Tia Nắng Ban Mai

Chương 5




Thịnh Thần Hi rất chảnh, hắn rất có tư cách chảnh (), nhưng hắn lại chảnh rất có phong cách.

Giống như sau cưới trăm ngày, Thịnh tổng cùng bà xã mua đồ. Thường Manh lúc ấy không nghĩ ra khỏi nhà, gần đây cô mệt chết đi được, ban ngày bận rộn việc công, buổi tối bận rộn..........."Công" chuyện, tóm lại mỗi ngày mỗi đêm đều bề bộn nhiều việc.

Cô có mấy lần yếu ớt mà nghĩ, có phải hay không Thịnh Thần Hi sống đến từng tuổi này chưa từng có phụ nữ, mới đói khát như vậy?

Nhưng mà A Manh lập tức liền bình thường trở lại, điều này chứng tỏ mình có sức quyến rũ a! Mặc dù mỗi ngày nghiệm chứng điều này thể lực có điểm hơi mệt.

Mà Thịnh Thần Hi một người khôn khéo như vậy,

Vì vậy vào một ngày ngẩng đầu rất độ lượng, cùng bà xã đi dạo phố.

Thật ra nói là đi dạo phố, trên đường một bước đều không đi. Xe đến giờ, trực tiếp tiến vào chính cao ốc mua sắm sang trọng nhất.

Nhớ năm đó a, Thường Manh nghĩ, chỗ này cô đã tới! Cùng Khuê Mật tới, hai người bình tĩnh đi vào, bình tĩnh đi ra. Bình tĩnh lúc đầu là hai người không biết giá cả nơi này, vì vậy rất ngu ngốc rất bình tĩnh. Lúc sau bình tĩnh, biết được bên trong một bông hoa cài ngực thời trang mùa xuân cũng muốn bốn con số, vặn vẹo bình tĩnh ra ngoài.

Chỗ này về sau, Manh Manh cho đến bây giờ vẫn chưa đến đây.

Lần này, đồng chí A Manh bị người bên cạnh nắm cả eo quay trrở về!

Lúc ấy ánh mắt cô chợt lóe, hướng Thịnh tổng bên cạnh đưa tay nói: "Đưa tiền."

Thịnh Thần Hi rất hài lòng, hé ra đưa cho cô cái thẻ màu vàng kim.

Thường Manh cầm thẻ đi phía trước, nhìn đông nhìn tây. Thịnh tổng theo phía sau, rất nhàn hạ thoải mái.

Chẳng qua Thường Manh đứa nhỏ này, coi như thật có tiền cô cũng sẽ không tốn năm con số đi mua một bộ quần áo, chẳng qua cô chỉ muốn thể nghiệm loại cảm giác nào đó mà thôi- tiêu sái đi một lần!

Khi cô đi qua cửa hàng phía trước, thấy một cái khăn tay nam giới đặt ở chỗ trưng bày của cửa hàng, cảm thấy cũng không tệ lắm, bèn đi lên cầm lấy nhìn một chút.

Hai nhân viên quầy bán khăn tay sắc mặt bình thản đi tới, một người nói: "Cái khăn tay này là chế tác toàn bộ bằng thủ công của Italy, giá một ngàn hai trăm tám." Trong giọng nói có mùi "Tiểu cô nương cô mua được sao."

Manh Manh nhẹ giọng "A" một tiếng, trong lòng nói, người Italy lười như vậy, toàn bộ thủ công không dễ dàng a, hai, khăn tay toàn bộ thủ công? Chẳng lẽ lấy tay để dệt?

Lúc mà Thường Manh đang cảm khái như thế, hai cô gái bán hàng ở quầy khăn tay đã xác định người này "Không có tiền", lắc mông tính toán trở về.

Đang lúc họ muốn xoay thắt lưng, thấy một người đàn ông toàn thân cao thấp lộ ra hơi thở quý tộc đi vào. Lập tức tiến lên cười dịu dàng hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, ngài cần mua chút gì sao?"

Thịnh tổng khiêm tốn nhìn một vòng bốn phía, sau đó nhìn về tấm khăn tay nam giới trên tay Thường Manh nói: "Cái này đi, cho tôi hai mươi cái."

Cô bán hàng quầy khăn tay cho rằng nghe lầm: "Hai mươi cái? Ngài muốn nhiều như vậy sao?"

Một vị tốt bụng nói: "Ngài muốn hai mươi cái đều giống nhau sao? Có muốn hay không xem một chút kiểu dáng khăn tay, khăn quàng cổ khác, chỗ chúng tôi có rất nhiều kiều dáng."

Thịnh tổng ôn nhã nói: "Không cần. Mua cho vợ tôi lau bàn, kiều dáng không cần quá sặc sỡ."

"........"

Sau đó Thịnh tổng liền quay đầu đối với Thường Manh nói: "Manh Manh, còn muốn cái khác sao?"

Thường Manh khóe mắt co một cái, nhân vật a!

Sau khi đi dạo một vòng Thường Manh mua rất nhiều thứ, đều là hai mắt cô nhìn lâu, Thịnh tổng đã xuống trước, sau đó để cho người ta đưa về nhà. Thường Manh trong lòng rất rối rắm a, chẳng qua là đẹp mắt thì hai mắt nhìn lâu, không cần mua a! Nhưng ở bên ngoài cô cũng không có thói quen cùng chồng "tranh luận", lưu lại mặt mũi để cho chồng mình vừa nhìn tài trí hơn người chứ sao.

Thường Manh về đến nhà, nhìn những nhãn hiệu kia, ngồi ở trên thảm lông làm nhiệm vụ cắt nhãn, một lần cắt một lần đau! Cuối cùng rưng rưng nhìn về phía ngồi cuối giường, một tay chống phía sau giường, một tay hứng thú rã rời bấm điều khiển từ xa xem tivi, Thịnh Thần Hi còn gác một cái chân ở trên đùi cô, "Này cộng vào cũng có thể ngang bằng một năm tiền lương của em."

"Ừ." Thịnh tổng gật đầu, rất hài lòng sự không thông suốt của cô.

Sau đó hắn rất tự nhiên buông điều khiển từ xa trong tay ra, thả ra kéo chân của cô nói: "Như vậy, đêm đã khuya, chúng ta tới tri ân báo đáp một chút đi."

Báo cái đầu a! Thường Manh yếu ớt nói trong lòng: này cả người hoàn toàn đều thương a.

Sau một ngày, Thịnh Thần Hi ở phòng làm việc nhận được điện thoại của người phụ trách Thương Thành cao cấp kia, "Thịnh tổng a, ngày hôm qua ngài đến trung tâm thương mại của tôi mua đồ hả? Lần sau muốn cái gì, trực tiếp để cho tiểu đệ phái người đưa đến trong nhà cho ngài không phải xong rồi? Ngài thời gian quý báu, đâu có thể để cho ngài tự mình tới đây mua a.

Thịnh Thần Hi thanh âm ấm áp ôn hòa nói: "Không có gì, phụ nữ đều thích đi dạo. Tôi thỉnh thoảng đi cùng cũng không sai." Nghĩ đến đêm qua

Đối phương cảm thán, "Thịnh tổng thật là người đàn ông tốt a!"

Đang ở trong phòng thí nghiệm bệnh viện, tối hôm qua đồng chí Thường Manh Manh thế nào cũng không ngủ được lại đánh hai cái hắt hơi.

Hãy quay về tính chảnh của Thịnh Thần Hi.

Lần này, là đồng chí Thường Manh được hẹn, địa điểm ở phòng làm việc Thịnh thị. Thường Manh được gọi lúc vừa mới gửi Email bài luận văn, cho nên rảnh rỗi không có việc làm liền đến chỗ chồng giết thời gian.

Thịnh Thần Hi trang bị cho cô một bàn viết ở trong phòng làm việc của mình, phía trên đồ đủ cả, máy tính, cốc nước, tay dựa nệm mềm ở khuỷu tay vân vân... cái gì cần có đều có, Thường Manh mỗi lần đi chủ yếu là vọc máy tính, sau đó chờ người nào đấy hết việc tan ca đi hoạt động.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà lần này Thịnh tổng liên tục bận rộn bên ngoài phòng làm việc. Thường Manh trong lòng là vui vẻ. Không ai quấy rầy lập tức mở máy tính chơi trò chơi.

Thịnh tổng họp xong hội nghị, cùng trợ lý cùng thư kí cấp hai đi vào, đồng chí Thường Manh Manh đang đánh đến điẻm mấu chốt. Tiếng cửa bị mở ra sợ hết hồn, lập tức quay đầu lại trợn mắt một cái.

Thịnh Thần Hi giương mày, đối với hai trợ lí bên cạnh nói: "Chúng ta đi phòng họp nhỏ nói đi." Rất hào phóng rất săn sóc mà đem không gian nhường cho phu nhân.

Trên đường lúc rời đi phòng họp, thư kí cấp hai của Thịnh Thần Hi ôn nhu nói: "Thịnh tổng, bà xã ngài chơi game a?"

Thịnh Thần Hi nhìn nàng một cái, "Ừ" một tiếng nói: "Tôi dạy cô ấy."

"........."

Thư kí cấp hai cắn răng, còn nói: "Nhưng mà, Thịnh tổng, đó là phòng làm việc của ngài." Không cần nhường lại đi, cho dù là bà xã, để cho cô ta đi chỗ khác giết thời gian không phải tốt lắm.

(Thật ra thì A Manh vừa mới đó không phải là "Trừng", cô chỉ là đánh cho đầu óc choáng váng, lúc đó nước mắt mơ hồ, muốn nhìn rõ xem người nào, ánh mắt liền ý thức mở to một chút, dùng lời Thịnh tổng mà nói chính là, đã hóa thành thú con.)

Thịnh Thần Hi giọng điệu ôn hòa không thay đổi, chậm rãi nói: "Bà xã tôi, cả Thịnh thị này đều là của cô ấy cũng không có gì."

Người trợ lí bên cạnh đi theo Thịnh Thần Hi năm năm Lão Mặc trong lòng lắc đầu liên tục, vì thư kí mới đi lên chưa tới nửa năm thương tiếc than thở.

Ngày hôm sau, người thư kí này ngoài ý muốn bị phòng nhân sự sa thải.

Lão Mặc ngày đó đi xuống phân phó chuyện lúc ấy, cùng đồng nghiệp phòng nhân sự tán gẫu, "Anh nói xem người này có ngu hay không, ý kiến về người nào không nói, lại nói ý kiến về phu nhân của Thịnh tổng, quả thực là muốn chêt a! Thịnh thị người nào không biết Thịnh tổng đối với vợ mình "trăm y ngàn thuận" balabala...."

Lúc này, chỉ có hai người trong phòng làm việc tổng giám đốc.

Thịnh Thần Hi gối lên gối đầu nằm trên ghế salon, lật văn kiện trên tay, chân gác trên đùi người nào đó, nói: "Gõ nhẹ như vậy, một chút cảm giác cũng không có."

Thường Manh nói thầm: "Yêu cầu cao như vậy, sao không gọi người chuyên nghiệp tới gõ cho anh đi?"

"Anh không thích người khác chạm vào anh." Thịnh Thần Hi tao nhã nói: "Chờ một chút dẫn em đi làm nhiệm vụ."

"Thịnh tổng, anh thật là người tốt!"

Thịnh Thần Hi ho khan một cái nói: "Ừ"

Thật ra thì bắt đầu từ một ý nghĩa mà nói, Thịnh tổng chảnh cũng là cưng chiều bà xã. Thịnh Thần Hi thậm chí còn có một kế hoạch biến thái: muốn đem người nào đó cưng chiều đến trong mắt không có người, coi trời bằng vung, trừ hắn ra không ai chịu nổi cô.

Lại nói tiếp, Thịnh Thần Hi trừ bỏ lúc học tiểu học khi đó thấy có người vì bé gái đánh nhau, bắt đầu nhớ người này nói: "Chuyện này bởi vì tôi dựng lên, một mình tôi gánh vác." Phía sau đương sự, thật ra thì hắn gặp lại cô, cũng không phải là ở trong bệnh viện, còn sớm hơn.

Có một lần hắn được mời đến trường đại học diễn giảng.

Sau khi vào sân trường tài xế của hắn bởi vì muốn tránh học sinh đi lại, lái rất chậm, hắn định đi xuống. Hắn đi ở phía sau ba học sinh nữ, lời nói líu ríu truyền vào trong lỗ tai.

"Tôi một chuyến vất vả đến trường học của mấy người, mấy người còn không mang tôi đi ăn đại tiệc, còn đi nghe cái gì tọa đàm a."

"Ai nha Manh Manh, nghe nói người nọ nhưng là lão tổng của công ty gì đó trong thành phố của chúng ta đấy, có tiền, còn siêu cấp đẹp trai, cậu coi như đơn thuần xem đẹp trai đi!"

"Thiết! Đẹp trai tớ thấy hơn nhiều. Bình thường đàn ông càng đẹp trai càng bất lực."

"Cái gì bất lực? Người đó bất lực sao?" Đè thấp giọng nói cười khanh khách.

Người nào đó trịnh trọng: "Thử nghiệm qua mới biết a!"

"Manh Manh, cô học y quả nhiên biến thành xấu."

Thường Manh Manh ôm bụng nói: "Tôi thật đói, chúng ta đi ăn cơm đi? Những thứ khác đều là mây trôi rồi."

Thịnh Thần Hi sau khi tắm, lên giường, nửa người tựa vào đầu giường, sau đó đưa tay đem người nào đó đang ngủ ôm lấy ngồi trên người mình. Hắn hôn mặt của cô. Người nào đó giả bộ ngủ bât cười, nói: "Em rõ ràng giả bộ rất giống a."

"Lúc em thật sự ngủ thiếp đi, tư thế không có đẹp như vậy." Thịnh tổng đối với vợ yêu từ trước đến nay không thế nào "Hàm súc".

"Thiết, ngủ cũng không phải là nằm ngay đơ."

Thịnh Thần Hi cười hôn miệng cô, đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn rất hữu tình trên tường. Manh Manh "Ư" một tiếng, cảm thấy thoải mái liền để cho hắn đi.

Thịnh Thần Hi nâng cao áo ngủ của cô rồi cởi ra, đầu ngón tay đi tới thắt lưng, đem quần lót bằng vải bông màu phấn hồng của cô chậm rãi đẩy xuống. Ngón tay đặt ở khu vực cấm địa của cô quanh co, Thường Manh "Ngô" một tiếng nói, "Nóng".

Thịnh tổng khẽ cắn cổ cô, "Một chút vậy liền nóng?"

Thịnh Thần Hi cùng cô chậm rãi cọ xát lẫn nhau, cuối cùng hắn rút ngón tay ra, thay vào đó là dục vọng đã sớm dâng cao của chính mình, từng chút xâm nhập. Thường Manh ôm cổ của hắn thở hổn hển, khi hắn toàn bộ tiến vào thân thể mình, cô cả người ra mồ hôi.

Thường Manh ngồi không dám động, Thịnh Thần Hi cũng giống như đang hưởng thụ cái loại yên lặng run sợ đó. Hồi lâu sau hắn mới từ từ luật động. Manh Manh cắn răng không muốn kêu ra, nhưng những lời rên rỉ rời rạc đó không khống chế được tràn ra ngoài.

Thịnh Thần Hi thích trêu chọc cô quên đi hết thảy xung quanh mình,, thích cô ôm mình cầu hoan.

Thịnh Thần Hi vô cùng yêu Thường Manh, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào?