươi làm gì?"

Lưu Liên Thành tự thấy câu hỏi của mình có chút nực cười khi thấy Vũ Văn Thác sau khi ôm y vào nhà liền trực tiếp đặt y xuống giường, sau đó đưa tay cởi y sam đơn bạc của y.

"Vũ Văn Thác, ngươi dừng lại..." Liên Thành có chút vô lực nắm lấy tay Vũ Văn Thác, giọng nói mang vài phần đau đớn rõ rệt, hơi thở bất giác ngày càng trở nên nặng nề, mà ánh mắt kia lại quật cường vẫn cố duy trì một tia thanh minh cùng quyết tuyệt. Công hiệu của dược đã phát tác từ sớm nhưng Lưu Liên Thành luôn kiên cường dùng ý chí còn sót lại để chống đỡ đến hiện tại khiến Vũ Văn Thác không khỏi thở dài, nói, "Thân thể ngươi từng bị thương nặng. Giờ nếu ngươi muốn dùng nước lạnh, ta sợ ngươi không chịu nổi." Dứt lời, liền đặt tay ôm lấy vai Liên Thành, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn mịn của y, ôn nhu nói, "Tin ta, không có gì đâu."

Vũ Văn Thác nhẹ nhàng cởi bỏ trung y ướt đẫm mồ hôi trên người đối phương. Từng giọt mồ hôi trên chiếc cằm tiêm gầy của Liên Thành chậm rãi trượt xuống chiếc cổ duyên dáng. Từng nụ hôn tinh tế, thân mật chậm rãi rơi lên xương quai xanh, hõm vai, ngực, bụng dưới... đầy mẫn cảm. Ngón tay mát lạnh lướt trên từng tấc da thịt nóng bóng, siết lấy tấm lưng mảnh khảnh khiến thân thể đối phương khẽ run rẩy.

Lưu Liên Thành toàn thân khô nóng dị thường, giống như một hòn than. Xúc cảm mát lạnh kia khiến y nhất thời thấy thoải mái nhưng đôi môi quật cường lại cắn chặt, không để bản thân tràn ra bất kỳ âm thanh rên rỉ nào.

Vũ Văn Thác đưa tay vén sợi tóc thấm đẫm mồ hôi, nhíu mày nhìn người nằm phía dưới. Đôi mắt thanh minh đã phủ một tầng hơi nước, có chút thất thần nhìn lên đỉnh trướng. Khóe miệng lưu lại một tia máu uốn lượn càng khiến đối phương trở nên mị hoặc. Vũ Văn Thác cúi đầu hôn lên, có chút cường ngạnh cạy mở đôi môi đang mím chặt của đối phương. Chiếc lưỡi nóng bỏng tham lam truy đuổi khiến Liên Thành vô lực từ chối. Dù lúc này Liên Thành đang bị Vũ Văn Thác cướp thành đoạt đất, bên tai y lại truyền đến âm thanh trầm thấp của đối phương, "Ly Yến, tối nay người nhẫn là ta, không phải ngươi."

Lưu Liên Thành nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức thấy kiện y vật cuối cùng trên người bị nhẹ nhàng cởi xuống. Ngón tay Vũ Văn Thác thuận lợi một đường trượt thẳng xuống bụng dưới, tới nơi tế nhị của Liên Thành. Nơi đó hiện tại một mảnh nóng rực. Một khắc tay Vũ Văn Thác cầm lấy vật kia, hắn cảm thấy cả người đối phương run lên khiến bản thân hắn không kìm được mà hơi run rẩy. Cúi đầu chậm rãi, tỉ mẩn hôn nhẹ lên vùng mẫn cảm trên cổ và xương quai xanh của đối phương, Vũ Văn Thác ôn nhu thì thầm vào tai người nọ, "Phóng thoải mái."

Mặc dù thành thân cùng Phức Nhã đã ba năm, Lưu Liên Thành lại chưa từng có gần gũi da thịt với nàng. Hơn nữa, tình cảm cùng áy náy với Tam Nương khiến dù hiện giờ Lưu Liên Thành đã hai mươi hai tuổi lại chưa từng chạm qua một nữ nhân nào. Cho nên, việc giường chiếu với y là một việc cực kỳ xa lạ. Giờ phút này, nơi yếu ớt nhất của y đang bị một nam nhân khác cầm lấy khiến y vô cùng hổ thẹn. Nhưng cơ thể nóng rực khó chịu của y lại vô cùng thích thú loại va chạm này. Thần trí dần bị những xúc cảm mơn trớn làm cho tan rã. Cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ. Chỉ còn khoái cảm vô tận cùng dục vọng ngập tràn. Miệng Liên Thành bất giác tràn ra tiếng rên rỉ dâm mỹ. Y chìm đắm trong va chạm thể xác.

"Ưmm... Aaa..." Bàn tay thon dài bám lấy mép giường, các đốt ngón tay vì gắt gao dùng sức mà trở nên có chút trắng bệch.

Lúc này, cả người Vũ Văn Thác cũng đầm đìa mồ hôi. Trong tình cảnh này, mỗi khi thân thể của đối phương trong ngực hắn vặn vẹo, mỗi tiếng thở dốc của đối phương đều là cám dỗ rất lớn đối với hắn.

"Thoải mái không..." Lời nói dịu dàng quanh quẩn bên tai Liên Thành. Câu trả lời trầm thấp của y cũng mang theo dư vị rên rỉ. Gió, tuyết ngoài cửa lặng lẽ tản ra vào đêm tối.

Thời khắc này, hai người vốn không thể ở một chỗ lại đang cùng nằm trên giường, dán vào nhau.

Không biết qua bao lâu, rốt cục Vũ Văn Thác thấy người phía dưới không còn run rẩy mà hô hấp dần trở nên trầm ổn, nhiệt độ cơ thể cũng dần khôi phục bình thường, hắn liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng đối phương, một chút, lại một chút. Vầng trán trơn bóng của Lưu Liên Thành vô thức nhích lại gần, dựa lên bờ ngực ấm áp của hắn. Mi mắt đối phương chậm rãi khép lại, ngủ thật say.

Ánh nắng ban mai dần chiếu vào trong nội thất. Mí mắt Lưu Liên Thành khẽ động. Cả người y lúc này dù vẫn vô lực, nhưng đã tốt hơn nhiều. Cảm giác khô nóng, bứt rứt trong xương cốt đã hoàn toàn tiêu tán. Thử nhấc tay, cánh tay vẫn bất động. Bên tai y truyền đến tiếng hít thở ấm áp, trầm ổn. Tròn mắt quay đầu, khuôn mặt Vũ Văn Thác liền ở ngay trước mắt. Mà, cả người y đang bị đối phương gắt gao ôm trong ngực.

Mặt Liên Thành tức thời ửng đỏ. Chuyện đêm qua lập tức hiện về trong đầu.

"Tỉnh?"

Không báo trước, nam nhân trước mặt mở mắt, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Lưu Liên Thành hơi giật mình, muốn thoát khỏi ngực đối phương, lại đột nhiên phát hiện cả mình và đối phương đều không mảnh vải che thân trong ổ chăn. Vẻ ửng đỏ trên mặt càng đậm. Nhìn chằm chằm Vũ Văn Thác một hồi lâu, Liên Thành mới ấp úng được một câu, "Ta... Ngươi... Quần áo đâu?"

Vũ Văn Thác chớp chớp mi, thản nhiên nói, "Kiện trung y của ngươi đã sớm ướt đẫm, đương nhiên phải cởi. Mặt khác, tối qua, ngươi làm ta toàn thân đều ướt, cho nên cũng phải cởi."

"..." Hay thật! Lưu Liên Thành thật muốn tự vả vào miệng mình vài cái. Đáp án kiểu này, thà rằng không hỏi.

Vũ Văn Thác không định buông bàn tay đang để trên da thịt ấm áp, trắng mịn của đối phương. Hơn nữa, trên mặt đối phương lộ rõ vẻ thẹn thùng khi vừa ngủ dậy khiến hắn không khỏi một trận rung động. Vì thế, rất tự nhiên, nơi kia của hắn có phản ứng.

Lúc này, cả hai người cùng đang khỏa thân, Lưu Liên Thành liền dễ dàng nhận thấy biến hóa của cơ thể đối phương, "Ngươi..."

Đối phương cười nhạt, nói, "Mỹ nhân trong lòng, ta đây là phản ứng bình thường, sao nào?"

Nghĩ đến bộ dáng run rẩy, rên rỉ khi nằm dưới người nọ của bản thân, Lưu Liên Thành cảm thấy hai tai mình nhanh chóng nóng bừng lên, nói năng cũng trở nên lộn xộn, "Không... Không có gì..."

Khóe miệng Vũ Văn Thác cong lên, sau đó, đột nhiên cầm tay Liên Thành đặt vào nơi đó, rồi cúi xuống thì thầm vào tai đối phương, "Ly chủ bộ, tối qua ngươi thật tiêu hồn, nhưng khiến ta phải nhịn đến thật vất vả."

"Vũ Văn Thác... Ngươi...." Khoảnh khắc chạm vào phần đùi nóng rực của đối phương, Lưu Liên Thành liền kinh hãi mà giật tay ra. Trong suốt hai mươi hai năm trên đời, hắn chưa từng nghĩ nam nhân có thể cùng nam nhân làm chuyện này, vì thế, liền mắng, "Vô sỉ!" Kết quả, lại nghĩ đến chính mình tối qua còn phóng trong tay đối phương một lần lại một lần, lập tức, lại một trận mặt đỏ tai hồng.

Ngẩng đầu, y nhìn Vũ Văn Thác lộ đầy vẻ bị tổn thương kia đến nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhẹ giọng nói, "Tối hôm qua... Chuyện kia.... Cảm ơn..."

Lời chưa nói xong liền biến mất trong nụ hôn của Vũ Văn Thác. Triền miên, ôn nhu, gắn bó, dây dưa. Lưu Liên Thành muốn đẩy ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lại bị thân thể cường hãn mà hữu lực của đối phương ôm lấy nên phản kháng của Liên Thành trở thành không đáng kể. Thật lâu sau, Vũ Văn Thác buông y ra, nhìn vào mắt y, kiên định mà cháy bỏng,

"Ly Yến, sáu năm trước, cưỡng bức ngươi, là lỗi của ta. Nhưng sáu năm sau, cho dù chuyện có giống như đêm qua, chỉ cần ngươi không muốn, ta sẽ không bao giờ ép buộc ngươi. "

Giọng Vũ Văn Thác trầm thấp, chậm rãi, hữu lực, lộ ra mị lực từ tính đặc biệt của nam nhân. Nhưng, mỗi chữ đều giống như dao nhọn đâm vào tim Lưu Liên Thành. Liên Thành nhìn vào ánh mắt đối phương. Đối phương, chuyện gì cũng không biết. Nhưng, biết rồi thì sao?

Chuyện năm đó phát sinh là do Mạnh Kì Hữu cùng Lưu Liên Hi cấu kết giở trò. Mà chính y là người đã hại Tam Nương. Nếu như y không tặng son cho nàng, nếu như hạt châu sai kia không bị rơi, nếu như y không tới dịch quán của Vũ Văn Thác, vậy mọi chuyện có khác đi không?

Người đắm chìm trong bể dục căn bản sẽ không thể phân rõ người trước mặt là ai, cũng giống như y đêm qua. Cho nên, chuyện sáu năm trước, căn bản, đối phương cũng chẳng biết gì.

Vô lực nghiêng người, quay đầu đi, Lưu Liên Thành chậm rãi nhắm hai mắt lại. Y thấy, tâm mình có chút loạn.

Vũ Văn Thác vòng tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng y, chôn đầu vào hõm vai y. Bên tai y vang lên giọng nỉ non của Vũ Văn Thác, "Ly Yến..."

Khi Lưu Liên Thành tỉnh lại lần nữa đã gần chính Ngọ. Hơi ấm bên cạnh đã tiêu thất. Vũ Văn Thác đã đi. Quay đầu nhìn mép giường, y thấy một kiện y phục sạch sẽ đặt ngay ngắn. Nhìn bày biện trong phòng cùng cảnh trí ngoài cửa sổ, y biết đây không phải Tây sương biệt uyển trong phủ Thái tử.

Vừa lúc này, "Cạch" một tiếng, cửa bị đẩy ra. Một nữ tử mặc một bộ y phục màu xanh biếc bưng chậu rửa mặt cùng bố khăn đi đến, mặt mày mang ý cười, "Cuối cùng công tử cũng tỉnh?"

Lưu Liên Thành sửng sốt, lập tức bối rối nói, "Ngươi, ngươi chờ một chút..." Hiện nay toàn thân còn chưa mặc gì, thấy một cô nương xa lạ đi vào phòng khiến y ngượng ngùng, "Để ta mặc xong đồ, ngươi lại vào."

Nhưng cô nương kia lại không hề xấu hổ mà chậm rãi đến gần, cầm lấy y phục trên mép giường, nói, "Để thiếp giúp công tử mặc đi."

"Không cần..." Lưu Liên Thành nhanh chóng cầm lại y phục trên tay nàng, tự mặc vào. Nữ tử kia không khỏi cười phì một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích mà nhìn y, khiến y có chút dựng tóc gáy, "Cô nương nhìn chằm chằm ta làm gì?"

"Công tử thật đẹp," nàng kia nghĩ nghĩ, sau đó lại nói thêm một câu, "Thật giống như đúc người trong bức tranh kia."

Lưu Liên Thành nhíu nhíu mày, "Bức tranh nào?"

"Vu công tử có một bức họa vẽ một người, nhìn thật giống tiên tử. Tôi từng nhìn thấy, xem đến mê hoặc."

Vu công tử? Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, có lẽ là tên giả của Vũ Văn Thác. Không ngờ người nọ còn yêu thích hội họa. 

"Nơi này là biệt viện của Vu công tử. Đêm qua, khi thấy Vu công tử ôm người trở về, thực khiến ta giật cả mình. May quá, hiện giờ, khí sắc của người không tồi."

"Ngạch... Tối qua..." Nhớ lại chuyện tình tối qua, mặt Lưu Liên Thành không khỏi lại đỏ lên.

Nàng kia nghiêng đầu cười cười, sau đó thay một vẻ mặt "Ta biết rồi", nói, "Tối qua, ta không nghe thấy gì hết a ~~~ "

"..." Được rồi, Lưu Liên Thành thừa nhận chuyện tối qua không phải quá rõ ràng rồi sao. Quá nửa đêm, hai nam nhân cùng vào một phòng. Sáng ra, lại không mặc gì ngồi trên giường. Trong phòng còn rõ ràng tràn ngập mùi hương tình dục như vậy. Bất cứ ai cũng đoán được chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ tối qua. Vậy mà y còn tưởng đối phương không biết chuyện. Lưu Liên Thành a Lưu Liên Thành, ngươi thì biết gì chứ! Cho nên, nghe thấy nàng kia nói vậy, Lưu Liên Thành liền muốn cắn đầu lưỡi chính mình. Vì thế, y liền chuyển hướng đề tài.

"Cô nương là?"

"Công tử gọi ta Lục Ỷ là được rồi. Trước, ta là cô nương trong Thiên Kiều các. Sau, Vu công tử gặp ta, nói ta rất giống một người nên liền chuộc ta ra, đem an trí ở đây. Bình thường hay tới nghe ta đánh đàn. Chỉ vậy thôi."

Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn nàng, mày ngài thanh mảnh, cằm tinh xảo, làn da trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn, cảm giác có chút quen thuộc, nói, "Vậy cô nương... không nghĩ tới việc tìm một nhà khá giả sao?"

Lục Ỷ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Lục Ỷ có thể được lọt vào mắt xanh của Vu công tử, được chuộc ra như vậy đã rất biết ơn rồi. Chuyện khác, ta không nghĩ tới. "

Liên Thành nhìn nàng, tuy trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng y tổng cảm thấy có nét bi thương.

Tây Sương phòng, Sùng Hoa các.

"Đem mấy cuộn tranh trên bàn cất kỹ đi. Mấy cuốn này là bức họa Thái tử phi đã được tuyển lựa. Nhớ là hôm nay phải đem trình Hoàng thượng và Hoàng hậu để người chọn, nghe chưa?"

"Dạ vâng, đại nhân." Một gã nội thị mới vừa cầm một quyển trục lên, lại bất cẩn vấp vào chân bàn. "Rầm" một tiếng, những quyển họa trục văng tung tóe trên mặt đất.

"Sao vậy? Sao bất cẩn vậy?"

"Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận. Tiểu nhân thu thập ngay ạ." Nói xong, gã nội thị nọ liền luống cuống tay chân nhặt những cuộn tranh trên mặt đất, ôm vào ngực, bước vội ra ngoài.