Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 43: Bí mật bị quên lãng




Allen lại lần nữa ngồi trên chiếc ghế vừa cứng vừa lạnh này.

Hắn có ấn tượng sâu sắc với căn phòng này, từng trải qua ba ngày thẩm vấn gian nan ở đây. Bây giờ hắn lại quay lại đây, sắp sửa đối mặt với khiêu chiến khác.

Trong phòng khá nóng bức, sau khi bị đưa tới đây, tất cả mọi người đều đã lui ra.

Cảm giác đơn độc khó chịu tràn ngập khắp nơi, hắn bắt đầu buồn chán ngồi trên ghế ngủ một giấc. Thời gian dường như đã qua một ngày, lúc cảm giác bụng mình đói vang, cuối cùng cũng có người đi vào.

Chuẩn tướng Ishak Nadif khí thế mạnh mẽ xuất hiện trước mặt hắn.

Allen ngẩng đầu hắn.

“Xin chào chuẩn tướng, hôm nay là đích thân ông thẩm vấn à?”

Ishak Nadif sắc mặt trắng bệch, cũng không vòng vo nhiều lời, bất luận là ai cũng có thể cảm nhận được lúc này hắn đang rất giận dữ.

“Ai chọc ông phiền não sao?”

“Ngươi lừa chúng ta.”

“Là ông, hay là các người?” Allen nói: “Nhưng ông cũng không nói thật với tôi.”

“Ngươi không phải du khách Kevin Daniel. Ngươi là đặc vù đã được huấn luyện đặc biệt. Thẩm vấn bình thường không làm gì được ngươi, nhưng chúng ta luôn có biện pháp buộc ngươi phải nói sự thật.”

“Biện pháp gì? Nghiêm hình bức cung? Hay là dùng chất kích thích như lần trước, nói thật thì hiệu quả tốt lắm đấy. Khiến tôi nhớ ra rất nhiều chuyện, đây là vũ khí bí mật của mấy người, sau này có thể dùng để chữa bệnh cho người đãng trí đấy.”

“Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?”

Allen nói: “Bị phe phản động và người Mỹ dồn đến bước đường cùng? Ông vội vã muốn lập công sao? Nhưng tôi không biết gì cả.”

Ishak Nadif nhìn hắn, Allen biết sĩ quan Galway này chỉ cần động môi tí là có thể đưa hắn lên pháp trường, nhưng vẫn cố tình chống đối.

“Cương quyết không có lợi gì với ngươi đâu.” Nadif cúi sát người lại gần hắn, gia tăng áp lực ngôn ngữ: “Allen Scott.”

Allen đối đầu với ánh mắt kia. Lời nói này vô cùng có tính chất uy hiếp, có thể bao gồm rất nhiều nội dung, vốn dĩ rất đáng để hắn suy ngẫm kỹ lưỡng một phen, nhưng lúc này dường như không cần thiết. Nadif nói toạc ra tên của hắn, khiến câu uy hiếp này càng mang ý nghĩa hết sức rõ ràng. Allen không lập tức phản ứng lại, đôi bên cương cứng một hồi.

“Chuẩn tướng, ông thật sự biết toàn bộ hay chẳng qua chỉ muốn thăm dò?”

“Ngươi cho rằng tình cảnh hiện giờ của mình, còn cần phải dùng cách thức thăm dò nhẹ nhàng vậy sao?”

“Vậy ông cho rằng tôi rơi vào tình cảnh nào?”

Ánh mắt sắc bén của Nadif lướt nhìn hắn: “Ta không thể không nói, ngươi giảo hoạt giống như tất cả người Mỹ khác, cảm thấy dựa vào mấy lời đùa cợt thì có thể dễ dàng thoát thân.”

“Đó là tác phong xưa nay của chúng tôi.”

“Ngươi có biết là từ khi ngươi đặt chân đến Galway, chúng ta đã bắt đầu chú ý ngươi không?”

“Tôi thật sự không biết.” Allen nói: “Tôi thậm chí không biết mình sao lại tới đây. Trong balo của tôi có hộ chiếu, ảnh trên giấy tờ là tôi, nhưng tên thì không phải. Nếu các người chú ý tôi, có lẽ ông có thể cho tôi biết mọi chuyện là sao không?”

Hắn đảo khách thành chủ khiến Nadif cảm thấy rất kinh ngạc.

“Mày còn muốn giả điên giả dại tiếp sao?”

“Chuẩn tướng, tôi vô cùng có thành ý cho ông một cơ hội tìm ra chân tướng, thì làm sao gọi là giả điên giả dại được?”

Nadif im lặng một lát nói: “Ta cũng cho ngươi một cơ hội sống sót, lúc ngươi dùng thân phận Kevin Daniel nhập cảnh, chúng ta đã điều tra tận gốc gác ngươi rồi. Chúng ta biết ngươi tên là Allen Scott, lý lịch hoàn toàn trắng tinh, cái gì cũng không có. Bọn chúng đã xóa sạch toàn bộ, quả thật quá sạch sẽ.”

“Xin lỗi, tôi muốn nói, nếu nhân viên tình báo của mấy người lợi hại như thế, chẳng lẽ sẽ cho rằng một đặc vụ gián điệp không có thân phận gì sẽ càng đáng nghi sao? Nếu tôi thật sự có kế hoạch bí mật, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị càng chi tiết cho tôi, chờ các người điều tra, một bản lý lịch đáng tin cậy đã đặt trước mặt các người.”

“Ngươi từ Mỹ tới, lại ở chung với đám người kia, bọn chúng phái mày tới đây có mục đích gì?”

Allen suy nghĩ nói: “Nói thật, tôi không biết mục đích của tôi là gì. Nhưng nếu ông có thời gian chịu lắng nghe tôi nói, tôi có thể thử phân tích một chút, có lẽ có thể tìm ra được chân tướng.”

“Ngươi muốn kéo dài thời gian?”

“Không, chuẩn tướng, các ông luôn hỏi có phải tôi đã lấy được cơ mật quân sự có liên quan tới quân đội Galway, tin này từ đâu mà có?”

“Ngươi không cần biết.”

“Được thôi, có lẽ tôi thật sự không cần biết, nhưng ông nhất định phải biết.”

“Tại sao?” Nadif chợt có chút hứng thú với hắn, không, không phải là hứng thú, là cảnh giác.

“Bởi vì nếu ông không biết hoặc ông tin tưởng tuyệt đối nguồn tin này, có lẽ sẽ tự đưa mình vào trong bẫy.”

Nadif nhìn chằm chằm vào hắn. Allen có thể nhìn thấu tâm tình thay đổi mãnh liệt trong đôi mắt nâu thẫm kia, nhất định có gì đó đang quấy nhiễu hắn, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ những chuyện đang xảy ra và một số tin tức, chỉ là nghi ngờ rất mong manh, nhanh chóng đã bị dập tắt.

“Tin tức này tuyệt đối đáng tin.” Nadif nói: “Đừng tưởng rằng giở trò ly gián thì có thể thoát thân.”

“Người cung cấp tin tức chính là người ông tin tưởng, là cấp trên của ông, cho nên ông không hề nghi ngờ lời của ông ta.”

Ánh mắt Nadif hơi dao động, Allen cảm giác mình đã đoán đúng, người kia nhất định có cấp bậc cao hơn Ishak Nadif, cho nên hắn không hề nghi ngờ độ tin cậy của những tin tức này, thậm chí có thể nói rằng, đó không phải là tin tức, mà là mệnh lệnh.

“Là người nào nói với ông tôi là gián điệp, đi tới Galway với mục đích không thể tiết lộ, hơn nữa đã lấy được tình báo quân sự vô cùng quan trọng. Ông ta ra lệnh nhất định phải cạy miệng tôi lấy khẩu cung, phải không?”

Nadif thẳng tay cho hắn một tát: “Bây giờ là ta hỏi ngươi, nếu ngươi còn hỏi thêm câu nữa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thẩm vấn.”

Allen động đậy khóe miệng, giảm bớt chút đau đớn của cái tát này.

“Quân tử nói chuyện không đánh nhau.” Hắn nói: “Có điều trong quân đội vốn không có quân tử, đúng không? À, xin lỗi, câu này xem như không phải câu hỏi.”

“Ta hỏi lại lần nữa, mục đích của ngươi là gì, ngươi biết được bao nhiêu bí mật?”

“Tôi có thể nói mọi thứ cho ông nghe, bởi vì cũng không phải cơ mật gì, hơn nữa bởi vì người nào đó thao túng chuyện này làm tôi rất không thoải mái, cho nên tôi quyết định từ bỏ ủy thác này, hơn nữa tiền ủy thác nhận được trước kia sẽ không trả lại. Có điều người nào đó cũng không ảnh hưởng gì, ông ta chắc không so đo chút tiền này đâu.”

“Ngươi đang nói cái gì?” Nadif tức giận nhìn hắn: “Ủy thác gì?”

“Chuẩn tướng, ông ruốt cuộc không biết gì sao, hay là đang giận bản thân. Người nào đó chọn ông tới ép cung tôi, giao cơ hội lập công người người khao khát này cho ông, ông nhất định rất cảm kích. Có điều tốt nhất vẫn cẩn thận chút, nếu mọi chuyện là giả, ông sẽ là con cờ bi thảm nhất. Người kia nói với ông, tôi là gián điệp quân sự, thông qua thủ đoạn bí mật đánh cắp cơ mật quân sự quan trọng. Nếu như chứng thực được chuyện này từ khẩu cung của tôi, chẳng những có thể chỉ trích chính phủ Mỹ dùng mọi thủ đoạn đánh cắp cơ mật quân sự của Galway, âm thầm ủng hộ phe phản động bạo loạn. Lần đầu tiên ông đã nôn nóng dùng chất kích thích, đáng tiếc không hỏi được gì. Ông cố tình thả tôi, giám sát tôi tiếp xúc với quân tự do, ý đồ tìm được chứng cứ không thể nào phủ nhận được. Ông có từng nghĩ là, nếu tôi không phải gián điệp, hoặc là gián điệp hai mặt, cố tình cung cấp tình báo không tồn tại cho ông thì sẽ thế nào?”

Nadif quên lãng vừa rồi cấm hắn đặt câu hỏi, lạnh lùng nói: “Nói tiếp.”

“Chính phủ Mỹ sẽ không lặng lẽ chịu đựng cáo buộc không dưng lại có này, tổng thống càng vô cùng căm ghét chuyện này. Ông ấy vẫn luôn cho rằng Galway giống như các quốc gia bạo loạn khác là nguyên gây ra bất ổn cho thế giới. Can thiệp vào quân sự Galway là đề tài thảo luận quan trọng sau khi tổng thống kế nhiệm, chỉ là quốc hội vẫn đang do dự, yêu cầu suy nghĩ thận trọng. Kế hoạch của người kia nếu thành công, sẽ khiến nước Mỹ nhanh chóng phái quân đội tới Galway. Ông ta không muốn chờ đợi lâu hơn nữa.”

“Ngươi bịa chuyện cũng hay lắm, nếu ngươi nói là sự thật, mục đích của ông ta là gì? Chẳng lẽ muốn Galway bị hủy diệt sao? Không, tuyệt đối không thể, ông ấy yêu quý quốc gia này hơn bất kỳ ai.”

“Phải, ông ta rất yêu quốc gia này.” Allen nói: “Gần đây tôi nhớ ra rất nhiều chuyện, khi tôi nhận nhiệm vụ này, đã gặp một nhân vật thần bí, trong lúc vô tình đã khiến tôi quên đi vài chuyện liên quan tới mình, sau đó ông ta sắp xếp thân phận mới cho tôi, cũng cho tôi biết vài bí mật. Tôi phải ghi nhớ những bí mật này, nhưng không thể dễ dàng nói ra. Lúc nào mới có thể nói được? Chẳng hạn như bị liên tục thẩm vấn, hoặc là trong trạng thái không có ý thức dưới tác dụng của thuốc. Ông ta là cao thủ thôi miên, ông ấy nói bí mật của tôi chính là khẩu cung mà ông muốn có được từ chỗ tôi. Ai có thể dễ dàng biết được những tình báo cơ mật ngay cả CIA phải cố gắng len lỏi mấy chục năm mới có được, chuẩn tướng, ông có lựa chọn nào thích hợp không?”

Sắc mặt Nadif tái mét, nghi ngờ vốn dĩ còn chưa xác định đã trở thành mây đen dày đặc.

“Nhưng mà ngươi không nói gì, ta không tin có người có thể trải qua thẩm vấn như vậy, trong tình huống mơ màng vẫn có thể giữ kín miệng được.”

“Tôi đương nhiên không thể, cái tên Allen Scott kỳ thật là tự tôi nói cho các người biết. Nhưng mà tại sao tôi không nói ra những điều cơ mật kia? Là bởi vì sức mạnh thôi miên thần bí kia quá mức dữ dội sao? Bởi vì tôi kiên cường bất khuất là gián điệp trời sinh?” Con ngươi xanh lam của Allen nhìn thẳng Nadif, bỗng nhiên nói: “Thật ra tôi căn bản không biết gì cả.”

“Thật sao, lời nói của ngươi quá mức mâu thuẫn rồi.” Nadif thở phào nhẹ nhõm, giống như được giải thoát, trong mắt hắn Allen lại trở thành tội phạm xảo quyệt muốn dùng cách vòng vo để thoát thân: “Ngươi không biết cơ mật gì, vậy thì không thể chỉ trích ông ấy dựa vào cơ mật để bày mưu, mọi chuyện đều do ngươi ngụy biện mượn cớ.”

Allen nói: “Tôi không biết không có nghĩa ông ấy không tiết lộ. Người phụ trách thôi miên quả thật truyền đạt rất nhiều tin tức, nhưng khi hắn bắt đầu nói, một chút ý thức cuối cùng của tôi tự nhủ với bản thân, nếu như tôi biết những bí mật này, tương lai nhất định sẽ trở thành hung khí đưa tôi vào chỗ chết. Vậy nên tôi đã quyết định.”

Nadif trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi quyết định cái gì?”

“Tôi thất thần.” Allen nói: “Tôi không nghe rõ rốt cuộc hắn muốn nói gì, tôi bắt buộc mình nghĩ tới chuyện khác.” Hắn suy nghĩ một số chuyện, nghĩ tới hành trình Venice đẹp đẽ, nghĩ tới thời gian vui vẻ trên bãi cát lúc trước, nghĩ tới từng ngõ ngách trong nhà, từng nụ hôn ấm áp và cái ôm ngọt ngào. Hắn ghi nhớ những chuyện này, cho dù tạm thời quên đi bản thân, nhưng giống như hạt giống chôn dưới bùn đất, chỉ cần Mike xuất hiện trước mặt, sẽ dần dần nhú mầm khỏi lòng đất, vươn cành phát triển thành cành lá mềm mại ấm áp.

“Chuẩn tướng, ông có thể cho tôi biết, người kia là ai không?”

Nadif không nói. Allen nhìn ra được, hắn vô cùng sùng kính người kia, khó có thể tiếp nhận ông ta vì khơi mào tranh chấp mà sắp đặt cả kế hoạch khiến quốc gia rơi vào chiến hỏa càng hỗn loạn.

“Ông ấy rất được kính trọng, cho dù chính quyền chịu đủ tranh cãi, nhân dân ngày càng bất mãn vẫn giữ vững lập trường của mình, ông ấy tỉnh táo và cơ trí hiếm có, nhưng đồng thời lại rất thầm lặng, rất ít xuất hiện ở trường hợp công khai. Ông ấy không ủng hộ lạm sát vô tội phe phản động, cố gắng ngăn cản các đợt trấn áp của quân đội, thái độ đối ngoại đều suy nghĩ cho đại cục. Bề ngoài sự mềm lòng không quả quyết của ông ấy không có tác dụng to lớn trong chiến trường này, nhưng cũng không vướng phải căm thù và chán ghét của bên nào.” Allen bình tĩnh hỏi: “Nhưng không ngờ, sau lưng ông ta lại là gián điệp ba mặt?”