Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 91: Làm cơm




Kỳ thực, trước khi năm người Lâm Đông về nhà đều đã lau miệng súc miệng, thậm chí còn cởi áo khoác đứng ở đầu gió phẩy phẩy, xác định trong phạm vi nửa mét ngửi không thấy chút mùi đồ nướng nào trên người mỗi người, lúc này mới dẹp đường hồi phủ, làm sao vừa vào sân liền bị nhóm ba mẹ phát hiện rồi?

Ba mẹ đều là thần thám Holmes sao?

Lâm Đông thấp thỏm đem xe đạp để vào trong sân, kéo quần áo lên ngửi, ngửi được mùi đồ nướng thoang thoảng, không tỉ mỉ ngửi thì sẽ không ngửi thấy, bé mới cất bước đi vào phòng khách, thấy ba mẹ đang bận rộn trong phòng bếp.

Bé gọi một tiếng “Ba mẹ, con đã về”, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng của mình, cởi quần áo ra, đổi thành quần áo ở nhà.

Sau đó ôm quần áo chạy thịch thịch vào phòng vệ sinh, ném quần áo vào trong giỏ quần áo bẩn, lúc đang tính đi ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền chạy về, cầm quần áo lên ngửi một chút, sao mà mùi đồ nướng lại nặng như vậy chứ?

Rõ ràng như vậy ba vừa ngửi thì chắc chắn có thể đoán được, vì thế bé liền lấy quần áo ra khỏi giỏ, bỏ vào trong chậu, đổ xà bông vào bắt đầu dùng tay giặt.

Nguyễn Tâm Bình chưa bao giờ cưng chiều Lâm Đông, ngoại trừ lúc làm cơm sẽ có dao và lửa nguy hiểm, những việc đơn giản một chút cần dùng tay, cô đều sẽ để Lâm Đông đi làm, cho nên Lâm Đông đã sớm biết giặt quần áo của mình, lúc này cũng giặt tương đối thành thục.

“Tri Nhiên.” Lúc này phòng khách truyền đến giọng Bùi Thức Vi: “Tri Nhiên.”

“Dạ!” Lâm Đông trả lời một tiếng.

“Ăn cơm, con đang ở chỗ nào?”

“Con ở trong phòng vệ sinh ạ.”

“Làm gì thế?” Bùi Thức Vi đi tới cửa phòng vệ sinh.

“Con giặt quần áo ạ.” Lâm Đông ngồi xổm ở bên cạnh chậu, cầm quần áo trong tay quay đầu nói.

Ngữ khí Bùi Thức Vi tự nhiên nói: “Trước tiên cứ ngâm đi đã, để nó khử hết mùi đồ nướng đã, ăn xong cơm rồi giặt, giặt sạch một chút.”

Bùi Thức Vi nói xong đi.

Lâm Đông hoá đá tại chỗ, mùi —— đồ —— nướng —— ——, một hồi lâu sau, bé mới đứng dậy rửa sạch sẽ tay nhỏ, trong tiếng kêu của ba mẹ đi đến phòng ăn, quẫn bách nhìn về phía Bùi Thức Vi, hỏi: “Ba ơi, ba biết con ăn đồ nướng ạ?”

Bùi Thức Vi nói: “Đúng vậy.”

“Làm sao ba biết?”

“Nhìn thấy.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Đông tràn đầy kinh ngạc: “Ba thấy được? Ba nhìn thấy khi nào? Tại sao con không thấy ba?”

Bùi Thức Vi cười không nói.

“Anh đừng đùa nó nữa.” Nguyễn Tâm Bình nhẹ nhàng đẩy Bùi Thức Vi một chút, tiện đà quay đầu nhìn Lâm Đông, cười nói: “Ba con không nhìn thấy con ăn đồ nướng, nhưng nhìn đến các loại biểu hiện của con thì sẽ biết đến con ăn đồ nướng, ví dụ như con trở về liền đi thay quần áo, thay đổi quần áo rồi giặt, ví dụ như lúc nói chuyện con liếm miệng, hoặc là ngày hôm nay con không có la hét kêu đói bụng, trên tóc con có mùi đồ nướng nhàn nhạt.”

Lâm Đông nghe xong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nguyễn Tâm Bình, mẹ thật lợi hại!

Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười.

Bùi Thức Vi đưa đũa cho Lâm Đông nói: “Bảo bối, ăn cơm đi.”

Lâm Đông hỏi: “Ba, ba không giận con sao?”

Bùi Thức Vi hỏi ngược lại: “Tại sao ba phải giận con?”

Lâm Đông yếu ớt nói: “Bởi vì con ăn vụng đồ nướng ạ.”

Chuyện này sao lại tính là ăn vụng chứ? Tuổi ấu thơ của ai mà không có lúc “nói tai này qua tai khác” trước những lời dặn dò của cha mẹ chứ? Nếu như một đứa nhỏ hoàn toàn làm theo những lời cha mẹ nói, vậy thì còn gì mà nói nữa?

Bùi Thức Vi và Nguyễn Tâm Bình ước gì Lâm Đông giống như bọn Mục Hưng Hà, có thật nhiều tâm tư nhỏ và nghịch ngợm, giống như bộ dạng của các đứa trẻ khác.

Bùi Thức Vi nói: “Ba mẹ không cấm con ăn đồ nướng, tại sao lại gọi là ăn vụng được?”

Nguyễn Tâm Bình cũng nói: “Đúng vậy, mẹ chỉ bảo con ăn ít lại, ăn bữa này, ít nhất một tháng nữa không thể ăn lại, nếu không thì làm sao con cao lên được, con nói xem có đúng hay không?”

Lâm Đông gật đầu thật mạnh, nhìn ba mẹ bằng đôi mắt toả sáng, bé biết mà, biết ba mẹ là ba mẹ tốt nhất trên thế giới, bé vô cùng vui vẻ, trong lòng nghĩ mình sẽ dựa theo những gì ba mẹ nói, có thể ăn đồ nướng, nhưng không thể ăn nhiều.

Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Vậy bảo bối, con còn có thể ăn chút cơm không?”

Lâm Đông gật đầu: “Có thể ạ.”

“Vậy thì ăn ít, bỏ ăn sẽ không tốt.”

“Dạ.”

Lâm Đông dễ dàng giải quyết bên này, Lâm Đông không có chịu bất cứ trách phạt nào, nhưng bốn người Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân không giống như vậy, bốn người về nhà lần lượt bị cha mẹ phê bình một trận, sau đó bị tịch thu tiền tiêu vặt, vì vậy ngày hôm sau khi năm người tập hợp, có bốn người nghèo rớt mồng tơi.

Lâm Đông hỏi: “Mọi người đều không có tiền?”

Mục Hưng Hà nói: “Không có.”

“Một xu cũng không có?”

“Một xu cũng không có.”

Hạ Tiểu Xuyên cũng nói một câu: “Không chỉ một xu cũng không có, ngày hôm qua anh còn bị mẹ quất một phát vào mông.”

Lâm Đông không hiểu hỏi: “Tại sao?”

“Nói anh đã ăn hai xiên thịt dê rồi, sao còn ăn nhiều như vậy?”

“…”

Thật đáng thương, Lâm Đông đầy đồng tình.

Kỳ Kỳ hỏi: “Lâm Đông, mày còn có tiền tiêu vặt không?”

Lâm Đông gật đầu: “Còn.”

“Mày không bị mất à?”

“Không có.”

“Một xu cũng không bị tịch thu?”

“Không có.”

“Ba mẹ của mày thật tốt!” Kỳ Kỳ trưng vẻ mặt ước ao một giây, trong nháy mắt biến mất, nói: “Vậy mày cho tao mượn năm xu mua que cay ăn đi, chờ ba mẹ tao trả lại tiền tiêu vặt cho tao, tao trả mày sáu xu.”

Lâm Đông: “…”

“Ăn ngon nhỉ.” Mục Hưng Hà đẩy Kỳ Kỳ ra: “Mày sắp thi học kỳ rồi, còn ăn que cay, ôn tập cho tốt, tranh thủ thi đạt yêu cầu đi.”

Kỳ Kỳ trưng vẻ mặt đưa đám: “Nhưng em muốn ăn que cay, không ăn em liền đói bụng.”

“Không cho ăn.”

“Em muốn—— “

“Mày có muốn đi học hay không hả? Bị muộn rồi kìa!”

Kỳ Kỳ không dám dông dài trước mặt Mục Hưng Hà, không thể làm gì khác hơn là lầm bà lầm bầm theo sát Hạ Tiểu Xuyên đi học, mỗi bước đi còn cẩn thận mà nhìn Lâm Đông, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà Tưởng Tiểu Quân quay người quay đầu lại đi lấy sào tre chuẩn bị đi câu cá, mới tiến vào sân nhà Lâm Đông, hai người Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi mặc chỉnh tề đi ra từ phòng khách.

Bùi Thức Vi mở miệng nói: “Tri Nhiên, ba và mẹ của con đi vào thành phố kiểm tra sức khỏe, buổi trưa có khả năng không trở lại, buổi trưa con đi sang nhà cô ăn cơm có được không? Ba đã nói xong với cô rồi.”

Lâm Đông gật đầu: “Ba mẹ, ba mẹ đi nhanh về nhanh.”

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Lâm Đông Nguyễn Tâm Bình cảm thấy ấm áp trong lòng, không nhịn được nâng khuôn mặt Lâm Đông hôn một chút, nói: “Mẹ sẽ về sớm một chút.”

Lâm Đông cười nói: “Tạm biệt mẹ.”

Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi đi.

Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân cầm cần câu, tiếp tục đi bờ sông câu cá, trên đường Lâm Lệ Hoa lại nói chuyện với Lâm Đông, cô muốn cùng Hạ Thanh Chương đưa bà nội Tiểu Xuyên về nông thôn, bảo buổi trưa Lâm Đông mang theo Tiểu Xuyên đi đến nhà Mục Hưng Hà ăn, đã gọi điện thoại cho Mục Hoài An.

Kết quả buổi trưa, vợ chồng Mục Hoài An lâm thời tăng ca, không có cách nào trở về nấu cơm, muốn đem năm đứa nhỏ giao cho ba mẹ Tưởng Tiểu Quân, nhưng ba mẹ Tưởng Tiểu Quân vì nguyên nhân công tác mà phải vào trong thành phố tham gia huấn luyện, vì vậy liền để năm đứa nhỏ đi đến nhà Kỳ Kỳ.

Năm người Lâm Đông đồng thời đến nhà Kỳ Kỳ, ngày hôm nay ba Kỳ Kỳ vừa vặn nghỉ ngơi có thời gian, nhưng ba Kỳ Kỳ thích chơi mạt chược, thật vất vả mới đánh xong một vòng mạt chược, hơn nữa đang là người thắng cuộc, làm sao có khả năng nguyện ý tan cuộc làm cơm cho năm đứa nhỏ.

Vung tay lên, ba Kỳ Kỳ cho Tưởng Tiểu Quân năm mươi đồng tiền, nói: “Tiểu Quân, đi, đến quán cơm Tiểu Vương gọi bốn món ăn, toàn bộ chừng mười cái bánh bao, mấy người các con đi ăn một bữa đi, ăn xong liền để Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ đi học, ba người các con nên làm gì thì làm, nhưng không thể chơi nước không thể chơi lửa, biết không? Tiền cứ xài hết đi, đừng chừa lại.”

Ba Kỳ Kỳ thập phần hào phóng, Tưởng Tiểu Quân nhận tiền liền nói: “Cảm ơn chú nhỏ”

Ba Kỳ Kỳ dán mắt vào bàn mạt chược nói: “Đi đi, đi nhanh đi.”

Tưởng Tiểu Quân cầm tiền mang theo Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên rời khỏi khu mạt chược, ba Kỳ Kỳ đắc ý tiếp tục chơi mạt chược, năm người Lâm Đông thì lại vui vẻ chạy tới quán cơm Tiểu Vương, kết quả ngày hôm nay đầu bếp của quán nghỉ, không có xào rau, chỉ có đồ ăn thừa, năm người đặc biệt thèm, chọn nguyên con gà, mang trở lại tiệm tạp hóa ăn, kết quả đều ăn không no.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Ăn không no phải làm sao bây giờ?”

Mục Hưng Hà nói: “Lại mua đồ ăn.”

Kỳ Kỳ nói: “Đừng mua nữa, tiền còn lại chúng ta chia đi, coi như tiền tiêu vặt, em không có tiền mua que cay ăn nè.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Mày chỉ biết ăn que cay thôi!”

Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Chúng ta mua cái gì đây? Em ăn không no, em thật đói.”

Kỳ Kỳ cũng nói: “Em cũng đói bụng lắm, em ăn không có no, em không cảm giác được gì cả, buổi chiều làm sao em đi học được.”

“Đừng ầm ĩ nữa!” Mục Hưng Hà cất cao giọng quát Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: “Đông Đông, em ăn no chưa?”

Lâm Đông lắc đầu.

Mục Hưng Hà suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chúng ta nấu mì ăn liền đi.”

Kỳ Kỳ nhanh chóng tiếp lời: “Trong tiệm này có mì ăn liền.” Kỳ Kỳ đưa tay chỉ mì ăn liền vị thịt bò cay bày trên kệ hàng hóa.

Lâm Đông tiếp một câu: “Đây là cửa hàng của cô em, ăn mì ăn phải trả tiền.” Đến bây giờ Lâm Đông vẫn cực kỳ giữ gìn lợi ích cho cô.

Kỳ Kỳ nói: “Tao có tiền, tao có thể mua hơn hai mươi gói mì ăn liền đó.”

“Vậy thì nấu mì ăn liền?”

“Ừ, nấu mì ăn rồi lại thêm cái trứng.”

“Ai sẽ nấu?”

“Tao!” Mục Hưng Hà nhấc tay đắc ý nói: “Tao sẽ nấu! Để tao nấu!”

Sau đó năm người đi vào nhà bếp nhỏ của Lâm Lệ Hoa, mở lò than ra, để nồi lên, đổ nước vào, đậy nắp lên, năm người liền vây quanh lò than chờ, trong quá trình chờ đợi thì thảo luận xem muốn bỏ thêm gì vào bên trong, cuối cùng mua năm gói mì ăn liền, năm cái trứng gà của tiệm tạp hóa nhóc con, rồi đi đến quầy bán đồ vặt mua năm cái xúc xích hun khói, năm bao que cay, bỏ tất cả vào trong nồi, nấu thành một nồi lớn.

Vẻ ngoài —— hết sức khó coi.

Nhưng là do năm người hợp lực làm, giống như là con mình vậy, thấy thế nào cũng rất đẹp mắt, không có chút e ngại nào, năm người đồng thời “Oa” một tiếng.

Mục Hưng Hà dùng hai tay bưng nồi, khó khăn bưng một nồi mì ăn liền thả lên trên bàn cơm, năm người đói bụng cực kỳ, căn bản không cần ngồi, tay cầm đũa, vừa đứng vừa bắt đầu mò xúc xích ăn, mò que cay ăn, mò trứng gà ăn.

Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, ăn ngon không?”

Lâm Đông nói: “Ăn ngon.”

Mục Hưng Hà vui vẻ nói: “Chờ qua mấy ngày nữa anh học xào rau, rồi xào cho em ăn.”

“Dạ được.” Lâm Đông nở nụ cười ngọt ngào.

“Em cũng ăn.” Kỳ Kỳ chen vào nói một câu.

Mục Hưng Hà như mọi ngày mà trả lại một câu: “Không cho mày.”

Kỳ Kỳ cũng không tức giận, tiếp tục ăn que cay cùng trứng gà.

Xúc xích, que cay cùng trứng gà ăn xong rồi, năm người vây quanh nồi vớt mì ăn, ăn say sưa ngon lành.

Lúc này Lâm Lệ Hoa trở lại, Nguyễn Tâm Bình trở lại, Bùi Thức Vi trở lại, Hạ Thanh Chương trở lại, mẹ Kỳ Kỳ trở lại, Mục Hoài An trở lại, đồng thời đứng ở cửa nhìn năm đứa nhỏ trong tiệm tạp hóa nhóc con, năm đứa nhỏ chụm đầu, vây quanh một nồi gì đó nhìn như mì lại không giống mì, ăn say sưa ngon lành tới mức đầu đầy mồ hôi.

Giống như, giống như, giống như năm con heo trắng nhỏ vây quanh một nồi thức ăn cho heo vừa cướp vừa ăn, hình ảnh này thật sự là quá đẹp, quá đẹp.

Nguyễn Tâm Bình sợ ngây người.

Bùi Thức Vi có chút không thể tin được.

Lâm Lệ Hoa cực kỳ muốn biết bọn nhỏ ăn cái gì.

Mẹ Kỳ Kỳ ló đầu xem.

Mục Hoài An giựt giựt khóe miệng

Đúng lúc này, Kỳ Kỳ đang ăn sảng khoái tràn trề bị que cay cùng mì ăn liền cũng cay làm cho chảy nước mũi, nó theo thói quen quẹt một cái, tay mập vung một phát, “Bộp” một tiếng, chất lỏng trong suốt không rõ rơi vào trong nồi.

Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời dừng lại, ngay cả đám người Nguyễn Tâm Bình và Lâm Lệ Hoa đứng ở ngoài tiệm tạp hóa cũng không nhịn được há to miệng, đồng thời nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ hồn nhiên không biết, hít mũi một cái, nhìn bốn người Lâm Đông đột nhiên bất động, miệng nhỏ nói: “Lâm Đông, sao bọn mày không ăn? Ăn đi, ăn ngon ghê.”