Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 18




Từ đó, Mộ Dung Nghi có thêm một đối tượng để lo lắng, nó sai Tiểu Lam tử mang chăn đệm đến cho Như Thần, còn tặng cho vị tỉ tỉ này vài bộ y phục, đồ trang sức mà Uẩn Phi không còn dùng nữa.

Mỗi khi chịu xong những lúc “chi, hồ, giả, dã” (*) này nọ lọ chai của Tạ học sĩ, nó vẫn thích chạy tới trước mặt Như Thần giải toả nỗi bức xúc, cũng thường hay trò chuyện về mấy chuyện thú vị bên ngoài cung, có một lần nói tới chuyện mình với Tiểu Vũ náo loạn ở Tụ Tiên Các, Như Thần cười đến muốn tắt thở.

Mộ Dung Nghi thấy nàng luôn lủi thủi ngồi trong phòng thêu hoa, không thì ra sân ngồi hát, thật sự rất buồn tẻ, liền làm một con diều tặng nàng, hai người đứng trong sân cùng nhau thả con diều lên bầu trời, Mộ Dung Nghi thoáng thấy nét cười của nàng khi nhìn về những áng mây trên trời kia.

“Cửu đệ….” Ta còn nhớ rõ năm ta sáu tuổi, trong cung có rất nhiều nương nương, cung chủ đều cùng nhau thả diều, chỉ trong chốc lát, khoảng trời ở hậu cung rợp những cánh diều đủ màu sắc. Ta hâm mộ biết bao nhiêu, mẫu thân thấy ta thích, bèn đem xiêm y cũ của mình làm cho ta một cái, ta vô cùng vui vẻ mà đem diều thả lên trời, là con diều bay cao nhất, xa nhất… Vì thế, Hoàng Hậu nương nương chú ý, liền sai một vị công công lấy mất con diều của ta. Mà ta, chỉ có thể dõi mắt, trông theo đồ chơi của mình được người khác thả trên trời.”

Nhìn ánh mắt xa xăm của Như Thần, Mộ Dung Nghi thấy cõi lòng chua xót, “Tỉ tỉ ngoan, đừng buồn nữa, sau này, ta nhất định làm rất nhiều diều tặng tỉ, cho tỉ đem tất cả chúng nó thả lên không trung, cho tất cả cung chủ, nương nương gì đó đều phải ghen tị với tỉ!”

Như Thần khẽ cười, nói: “Cửu đệ lòng mềm yếu như thế, ngay cả tỉ tỉ cũng lo sợ sau này đệ bị người ta lừa đi mất, phải gánh chịu thiệt thòi.”

“Tiểu chủ tử, ngài phải đi rồi, hôm nay Vạn Tuế Gia buổi chiều có tổ chức một buổi tiệc trà cho Thanh Trúc công tử!”

“Ta ghét nhất là tên gậy trúc gì gì đó! Nếu không phải tại hắn thì Tiểu Vũ đã không….”

“Cửu đệ!” Nhưng Thần đột ngột nghiêm mặt lại, dùng khăn gấm che miệng Mộ Dung Nghi, “Ở đây là hậu cung, cho nên…. Cho nên mọi việc đệ đều phải nhẫn nhịn, bất kể là ngươi khinh ghét ai đó đến mức nào, vẫn luôn phải cười với hắn.”

“Nhưng… Nhưng mà ta không có muốn gặp tên gậy trúc công tử kia!”

“Coi như nể mặt Mẫu Phi của ngươi, Tiểu Vũ của ngươi,” Như Thần đặt tay lên vai Mộ Dung Nghi, “Còn có tỉ.”

Mộ Dung Nghi nhìn đôi mắt lo lắng của Như Thần, gật đầu.

Tiệc trà kia tổ chức tại Dao Phi Viên của Thanh Trúc công tử, khu vườn này thập phần tao nhã, giữa sân có một hồ cá, trên hồ có một cái đình nhỏ, được một cây cầu cửu khúc bắt ngang qua ao. Bên bờ hồ cá là một màu lá phong đỏ, theo gió lay động mà rơi xuống, từng chiếc lá như một cách bướm chấp chới bay, mà cảnh trí như thế này, lại gợi cho Mộ Dung Nghi nhớ đến tà áo bay tán loạn của Tiểu Vũ ngày chia xa.

Phụ Hoàng ngồi trên ghế cao ở trong đình, vẻ mặt tươi cười nhìn Thanh Trúc công tử ở cạnh bên. Trước giờ chưa bao giờ gặp qua vị “Gậy trúc” công tử khiến hoàng thượng thần hồn điên đảo này, gặp rồi nó cũng hiểu được sự sủng ái của phụ hoàng dành cho hắn ta cũng không phải tự nhiên mà có. Không nói vị công tử này mặt như trăng rằm, vẻ mặt tuấn tú có một chút nhu mì của nữ nhân, nhưng lại khiến người ta không thể dời tầm mắt đi được. Hơn nữa, vị Thanh Trúc công tử này tài hoa hơn người, bảy bước thành thơ, có người nói được sủng mà kiêu, không bằng nói, cậy tài khinh người.

Ngồi ở trong đình là Phụ Hoàng cùng với Thanh Trúc công tử, mà hành lang cầu cửu khúc có Tĩnh Phi, Lộ Phi, Phù chiêu nghi, ngồi ngay ngắn bên trái. Ngồi ngay bên trái của Mộ Dung Nghi là kẻ điên Lục ca Mộ Dung Phi Dật, thật sự là không hay ho gì, Mộ Dung thầm nghĩ. Nhưng lại tưởng tượng, thưởng thức nét tươi cười trong nháy mắt có thể ngưng đọng không gian của người này vẫn còn tốt chán so với ngồi cạnh mấy vị nương nương ngồi cạnh phụ hoàng lúc nào cũng dùng ánh mắt trông mong thâm tình mà chân thành chỉ nhìn về phía một người đàn ông.

Nghĩ đến điều này, Mộ Dung Nghi bất giác mỉm cười, để mặc vài vị nương nương đang tấm tắc khen tay nghề pha trà của Thanh Trúc công tử, bản thân một bên vẫn ung dung ăn điểm tâm trên bàn. Nó đối với trà của gậy trúc công tử kia không có chút hứng thú nào, ngược lại chén rượu Thanh Tuyền ủ bằng nước suối giữa rừng kia lại hấp dẫn nó hơn. Uống rồi lại uống, không khỏi cảm thấy lâng lâng, nó bỗng nghĩ, nếu nó có thể cùng với Tiểu Vũ hai người, trong tay mang theo chút rượu thanh ngọt, đứng trên một cái bè gỗ nho nhỏ, một bên uống rượu, một bên thưởng thức vách đá san sát hai bên bờ sông, cây xanh lòng thanh, không biết có bao nhiêu là hạnh phúc.

“Đồ nhà quê này, xem ra cho ngươi đến đến thưởng thức phong nhã của trà đạo thật là phí của trời mà.” Mộ Dung Phi Dật bên cạnh chống đầu, nhìn nghiêng, trong mắt hiện lên ý cười châm chọc.

Lục ca ơi Lục ca, không hiểu rốt cục vì cái gì mà huynh lại ghét ta nữa. Mộ Dung Nghi cảm thấy đầu có chút choáng váng, ma xui quỷ khiến, nó cũng học theo tư thái của Mộ Dung Phi Dật, chống đầu, nhìn nghiêng nghiêng, dùng ngữ điệu đùa bỡn nói: “Trên đời này ngay cả trà nhạt đi chăng nữa, có Lục ca ngồi cạnh bên, uống vào cuống họng cũng sợ bị bóng dáng Lục ca chiếu vào mà biến thành ngọc dịch quỳnh tương, đó mới gọi là ngàn năm một chén say, một chén say ngàn năm…” Dứt lời lại còn học theo bộ dáng đong đưa đầu của Tạ học sĩ.

Đáng tiếc, đầu chưa đung đưa được mấy vòng, cằm đã bị bắt lại, ngón tay trỏ của ai đã nhẹ nhàng ma sát môi Mộ Dung Nghi, Mộ Dung Nghi ngẩn ra, đang lúc giật mình thấy ánh mắt Mộ Dung Phi Dật đối diện xa xăm có chút sâu tối, bản thân không khỏi nuốt “ực” một tiếng. Lúc này chân mày Mộ dung Phi Dật chậm rãi nhăn lại, hình thành một nếp nhăn nhỏ nhỏ, ngón tay kia không an phận theo khóe môi len lỏi vào miệng, chạm vào đầu lưỡi, Mộ Dung Nghi tức giận, ai cho ngươi bỏ tay vô miệng ta? Vì thế đầu lưỡi khều một cái, đẩy cho ngón tay kia đi ra, trong nháy mắt đó, nó cảm nhận được thân thể Mộ Dung Phi Dật trước mặt run lên.

(*) Chi, hồ, giả, dã: để dùng châm chọc những người có thói quen nói nghiền ngẫm từng câu từng chữ một hoặc cách nói văn vẻ màu mè hoa lá hẹ