Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 16: Cô nương, xin tự trọng




"Cô gái à, tôi đã nhiều năm gặp quỷ như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô, con mẹ nó.... thật là lẵng lơ đó"

Bạch Thường đã gặp qua rất nhiều thực khách vào quán, có thể vừa vào cửa đã nhào vào ngực của mình thì người này chắc chắn là người đầu tiên.

Cô gái này mặc một bộ đồ bó sát màu đen, vóc người đồi núi lồi lõm, hai chân dài miên man, không ngừng thở hổn hển, ánh mắt mê loạn nhìn Bạch Thường, lông mi của nàng chớp động, ngực không ngừng phập phồng, cả mắt đều toát lên vẻ khao khát.

Một mùi thơm tỏa ra nhè nhẹ, Bạch Thường có chút mê mẩn, cúi đầu nhìn một cái, cổ áo mở rộng lúc nào không hay, lộ ra một.. một... haizzzz.

"Con mẹ nó! Phi lễ chớ nhìn, thôi thôi thôi phi lễ chớ... thôi con mẹ nó nhìn một cái nữa vậy!"

Bạch Thường vội vàng tập trung ý chí, hắn nhìn ra đây là người sống chứ không phải là quỷ.

Nhưng cái tình trạng này tựa như là ăn phải loại làm cho con người ta sinh ra Dục Niệm.

"Nước ngoan ngoãn?"

"Hay là....Con mẹ nó! Thuốc Mê Hồn?"

"Hay là Dịch vui vẻ?"

"Có khi lại là... Sắc quỷ nhập?"

Bạch Thường quan sát mấy lần, rất nhanh hiểu ra tình trạng của cô gái, trên người cô có khả năng bị sắc quỷ nhập, con quỷ này không thể nào so sánh với cái con quỷ đã dây dưa với Khâu Tiểu Điệp được.

Sắc quỷ này, một khi bám trên người, ban ngày thì không nói, đến buổi tối sẽ thúc đẩy tăng cường dục vọng trong lòng, nhẹ thì làm người khác ngượng ngùng, nghiêm trọng một chút thì giống như cô gái đang ở trước mặt hắn bây giờ vậy.

Bạch Thường thở dài, thành phố này rốt cuộc là con mẹ nó thế nào đây, năm nay đanh thịnh hành mốt sắc quỷ hay sao?

"Cứu tôi, tôi xin anh, mau cứu tôi..." Thiếu nữ tiếp tục nỉ non.

"Yên tâm đi, nếu như cô đã tìm đến tôi, thì nhất định tôi sẽ giúp cô giải quyết." Nói xong câu đó, Bạch Thường đột nhiên đỏ cả mặt, bởi vì đối với sắc quỷ mà nói, phương pháp giải quyết chỉ có hai cách, một là đuổi quỷ, còn một cái khác chính là...là...

"Giúp tôi một chút...xin anh giúp tôi.. anh là người tốt mà..." Thiếu nữ một lần nữa để tay lên trên cổ của Bạch Thường.

"Này này cô! Xin cô hãy tự trọng, tôi đây là chủ tiệm cơm, tôi rất là đứng đắn đó..."

Bạch Thường cố đưa tay đẩy cô ấy ra, thiếu nữ vừa vặn đụng vào tay của Bạch Thường, hắn cũng vung tay vô tình chạm vào chỗ mềm mềm, hắn liền vội vàng rút tay về, cánh tay của cô ấy lại vươn tới nắm lấy tay hắn dí lại vào chỗ đó.

Hai người cứ dây dưa qua lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, tựa hồ có rất nhiều người đang chạy qua bên này.

"Cứu tôi, bọn họ... Bọn họ là... Người xấu đó..." Thiếu nữ kinh hoàng, dứt khoát nhào vào ngực của Bạch Thường.

Bạch Thường bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đỡ cô gái dậy, ôm vào phòng ngủ của mình, sau đó trở lại bên ngoài, cửa tiệm cơm một lần nữa bị mở ra, có mấy đại hán xông vào.

"Này, có phải có một đứa con gái chạy đến chỗ này phải không, mau đưa nó ra đây!" Tên cầm đầu hô to.

"Tôi không biết mấy người đang nói cái gì. Chỗ này của tôi là tiệm cơm, nếu như các anh muốn ăn thì tôi hoan nghênh, còn nếu như là tới quấy rối vậy thì mời đi ra ngoài, còn nữa nhớ đóng cửa cẩn thận hộ tôi đó."

Bạch Thường đứng trước cửa, lạnh lùng nói.

Mấy người kia còn định nói gì thì bỗng nhiên nhận ra xung quanh đây từng trận gió đang thổi qua, bầu không khí vô cùng quỷ dị, người nọ nhìn xung quanh khí thế nhất thời giảm xuống.

Trên bàn vô cùng bừa bãi, hiển nhiên là phải có rất nhiều người đang ăn, nhưng tại sao một người cũng không nhìn thấy vậy?

"Không đúng, này... cô ta... cô ta ở đây này." Một người đột nhiên chỉ trên mặt đất nói, vừa rồi cô gái đã vô tình làm rơi một chiếc giày.

"Tiểu tử, tao khuyên mày nên thức thời một chút, đừng có xen vào việc của người khác, nếu không trong vòng nửa phút nữa tụi tao sẽ phá nát tiệm cơm của mày đó." Người đứng đầu một cước đá bung cửa, ánh mắt giống như một cây đao, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Thường nói.

"Haizzz... thật ra thì tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác đâu, bất quá các người không phải là thực khách của tôi, lại tới đây phá quán, như vậy chuyện này... thì chắc chắn là có quan hệ với tôi rồi... haizzz... quy tắc cũ."

Bạch Thường vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cả đám rùng mình một cái, nhìn thấy xung quanh chẳng biết lúc nào xuất hiện một đám người mặt không cảm xúc, trên người tản ra từng luồng khí đen trông vô cùng quỷ dị.

"Cái này thì các người không thể trách tôi được đâu. Ở trên Kinh Phật có nói rồi, quấy rầy người khác ăn cơm là phải xuống địa ngục đó."

Bạch Thường nhún vai, miệng cười cười nói.

"Mọi... mọi... mọi người đừng sợ... Đó chỉ là một người bình thường mà thôi..."

Tên cầm đầu can đảm nói một câu, sau đó trước mặt đột nhiên xuất hiện một quả đấm rất to.

Rắc rắc một tiếng, Đại Hán che mũi khổ sở lui về sau, miệng kêu la thảm thiết, một giây sau, liền có thêm hai cái tay khác đồng thời bịt kín miệng và mắt của hắn.

Trong nháy bọn họ đã bị một làn khói đen bao phủ, vô số Quỷ Hồn ném chén cơm trong tay đi, cùng nhau nhào tới.

Bất quá, dựa theo quy củ của Bạch Thường, mấy người này miệng bị bịt chặt, không thể phát ra một chút âm thanh nào cả.

Ở trong bóng tối, Dẫn Hồn Đăng ở bên ngoài cửa lóe lên một màu đỏ ghê rợn.

"Không sai, ở đây đích thực chỉ có một người."

Bạch Thường ngồi ở trước quầy, xoa xoa quả đấm, nhìn một đám đang hoảng sợ trước mắt.

Ước chừng nửa tiếng sau, cô gái kia mới tỉnh lại.

Mở mắt, phát hiện quần áo trên người xốc xếch lại còn đang nằm ở một nơi xa lạ.

Nàng hoảng hồn ngồi dậy, nhìn thẳng vào Bạch Thường.

Nhất thời hét lên một tiếng chói tai, giơ tay tính tát hắn.

Bạch Thường duỗi tay nắm lấy cổ tay của nàng, nói: "Mới vừa rồi còn gọi ông đây là người tốt, bây giờ giơ tay lên lại muốn đánh, haizzz... phụ nữ các người trở mặt nhanh thật như là lật bánh tráng vậy..."

Thiếu nữ liền lấy lại tinh thần, phát hiện người trước mặt mình khá là đẹp trai, trông không giống như là người xấu.

"Mới vừa rồi... Là anh đã cứu tôi?" Cô đỏ mặt lên một chút, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Bạch Thường.

"Nếu như không phải thì sao? Mới vừa rồi trên người của cô bị sắc quỷ nhập mà phát tác, tôi không thể làm gì khác hơn là ra tay giúp cô chứ sao." Bạch Thường nhún vai một cái, mặt đầy bất đắc dĩ nói.

"Anh giúp tôi..." Cô ta liền nhìn quần áo trên người, phát hiện là mình vẫn còn mặc đồ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Những người đuổi theo cô là ai vậy, tại sao phải đuổi theo cô?" Bạch Thường hỏi.

"Tôi.... tôi không biết..." Cô gái mặt đầy mờ mịt.

"Không biết? Cô đừng nói với tôi là cô bị mất trí nhớ chứ... Cô tên là gì?"

"Tôi.... tôi cũng không biết..."

Bạch Thường trợn tròn mắt, hắn lại gặp phải cô gái mất trí nhớ, Con mẹ nó!

"Đúng rồi, những người mới vừa rồi đuổi theo tôi đâu?" Cô gái nhìn xung quanh đánh giá hỏi.

"Không có gì! tôi chỉ là đem bọn họ ném ra ngoài, có hơi chút mạnh tay một chút, không chừng phải nằm bệnh viện mấy tháng đó."

Bạch Thường từ tốn nói.

Hắn cũng không có nói cho cô gái này biết, mấy người kia, mỗi người cũng ít nhất gãy năm cái xương sườn trở lên, tên đầu tiền còn bị gãy mũi, gãy thêm một cái tay, đó là bồi thường cho cánh cửa của quán.

Hắn lúc nhỏ lấy ác quỷ làm quà ăn vặt, ở trong cơ thể nuôi một bản mệnh Sát, chỉ cần hắn thích thì lúc nào cũng có thể điều động sát khí trong cơ thể.

Bất quá bản mệnh Sát cũng có cái hại, vì lúc điều động bản mệnh Sát thì trong cơ thể hắn âm dương sẽ mất cân bằng, cho nên mỗi một lần hắn chỉ có thể khống chế trong vòng năm phút, nếu không bản thân hắn cũng sẽ bị sát khí cắn trả.

"Này... Anh nói sắc quỷ gì chứ..." Thiếu nữ nhớ tới dáng vẻ thất thố của mình lúc trước, mặt lại đỏ lên.

"Con quỷ kia vẫn còn ở trên người cô, nhưng cô yên tâm, tôi có hai cách đối phó với nó." Bạch Thường khẽ mỉm cười nói, "Một là tôi trực tiếp lấy nó ra, lệ phí 30. Nhưng đạo hạnh sắc quỷ khá sâu, tôi không nhìn ra nó mai phục ở chỗ nào, cho nên cô phải cởi hết quần áo ra để cho tôi chắc chắn được chỗ ẩn thân của sắc quỷ, cách này cô có đồng ý không?"

Thiếu nữ theo bản năng che ngực, liên tục lắc đầu.

" Đóooooo.... Tôi đoán cô cũng sẽ không đồng ý, tôi cũng không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho nên, cách thứ hai là..."

Bạch Thường bưng ra một chén canh thịt, để lên bàn.

"Chén này canh thịt có thể trừ Tà quỷ, chỉ là mắc tiền một tí, 5000 một chén."

"Ơ ơ..." Thiếu nữ vội vàng sờ khắp nơi ở trên người, Bạch Thường lắc lắc đầu nói: " Được rồi, khỏi tìm, tôi đã cô tìm giúp cô rồi, trên người của cô không có lấy một đồng."

"Vậy phải làm sao bây giờ..." Mắt thiếu nữ ngấn ngấn lệ chớp động.

"Không sao, chén canh thịt này cô cứ uống trước đi, sau này có tiền rồi trả tôi cũng được."

Thiếu nữ vui mừng, nói cám ơn liên tục, liền cầm chén canh thịt uống.

Bạch Thường lấy ra một cái chậu để sẵn, đợi cả nửa ngày nhưng trên mặt thiếu nữ đầy vẻ mờ mịt, không có động tĩnh.

Con mẹ nó! thật sự là kỳ quái, bí quyết làm canh thịt của Bạch gia, lại có thêm cả Hồn nguyền rủa, có thể nói trăm lần hiệu quả cả trăm, làm gì có lý do....

Bạch Thường buồn bực lại đợi một hồi lâu, lại không có phản ứng gì, hắn tự tay bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch tượng của thiếu nữ rối loạn, có cái gì đó quái dị tựa hồ đang chạy tán loạn trong cơ thể của nàng.

Sắc của hắn dần dần nghiêm túc, loại tình huống này hắn chưa bao giờ, chính mình lần này lại gặp phải một tên gia hòa khó đối phó rồi.

"Hay là.... hay là... Anh thử cách thứ nhất đi..."

Thiếu nữ bỗng nhiên cắn môi, trên mặt ủng đỏ nói.

"Aizaaa... Con mẹ nó chứ!