Tịch Mịch

Chương 17: U sầu phủ trăng




Tim nàng đập thình thịch, tay Hoàng đế nắm lấy tay nàng, ngày càng nóng. Một giọt nước ngưng tụ bên ngoài bát dưa bở lạnh đang từ từ chảy xuống theo thân bát. Nàng cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh, long diên hương trên y phục của Hoàng đế khiến nàng không thở nổi. Nàng khẽ xoay mặt, cố đứng vững rồi nói nhỏ: “Hoàng thượng, đá tan rồi, nô tỳ đi đổi bát khác.”

Hoàng đế không buông tay, chỉ hỏi: “Vì sao mấy ngày nay nàng tránh trẫm?”

Lâm Lang đỏ mặt. “Nô tỳ không dám, nô tỳ không hề tránh Hoàng thượng!”

“Câu này của nàng không phải là nói thật.” Hoàng đế khẽ nói. “Nếu hôm nay không phải do Lý Đức Toàn thì nàng nhất định sẽ không ở lại một mình. Hắn ra hiệu với nàng, đừng tưởng trẫm không nhìn thấy.”

Lâm Lang không dám quay mặt lại, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào viên đá trong chiếc bát viền hoa sen xanh kia. Nó đã tan thành miếng băng mỏng, sắp nổi lên. Dưa bở có màu xanh hơi vàng, được thái lát rất mỏng, dần tỏa ra hương thơm ngọt ngào như mật. Nàng khẽ nói: “Thân phận nô tỳ thấp kém, không xứng Hoàng thượng quan tâm.”

Trong điện vốn đã rất yên tĩnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng ve xa xăm vọng về. Lớp vải trên cửa sổ là lụa thượng hạng mỏng như cánh ve mới thay mấy hôm trước, là đồ tiến cống từ Giang Ninh. Nàng nhớ đến căn phòng của nàng ngày trước, nhớ đến lụa sa màu xanh của bầu trời sau mưa. Bóng cành trúc chiếu qua nói, đổ bóng lên chiếc bàn. Trong chiếc lư Bác Sơn trên bàn đang đốt hương, làn khói cũng như ám màu xanh biếc. Gió thổi vào cành trúc xào xạc, nghe như trời đang mưa. Gió lạnh len vào từ ô cửa sổ hướng bắc, những tờ giấy trên bàn bị gió thổi phát ra tiếng soàn soạt khẽ khàng.

Gió thổi vào những bản tấu trên ngự án, giấy Tuyên Thành trắng mịn hảo hạng nên tiếng động phát ra cũng cực khẽ. Tay Hoàng đế lạnh dần, từ từ buông thõng. Đầu ngón tay dường như mất đi hơi ấm, lạnh lẽo, băng giá, lặng lẽ trượt qua cổ tay nàng.

Nàng đứng dậy, lùi lại một bước. Giọng Hoàng đế vẫn bình thản như thường: “Ngươi lui xuống đổi bát khác đi!”

Nàng đáp “vâng” một tiếng. Lúc dâng bát dưa ngọt khác lên thì Hoàng đế đã đi ngủ trưa rồi. Đúng lúc gặp Lý Đức Toàn đi ra từ noãn các, ra hiệu với nàng, nàng liền mang bát dưa lui xuống. Nghe Lý Đức Toàn dặn dò Trương Tam Đức: “Ngươi lắng tai nghe Hoàng thượng, ta đi gọi Thượng Ngu Bị Dụng Sở, tiếng ve khiến Hoàng thượng bực mình.”

Trương Tam Đức không nhịn được cười, hỏi: “Lý công công có cách trị cả ve sầu?”

Lý Đức Toàn nói nhỏ: “Đừng nói lung tung!” Hai ngón tay hắn gập lại, chính là ám hiệu thường được dùng. Trương Tam Đức hiểu ngay rằng Hoàng đế không vui liền lập tức câm như hến.

Lúc Lâm Lang trở lại từ Ngự Trà phòng, chỉ thấy một nhóm thị vệ Thương Ngu Bị Dung Sở, tay cầm sào tre có bôi keo ở đầu, tuần tra kĩ càng mấy vòng bốn phía xung quanh Càn Thanh cung dưới cái nắng chói chang. Mười con ve thì bắt được sáu, bảy con, số còn lại cũng bị xua đi mất. Chung quanh dần yên tĩnh, ánh mặt trời chói chang chiếu lên nền đá đen trước điện. Đá vốn màu đen tuyền, sáng như ngọc, trên đó đang ánh lên một tầng tia sáng trắng chói mắt phản từ ánh mặt trời.

Nắng nóng liên tiếp mấy ngày liền, thời tiết oi bức như sắp bôc hỏa đến nơi. Lúc hoàng hôn, cung nhân đi vẩy nước trong điện, hơi nóng hừng hực liền bốc lên. Nửa bầu trời là mây ngũ sắc, từ tím tới vàng kim, chiếu xuống mái ngói lưu ly màu vàng trông như một dải lụa lấp lánh. Trong Càn Thanh cung rộng lớn, các cửa sổ đều được buông mành trúc khiến cả cung điện tối âm u. Họa Châu vừa hầu hạ ngự tiền về, thấy Lâm Lang đang ngồi bên cửa sổ thuê thùa thì nói: “Giờ này muội đừng ngồi trong tối mà hại mắt.”

Lâm Lang đáp: “Thêu nốt đường chỉ này muội sẽ đi châm đèn.” Vì trời nóng, sợ tay ra mồ hôi nên nàng đứng dậy rửa tay rồi lại ngồi xuống thêu tiếp.

Họa Châu nói: “Hai ngày nay nhiều việc, vậy mà muội lại nhàn hạ. Lại còn ngồi đây thêu hoa nữa, phòng Thêu thùa cũng chẳng phải không có ai.”

Lâm Lang vẫn không ngừng tay. “Muội không có việc gì, thêu thùa cho qua ngày cũng hay.”

Họa Châu nói: “Hôm nay Lý công công có nói một chuyện, cuối năm nay Nghi chủ nhân sẽ sinh, Hoàng thượng tính sẽ phái một người thạo việc sang đó hầu hạ chủ nhân.”

Lâm Lang “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Tỷ muốn đi?”

Họa Châu đáp: “Nghe ý của Lý công công thì có vẻ sẽ không chọn người hầu hạ ngự tiền, có lẽ sẽ chọn người của lục cung thôi.”

Lâm Lang nghe Họa Châu nói vậy liền ngừng thêu, khẽ than thở: “Cũng lâu lắm rồi không gặp, không biết Vân Sơ thế nào...”

Họa Châu nói: “Theo tỷ thấy thì hầu hạ Nghi chủ nhân cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì. Tuy Nghi chủ nhân được sủng ái nhưng tính tình lại rất ghê gớm.”

Lâm Lang chỉ đáp: “Họa Chậu, sao tỷ lại quên rồi, để người khác nghe thấy...”

Họa Châu lè lưỡi. “Dù sao thì tỷ cũng chi nói trước mặt muội, chẳng sao cả! Tỷ thấy, tuy Nghi chủ nhân được Hoàng thượng sủng ái nhưng có vẻ vẫn chưa so được với Thành chủ nhân. Chẳng phải liên tục mấy ngày nay Hoàng thượng đều lật thẻ tên của Thành chủ nhân sao. Nghe nói hôm nay cũng thế. Tâm tư của Hoàng thượng thật khiến người ta khó đoán.”

Lâm Lang nói: “Nên thắp đèn thôi, muội đi lấy lửa.”

Họa Châu tiện tay cầm chiếc quạt lên rồi nhìn những vì sao sáng như ánh bạc trên màn trời tối tăm, nói: “Thời tiết này nóng thật!”

Ngày hôm sau trời vẫn nắng nóng. Ngày Canh Thân có trận động đất lớn ở phía đông kinh thành, làm chấn động cả kinh thành và vùng lân cận. Ở kinh thành, tường thành, nha môn, nhà dân đổ sập. Số người chết và bị thương rất lớn. Về hướng đông thì lan đến tận Thịnh Kinh “đất rồng”, còn hướng tây thì tới huyện Mân, tỉnh Cam Túc, hướng nam là Đồng Thành, tỉnh An Huy, tổng cộng mấy nghìn dặm. Trong đó, Tam Hà và Bình Cốc bị nặng nhất, gần xa là một mảng tan hoang, không còn gì che chắn tầm mắt. Đất sụt núi lở, mặt đất nứt toác, gạch đá chất thành đống, xác người ngổn ngang... Quan lại, dân chúng thiệt mạng không đếm xuể, thậm chí có nhà chết cả. Triều đình vội lấy mười vạn lạng bạc trong khố ra cứu tế, sửa sang nhà cửa bị ảnh hưởng do động đất, đồng thời dựng lều, phát cháo cho người bị nạn. Tấu sớ cứu tế khắp nơi bay tới, mà đại quân của Phủ Viễn đại tướng quân Đồ Hải đang chiến đấu ác liệt với quân Ngô Tam Quế ở Tứ Xuyên, Hoàng đế vô cùng chú trọng việc cứu trợ thiên tai, hơn nữa, xưa nay luôn đích thân xử lý chiến sự, vì vậy liên tục mấy ngày y nghe bẩm báo tình hình ở Càn Thanh môn, nhiều lần triệu tập đại thần trong thư phòng hướng nam. Hôm nay, lúc ngự giá quay trở lại Càn Thanh cung cũng đã là giờ ăn tối.

Lâm Lang dâng trà lên thì thấy Hoàng đế đang thay y phục, dùng bữa. Do trời nóng nên hơn mười món đủ loại thức ăn, y chỉ gắp vài đũa rồi thôi. Tiện tay cầm lấy ly trà, mở ra thấy là trà hoa cúc trắng nóng hổi liền đặt luôn xuống, nói: “Đổi trà lạnh.”

Lâm Lang còn chưa đáp lời thì Lý Đức Toàn đã bẩm: “Hoàng thượng vừa dùng bữa tối xong, uống lạnh chỉ sợ đau dạ dày. Lý thái y đang đứng đợi bên ngoài, xin Hoàng thượng truyền chỉ!”

Hoàng đế hỏi: “Đang yên đang lành truyền thái y làm gì?”

Lý Đức Toàn thỉnh an một cái. “Là nô tài tự ý truyền thái y tới. Sáng nay, Lý thái y nghe nói mấy ngày gần đây Hoàng thượng ngủ không ngon, buổi đêm thường khát nước nên muốn đến xem mạch cho Hoàng thượng, vì vậy nô tài mới truyền Lý thái y đến.”

Hoàng đế đáp: “Bảo hắn về đi, trẫm rất khỏe, không cần bọn họ vào xem mạch.”

Lý Đức Toàn cười lấy lòng. “Hoàng thượng, khóe môi người nổi mụn nước cả rồi. Ngày mai đến Từ Ninh cung thỉnh an, Thái hoàng thái hậu thấy nhất định cũng sẽ truyền thái y đến.”

Hoàng đế vô cùng hiếu thảo với tổ mẫu, nghe Lý Đức Toàn nói như vậy liền nghĩ, nếu tổ mẫu thấy nhất định sẽ đau lòng vì vậy nói: “Vậy cho gọi hắn vào!”

Lý thái y đi vào hành đại lễ một quỳ ba lạy. Hoàng đế đang ngồi trên tràng kỷ, tiểu thái giám đã mang đệm quỳ tới từ lâu, Lý thái y liền quỳ xuống đệm, bắt mạch cẩn thận rồi nói: “Vi thần to gan, xin phép được nhìn long nhan của Hoàng thượng.” Hắn nhìn những mụn nước ở khóe môi Hoàng đế rồi dập đầu, nói: “Hoàng thượng vạn an!” Sau đó lui ra ngoài kê đơn thuốc.

Lý Đức Toàn theo Lý thái y ra ngoài, tiểu thái giám hầu hạ bút mực, Lý thái y viết xong đơn thuốc thì nói với Lý Đức Toàn: “Hoàng thượng chỉ bị nóng trong người nên mới bị nhiệt rồi sinh mụn ở khóe miệng. Cứ theo đơn này, uống hai thang là khỏi.”

Trương Tam Đức đưa Lý thái y tới Ngự Dược phòng sắc thuốc. Lý Đức Toàn quay lại noãn các, thấy Lâm Lang đang bê khay trà đứng ở một bên, Hoàng đế cũng chẳng nhìn nàng lấy một cái, chỉ vẫy tay. “Lui hết đi!” Thái giám, cung nữ hầu hạ ngự tiền đều lui ra hết. Lý Đức Toàn buồn bực mấy ngày nay, lúc này ngẫm nghĩ một lát rồi nói nhỏ: “Hoàng thượng, có cần bảo Lâm Lang đến Ngự Trà phòng mang trà thuốc bọn họ sắc không?”

Mùa hè trong cung, theo như đơn thuốc mà Thái y viện đã kê, Ngự Trà phòng luôn chuẩn bị sẵn trà thuốc giải nhiệt. Hoàng đế chỉ cúi đầu đọc tấu sớ và nói: “Đã uống thuốc thì không cần uống trà thuốc nữa.”

Lý Đức Toàn lui xuống, lại ngẫm nghĩ một hồi rồi đi về hướng phòng trực để tìm Lâm Lang. Thái giám, cung nữ đang ngồi rảnh rỗi trong phòng, Lâm Lang thấy hắn ra hiệu đành đi ra ngoài. Lý Đức Toàn dẫn nàng đến hành lang rồi hỏi: “Hoàng thượng làm sao thế?”

Nàng đỏ mặt, xoay mặt nhìn ánh nắng gay gắt, chiếu xuống mặt đá đen lấp lánh, trả lời một cách gượng gạo: “Công công, Hoàng thượng làm sao, chúng nô tài như tiểu nhân làm sao biết được?”

Lý Đức Toàn nói: “Ngươi thông minh, lanh lợi như vậy chẳng lẽ còn không hiểu?”

Nàng chỉ đáp: “Công công khiến nô tỳ không hiểu gì cả.”

Lý Đức Toàn nói tiếp: “Ta mới không hiểu đây này... Vài ngày trước rõ ràng còn rất vui vẻ cơ mà?”

Lâm Lang nghe hắn nói thẳng như vậy thì không mở miệng nữa. Nàng chỉ nhìn ánh sáng lấp lánh trên mái ngói lưu ly. Lý Đức Toàn nói: “Lâu nay ta vẫn nghĩ ngươi là người có phúc, sao giờ lại không giữ được cái phúc đó nữa?”

Nàng đáp: “Nô tỳ càng nghe càng không hiểu lời của công công.” Nàng mặc áo lụa màu xanh nhạt, tóc đen nhánh sau lưng cũng dùng một sợi len xanh buộc lại, trên mặt lộ vẻ khó xử. Lý Đức Toàn nghe nàng nói như vậy cũng không tiện hỏi nữa, đành cho qua.