Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 23: Tân nhân nhập cung (3)




Trọng Hoa rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói:”Canh tư ngày mai, trẫm muốn nhìn thấy người đúng giờ, nếu như là chậm trễ một khắc, người xem rồi lo liệu.” Lại đem quyển sách ném tới dưới chân Chung Duy Duy: “Trẫm bận bộn nhiều việc, nào nhớ kỹ những việc nhỏ tạp nham này? Ngươi đã phụng di mệnh của tiên đế, đúng hạn nhắc nhở trẫm, khi gọi thì đến.”

Chung Duy Duy khom lưng nhặt quyển sách lên, ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt mỉm cười: “Thần tuân mệnh.” Lại thêm một câu: “Nếu như thần làm tốt, bệ hạ có phải có phần thưởng?”

Lông mi Trọng Hoa nhẹ nhàng run run một cái, hắn nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nhìn nàng.

Chung Duy Duy lui về phía sau một bước, dùng sức vỗ đầu của mình một cái, mỉm cười: “Thần lại phạm bệnh cũ, được một tấc lại muốn tiến một thước, si tâm vọng tưởng.” Nói đến bốn chữ “Si tâm vọng tưởng”, mỉm cười lui về phía sau, lùi đến ngoài điện, thân chuyển một cái, nhanh bước rời đi.

Mong ước có tâm một người, bạc đầu không rời xa, người si tâm vọng tưởng chính là hắn. Trọng Hoa buông mắt ngồi im hồi lâu, khôi phục lại cầm bút đến, cúi đầu tiếp tục phê tấu chương. Triệu Hoành Đồ nhẹ chân nhẹ tay tiến đến, đứng ở một bên không dám lên tiếng, Trọng Hoa nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Triệu Hoành Đồ lấy ra một phong thư dùng sơn đỏ phong lại đưa lên: “Bệ hạ , là thư của Chung đồng sử.”

Phong thư là một tờ giấy dai bình thường, lại muốn nổi bật mà dùng con dấu đồng ấn lên một ấn ký nón trúc, bốn chữ “Chung Duy Duy khai (mở)” càng rồng bay phượng múa, phóng túng không kềm chế được.

Nón trúc xanh xanh, Hà Thoa Y, tà phong tế vũ chờ người về.

“Hà Thoa Y...” Trong mắt Trọng Hoa hiện lên một tia phẫn hận, mặt âm trầm hung hăng xé phong thư ra, muốn rút giấy viết thư ra, rồi lại nửa đường buông tha, ném tới trước mặt Triệu Hoành Đồ, căm hận mà nói;”Sau này không cần đưa tới trước mặt trẫm nữa, trực tiếp thiêu hủy.”

“Vâng.” Triệu Hoành Đồ thấp giọng nói: “Chung đồng sử chưa trở về thượng nghi cục, đi phòng trực nghỉ tạm.”

“Nàng đi chỗ nào có mắc mớ gì đến ta?” Trọng Hoa cao giọng nói: “Không được nhắc nàng ở trước mặt ta!”

“Vâng.” Triệu Hoành Đồ thầm nghĩ, ngaY cả “Trẫm” cũng quên xưng luôn, một miệng là một cái “Ta” , đây không phải là bị chọc tức là cái gì? Trước thấy hắn cùng Chung đồng sử tâm bình khí hòa nói chuyện, còn tưởng rằng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, chỉ chớp mắt thì lại phát tác.

“Ngươi nét mặt gì đó?” Trọng Hoa tức giận bừng bừng, “Ngươi không phục?''

Triệu Hoành Đồ nhanh chóng quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận, lão nô chịu phục, rất là chịu phục.”

“Cút ra ngoài.” Trọng Hoa cũng nghĩ bản thân kỳ lạ một cách khó hiểu, tự tìm một bậc thang xuống dưới: “Ngày hôm nay thái hậu có phái người đến đây hay không?”

Triệu Hoàng Đồ nói: “Không có, trái lại Lữ thái quý phi phái người đến đây, hỏi thăm bệ hạ khi nào hồi cung.”

Đang nói, chợt nghe cung nhân thông truyền nói: “Lữ thái quý phi đến thăm bệ hạ.”

Trọng Hoa ngồi thẳng, mặt không thay đổi nói: “Mời.”

Lữ thái quý phi cười híp mắt tiến vào, chào hỏi hai câu đơn giản, liền đi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ, xin thứ tội cho lão thân quấy rầy. Chỉ là có chuyện này, lão thân không hỏi rõ, trong lòng thực sự không nỡ.”

Trọng Hoa kìm tính khí lại nói: “Thái quý phi mời nói.”

Lữ thái quý phi hơi có chút ngượng nói: “Là như thế này, lần trước Chung đồng sử đi Phù Dung cung, đánh vỡ chậu ngọc lưu ly phù dung tổ truyền của lão thân...”

Trọng Hoa hạ mặt lạnh: “Là thái phi cảm thấy cung phụng của mùa thu năm nay quá trọng hậu phong phú ư? Cho nên thương cảm quốc khố trống rỗng, dân sinh gian nan, muốn chủ động cắt giảm một ít? Triệu Hoành Đồ...”

Lữ thái quý phu sợ đến ngã một cái: “Không phải thế, không phải đâu, lần trước là trách lão thân quá gấp một chút, dọa Chung đồng sử, lão thân nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ phải cho nàng một chút bồi thường mới tốt. Nghe nói trước kia nàng tổn thất một bộ trà sứ trân quý, rất là thương tâm khó chịu, lão thân liền tìm một bộ trà cụ của danh gia chế tạo, tối nay cố ý đưa tới. Ngoài ra, chủ yếu là muốn đi gặp bệ hạ tạ ân.''

Cung nhân dâng một bộ trà cụ tinh xảo, Trọng Hoa nghiệm qua đích thật là đến từ danh gia, giá trị xa xỉ, lúc này mới hơi bình tĩnh lại, lãnh đạm mà nói: “Tạ ân cái gì?”

Lữ thái quý phi khụ thấp một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đa tạ bệ hạ không nặng bên này nhẹ bên kia. Lão thân vốn cho rằng, thái hậu nương nương sinh ra từ Vi thị, bệ hạ tất nhiên thiên vị tộc mẹ, chắc chắn để cho Vi Nhu đè trên Lữ Thuần một cái đầu, vì thế vô cùng bất bình. Là Chung đồng sử nói bệ hạ an bài, lúc này lão thân mới yên lòng, thừa nhận bệ hạ công chính vô tư.” Nàng đứng dậy, hành đại lễ với Trọng Hoa: “Tạ đại ân của bệ hạ, Lữ thị suốt đời khó quên.”

Tạ ân là giả, nhắc nhở hắn thực hiện lời hứa là thật, mà lời hứa này, không cần hỏi, lại là cái nữ nhân ác độc Chung Duy Duy này cả gan làm loạn, vô tình vô nghĩa, ăn không trắng răng thay hắn hứa. Nàng coi hắn là cái gì? Đầu cơ trục lợi, chờ giá cao?

Trọng Hoa giấu bàn tay nắm chặt thành quyền ở trong tay áo, nét mặt vẫn không động chút nào: “Thái quý phi yên tâm, con dân thiên hạ, ở trong mắt trẫm đều giống nhau, mặc kệ là Lữ thị, Vi thị, chỉ cần trung quân ái quốc, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, trẫm cũng sẽ không bạc đãi. Trở về đi.”

Lữ thái quý phi được cam đoan của hắn, không kiềm được nở nụ cười: “Bệ hạ, Lữ Thuần nhà ta tính tình hiền lành, đa tài đa nghệ, trong sáng vô tư, mỹ lệ khả áo, thích hợp nhất là mẫu nghi thiên hạ...”

Trọng Hoa nhấc lông mày lên, trở mặt vô tình:’Lữ thị là muốn khoa tay múa chân với trẫm sao? Triệu Hoành Đồ! Truyền ý chỉ của trẫm, Lữ thái quý phi trong mắt không có quân thượng, giảm ba hàng bổng lộc!”

Lữ thái quý phi giận dữ: “Bệ hạ, lão thân dù gì cùng là thứ mẫu của ngài, thi cốt tiên đế chưa lạnh...”

Trọng Hoa ngạo mạn mà hất cằm lên: “Trẫm là quân chủ của Ly quốc, dám can đảm xúc phạm long nhan, kẻ bất kính với trẫm, chết! Thái quý phi là muốn thử một lần ư?”

Thị vệ khoác giáp ngoài điện có trật tự mà vào, đao kiếm sâm nghiêm, hàn khí bức người.

Lữ thái quý phi đầu đầy mồ hôi lạnh, giùng giằng nói: “Bệ hạ bớt giận, lão thân tuyệt đối không có ý mạo phạm long nhan. Chẳng qua là, tiên đế có điều nhắc nhở, quan tâm bệ hạ mà thôi. Lão thân đây bèn xin cáo lui...”

Cung nhân dìu nàng nhanh chóng lui đi, Trọng Hoa mắt thấy nàng đi tới cửa đại điện rồi, mới lạnh lùng thốt: “Lớn mật! Trẫm đã cho ngươi đi chưa?”

Lữ thái quý phi sợ hãi đứng lại, run thành lá rụng trong gió: “Bệ... Bệ hạ... Lão thân, lão thân đã biết tội rồi...” Thấy Trọng Hoa bất vi sở động, liền cắn răng, quỳ xuống, đầu rạp xuống đất: “Thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Trọng Hoa lạnh nhạt nói: “Nói cho Lữ thị, nhớ kỹ chủ nhân Ly quốc là ai. Kẻ nào còn dám khoa tay múa chân với trẫm, còn dám bất kính bất hảo với trẫm, trẫm khiến cho hắn sống không bằng chết. Lui ra!”

“Tạ chủ long ân.” Lữ thái quý phi áo ướt mồ hôi, run run rẩy rẩy mà tùy cung nhân đỡ đi ra ngoài, lên kiệu liền lệnh cho cung nhân: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên!” 

Lý An Nhân sùng bái mà nhìn Trọng Hoa: “Bệ hạ thực sự là vô cùng anh minh thần võ!”

“Câm miệng!” Trong lòng Trọng Hoa rất hỏng mà đem số tấu chương còn lại đẩy ra, đứng dậy đi vào nghỉ ngơi. Ở trên long tháp lật qua lật lại hồi lâu, trước sau cảm thấy trong lồng ngực có một tảng đá lớn chặn lại, không tốt cũng chẳng xấu, cản trở đến đau đớn, nhân tiện nói: “Gọi Chung Duy Duy đến đây!”