Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 94: Trung học




Kỳ Kỳ bừng tỉnh cả kinh, cũng ngồi dậy hỏi: “Phải đi học?”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Đúng vậy!”

“Khi nào khai giảng?” Kỳ Kỳ bị hai chữ “Khai giảng” doạ sợ tới mức không biết khi nào thì đi học.

Hạ Tiểu Xuyên trả lời: “Ngày mùng một tháng chín đó.”

“Vậy bây giờ là ngày mấy tháng mấy?”

“Ngày hai mươi lăm tháng tám.”

“Vậy sắp đến ngày mùng một tháng chín?”

“Còn sáu ngày!”

Kỳ Kỳ sững sờ, chỉ có sáu ngày thôi!

Hạ Tiểu Xuyên cũng bị chữ “Sáu ngày” dọa sợ hết hồn, nhóc và Kỳ Kỳ giống nhau, mùa hè này trôi qua cực kỳ thoải mái, mỗi ngày cùng ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đi dạo phố chặt hẻm, vừa chơi vừa kiếm tiền tiêu vặt, có thể mua que cay có thể mua kem que còn có thể dung dung rảnh rỗi nằm ở dưới cây lớn hóng gió… Vừa nãy bỗng nhiên nhớ tới việc phải đi học, nhóc quay đầu ngơ ngác mà nhìn về phía Kỳ Kỳ, hỏi: “Kỳ Kỳ, mày làm xong bài tập nghỉ hè chưa?”

Kỳ Kỳ ra vẻ nghiêm trọng nói: “Tao chưa, mày thì sao?”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Cũng chưa.”

Kỳ Kỳ chuyển hướng qua Lâm Đông: “Lâm Đông mày làm xong chưa?”

Hạ Tiểu Xuyên tiếp lời: “Lâm Đông lên năm nhất trung học, năm nay không có bài tập nghỉ hè.”

“Chỉ hai chúng ta có bài tập nghỉ hè?”

“Ừ.”

Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nói: “Tao còn thật nhiều bài chưa làm.”

“Tao cũng vậy.”

“Vậy chúng ta nhanh đi làm đi.”

“Đi.”

Hai người đồng thời tự đứng lên, vội vội vàng vàng mà đeo giày xăng-̣đan vào, quay đầu lại nói một câu cùng Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân, nhanh chóng chạy về nhà từng người, ba người Lâm Đông ngồi ở trên chiếu nhìn có chút hả hê cười to, ba người không chỉ một lần nhắc nhở hai người Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên làm bài tập, nhưng hai người không coi đó là việc to tát, vậy thì không nên trách người khác.

Cười xong, Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân ngồi ở trên chiếu tán gẫu, đề tài cũng tự nhiên mà rơi vào kỳ khai giảng, ba người đã bị kêu là “Học sinh tiểu học” năm năm rồi, lập tức muốn biến thành “Học sinh cấp hai”, mọi người vẫn nói bọn họ lớn rồi, lớn rồi, hiểu chuyện, kỳ thực chính bọn họ lại chẳng có chút cảm giác nào, bọn họ cũng không cảm thấy mình lúc sáu, bảy tám tuổi và mười một mười hai ba tuổi khác nhau ở chỗ nào, nhưng có thân phận “Học sinh cấp hai”, đột nhiên làm cho bọn họ cảm thấy có lẽ đúng là mình lớn rồi.

Loại biến hóa thân phận này làm cho ba người vừa kích động lại ngóng trông, còn có chút thấp thỏm không yên, ngồi ở dưới tàng cây hoè tươi tốt nói chuyện liên quan đến trung học Cẩm Lý.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Giáo viên trung học không có tốt như giáo viên tiểu học đâu.”

Lâm Đông hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì giáo viên trung học sẽ không quản em, em có thích học hay không.”

“Vậy nếu như học tập không giỏi thì phải làm sao bây giờ?” Lâm Đông tích cực đặt câu hỏi: “Học tập không giỏi giáo viên cũng không quản sao?”

“Đó là chuyện của em.” Mục Hưng Hà tiếp một câu: “Cũng không phải trẻ con, cuộc đời của em còn có thể để cho người khác phụ trách sao?”

Lâm Đông gật đầu.

Tưởng Tiểu Quân cũng đồng ý.

Ba người ngồi ở trên chiếu gẫu một chút, rồi lấy sách ngoại khóa để một bên “Robinson phiêu lưu ký”, “Hoàng tử bé”, “Đảo thần bí” cầm lên đọc, đọc một chút lão Uông liền vui cười hớn hở mà gọi Lâm Đông chơi cờ tướng, trước đây Lâm Đông cùng lão Uông chơi cờ tướng, lão Uông chấp Lâm Đông một con cờ, “Xe”, “Mã”, “Pháo” đều từng chấp qua, Lâm Đông đều dưới cơ lão Uông, lão Uông luôn nói, nếu nhóc con thắng ông, ông sẽ cho nhóc con một trăm đồng tiền.

Năm ngoái Lâm Đông đi đế đô có đánh cờ với ông ngoại mình mấy lần, trở về liền thắng lão Uông, lão Uông hết lòng tuân thủ cam kết cho Lâm Đông một trăm đồng tiền, từ đó về sau thỉnh thoảng liền gọi Lâm Đông chơi cờ tướng, đặc biệt thích chơi cờ với Lâm Đông.

Lâm Đông cũng nguyện ý chơi cùng lão Uông, ngồi trước cửa tiệm tạp hóa nhóc con liền thắng lão Uông một trận, lão Uông giống như cho rằng cháu mình thắng, cao hứng vô cùng, về nhà liền ôm một bộ văn hay tranh đẹp “Sơn hải kinh” đưa cho Lâm Đông, nói là chúc mừng Lâm Đông lên lớp, Lâm Đông không dám nhận, vẫn là Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi ra khỏi nhà, Lâm Đông mới ôm bộ sách, nói với lão Uông: “Con cám ơn ông.”

Lão Uông cười nói: “Không cần khách khí, học tập cho giỏi, quay đầu một cái lại lên năm nhất phổ thông, thi Bắc Đại, Thanh Hoa, Harvard.”

Lâm Đông gật đầu.

lão Uông quay đầu hỏi Bùi Thức Vi: “Trung học Cẩm Lý sắp vào học rồi nhỉ?”

Bùi Thức Vi nói: “Vâng, chỉ còn một cái cuối tuần nữa là đi học.”

Lão Uông hết sức quan tâm hỏi: “Vậy mua đồ dùng học tập chưa?”

Bùi Thức Vi sờ sờ đầu Lâm Đông nói: “Vẫn chưa, ngày mai đi vào thành phố mua.”

“Được được được, mua nhiều một chút, vậy mọi người bận rộn tiếp đi, ông đi về.”

“Chú Uông (ông) đi thong thả.”

Tiễn lão Uông xong, Lâm Đông quay đầu hỏi: “Ba ơi, ngày mai chúng ta đi vào thành phố mua đồ dùng học tập ạ?”

Bùi Thức Vi cười nói: “Đúng vậy.”

“Lái xe đi ạ?”

“Đúng.”

“Vậy có thể mang theo Hưng Hà cùng Tiểu Quân không ạ?”

“Con đi hỏi một câu xem bọn họ có đi hay không, ba mẹ bọn họ có đồng ý hay không đã.”

“Dạ, con đi hỏi.”

“Đi đi.”

Sáng ngày hôm sau, Lâm Đông mới vừa cơm nước xong, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân mặc chỉnh tề mà chạy tới tìm Lâm Đông, đợi đến khi một nhà Lâm Đông sửa soạn xong, xe hơi nhỏ của Mục Hoài An cũng lái đến cửa nhà Lâm Đông.

Người nhà ba người cùng hai chiếc xe hơi nhỏ đi trong thành phố, từ buổi sáng đi dạo đến buổi trưa, mua cho Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân quần áo mới, giày mới cùng sách mới, Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân lại dùng tiền tiêu vặt mà mình kiếm được lúc nghỉ hè mua đồ dùng học tập, mua xong sau ba nhà đồng thời đi ăn lẩu, lúc trở lại trấn Cẩm Lí đã chạng vạng.

Lâm Đông cầm một phần đồ dùng học tập mới tinh đi đến tiệm tạp hóa nhóc con, hỏi: “Cô ơi, Tiểu Xuyên đâu ạ?”

Lâm Lệ Hoa đang lấy tạp hoá cho người ta, trả lời một câu: “Ở trong sân làm bài tập nghỉ hè đó.”

“Con đi xem xem.”

“Đi đi.”

Lâm Đông chạy vào sân sau tiệm tạp hóa, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ nằm úp sấp trước bàn nghiêm túc làm bài tập nghỉ hè, hai người thật sự nghiêm túc làm bài tập, không có chơi hộp bút, cũng không tán gẫu, càng không chơi đùa với kiến hoặc là sâu, Lâm Đông đi tới phía sau hai người, nhìn kỹ tình hình bài tập nghỉ hè của hai người xong, lôi một cái ghế, ngồi vào trước bàn, mới hấp dẫn lực chú ý của Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ.

“Lâm Đông, mày về rồi!” Hạ Tiểu Xuyên nói.

Lâm Đông đưa đồ dùng học tập cho Hạ Tiểu Xuyên nói: “Cho anh này.”

“Thứ gì thế? Một bao lớn như thế.”

“Cặp sách, bút máy, mực bút máy, vở, hộp bút, đều là đồ dùng học tập.”

“Mày mua cho anh?”

“Ừ, đều là do em dùng tiền tiêu vặt của mình để mua, em mua cho anh, không cần cô mua cho anh nữa.”

Hạ Tiểu Xuyên liếc nhìn nói: “Nhưng anh không có tiền trả lại cho mày.”

“Không cần trả, em đưa cho anh, anh học tập cho giỏi là được rồi.”

“Vậy chờ anh có tiền, anh mua cho mày.”

“Được.”

Hạ Tiểu Xuyên vui mừng mở ra xem.

Kỳ Kỳ lại gần xem, vẻ mặt ước ao.

Lâm Đông đưa cho Kỳ Kỳ một cái bút lông.

Kỳ Kỳ liền thỏa mãn.

Lâm Đông dễ dàng nói: “Được rồi, hai người làm bài tập đi, em về nhà.”

Kỳ Kỳ gọi Lâm Đông lại hỏi: “Lâm Đông, mày không có bài tập phải làm à?”

Lâm Đông quay đầu lại nói: “Không có.”

Kỳ Kỳ ủ rũ mà nói: “Vậy mày giúp tao làm một quyển bài tập nghỉ hè môn toán đi, nhiều lắm, tao làm tới mức tay cũng mỏi, tao làm không xong, tao —— “

Không đợi Kỳ Kỳ nói xong, Lâm Đông trực tiếp từ chối: “Mày tự làm đi”

Kỳ Kỳ cau mày cầu xin: “Mày không thể làm giúp tao sao?”

“Không thể.”

“Làm hai trang cũng không được sao?”

“Không được.” Lâm Đông xua tay với Kỳ Kỳ nói: “Lo làm đi, tao đi, không được lười biếng, nếu không thì mày không lấy được sách mới đâu.”

Lâm Đông nói xong không ngừng lại mà chạy về nhà, chạy về nhà không bao lâu, liền quay người ghé vào cửa nhỏ cạnh tường, từ trong khe cửa nhìn Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, nhìn hai người nghiêm túc làm bài tập, bé yên lòng về nhà, giúp đỡ ba mẹ chuẩn bị cơm tối.

Sau bữa cơm chiều, bé và Tưởng Tiểu Quân đồng thời chạy đến nhà Mục Hưng Hà xem đĩa video, nhìn thấy ba đi tìm bé, bé mới về nhà, sáng sớm ngày hôm sau như thường lệ đi bắt ve sầu sữa, kiếm xác ve sầu, chỉ có điều “lượng công việc” giảm rất nhiều so với trước đây, thời gian bọn họ chơi đùa nhiều hơn.

Khi ba người bọn họ chơi đùa, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên ở nhà điên cuồng làm bài tập nghỉ hè, rốt cuộc trước khi khai giảng một ngày, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đã làm xong bài tập nghỉ, làm xong liền chạy tới trước mặt Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân khoe khoang, nói mình đã làm xong toàn bộ, rất khổ cực rất cố gắng.

Lâm Đông hỏi: “Làm đúng không?”

Kỳ Kỳ nói: “Làm đúng.”

“Làm sao mày biết đúng rồi?”

“Ba tao nói.”

Hạ Tiểu Xuyên tiếp một câu: “Ba mày nói khó tin nhất, lời của ba mày mà mày cũng tin.”

Kỳ Kỳ bị nghẹn một chút, qua chốc lát mới nói: “Cho dù làm sai cũng không sao, dù sao thì thầy giáo cũng sẽ không kiểm tra tỉ mỉ, nếu như thầy giáo kiểm tra tỉ mỉ, kiểm tra ra được, vậy tao liền hỏi thầy giáo bài này làm như thế nào.”

Kỳ Kỳ nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Mục Hưng Hà chỉ vào Kỳ Kỳ nói: “Kỳ Kỳ, bài tập nghỉ đông và nghỉ hè của mày là đối tượng kiểm tra trọng điểm, lúc đó bị thầy giáo phát hiện, mày cũng đừng có khóc.”

Kỳ Kỳ hồi tưởng một chút kỳ khai giảng nào mình cũng phải trải qua một hồi đau đớn thê thảm, không khỏi rùng mình lạnh lẽo, quay người chạy về nhà, cầm hai bản bài tập nghỉ hè đến tìm Lâm Đông, để Lâm Đông kiểm tra giúp mình, khi Lâm Đông nói không thành vấn đề nó mới yên tâm lại, cùng bốn người Lâm Đông tụ lại cùng nhau ăn cơm ngủ xem phim võ hiệp, ngày trôi qua.

Ngày hôm sau là ngày khai giảng, tiểu học Cẩm Lý, trung học Cẩm Lý đều đi học, trời vừa mới sáng không bao lâu, khắp phố lớn ngõ nhỏ trấn Cẩm Lý liền vang lên tiếng bọn nhỏ cùng người lớn:

“Đi học! Mình lên lớp hai rồi!”

“Đi học, mình phải đi học lớp mẫu giáo.”

“Ông ơi, đi nhanh lên! Không thì lát nữa đến trường học báo danh trễ mất!”

“Oa nha! Mang bút chì hay chưa?”

“Không cần mang bút chì! Báo danh xong là trở về rồi.”

“Bàn tử! Nhanh rời giường, đi học đi học! Nhanh đi học!”

“…”

Một loại không khí mới tinh lan tràn khắp trấn Cẩm Lí, lan tràn đến nhà Lâm Đông, Lâm Đông đã thức dậy rất sớm, mặc quần áo mà Nguyễn Tâm Bình cố ý chọn, áo đơn giản màu trắng ngắn tay quần màu đen, những chi tiết nhỏ hiện ra ở chỗ khác với tất cả mọi người, mặc trên người Lâm Đông đặc biệt đẹp.

Bây giờ vóc dáng Lâm Đông cao lớn hơn không ít, trên mặt còn có chút tròn tròn của con nít, thế nhưng đã lộ ra bộ dáng soái ca tuyệt đỉnh, bé có chút kích động đeo cặp sách trên lưng, nói: “Mẹ, mọi người không cần theo con đến trường đâu, con và Hưng Hà, Tiểu Quân đã bàn xong rồi, không cho phụ huynh đi, tự bọn con đi báo danh lấy sách là được rồi.”

Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nói: “Nhưng đây là lần thứ nhất bảo bối lên trung học, ba mẹ muốn đi cùng con mà.”

Lâm Đông có chút do dự.

Bùi Thức Vi đi tới, ôm bả vai Nguyễn Tâm Bình nói: “Con trai đã mười tuổi, không phải em luôn hi vọng con độc lập có bản lĩnh sao? Những chuyện như báo danh không phải nên để cho nó đơn độc hoàn thành à?”

Nguyễn Tâm Bình nhìn về phía Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi cười nói: “Chúng ta ở nhà chờ nó, làm đồ ăn ngon, cũng là một loại làm bạn, hơn nữa, ba mẹ Hưng Hà cùng ba mẹ Tiểu Quân yên tâm để cho bọn nó đi báo danh lên lớp mà.”

Lúc này Nguyễn Tâm Bình mới gật đầu, nhiều lần dặn Lâm Đông đạp xe cẩn thận một chút, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, cũng không được nói chuyện cùng người xa lạ, không nên cùng Hưng Hà, Tiểu Quân đi lạc, đợi đến khi Lâm Lệ Hoa lại đây, lại là một trận căn dặn, Lâm Đông dắt xe đạp đứng chung một chỗ cùng Mục Hưng Hà Tưởng Tiểu Quân, nói với Nguyễn Tâm Bình, Lâm Lệ Hoa cùng Bùi Thức Vi: “Mẹ, cô, ba, con biết rồi, con biết rồi, yên tâm đi, con đều biết hết.”

Lúc này Bùi Thức Vi mới nói: “Vậy đi đi, tan học thì trở lại.”

Lâm Đông gật đầu, cùng Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân quay đầu lại nhìn ba mẹ bọn họ, sau đó đồng thời nhảy lên xe đạp, chạy về hướng trung học Cẩm Lý.

Đám người Nguyễn Tâm Bình đứng ở giữa đường, nhìn ba đứa nhỏ đeo cặp sách đạp xe đạp, trong lòng có vui vẻ cùng khổ sở.

Vui vẻ chính là rốt cuộc bọn nhỏ cũng đã lên trung học, lên trung học là mang ý nghĩa lớn lên.

Khổ sở chính là bọn nhỏ lớn rồi.

Làm cha mẹ chính là như vậy, một bên hi vọng con mình mau mau khỏe mạnh lớn lên, một bên lại không hy vọng con mình lớn lên rời khỏi mình, loại tâm lý mâu thuẫn này làm viền mắt của mấy người lớn đều đỏ.

Nguyễn Tâm Bình nhìn Lâm Đông bởi vì không đủ cao, mà phải chuyển động thân thể giẫm lên bàn đạp, cô không nhịn được đau lòng, đôi mắt cay cay, vừa quay đầu nhìn thấy Lâm Lệ Hoa đang lau nước mắt, cô không khỏi vỗ vỗ vai Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa khịt khịt mũi, cười nói: “Thật nhanh, Đông Đông lên trung học rồi.”

“Đúng vậy.” Nguyễn Tâm Bình nhìn về phía Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân

Ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đã chạy qua tiểu học Cẩm Lý, đang đạp xe về hướng trung học Cẩm Lý, đạp khoảng chừng mười lăm phút, ba người đến cửa trung học Cẩm Lý.

Trung học Cẩm Lý khí thế hơn tiểu học Cẩm Lý rất nhiều, so với tiểu học Cẩm Lý thì cổng trường rộng, cao, hơn nữa bốn chữ “Trung học Cẩm Lý” còn được mạ vàng, ba người xuống xe trước cửa trung học Cẩm Lý, đẩy xe đạp cùng một làn sóng học sinh đi vào cửa trường học, vào cửa trường học xong, ba người liền bị tình cảnh trong trường học dọa cho sợ ngây người.