Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 31: Hai kẻ khả nghi




Edit: Chiêu Chiêu

Beta: Lan Lan

Cấp dưới báo lại, nói gần đây tiệm hoa của Tô Anh chưa xuất hiện nhân vật khả nghi, tiện thể nói luôn chuyện sáng sớm hôm sau, Tô Anh đi bón phân cho cây ngô đồng bị sét đánh.

Triệu Vũ nghe xong sửng sốt một hồi lâu, lập tức bật cười, nói cô ấy ngốc đúng thật không sai. Đi bón phân cho cây ngô đồng bị đánh chết? Đây là lần đầu tiên anh nghe nói, hơn nữa, đó là cây ven đường không có liên hệ chút nào với cô. Lẽ nào, bởi vì có tiệm hoa nên có tình cảm đặc biệt với thực vật?

Không nói gì, lại cảm thấy buồn cười.

Anh lại nói những lời này cho Khương Triết, đương nhiên, lại rước lấy một trận cười, cảm thấy cô gái này ngốc mà cũng thật đáng yêu.

Khi trận cười đã qua, Tưởng Diễn hỏi: “Bây giờ đi?”

Khương Triết gật đầu: “Ngày mai trong nhà có việc, cần phải trở về.”

Tưởng Diễn không tiện ở lâu, mà anh bên này nhiều việc, không tiện rời đi, huống chi, lúc nào, lão gia tử cũng có thể đi. Đang tại chức, anh không cách nào có thể rời khỏi đế đô. Mấy người Khương Triết đều hiểu, không cần phải nhắc tới.

Tưởng Diễn nói: “Vậy được, để lát nữa tôi đưa các cậu đến sân bay. Ngày khác các cậu trở lại, nhất định phải chơi thật thỏa thích!”.

Nhưng mà bọn họ chẳng ai nghĩ tới, trên đường đến sân bay lại có thể xảy ra bất trắc!

- -

Hôm nay là thứ ba, Tô Anh nhìn thời gian tính toán, từ hôm nay trở đi sẽ không liên lạc được với Khương Triết, nhóm người tới phá tiệm cũng tới.

Chỉ là không biết có thể vì hiệu ứng bươm bướm của mình mà có chuyện sai lệch hay không? Hơn nữa, cô rất hoài nghi, nhóm người kiếp trước đến đập tiệm hoa của cô - tỷ lệ rất lớn là có quan hệ với Tề Duyệt.

Tề Duyệt – cô gái này thật lợi hại, ngoài trừ gia thế và thủ đoạn của cô ta, bản lĩnh dụ dỗ Khương lão gia tử cũng là hạng nhất. Vì thế, sau khi Tô Anh gả cho Khương Triết, cô ta cũng có thể tùy ý ra vào Khương gia, cho nên, bọn họ đều hiểu Tề Duyệt có tâm tư với Khương Triết.

Lời dèm pha của Tề Duyệt còn khiến cô u sầu hồi lâu, đúng vậy, cô không có tài năng, cũng không có gia thế, có thể giúp gì cho Khương Triết? Không thêm phiền phức là tốt rồi. Bởi vậy, mỗi lần nhìn thấy Tề Duyệt, Tô Anh đều sẽ cảm thấy tự ti và uất ức, nên cô càng cố gắng học làm thế nào mới có thế trở thành người vợ tốt của Khương Triết. Cô không muốn để bản thân trở thành người dốt nát, cô hy vọng mình có thể làm cho người nhà Khương Triết hài lòng.

Thật là ngu xuẩn, cô không hề biết, khi Khương Triết mặc cho tất cả mọi người phản đối mà muốn kết hôn với cô, đã sớm dẫn đến bất mãn, bất kể cô làm cái gì thì cũng không cách nào làm cho người ta vui vẻ.

Lại càng không biết, cho dù cô làm tốt, bởi vì xuất thân, cô cũng không có cách nào làm bọn họ hài lòng.

“A!”. Mũi kim đâm vào lòng bàn tay, Tô Anh lập tức phục hồi lại tinh thần, các bông hoa xung quanh lo lắng hỏi cô làm sao vậy?

“Không có việc gì, không cẩn thận bị đâm một cái.”

Bé hoa nhài: “Chị cẩn thận một chút!”

Cây xương rồng cũng nói với cô: “Mũi kim này thật nguy hiểm!”

Âm thanh xa xa từ cây thủy tiên ở cửa truyền đến: “Anh Anh thật thích Khương Triết, thật dụng tâm chuẩn bị lễ vật. Nhưng mà phải cẩn thận.”

Tô Anh khẽ cười lại: “Các em chớ khẩn trương, thêu thùa làm sao mà không bị thương? Không có việc gì, một chút liền tốt.”

Đến mức chuyên tâm, đây là sự thật, Tô Anh đặc biệt có ý định chuẩn bị quà sinh nhật cho Khương Triết, cô vô cùng hi vọng tấm khăn tay này được đưa đến tay Khương Triết.

Cô cầm lấy kim lần nữa, tiếp tục thêu thùa.

“Tô Anh.”

Âm thanh xa xôi của lão ngô đồng từ ngoài cửa sổ truyền tới, động tác của Tô Anh ngừng lại, ngẩng đầu:

“Lão ngô đồng?".

“Là tôi.”

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi phát hiện ở cửa tiệm có người theo dõi cô.”

Tô Anh sửng sốt, cô không nhúc nhích, nhưng hơi nghiêng nghiêng người vào trong, rồi mới nói: “Ông nói là có người theo dõi tôi sao? Ở đâu?"

Thật ra, tối hôm qua, hai người đàn ông mặc áo đen đứng ở cửa kia đã tới rồi, lão ngô đồng không suy nghĩ nhiều, cũng không quan tâm quá mức. Ai ngờ, sáng sớm hôm nay, bọn họ lại đi sau Tô Anh một khoảng cách, Tô Anh trở về, họ cũng đi theo, Tô Anh ở trong tiệm, bọn họ ở trên xe chờ.

Nếu còn tưởng là trùng hợp, vậy thì sống vài chục năm coi như uổng phí, huống chi ở chỗ này lâu ngày, đây là lần đầu tiên lão gặp hai người kia.

Lão ngô đồng nói ra những chuyện mình thấy, mấy lần căn dặn Tô Anh cẩn thận, còn nói: “Cô có đắc tội với người nào không? Nếu không phải thì…”

Tô Anh nói: “Tôi cũng không biết nữa, mỗi ngày tôi chỉ coi chừng tiệm hoa, thỉnh thoảng hẹn hò với bạn trai, có thể đắc tội được ai chứ?”.

Nói đến đây, cô không khỏi nghi ngờ đáp: “Chẳng lẽ là vì bạn trai của tôi có rất nhiều tiền, nên bọn họ muốn bắt cóc tôi? Dùng tôi để uy hiếp bạn trai tôi, lấy tiền chuộc?”.

Câu nói này thành công làm cho những bông hoa trước cửa tiệm xù lông: “Bắt cóc? Báo cảnh sát, báo cảnh sát, mau đi nói cho chú cảnh sát!”.

Tô Anh lắc đầu: “Không được, những người đó tuy khả nghi, nhưng rốt cuộc lại không làm gì, bọn họ có thể thà chết không nhận.”

Bé hoa nhài lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”.

Cây xương rồng nói: “Hay là nên báo cảnh sát, chú cảnh sát có thể làm bọn họ sợ mà chạy!”.

Tô Anh bất đắc dĩ: “Lần này chạy, nếu còn có lần sau thì sẽ thế nào?”.

Không xoay chuyển được đầu óc của đám hoa, ngay cả lão ngô đồng cũng vô cùng lo lắng.

Tô Anh suy tư chốc lát, nói rằng: “Ngô đồng, có thể phiền ông giúp tôi chú ý xung quanh đây có nhân vật khả nghi nào xuất hiện được không? Nếu như bọn họ thực sự tới, tôi được ông báo tin trước, cũng sẽ không thua thiệt.”

Đối với thỉnh cầu của Tô Anh, đương nhiên ngô đồng lập tức đáp ứng, bắt đầu chú ý hai người mặc quần áo đen kia.

Tô Anh nói: “Ngô đồng, không chỉ hai người kia, còn nữa, những người khả nghi đi xung quanh đây không chỉ có hai.”

“Được, tôi biết.”

“Cảm ơn.”

Lão ngô đồng quả nhiên đi quan tâm những tình huống xung quanh đây.

Cửa hàng hoa tươi như muốn nổ tung, đám hoa đều rất khẩn trương, thật sự sợ bất cứ lúc nào sẽ có người xông vào trong tiệm, cướp Tô Anh đi!

Nhưng chúng nó có thể làm gì? Muốn di chuyển còn phải dựa vào sự giúp đỡ của Tô Anh, nếu như quả thật có người đến, chỉ có thể bó tay. Nghĩ vậy, liền cảm thấy vừa lo lắng, vừa khổ sở, vừa u ám.

Tô Anh lại phải tốn một phen an ủi đám hoa, cuối cùng nói: “Các em suy nghĩ nhiều quá, xem các em này, cánh hoa rơi nhiều hơn rồi, không đẹp chút nào.”

Cây xương rồng rầm rì: “Nếu như em có thể uy mãnh như trong thực vật đại chiến cương thi [1] thì tốt rồi! Bất luận hai người hay ba người tới em cũng không sợ!”

[1] Thực vật đại chiến cương thi: game Plant vs. Zombie =)))

Bé hoa nhài suy nghĩ thật lâu, nói: “Anh Anh, nếu không thì trong nhà chúng ta trồng thêm chút đậu Hà Lan đi?”

Tô Anh: “…”

Đám hoa bắt đầu thương lượng làm sao để đối phó với phần tử xấu, Tô Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho chúng nó bàn bạc.

Cô sờ sờ cằm, đoán rằng, nếu như hai người áo đen tới lúc đêm qua, vậy bọn họ rất có thể là người của Khương Triết, nếu vậy ngược lại không cần lo lắng. Nhưng mà Khương Triết lại có thể bởi vì một câu đề cập của cô liền phái người tới, nói rõ quả nhiên, Tề Duyệt là người không đơn giản.

(如意 Như Ý: Chuyện là những bạn biết trước kết truyện hay là biết trước tình tiết của truyện. Mấy bạn làm ơn đừng spoil mất hay hic hic:<)