Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 23: Lớp một




Tiêu,

Tiêu chắc rồi!

Bị người lớn phát hiện!

Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ hay khóc nhè đều bị doạ không dám khóc, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mục Hoài An, Mục Hoài An đầu tiên hỏi Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ: "Té đau không?"

Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ lắc đầu, nhanh chóng bò dậy, cực kỳ linh hoạt bò đến trên giường, chen chúc ngồi chung với Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân, sợ hãi nhìn chằm chằm Mục Hoài An.

Mục Hoài An xác định Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ không có chuyện gì xong, khom lưng nhặt máy chơi điện tử lên, nhìn qua, hỏi: "Đây là máy chơi điện tử của ai?"

Mục Hưng Hà không nói lời nào.

Mấy người Lâm Đông cũng không dám nói lời nào.

"Hưng Hà." Mục Hoài An lạnh lùng gọi.

Mục Hưng Hà sắc mặt nghiêm túc mà nhìn về phía Mục Hoài An.

Mục Hoài An lần thứ hai hỏi: "Máy chơi điện tử của ai?"

Mục Hưng Hà nhỏ giọng mà đáp: "Dạ của con."

"Từ đâu ra?"

"Dạ mua." Giọng Mục Hưng Hà lại nhỏ mấy phần.

"Ai mua?"

"Con mua."

"Tiền ở đâu ra?"

"Bà ngoại cho con ạ."

"Bao nhiêu tiền?"

"Dạ năm mươi đồng."

Năm mươi đồng tiền? Một đứa nhỏ chưa tới tám tuổi dám cầm năm mươi đồng lén lút đi mua máy chơi điện tử, lá gan lớn quá nhỉ, Mục Hoài An bắt đầu nóng nảy, cất cao âm thanh: "Xuống đây cho tao!"

Mục Hưng Hà sợ sệt: "Con không xuống, con xuống ba sẽ đánh con."

Mục Hoài An không hề bị lay động, nghiêm mặt hỏi: "Mày có xuống hay không hả?"

Mục Hưng Hà: "Con không xuống."

"Xuống hay không?"

Mục Hưng Hà đột nhiên từ trên giường lao xuống, vòng qua Mục Hoài An lớn tiếng gọi "Mẹ!", chạy nhanh như một làn khói ra ngoài.

Mục Hoài An xoay người đuổi theo.

Bốn đứa nhỏ Lâm Đông bị doạ từ trên giường leo xuống, đi chân đất chạy tới cửa, nhìn thấy Mục Hoài An lột quần Mục Hưng Hà, "Bốp bốp" hai phát bằng bàn tay, sau đó kẹp ở dưới nách đi vào thư phòng.

Bốn đứa nhỏ bị doạ không nhẹ, chợt nghe Mục Hoài An nói một câu "Đều đi ngủ đi", bốn đứa nhỏ nhanh chóng chạy vào phòng, từng đứa bò lên trên giường, đàng hoàng nằm ngay ngắn ở trên giường, cũng không ai dám hé răng, mãi đến tận lúc Mục Hưng Hà trở về.

"Hưng Hà." Bốn đứa nhỏ quay đầu đồng thời gọi.

Mục Hưng Hà xoa cái mông tức giận bò lên giường.

Lâm Đông lập tức nhích người sang bên cạnh một chút, Mục Hưng Hà chen vào chỗ trống, mất hứng nói: "Máy chơi điện tử không còn."

Tưởng Tiểu Quân hỏi: "Bị ba mày tịch thu rồi hả?"

Mục Hưng Hà: "Ừ."

"Đều do Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ." Tưởng Tiểu Quân trợn mắt nhìn Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ.

Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ tự biết mình sai rồi, yên tĩnh như gà mà nằm, một câu phản bác cũng không dám nói, nhìn rất ngoan.

Lâm Đông thì lại lo lắng nhìn Mục Hưng Hà hỏi: "Hưng Hà, anh có đau không?"

Mục Hưng Hà hỏi ngược lại: "Đau cái gì?"

"Cái mông."

"Không đau." Mục Hưng Hà dễ dàng nói.

Lâm Đông nhướng mày lên nói: "Nhưng mà chú đánh nặng tay lắm mà."

"Không nặng." Mục Hưng Hà cười hắc hắc nói.

"Vậy anh có tức giận không?"

"Không tức giận."

"Tại sao?"

"Đó là ba của anh mà."

Lâm Đông không hiểu.

Mục Hưng Hà nói: "Ba đánh anh là vì tốt cho anh, đừng nhìn ba anh hung dữ như thế, thật ra ba anh hiểu anh nhất, trước đây lúc anh bị bệnh vào buổi tối, ba anh ôm anh đi thật xa để chữa bệnh đấy, ba anh cực kỳ thương anh."

"Ba em cũng thương em." Kỳ Kỳ chêm vào một câu.

Mục Hưng Hà lập tức hung dữ trả lại một câu: "Mày im miệng cho tao! Nếu không phải tại mày và Tiểu Xuyên, máy chơi điện tử của tao sẽ không bị mất, hai người bọn mày là kẻ phản bội!"

Kỳ Kỳ bị mắng nên đàng hoàng lại.

Hạ Tiểu Xuyên thông minh không nói lời nào.

Tưởng Tiểu Quân tạm thời không chọc Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nằm ở trên giường, kéo Lâm Đông xích lại gần mình, năm người nằm thành một hàng nhìn trần nhà, nằm không bao lâu, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ thích nói chuyện liền không nhịn được, Hạ Tiểu Xuyên nói: "Hưng Hà."

"Mày cũng im miệng cho tao!"

Hạ Tiểu Xuyên nhỏ giọng nói: "Em không cố ý mà."

"Nếu không cố ý thì mày cướp là cái gì?"

"Kỳ Kỳ cũng cướp."

"Hai người bọn mày đều im miệng, Đông Đông em nói đi."

Đột nhiên bị điểm danh, Lâm Đông bối rối một chút, ngón tay chỉ ngoài cửa sổ nói: "Hưng Hà, Tiểu Xuyên, mọi người xem có sao ở trên trời."

"Chỗ nào?" Mục Hưng Hà hỏi.

"Trên trời, thật nhiều."

Lâm Đông xoay người nằm nghiêng trên giường, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Ở đằng kia, nhiều lắm."

Nghe vậy đám người Mục Hưng Hà cùng vươn mình nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, bầu trời đen như mực được điểm kín những chấm nhỏ, phát ra chút ánh sáng, cảm giác vừa yên tĩnh lại náo nhiệt, nhìn cực kỳ đẹp.

"Thật là thật nhiều sao quá." Kỳ Kỳ nói.

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Đúng là rất nhiều."

Mục Hưng Hà lần này không có mắng hai người bọn họ, mà cũng nhìn chăm chú.

Lâm Đông đưa ngón tay chỉ nói: "Đó là ông của em."

Bốn người Mục Hưng Hà sững sờ, đồng thời nhìn về phía Lâm Đông.

Kỳ Kỳ không hiểu hỏi: "Không phải ông của mày chết rồi à? Sao lại chạy lên trời rồi?"

Lâm Đông nói: "Người đã chết đều sẽ đi lên trời."

"Ai nói?"

"Ông em nói, ông em nói là người đã chết sẽ biến thành một vì sao trên trời, ở trên trời nhìn chúng ta."

"Thật à?" Mục Hưng Hà hỏi.

Lâm Đông trịnh trọng gật đầu.

Mục Hưng Hà hỏi: "Vậy làm sao em biết ngôi sao nào là ông của em?"

Lâm Đông nghiêm túc trả lời: "Ngôi sao sáng nhất là ông của em."

Kỳ Kỳ lập tức nói tiếp: "Mày dựa vào cái gì mà nói đó là ông của mày, tao nói ngôi sao sáng nhất kia là ông của tao đó."

Tưởng Tiểu Quân liền nói: "Kỳ Kỳ, ông của chúng ta còn chưa chết."

Lâm Đông: "..."

Mục Hưng Hà: "..."

Hạ Tiểu Xuyên: "..."

Kỳ Kỳ cũng không biết nói tiếp thế nào, đành nói sang chuyện khác: "Lâm Đông, mày có nhớ ông của mày không?"

"Có chứ."

"Ông của mày đã ở trên trời, sao mày còn nhớ vậy?"

"Vì ông không nói chuyện cùng tao được nữa."

Kỳ Kỳ lại bị chặn lời, không lên tiếng nữa, nhìn bầu trời.

Lâm Đông cũng nhìn bầu trời.

Mục Hưng Hà nhìn bầu trời một chút, liền nhìn Lâm Đông, nói: "Không sao, ông của em có thể nhìn thấy em là được rồi, nếu em muốn nói chuyện, cùng anh nói là được!"

Lâm Đông quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà gật gật đầu.

Mục Hưng Hà kéo kéo chăn nói: "Đắp kín vào, nếu không sẽ bị bệnh."

Lâm Đông lại dịch sát lại cạnh Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nói: "Đông Đông, anh ôm em ngủ nhé?"

Lâm Đông nói: "Dạ."

Tưởng Tiểu Quân nói: "Tao cũng ôm Lâm Đông."

Mục Hưng Hà đá hắn một cước: "Mày cút sang một bên, trên người mày thúi muốn chết."

"Tao tắm rửa rồi, tao không cút."

Tưởng Tiểu Quân nhích về phía Lâm Đông

Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ thích ồn ào, nhìn Tưởng Tiểu Quân cùng Lâm Đông đều hướng về phía Mục Hưng Hà mà nhích, hai người bọn họ cũng bắt chước, bốn người bắt đầu chen Lâm Đông, Lâm Đông không chỉ không cảm thấy khó chịu khi bị chen, trái lại rất thích loại thân thiết vô cùng náo nhiệt này, mày chen tao tao chen mày, nhận ra được niềm vui trong đó, năm người như sâu lông ở trên giường lấn tới lấn lui, cười khanh khách không ngừng.

Đang cười, ngoài cửa truyền đến tiếng Mục Hoài An: "Có ngủ hay không hả?!"

Năm người bị doạ nhanh chóng im lặng, lập tức xoay người nằm lại đàng hoàng, quả thực như binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau đó cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, không thấy ngoài cửa có động tĩnh gì nữa, lại bắt đầu xột xoạt nô đùa, cuối cùng Mục Hoài An trực tiếp đi vào, đem năm hài tử doạ không dám nói tiếng nào, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, nhắm một hồi ngủ mất ba đứa.

Mục Hoài An đi ra.

Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà mở mắt ra, nhìn chung quanh một chút, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ đều đang ngủ.

Lâm Đông nhỏ giọng nói: "Bọn tiểu Xuyên đều ngủ rồi."

Mục Hưng Hà cũng nhỏ giọng hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"

"Em muốn nhìn ông em, muốn cùng ông em nói chuyện."

"Vậy anh cùng em nhìn, nghe em nói."

"Được."

Lâm Đông nằm xích lên đầu giường, nhìn sao ngoài cửa sổ.

Mục Hưng Hà cũng nhìn sao ngoài cửa sổ, nghe giọng nói giòn tan mang theo ơi sữa của Lâm Đông, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lâm Đông, nhìn một chút thì bị buồn ngủ đột kích, nhanh chóng ngủ mất.

Lâm Đông nhìn lên một vì sao sáng nhất giữa bầu trời, nói tiếp: "Ông ơi, bây giờ con không ở nhà của chú nữa, con đang ở nhà của cô, cô rất thương con, dượng cũng vậy, Tiểu Xuyên cũng tốt, bọn họ cũng không đánh con, còn cho con đi học, hiện giờ con đang đi học lớp vỡ lòng.

"Cô giáo phát cho con một đóa hoa đỏ, đóa hoa đỏ lớn nhất cả lớp, cực kỳ đỏ cực kỳ đẹp, cô giữ lại, nói là làm kỷ niệm, con làm bài tập cô giáo cho được năm ngôi sao, mỗi ngày đều cho con, con có nhiều ngôi sao nhất cả lớp đó. Cô giáo cũng khen con thông minh, nói con rất lợi hại nữa.

"Còn có, cô có một tiệm tạp hóa, cô gọi nó là tiệm tạp hóa của nhóc con, cô nói nhóc con thứ nhất là Tiểu Xuyên, nhóc con thứ hai là con, con rất thích ở trong tiệm tạp hóa của nhóc con bán tạp hoá đưa tạp hoá, như vậy có thể giúp cô kiếm tiền, cô cũng được vui vẻ."

Lâm Đông vừa nói vừa cười, cười tới mức đôi mắt trong suốt hơi cong, hai cái đồng điếu nơi khóe miệng hiện ra, bé nhìn xung quanh một chút, phát hiện Mục Hưng Hà cũng ngủ mất, vì vậy còn nói: "Ông ơi, ngày hôm nay cô còn nói, để thứ hai cho con bắt đầu đi học lớp một, đứa nhỏ học lớp một đã là lớn rồi, chờ con học lớp ba, con chính là một đứa nhỏ siêu lớn, con có thể lớn lên thật cao, con đi trên đường, ba mẹ của con có thể nhận ra con rồi."

Lâm Đông nói mãi cũng bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt hơi díp lại, mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, trong cái miệng nhỏ chỉ nói ra hai chữ "Ông ơi" liền nằm úp sấp trên giường ngủ mất.

Sáng ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, côn trùng kêu vang, tiếng chim hót của trấn nhỏ Cẩm Lí truyền vào phòng Mục Hưng Hà, Lâm Đông là người đầu tiên tỉnh lại, phát hiện năm người bọn họ ngủ ngang dọc tứ tung, chân Hạ Tiểu Xuyên đạp vào mặt Kỳ Kỳ, tay của Kỳ Kỳ vỗ vào mặt Tưởng Tiểu Quân, cánh tay Tưởng Tiểu Quân gác lên trên đùi bé, đầu bé thì để cạnh đầu Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà là đứa ngủ bá đạo nhất trong năm người, một mình chiếm hai chỗ, Lâm Đông đẩy Tưởng Tiểu Quân ra, tự mình mặc quần áo,tự mình xỏ giày, sau đó chạy ra khỏi phòng Mục Hưng Hà, gặp phải Mục Hoài An vừa mới rời giường.

"Con chào chú." Lâm Đông cẩn thận từng li từng tí mà gọi..

"Ừ, sao con dậy sớm thế?" Mục Hoài An có ấn tượng rất tốt với Lâm Đông, trong đám nhỏ này, hắn thích nhất Lâm Đông, tiếng nói chuyện không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lâm Đông giòn tan mà trả lời: "Con muốn đi qua tiệm."

Mục Hoài An không hiểu hỏi: "Con đi sang tiệm làm gì?"

"Con muốn đi bán hàng."

"Con bán thứ gì? Con còn quá nhỏ, hơn nữa —— "

Mục Hoài An vẫn chưa nói hết, Lâm Đông đã chạy đi, hắn cảm thấy thật mới mẻ, đứa bé nhỏ như vậy thật là hiểu biết, hắn đi hai bước, ánh mắt dõi theo Lâm Đông, miễn cho Lâm Đông chạy lạc.

Lâm Đông chạy thẳng tắp về hướng tiệm tạp hóa, bé cũng đã quen việc vừa rời giường liền cùng cô đến tiệm tạp hóa, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, vậy mà chạy đến cửa tiệm tạp hóa, cửa không mở, cô vẫn chưa về, bé đứng ở cửa nhìn một chút, nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu nhìn lại là Mục Hoài An.

Mục Hoài An cười nói: "Một lát nữa cô của con mới trở về."

Lâm Đông cũng biết.

"Đi, đi với chú ra đầu đường mua bánh bao và bánh quẩy đi." Mục Hoài An hướng Lâm Đông vươn tay.

Lâm Đông không dám nắm tay Mục Hoài An, bởi vì Mục Hoài An quá nghiêm túc, bé sợ, liền yên lặng đi cùng, bé vốn nhỏ gầy, nhìn như một cái nấm nhỏ đi theo sau Mục Hoài An, sau khi mua bánh quẩy cùng bánh bao trở về nhà họ Mục, liếc mắt một cái nhìn thấy Mục Hưng Hà đang dụi mắt từ trong phòng khách đi ra.

"Hưng Hà!" Lâm Đông cao hứng gọi.

Mục Hưng Hà mở mắt nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông cười chạy tới, đem bánh bao trong tay đưa cho Mục Hưng Hà nói: "Cho anh ăn bánh bao nè, em và chú Mục cùng đi mua ở đầu đường đó."

Mục Hưng Hà còn buồn ngủ mà cắn một cái, híp mắt đi ra nhà vệ sinh.

Lâm Đông cầm phần bánh bao còn lại đi gọi đám Hạ Tiểu Xuyên rời giường, đám người Hạ Tiểu Xuyên lúc đầu còn rầm rầm rì rì không dậy, không bao lâu sau đã sinh long hoạt hổ mà ăn xong điểm tâm, lúc ở trên đường chơi đùa, Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương trở lại.

"Cô ơi!" Lâm Đông vui vẻ gọi: "Dượng ơi!"

"Ba, mẹ!" Hạ Tiểu Xuyên chạy thật nhanh về phía Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương.

Lâm Đông cũng chạy theo, thế nhưng lúc đến trước mặt Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương, lại dừng lại, chỉ vui vẻ nhìn Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương, cuối cùng vẫn là Lâm Lệ Hoa mở miệng trước nói: "Đông Đông lại đây nào."

Lâm Đông học theo Hạ Tiểu Xuyên,vươn tay nhỏ tới bên Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa cười ôm Lâm Đông lên, một bên tán gẫu một bên đi về tiệm tạp hóa.

"Ăn cơm chưa?" Lâm Lệ Hoa hỏi.

"Dạ ăn rồi." Lâm Đông đáp.

"Ăn cái gì?"

"Bánh bao, bánh quẩy và cháo ạ."

"Vậy tối hôm qua có nghịch ngợm hay không?"

"Dạ nghịch."

"Nghịch cái gì thế?"

"Chúng con cùng Hưng Hà cùng nhau chơi máy điện tử, chú Mục tức giận, đánh Hưng Hà, sau đó chúng con liền ngoan."

Lâm Lệ Hoa nở nụ cười.

Trong lòng Lâm Đông ấm áp.

Đi đến tiệm tạp hóa, Lâm Lệ Hoa thả Lâm Đông xuống, mở cửa tiệm tạp hóa xong liền nói với Lâm Đông: "Đông Đông, mới vừa nãy dượng của con tình cờ gặp người chuyên phụ trách chuyển hộ khẩu của đồn công an ở trên đường, đúng lúc có quan hệ tốt với dượng của con nên cho chúng ta đi cửa sau, lá nữa con và dượng cùng đi đem tên của con chuyển sang hộ khẩu nhà cô nhé, mất công sáng sớm ngày mai thứ hai các người lại đi muộn, có được không?"

Lâm Lệ Hoa nói một đống, Lâm Đông nghe không hiểu hết, thế nhưng cô nói thì chắc chắn là tốt, bé lập tức gật đầu, sau đó đi theo Hạ Thanh Chương đến đồn công an một chuyến, nửa tiếng sau, một quyển sổ hộ khẩu mới tinh được Hạ Thanh Chương cầm trên tay.

Hạ Thanh Chương đưa cho Lâm Đông nói: "Đến, tìm xem, tìm xem tên của con nào."

Lâm Đông nhận sổ hộ khẩu, chậm rãi mở ra, tờ thứ nhất là trang chủ hộ trên đó viết tên Hạ Thanh Chương, nhưng mà bé chỉ nhận biết được chữ "Hạ" cùng một vài chữ đơn giản khác, tờ thứ hai và thứ ba là trang thành viên của hộ khẩu, bé nhận ra chữ "Hạ" cùng chữ "Lâm", lúc lật tới trang thứ tư, bé nhận ra tên "Hạ Tiểu Xuyên", bởi vì lúc bé học viết tên của mình, cũng học xong tên của Hạ Tiểu Xuyên.

Nhìn thấy tên Hạ Tiểu Xuyên, trong lòng bé đập thình thịch, cảm giác tờ tiếp theo sẽ có tên của bé, từ từ lật tới trang thứ năm, thật sự thấy được chữ "Lâm Đông", tên của bé để chung với người nhà của cô.

Bé không hiểu cái gì gọi là "thủ tục", thế nhưng bé có thể cảm thấy không còn sợ hãi hư trước đây, bé chỉ vào trang thứ năm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Dượng, đây là tên của con ạ."

Hạ Thanh Chương cười nói: "Đúng, thật thông minh. Ngày mai cầm cái sổ hộ khẩu này, dượng mang con đi học lớp một."

Lâm Đông gật đầu.

Hạ Thanh Chương xoa đầu Lâm Đông nói: "Đi thôi."

Lâm Đông cùng Hạ Thanh Chương đi về tiệm tạp hóa đến tiệm tạp hóa, lão Uông bắt lại Lâm Đông đánh cờ, đến bây giờ đám người lão Uông chơi cờ với Lâm Đông vẫn còn phải nhường Lâm Đông một con cờ, nếu không thì Lâm Đông không thắng được, kết cục tốt nhất chính là đánh hoà.

Dù vậy, đám người lão Uông vẫn thích cùng Lâm Đông chơi cờ, chỉ cần Lâm Đông thắng, hoặc là cho Lâm Đông một đồng tiền, hoặc là mua hàng của tiệm tạp hóa nhóc con, có thể nói là Lâm Đông mang đến không ít lợi nhuận cho tiệm tạp hóa..

Lúc này lão Uông cười nói cùng Lâm Đông: "Đứa nhỏ này, cố gắng xem bọn ông chơi cờ, chờ ngày nào đó ông không cần nhường một con cờ cho con nữa, mà con vẫn đánh thắng ông, ông liền cho con bao lì xì một trăm đồng!"

Hạ Thanh Chương cười nói: "Chú Uông à, chú giỡn gì vậy, Lâm Đông mới bao lớn chứ, làm sao mà thắng được chú chứ."

Lão Uông không đồng ý mà nói: "Cũng chưa chắc đâu, anh hùng xuất thiếu niên, cháu không biết chứ đứa nhỏ này tiến bộ rất nhanh, chỉ cần nó lại học thêm một chút, nói không chừng chú đây phải bỏ ra một trăm đồng làm tiền mừng tuổi cho nó đấy!"

Hạ Thanh Chương cười để Lâm Đông cùng lão Uông đánh ván kế tiếp, không bao lâu Lâm Đông liền thắng được một đồng, sau đó đưa cho Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa không muốn, bé liền tự mình lấy, quay đầu không nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên, biết bọn Hạ Tiểu Xuyên bởi vì bé đi lên đồn công an, cho nên chạy đi chơi, bé ngồi trên ghế nhỏ ở cửa tiệm, nghe mấy ông già chơi cờ tướng khoác lác về kí ức năm đó các loại, thấy người tới mua hàng,nhanh chóng chạy đi lấy, sau đó đem tiền giao cho Lâm Lệ Hoa.

Bé phát hiện sắc mặt của cô không dễ nhìn lắm, bé có chút không rõ, nhưng lại có một khách hàng đến mua đũa, lực chú ý của bé nhanh chóng bị dời đi, mà đúng là Lâm Lệ Hoa đang có tâm sự nặng nề, cô nói với Hạ Thanh Chương: "Cái nhà kia của chúng ta là do anh trả tiền đấy."

Hạ Thanh Chương nói: "Ừ."

"Thanh Chương, em nói anh nghe, nhà kia không thể để cho anh trai của anh chiếm được, nếu không thì một nhà bốn người chúng ta phải ở chỗ nào chứ?"

"Anh biết anh biết, tuy rằng anh của anh không tốt, nhưng chị dâu của anh là người hiểu biết."

"Vậy thì tốt."

"Thôi mà, em đừng lo lắng nữa, không phải em muốn đi mua thức ăn sao? Để anh trông tiệm cho."

"Được."

Có Hạ Thanh Chương bảo đảm, trong lòng Lâm Lệ Hoa cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cầm lấy cái làn đựng đồ ăn từ hậu viện xong liền gọi: "Đông Đông, đi, cùng cô đi mua thức ăn nào."

"Dạ."

Lâm Đông lập tức từ trên cái ghế tụt xuống, đem tay nhỏ giao cho Lâm Lệ Hoa, cùng Lâm Lệ Hoa đi tới chợ thực phẩm, tình cờ gặp người trấn trên, Lâm Đông đều sẽ ngại ngùng mà chào hỏi, người trên trấn cười tán gẫu với Lâm Lệ Hoa: "Lệ Hoa, đây chính là con gái của cô à? Áo bông nhỏ tri kỷ của cô?"

Lâm Lệ Hoa cười nói: "Đông Đông nhà tôi có khi còn tri kỷ hơn cả con gái đấy."

Mọi người đều cười lớn lên.

Lâm Lệ Hoa cũng cười, Lâm Lệ Hoa cười đặc biệt lớn, thế nhưng Lâm Đông nghe rất có cảm giác an toàn, cảm giác trời rất xanh, nước rất trong, không khí chung quanh đều rất ngọt, bé cùng Lâm Lệ Hoa đồng thời đến chợ thực phẩm mua đồ ăn, sau khi trở lại tiệm tạp hóa, không nhìn thấy đám con nít, liền chạy đến sân sau làm trợ thủ giúp Lâm Lệ Hoa rửa rau.

Lâm Lệ Hoa thật sự chưa từng thấy đứa nhỏ nào tri kỷ như thế, cả trái tim đều như hóa thành một vũng nước, chẳng trách lão gia tử thương nó như vậy, còn vì nó để lại không ít tiền, nhưng đáng tiếc đều bị đám chú thím tham lam kia chiếm mất, chuyện này không cần ai nói cô cũng biết, thế nhưng cô không có chứng cứ, cũng không muốn cùng những người kia tính toán, sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.

Hiện tại rất tốt.

Đang nghĩ ngợi rất tốt, trong tiệm truyền đến tiếng khóc của Hạ Tiểu Xuyên, Lâm Lệ Hoa cùng Lâm Đông nhanh chóng chạy ra xem, phát hiện Hạ Thanh Chương lột quần của Hạ Tiểu Xuyên xuống và đánh mông Hạ Tiểu Xuyên, làm cho Hạ Tiểu Xuyên đang bị đánh gào thảm thiết.

Lâm Lệ Hoa chạy tới trước ngăn cản, kết quả biết được bốn người Hạ Tiểu Xuyên, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ chạy đến bờ sông bắt cua đồng và tôm, Lâm Lệ Hoa từ ngăn cản biến thành tham gia cùng Hạ Thanh Chương, vì vậy từ một nam đánh Hạ Tiểu Xuyên, biến thành tổ hợp nam nữ cùng đánh cái mông —— Hạ Tiểu Xuyên.

Sau khi đánh xong lại giáo huấn một trận, phạt Hạ Tiểu Xuyên đứng úp mặt vào tường, đem một bao cua đồng cùng tôm đem đi phóng sanh hết, sau đó ai cũng không để ý tới Hạ Tiểu Xuyên.

Lâm Đông nhìn Hạ Tiểu Xuyên còn đứng ở góc tường, đi lên trước vươn tay lau nước mắt cho Hạ Tiểu Xuyên, nói: "Anh đừng khóc, dượng không cho anh khóc, nếu không dượng lại đánh anh."

Hạ Tiểu Xuyên quay đầu trừng Lâm Đông một cái.

Lâm Đông nói: "Anh đừng khóc nữa, không khóc thì dượng sẽ không đánh, còn cho anh ăn cơm."

Hạ Tiểu Xuyên không khóc nữa.

Lâm Đông đi làm việc.

Lúc ăn cơm buổi trưa, từ trong miệng mọi người biết được Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ đều bị đánh, lúc xế chiều Mục Hưng Hà đi sang nhà bà nội, Tưởng Tiểu Quân bị giam ở nhà làm bài tập ở nhà, cho nên Lâm Đông không thể chơi cùng mọi người, chỉ cùng Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ chơi.

Thế nhưng chơi với Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ quá mệt, một chốc cãi nhau một chốc đánh nhau một chốc lại hòa hảo, cuối cùng Lâm Đông cũng phải làm người phân xử kiêm giảng hòa, nhìn Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ làm ầm ĩ, chơi đến khi mặt trời sắp lặn, khí trời chuyển lạnh, tất cả nhanh chóng về nhà mặc thêm quần áo, Lâm Đông Hạ và Tiểu Xuyên cũng bị gọi về nhà mặc thêm quần áo.

Lâm Đông không có quần áo gì, hơn nữa bé lại nhỏ gầy, vừa vặn có thể mặc quần áo năm ngoái của Hạ Tiểu Xuyên, Lâm Lệ Hoa cũng không mua thêm cho bé, lúc này Lâm Lệ Hoa đang cho bé mặc áo khoác nhỏ của Hạ Tiểu Xuyên, nói: "Đông Đông, tạm thời con cứ mặc quần áo của Tiểu Xuyên, chờ cô kiếm được nhiều tiền, sẽ mua cho con quần áo mới."

Lâm Đông vui vẻ nói: "Con tự kiếm tiền mua quần áo, cũng cho mua cho cô nữa."

Lâm Lệ Hoa nở nụ cười.

Hạ Tiểu Xuyên quay đầu hỏi: "Vậy mày có mua cho anh không?"

Lâm Đông gật đầu: "Có."

"Vậy mày phải mua cho anh hai cái."

"Được."

"Anh còn muốn giày."

"Ừ."

"Anh còn muốn —— "

"Đi đi." Lâm Lệ Hoa cắt ngang lời nói của Hạ Tiểu Xuyên: "Quần áo của mình thì tự kiếm tiền mà mua, đừng ỷ lại vào người khác."

"Lâm Đông không phải là người khác, là em trai của con."

Lâm Lệ Hoa chọt cái trán của Hạ Tiểu Xuyên một chút: "Bớt lắm mồm, buổi tối đừng chơi nữa, tập viết chữ đi, ngày mai còn phải đi học, nếu đếm còn không xong, viết chính tả không được, chờ ba con trừng trị con đi!"

Hạ Tiểu Xuyên sợ.

Lâm Đông nói: "Tiểu Xuyên, chúng ta đi viết chữ đi."

Bé ngoan Hạ Tiểu Xuyên gật đầu.

Hai đứa bé nằm úp sấp trên bàn nhỏ ở phòng khách đọc sách viết chữ, Lâm Đông ngồi thẳng tắp, Hạ Tiểu Xuyên thì một chốc dùng dao gọt bút chì, một lát lại dùng tẩy xóa chữ, một lát nữa lại xem sách của Lâm Đông, phát hiện sách của Lâm Đông không giống của mình, đến gần nói: "Lâm Đông, mày đang xem sách lớp một à?"

Lâm Đông: "Ừ."

"Thật nhiều chữ ghê, mày có biết không?"

"Không biết."

Hạ Tiểu Xuyên cười nhạo: "Đồ ngốc, không biết mà mày còn nhìn."

Lâm Đông nói: "Mặt trên có ghép vần, dượng đã dạy, em sẽ hợp lại."

"Anh cũng biết ghép chữ."

"Cái này ghép thế nào?" Lâm Đông chỉ cái "hua(hoa)".

Hạ Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn nói: "Cái này là h—u—a—fa."

Lâm Đông sửa lại: "Không đúng,anh nói không đúng, đây là h—u—a—hua(hoa), không phải (fa)."

Hạ Tiểu Xuyên biện giải: "Làm sao lại không đúng? Tại sao không thể là (fa) hả? Tại sao cần phải là (hua)? Tại sao không thể h—u—a—qian(tiền), h—u—a—hou(sau) chứ?"

Lâm Đông nhìn về phía Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên nhìn về phía Lâm Đông.

Hiện tại năng lực của Lâm Đông không giải thích được việc này, vì vậy nói: "Tiểu Xuyên, anh vẫn nên viết chính tả đi."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Được, mày đọc, anh viết chính tả."

Lâm Đông cầm sách, đọc từng con từng con chữ.

Lâm Đông đọc một cái, Hạ Tiểu Xuyên viết một cái.

Lâm Đông nói: "Anh viết sai rồi."

Hạ Tiểu Xuyên kiên trì nói: "Không sai."

"Sai rồi."

"Không sai."

Lâm Đông mở sách cho Hạ Tiểu Xuyên xem.

Lúc này Hạ Tiểu Xuyên mới lấy tẩy cao su xóa đi, tiếp tục viết chính xác, hai đứa bé cứ đọc sách viết chữ dưới đèn như vậy, mãi cho đến khi Lâm Lệ Hoa từ cửa tiệm trở về, cho bọn họ tắm rửa, cho bọn họ đi ngủ, cảm giác như vừa mới ngủ đã tới hừng đông, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên bị Lâm Lệ Hoa đánh thức.

"Nhanh lên nào, tới giờ đi học rồi." Lâm Lệ Hoa gọi.

Lâm Đông lập tức tỉnh.

Hạ Tiểu Xuyên rầm rì tỉnh lại, rầm rì mặc quần áo, ăn điểm tâm vẫn còn rầm rì không muốn đi học, Lâm Đông đành phải kéo nhóc rời khỏi nhà, mới vừa đi tới đường liền gặp Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân.

"Đông Đông!" Mục Hưng Hà chạy tới hỏi: "Nghe nói ngày hôm nay em lên lớp một hả?"

"Dạ." Lâm Đông gật đầu.

"Không bằng em trực tiếp lên lớp hai cho rồi, học chung với anh và Tiểu Quân luôn."

"Dượng nói trước hết để cho em học lớp một đã, nếu em học giỏi, mới có để em lên học chung với các anh."

"Vậy em phải cố gắng lên, nhất định phải học tập thật giỏi, để cùng bọn anh học chung lớp hai."

"Dạ."

Mục Hưng Hà nói xong đem sữa bò trong tay đưa cho Lâm Đông uống.

Lâm Đông mới vừa ăn cơm no, nên không uống.

Tưởng Tiểu Quân đứng bên cạnh chú ý tới vẻ mặt của Hạ Tiểu Xuyên, hỏi: "Lâm Đông, Tiểu Xuyên làm sao vậy?"

Lâm Đông nói: "Tiểu Xuyên ngủ không ngon, không muốn đi học."

"Sao mà giống Kỳ Kỳ quá vậy?"

"Kỳ Kỳ đâu rồi ạ?"

Lâm Đông vừa mới dứt lời, Kỳ Kỳ xuất hiện, là khóc lóc xuất hiện, đi theo phía sau người ba hung thần ác sát, ba của Kỳ Kỳ cầm cây chổi trong tay, chỉ vào Kỳ Kỳ nói: "Mày không đi học tao đập chết mày."

Kỳ Kỳ vừa đi trên đường vừa khóc lóc thảm thiết, quay đầu nhìn thấy đám người Lâm Đông lập tức ngừng khóc, Hạ Tiểu Xuyên hoạt bát lại rồi, lúc này cười nhạo Kỳ Kỳ: "Đồ mách lẻo khóc, thật mất mặt!"

Kỳ Kỳ cũng phải cần mặt mũi mà, lập tức dùng tay nhỏ không ngừng lau nước mắt, không thừa nhận: "Tao không khóc."

"Trên mặt đều là nước tiểu mèo, còn dám nói không khóc."

"Hừ!"

Kỳ Kỳ không để ý tới Hạ Tiểu Xuyên, chạy lại cùng đi với Lâm Đông, cùng nhau đi về phía tiểu học Cẩm Lý, ba Kỳ Kỳ đứng ở trên đường nói: "Năm đứa không được la cà trên đường nghe chưa, hôm nay là thứ hai, còn phải chào cờ đấy!"

Năm người Lâm Đông cùng nhau trả lời, sau đó chạy về trường tiểu học Cẩm Lý, vừa đúng lúc chạy đến trường Cẩm Lý, các giáo viên chủ nhiệm đang tổ chức cho học sinh tập trung ở sân thể dục lớn, bắt đầu xếp hàng chào cờ.

Năm người Lâm Đông trở lại lớp của từng người, theo đại quân đi vào sân thể dục, ngồi trên bãi cỏ, nghe hiệu trưởng phát biểu, mất hơn nửa giờ, Lâm Đông mới cùng bạn học trở lại lớp học, mới vừa ngồi chưa được bao lâu thì Hạ Thanh Chương đến.

"Lâm Đông." Hạ Thanh Chương đứng ở cửa gọi.

Lâm Đông biết phải đi lớp một, bé đeo cặp sách nhỏ đi cùng Hạ Thanh Chương, đi vào văn phòng được giáo viên chủ nhiệm lớp một kiểm tra.

"Tám cộng tám bằng mấy?"

"Mười sáu ạ." Lâm Đông đáp.

"Đọc vài chữ cái nào."

Lâm Đông mở miệng đọc.

"Chữ gặp viết thế nào?"

"Hội (hội ngộ) ạ."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía Hạ Thanh Chương, sau đó gật đầu, sau đó dẫn Lâm Đông đi lớp một, đứng trên bục giảng cạnh bàn lớn, giáo viên chủ nhiệm long trọng giới thiệu bạn học mới Lâm Đông với mọi người, Lâm Đông phải đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy trong một lúc, vô cùng câu nệ, còn có chút sợ sệt.

Nhưng học sinh lớp một cũng không có đáng sợ như bé tưởng tượng, ngược lại mọi người biết bé còn nhỏ, đối với bé đặc biệt chăm sóc, cô giáo còn đặc biệt cho bé lên bảng làm thử một bài tập, sau khi bé làm xong, ánh mắt bọn học sinh nhìn bé rõ ràng không giống như trước, đối với bé càng thêm thân thiện.

Bé vô cùng vui vẻ, sau khi trở lại tiệm tạp hóa, Lâm Lệ Hoa lo lắng hỏi: "Lớp một thế nào? Có người nào bắt nạt con không? Có người đánh con không?"

Lâm Đông lắc đầu.

Lâm Lệ Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Thanh Chương hỏi: "Cô giáo giảng bài trên lớp, con có hiểu không?"

Lâm Đông gật đầu.

"Vậy nói cho dượng nghe, ngày hôm nay cô giáo dạy gì trên lớp nào?"

Lâm Đông vừa nghĩ vừa nói, nói hoàn toàn chính xác.

Hạ Thanh Chương nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa hỏi: "Là dạy mấy cái này à?"

Hạ Thanh Chương gật đầu: "Không sai."

Lâm Lệ Hoa vui vẻ, nâng khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Đông nói: "Tiểu Đông Đông, sao con lại như vậy thông minh chứ?"

Lâm Đông cười khanh khách.

Hạ Tiểu Xuyên lại gần nói: "Mẹ, con cũng thông minh, mẹ cũng khen con một cái."

Lâm Lệ Hoa bóp bóp thịt trên mặt Hạ Tiểu Xuyên nói: "Đúng, con cũng thông minh!"

Hạ Tiểu Xuyên vui vẻ.

Lâm Lệ Hoa thích đứa nhỏ có thành tích tốt, mỗi lần nhìn phụ huynh nhà người khác khoe khoang thành tích tốt của con mình, cô chỉ hận không thể đem sách xé ra đút cho Hạ Tiểu Xuyên ăn, tiêu hóa hết số tri thức khổng lồ tri thức, tan vào trong thân thể Hạ Tiểu Xuyên.

Nhưng mà hình như đứa nhỏ Hạ Tiểu Xuyên này đúng là giống cô, học tập không được tốt cho lắm, cô rất khổ não, không ngờ đứa nhỏ Lâm Đông này thành tích rất tốt, hơn nữa còn nhảy lớp, cô gặp ai cũng nói.

Vì vậy chuyện Lâm Đông nhảy lớp lên lớp một, toàn trấn đều biết, sáng sớm ngày kế tiếp, lão Uông và bà Uông còn cả Trương Đại Trụ đặc biệt đưa cho Lâm Đông văn phòng phẩm và đồ ăn vặt, Lâm Đông đặc biệt vui vẻ, cầm đồ ăn vặt đứng giữa đường chia cho bọn Mục Hưng Hà.

Năm người vẫn giống như trước đây, nhìn thấy đồ ăn liền không nhúc nhích nữa, sau năm phút đồng hồ vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cuối cùng vẫn là hàng xóm trên trấn sau khi thấy thì nhắc nhở: "Cái đám nhóc này, nhìn xem mấy giờ rồi mà còn đứng kia ăn! Bị muộn rồi kìa!"

Năm người như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhanh chóng nhấc cặp sách lao nhanh, ngay trước khi cửa khóa, năm người chạy vào trường học, Lâm Đông hoảng quá không lựa đường theo sát Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ chạy vào lớp vỡ lòng, ngồi vào chỗ rồi mới đột nhiên ý thức được mình đi nhầm phòng học, sau khi bị các bạn cười nhạo, bé đỏ mặt đi ra khỏi lớp, sau đó đỏ mặt chạy về phía lớp một, vừa vặn gặp phải giáo viên ngữ văn.

"Lâm Đông." Giáo viên ngữ văn gọi.

"Con chào cô." Lâm Đông chạy lại nói.

Giáo viên ngữ văn cười hòa ái: "Không có chuyện gì, đừng nóng vội, mới vừa lên lớp thôi, đừng chạy, đi từ từ nào, tới kịp mà."

Rốt cuộc Lâm Đông cũng thả chậm bước chân lại, cùng giáo viên ngữ văn đi vào phòng học, ngồi vào bàn lấy ra sách ngữ văn bắt đầu lên lớp, nội dung một tiết này chính là giúp mẹ làm việc nhà, giúp mẹ giặt quần áo, giúp mẹ rửa rau, giúp mẹ chải đầu, Lâm Đông nghiêm túc nghe giáo viên ngữ văn giảng những nội dung này, tuy rằng bé còn chưa tìm được mẹ, thế nhưng bé có thể giúp cô giặt quần áo giúp cô chải đầu mà.

Bé học xong một tiết, lại tới tiết tiếp theo, sau đó vẫn còn hai tiết nữa, nhưng Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ học lớp võ lòng đã tan học, hai đứa nhỏ đến tìm Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên nói: "Lâm Đông, đi, đi về nhà nào."

Lâm Đông nói: "Em vẫn chưa tan học."

"Tại sao?"

Lâm Đông giải thích: "Bởi vì em học lớp một, bắt đầu từ hôm nay mỗi buổi sáng em đều phải học bốn tiết."

"Vậy mày không về nhà chung với bọn anh à?"

"Buổi chiều tan học có thể cùng nhau về nhà."

Hạ Tiểu Xuyên có chút mất mát.

Kỳ Kỳ nói: "Mày đừng học lớp một, trong sách lớp một có thật nhiều chữ, tao cũng không nhận ra, thật là khó, mày trở về lớp vỡ lòng đi, chúng ta cùng nhau về nhà đi."

"Không được, tao đã báo danh rồi, bây giờ tao chính là học sinh lớp một."

Kỳ Kỳ không biết nên nói gì.

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Vậy sau này mày không thể cùng bọn anh cùng nhau tan học về nhà à?"

Lâm Đông nói: "Buổi chiều có thể cùng nhau tan học về nhà."

"Vậy cũng tốt, anh và Kỳ Kỳ đi trước."

"Được."

Nhìn Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ rời đi, Lâm Đông quay người đi vào lớp, tiếp tục học tiết ba và tiết bốn, sau khi học xong tiết bốn, bé cảm thấy mình phải đi một người về nhà thì Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đến.

Mục Hưng Hà đeo cặp sách, nụ cười tươi rói mà đi tới, ôm lấy Lâm Đông nói: "Đi, cùng anh đi về nhà nào."

Lâm Đông cười nói: "Dạ."

Tưởng Tiểu Quân hỏi: "Ngày hôm nay em học cái gì thế?"

Lâm Đông trả lời: "Học thật nhiều thứ."

"Em có hiểu không?"

"Dạ có." Mục Hưng Hà tiếp một câu: "Tiểu Quân, mày có tin hay không, bây giờ mà kiểm tra nội dung lớp hai, Đông Đông còn biết nhiều hơn mày."

"Không thể nào! Dạo này tao học tiến bộ lắm" Tưởng Tiểu Quân nói.

Mục Hưng Hà lập tức hỏi: "Mười hai cộng mười chín bằng bao nhiêu?"

Tưởng Tiểu Quân bí.

Mục Hưng Hà quay đầu hỏi Lâm Đông: "Đông Đông em nói."

Lâm Đông nghĩ một chút, trả lời: "Ba mươi mốt."

Mục Hưng Hà quay sang Tưởng Tiểu Quân hất cằm, hỏi: "Nghe chưa?"

Tưởng Tiểu Quân vò đầu hỏi Lâm Đông: "Lâm Đông, em tính thế nào mà nhanh như vậy?"

Lâm Đông trả lời: "Em học tập cho giỏi đó."

"Đúng rồi! Nào giống mày lên lớp không mang theo đầu óc!" Mục Hưng Hà ôm Lâm Đông đi ra ngoài trường học: "Đi, đi về nhà."

Tưởng Tiểu Quân ở phía sau gãi đầu cào tai, suy nghĩ xem thật sự là mình lên lớp không mang theo đầu óc sao? Hắn còn không bằng được Lâm Đông, này, này, này thật là mất mặt quá, ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Đông và Mục Hưng Hà đi xa, hắn nhanh chóng đuổi theo: "Hưng Hà, chờ tao nữa."

Mục Hưng Hà nhìn thấy Tưởng Tiểu Quân đến, cố ý chơi xấu, kéo Lâm Đông chạy mất, không chờ Tưởng Tiểu Quân, đợi đến khi tới tiệm tạp hóa, Tưởng Tiểu Quân mới đuổi kịp Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông.

Lâm Đông quay đầu lại cười nhìn Tưởng Tiểu Quân, sau đó nhìn về phía tiệm tạp hóa, cửa tiệm tạp hóa vẫn có không ít người như cũ, tuy rằng vẫn rôm rả như thường, thế nhưng Lâm Đông vốn mẫn cảm nhận ra bầu không khí không giống nhau, khuôn mặt nhỏ của bé ngưng lại, đi vào tiệm tạp hóa không nhìn thấy cô cùng Tiểu Xuyên, chỉ nhìn thấy dượng ngồi ở trước quầy, y ngẩn ngơ.

"Lâm Đông!" Kỳ Kỳ đứng trong đám người thấy được Lâm Đông.

Lâm Đông nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ nhanh chóng nói: "Lâm Đông, cô của mày cùng dượng của mày cãi nhau rồi! Tranh cãi rất khốc liệt!"

Trong lòng Lâm Đông căng thẳng, hỏi: "Tại sao?"

Kỳ Kỳ nghiêm túc nói: "Tao cũng không biết, nhưng mà, người, người lớn nói, sau này bọn mày không có chỗ ngủ nữa!"