Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 97: Đơn giản




Mặc dù đã tiến vào trung tuần tháng chín, thế nhưng trấn Cẩm Lí vẫn cứ nóng bức cực kỳ, đặc biệt sau mười hai giờ trưa, mặt trời độc ác cực kỳ đi kèm tiếng ve kêu, Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà đang đứng phơi nắng dưới mặt trời, không hề nghe rõ Mục Hưng Hà nói cái gì, gấp gáp hỏi: “Hưng Hà, anh có nóng không?”

Mục Hưng Hà thành thật trả lời: “Nóng.”

“Vậy sao anh còn không đi vào?”

“Cửa nhà em đóng.”

“Anh có thể đi vào từ phía bên nhà cô em mà.”

“Hai cửa nhà em đều đóng.”

Một nhà Lâm Đông có thói quen ngủ trưa, trước khi ngủ trưa đều sẽ đóng hết cả hai cửa, Mục Hưng Hà biết Nguyễn Tâm Bình đã từng xảy ra vấn đề trên phương diện tinh thần, cần giấc ngủ sung túc, lúc nhìn thấy hai cửa nhà Lâm Đông đều đóng, cậu quay người rời đi, thế nhưng mới vừa mua được máy nghe băng, không nhịn được muốn lập tức đưa cho Lâm Đông, mới cố ý chạy đến phía trước cửa sổ phòng Lâm Đông.

Lâm Đông xốc chăn lên nói: “Anh vào đi, em mở cửa cho.”

Mục Hưng Hà nói: “Được.”

Lâm Đông mang dép, rón rén kéo cửa phòng ra, bước chân nhỏ chạy đến cửa, mở cửa ra, kéo Mục Hưng Hà cả người nóng hổi tiến vào phòng khách, lúc này mới nhìn thấy cả người Mục Hưng Hà đều là mồ hôi, bé nhanh chóng kéo Mục Hưng Hà đi đến phòng rửa tay, đem khăn mặt thấm ướt đưa cho Mục Hưng Hà, hỏi: “Hưng Hà, sao anh ra nhiều mồ hôi như vậy?”

Mục Hưng Hà vừa lau mặt, vừa nói: “Anh chạy, chạy một hơi tới.”

“Tại sao anh lại chạy?”

“Bởi vì thời gian không kịp đó.” Mục Hưng Hà lại chà tới chà lui cái mặt.

“Anh làm cái gì mà không có thời gian.”

“Anh đi vào thành phố.”

“Đi vào thành phố làm gì?”

“Mua máy nghe băng cùng băng cassette nè.”

Lâm Đông cực kỳ kinh ngạc, hỏi: “Buổi trưa mà anh chạy vào thành phố mua máy nghe băng cùng băng cassette à?”

Mục Hưng Hà cũng chà xát luôn cái cổ: “Ừ.”

“Một mình anh”

“Chứ ai nữa đâu?”

“Anh đi kiểu gì?”

“Ngồi xe công cộng.”

Lâm Đông kinh ngạc, bé đã từng đi vào trong thành phố, là đi cùng cô, từ trấn Cẩm Lí ngồi xe vào trong thành phố, ít nhất cần bốn mươi phút, cả đi cả về mất ít nhất một giờ, nói cách khác Mục Hưng Hà tan học liền đi?

Mục Hưng Hà không quản Lâm Đông nghĩ ngổn ngang gì trong lòng, đem khăn mặt treo lên móc nối, đem máy nghe băng cùng băng cassette mới vừa cất vào trong túi đeo lưng móc ra một lần nữa, kín đáo đưa cho Lâm Đông nói: “Đây là anh mới vừa mua về, máy nghe băng là loại mới mất, âm sắc đặc biệt rõ, còn có băng cassette này đều là bản chính, anh đã ở trong cửa hàng nghe qua một ít.”

Trong ngực Lâm Đông bị nhét vào một cái máy nghe băng mới tinh cùng một bao băng cassette chưa mở ra, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào mới tốt, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà hỏi: “Nhìn anh làm gì?”

Lâm Đông hỏi ngược lại: “Anh cố tình chạy đi vào thành phố mua à?”

Mục Hưng Hà nói: “Đúng vậy, không phải em hâm mộ máy nghe băng của người khác à, giống như hồi trước em hâm mộ cái gì đó, lúc em còn sún răng nên xấu, hiện tại không cần hâm mộ, anh có!”

“Cho nên bởi vì điều này nên anh mới đi mua?”

“Nếu không thì em cho là vì sao?”

Lâm Đông không lên tiếng.

Mục Hưng Hà theo thói quen ôm vai Lâm Đông nói: “Đừng nói là em lại băn khoăn nhá? Tuyệt đối đừng, ngược lại anh cũng cần sử dụng máy nghe băng, vừa vặn ngày hôm nay đầu óc nóng lên liền đi, anh cũng phải dùng, sau này chúng ta cùng nhau dùng, cũng kéo Tiểu Quân qua đồng thời dùng chung luôn.”

Lâm Đông nói: “Vậy hay là, em đưa tiền cho anh nha?”

Mục Hưng Hà nói: “Giữ đi, sau này chúng ta đồng thời mua đồ ăn ngon, đi nào, chúng ta đi đến phòng em nghe một chút, nhìn xem có bị hỏng hóc gì hay không.”

Lâm Đông gật đầu.

Hai người cùng đi đến phòng Lâm Đông, không xài pin số năm, mà trực tiếp cắm điện, đem băng cassette bỏ vào, click khởi động, sau một khúc nhạc dạo, bắt đầu truyền đọc bằng tiếng Anh.

Mục Hưng Hà nhanh chóng nói: “Lấy sách giáo khoa lấy sách giáo khoa, nhìn xem có đúng hay không, nếu mua sai băng cassette, anh còn phải đi đổi.”

“Nếu như cần phải đổi, em đi chung với anh.”

“Xem trước một chút xem có sai không đã.”

“Được.”

Lâm Đông nhanh chóng mở ra sách, mắt hai người nhìn chòng chọc vào sách, lắng tai nghe từ đơn, nghe được một vài từ đơn cũng không tệ, nghe xong mười phút, hai người thở phào nhẹ nhõm, Lâm Đông nói: “Mua đúng băng cassette rồi.”

Mục Hưng Hà yên tâm.

Lúc này trong phòng khách truyền đến tiếng của Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi, nói là đến thời gian đi học buổi chiều rồi, đồng thời tiếng Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ cũng truyền đến.

“Lâm Đông! Đi học!”

“Lâm Đông! Mau dậy đi.”

Lâm Đông đánh giá trên dưới Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà cũng xem lại chính mình, quần áo đều ướt, vì vậy nói: “Anh về nhà thay quần áo đeo cặp sách rồi chạy xe đạp qua, chúng ta gặp trên đường.”

Lâm Đông nói: “Máy nghe băng thì sao?”

Mục Hưng Hà nói: “Mang theo.”

Lâm Đông gật đầu.

Mang theo máy nghe băng đến trường học, Hứa Tĩnh Tĩnh lại hỏi Lâm Đông về máy nghe băng, Mục Hưng Hà liền đem máy nghe băng cùng băng cassette bỏ trong ngăn bàn Lâm Đông lấy ra cho Hứa Tĩnh Tĩnh xem, Hứa Tĩnh Tĩnh không phản đối, nhìn Mục Hưng Hà, lại nhìn Lâm Đông, hai ngày không để ý tới Lâm Đông, Lâm Đông không hiểu được vì sao bạn nữ dễ nổi giận, cũng không thèm nghĩ nhiều như thế, vẫn vui sướng với cuộc sống trung học của mình như cũ

Mỗi ngày theo thường lệ sẽ có học sinh lớp khác đến nhìn bé, bắt chuyện với bé, hồi đầu bé cảm thấy xấu hổ, sau đó thành thói quen, bởi vì tất cả mọi người đều không có ác ý, bé cũng nguyện ý làm quen với mới, biết kiến thức mới.

Sau khi kết thêm bạn mới, ba người bé và Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân hứng thú dần dần chuyển từ bắt ve sầu, chơi cờ năm quân biến thành cờ vây, cầu lông, bóng bàn, nghe nhạc, trong đó nghe nhạc ảnh hưởng ba người nhiều nhất.

Trước đây ba người xem phim võ hiệp đánh nhau chiếm đa số, nghe nhạc nhiều cùng người lớn thì biết Đặng Lệ Quân, Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa, hiện tại thông qua bạn học biết đến Châu Kiệt Luân, Thái Y Lâm, Tôn Yến Tư, Ngũ Nguyệt Thiên…v..v

Trong đó Châu Kiệt Luân rất được ba người yêu thích, ba người mua mỗi người một băng cassette của Châu Kiệt Luân, dùng máy nghe băng để nghe băng cassette tiếng anh, mỗi ngày luân phiên phát các bài của Châu Kiệt Luân như “Côn nhịn khúc”, “Đông Phong Phá, “Cơn gió lốc”…, ngay cả Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cũng hát.

Kỳ Kỳ lăn qua lăn lại lấy sợi dây thừng, treo hai cây gậy, xem là côn nhị khúc, mô phỏng theo Châu Kiệt Luân một bên đùa giỡn một bên hát “Nhanh sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ ha ha, nhanh sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ ha ha, người tập võ ghi nhớ kỹ, nhân giả vô địch. Là ai đang luyện thái cực, vui vẻ sung sướng.”

Không chú ý một cái, Kỳ Kỳ một cây gậy liền bay đến cái mông của cha nó, kết quả tự nhiên là bị cha nó cầm giày đuổi theo, bị doạ chạy thẳng vào phòng Lâm Đông.

Điều này cũng không ngăn được năm người Lâm Đông hừ hừ mà hát mỗi ngày, người lớn thực sự không hiểu Chu Kiệt Luân là một ca sĩ hát cắn lời không rõ ràng, làm sao lại thành ca sĩ mà bọn nhỏ yêu thích.

Năm người Lâm Đông vẫn cứ yêu thích, trung học Cẩm Lý có người biết Lâm Đông yêu thích Châu Kiệt Luân, cố ý chép một quyển lời bài hát của Châu Kiệt Luân, nặc danh nhét vào trong sách Lâm Đông, khiến cho Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân rất là đố kị, cũng không biết là đố kị nữ sinh kia, đố kị ca từ, hay là đố kị Lâm Đông.

Nói chung, Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân rất nhanh chóng thích ứng cuộc sống của học sinh cấp hai, đồng thời cảm thấy được cuộc sống của học sinh cấp hai rất tốt đẹp, chỉ là sắp thi giữa học kỳ.

Đây không phải là một lần thi giữa học kỳ bình thường, lần này thi giữa học kỳ xong, sẽ dựa theo điểm, một lần nữa sắp xếp lớp loại ưu, điều này đối với Lâm Đông và Mục Hưng Hà cũng không có gì, dù sao thì bọn họ có thi như thế nào thì cũng sẽ ở lớp loại ưu, cũng chính là lớp sơ nhất (1).

Nhưng mà đối với Tưởng Tiểu Quân đứng cuối cùng trong danh sách tiến vào lớp loại ưu mà nói, đây là một tin dữ, hắn rất có thể bị học sinh của các lớp ban nhất khác loại ra khỏi lớp loại ưu, như vậy thì không có cách nào chưng lớp với Lâm Đông và Mục Hưng Hà nữa, về nhà nói không chừng còn có thể chịu đòn.

Tưởng Tiểu Quân khẩn trương và sợ hãi.

Lâm Đông nói: “Tiểu Quân, anh đừng sợ, sau khi anh lên trung học, đã học tập rất giỏi, nhất định sẽ thi tốt.”

Từ sau khi Tưởng Tiểu Quân tiến vào trung học, cảm thấy hiểu chuyện hơn nhiều so với trước đây, trước đây tương đối bất hảo, ở cùng Mục Hưng Hà, bị Mục Hưng Hà áp chế, thành thật rất nhiều, sau đó quen biết Lâm Đông, bị lây nhiễm một chút chút, lại sau đó tuổi lớn một chút, biết tầm quan trọng của việc học tập, cố gắng nghiêm túc học.

“Đúng vậy, yên tâm, chắc chắn mày có thể thi tốt.” Mục Hưng Hà cũng nói.

Tưởng Tiểu Quân vẫn thấp thỏm.

Lâm Đông nói: “Hay là vậy đi, em sẽ kèm anh một chút? Thế nào?”

Tưởng Tiểu Quân cảm kích nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông hỏi: “Được không?”

Tưởng Tiểu Quân hỏi ngược lại: “Em có chịu không?”

Lâm Đông gật đầu: “Đương nhiên là em chịu.”

Lần này Tưởng Tiểu Quân yên tâm, có Lâm Đông kèm cho hắn, hắn hơi hơi có chút lòng tin sẽ thi tốt.

Lâm Đông nói: “Buổi tối anh tới nhà em ăn cơm, ngủ ở nhà em đi, vừa vặn em có thể kèm thêm cho anh.”

Tưởng Tiểu Quân liền vội vàng gật đầu.

Mục Hưng Hà nhanh chóng nói: “Đông Đông, anh cũng đến nhà em.”

Lâm Đông khó hiểu nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nói: “Buổi tối anh muốn ngủ cùng em, chúng ta cùng nhau giảng bài.”

Lâm Đông không chút do dự mà gật đầu.

Về đến nhà, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đều đi đến nhà Lâm Đông, ba người ngồi trên đất ở phòng khách, bò lên bàn trà bắt đầu ôn tập toán học, Tưởng Tiểu Quân khá yếu về toán học, Lâm Đông liền kèm toán học cho Tưởng Tiểu Quân, kèm từ trước giờ cơm đến sau bữa cơm chiều, kèm liên tục đến lúc ngủ.

Sau khi ba người tắm xong, Lâm Đông lại nói chuyện cùng Tưởng Tiểu Quân, nhớ kỹ công thức, vận dụng linh hoạt là được.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Ừ, anh biết rồi.”

Lâm Đông nói: “Hai ngày này anh đọc lại sách, làm thêm chút đề đi.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Được.”

Mục Hưng Hà xen mồm: “Hai người nói xong chưa?”

Lâm Đông nói: “Nói xong rồi.”

Mục Hưng Hà ngồi ở trên giường, vỗ giường nói: “Mau tới đây, đi ngủ.”

Lâm Đông nói được.

Tưởng Tiểu Quân đi đến cạnh Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà đẩy hắn qua một bên nói: “Không cho mày lên, Đông Đông em tới.”

Tưởng Tiểu Quân bị Mục Hưng Hà đẩy cái, cười chửi một câu: “Hưng Hà, tổ cha mày.”

Mục Hưng Hà kéo Lâm Đông qua thuận miệng liền chửi một câu: “Tổ cha mày thì có.”

“Tổ cha mày!”

“Tổ cha mày á!”

Lâm Đông cười nhìn hai người chửi nhau, cởi giày ra, tự giác nằm ở giữa Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, nếu không hai người sẽ lập tức đánh nhau, để phòng ngừa hai người tiếp tục náo loạn, Lâm Đông cắm điện cho máy nghe băng, để trên đầu giường, ấn khởi động, bài hát “Tình yêu đơn giản” của Châu Kiệt Luân chậm rãi tản ra trong ban đêm yên tĩnh, ba người cùng hát lên:

“Không thể nói được tại sao, anh trở nên rất chủ động.

“Nếu như yêu một người, sẽ làm tất cả mọi thứ.

“…

“Anh muốn nắm tay em như vậy, không buông ra.

“Yêu có thể đơn giản hay không, không có đau khổ.

“Anh, muốn mang em chạy xe công thức một.

“Anh…”

Ba người cũng không hiểu lắm ý nghĩa của ca từ, chỉ là theo đó mà hát, hát một hồi liền ngủ, cũng không có ai nhớ tới việc tắt máy nghe băng, vẫn là Bùi Thức Vi đi tiểu đêm đến xem ba người Lâm Đông, tắt máy nghe băng, để lên bàn học, lúc này mới rời khỏi phòng Lâm Đông, ba người Lâm Đông có cảm giác vừa chợp mắt đã tới hừng đông, ở nhà Lâm Đông ăn điểm tâm, ăn điểm tâm xong, Lâm Đông đi sang tiệm tạp hóa nhóc con, giúp Lâm Lệ Hoa trông cửa hàng.

Đang trông cửa hàng, ngoài tiệm có bốn, năm học sinh cấp hai, nữ có nam có, tiến vào muốn mua muối, bột tiêu gì gì đó, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Đông, đợi đến khi bốn, năm học sinh cấp hai xô đẩy nhau mà đi, mới có hàng xóm nói là học sinh trung học Cẩm Lý, cố tình đến xem Lâm Đông.

Lâm Lệ Hoa nghe nói nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông lúng túng không thôi.

Lúc xế chiều, lại có mấy học sinh trung học Cẩm Lý đến tiệm tạp hóa nhóc con mua đồ, kết quả vẫn là nhìn chằm chằm Lâm Đông, làm Lâm Đông thấy rất ngại ngùng, đành chạy đến chỗ Tưởng Tiểu Quân, tiếp tục giúp Tưởng Tiểu Quân học bù, liên tục kèm một vòng, thứ hai học cả ngày, thứ ba trung học Cẩm Lý chính thức bắt đầu thi.

Vì để công bằng công chính, các thầy giáo sử dụng thêm phòng học, kéo tất cả bàn ra, dán tên lên chỗ ngồi, chính thức bắt đầu thi, tổng cộng thi sáu môn, môn chính là ngữ văn, toán học, tiếng anh, môn phụ là chính trị, lịch sử, địa lý, thi liên tục ba ngày, môn thi cuối cùng ngày thứ ba chính là toán học.

Chiều hôm thi toán học, Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đạp xe đạp mới vừa tới trường học, trời mưa như trút nước, ba người vẫn chưa kịp vào phòng thi, Bùi Thức Vi chạy ô tô đến đây, đưa cho ba đứa nhỏ ba cái dù, nói với ba người không cần chạy xe đạp, buổi chiều tan học ba Kỳ Kỳ sẽ tới đón bọn họ.

Nhưng ba người thi xong toán học, ba Kỳ Kỳ chưa tới, đợi thêm năm phút, vẫn không thấy ba Kỳ Kỳ.

Ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đồng loạt thở dài một cái.

Mục Hưng Hà nói: “Tiểu Quân, chú nhỏ mày lại..”

Tưởng Tiểu Quân tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà nói: “Không đáng tin cậy.”

Lâm Đông bung dù, nói: “Đi thôi.”

Ba người không ngờ rằng buổi chiều sẽ mưa, cũng chỉ mang giày chơi bóng, lúc bắt đầu bước đi, ba người còn chọn chọn bỏ bỏ, lựa chọn kĩ càng đường rồi bước, nhưng gần trung học Cẩm Lý có một đoạn đường đất, không có đường tốt.

Giày chơi bóng của ba người đều là tự mình lau, lau giày thật là phiền phức, vì trốn tránh việc lau giày, ba người cởi giày chơi bóng, cởi luôn tất, kéo ống quần lên trên một chút, một tay xách dù một tay xách giày, đạp trên đường đất mà đi, lần này không có gì lo sợ, vừa mới đi hai bước, nghe một tiếng “Bẹp”.

Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân quay đầu nhìn lại, Lâm Đông đặt mông ngồi trên đất bùn.

Mục Hưng Hà nhanh chóng vươn tay kéo lên, hỏi: “Ngã có đau không?”

Lâm Đông sờ sờ cái mông nói: “Không sao.”

“Vậy cẩn thận một chút, quần áo bẩn cứ kệ nó, đừng để ý tới nó, quần áo chúng ta đều bẩn cả.”

Lâm Đông giữ vững thân thể đáp một tiếng: “Ừ.”

Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân tiếp tục đi về phía trước đi, đi thêm hai bước, lại thêm một tiếng “Bẹp”, làm Lâm Đông cau mày, Mục Hưng Hà lập tức ném dù, kéo Lâm Đông lên, hỏi: “Sao em đi như ông già thế?”

Lâm Đông nói: “Đường trơn, cặp sách em nặng, dù lớn.”

Mục Hưng Hà hỏi: “Em đựng gì trong cặp sách thế?”

Lâm Đông nói: “Sách toán học, bài thi số học, đề giải toán học.”

“Em mang nhiều như vậy làm gì?”

Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng nói: “Lâm Đông tính đến trường thi thì kèm thêm cho tao một chút.”

Mục Hưng Hà quay đầu hung ác trừng Tưởng Tiểu Quân: “Vậy sao mày không vác cặp sách cho em ấy hả?”

Tưởng Tiểu Quân nhỏ giọng nói: “Tao quên mất.”

Mục Hưng Hà ném cặp sách của Lâm Đông cho Tưởng Tiểu Quân, đem giày chơi bóng của mình cùng Lâm Đông dùng dây giày buộc vào nhau xách ở trong tay, sau đó cúi người xuống trước mặt Lâm Đông, nói: “Lại đây, anh cõng em.”

“Không cần, em không đeo cặp sách sẽ không bị ngã.”

“Lại đây.” Mục Hưng Hà kiên trì nói: “Anh cõng em hết đoạn đường đất này, chờ một lát nữa đường tốt, anh sẽ để em xuống.”

Mông Lâm Đông bị ngã thực sự đau, ngoan ngoãn bò lên lưng Mục Hưng Hà, hai cái tay che dù cho bé và Mục Hưng Hà, mà Mục Hưng Hà dùng hai cái tay mang theo hai đôi giày, cầm một cái dù, quay đầu nói với Tưởng Tiểu Quân nói: “Đi thôi.”

Tưởng Tiểu Quân quay đầu nói với Lâm Đông: “Lâm Đông, xin lỗi.”

“Không sao, là do đã lâu em không đi chân trần đi qua đường đất.” Lâm Đông quay đầu hỏi Mục Hưng Hà: “Hưng Hà, anh có mệt hay không?”

Mục Hưng Hà nói: “Em không nặng, anh không mệt.”

“Lần sau, anh bị ngã em cõng anh.”

“Được.”

Đi qua đường đất xong, Mục Hưng Hà thả Lâm Đông xuống, ba người đồng thời đi về trấn Cẩm Lí, đi tới đầu đường phố đông lớn của trấn Cẩm Lí, ba Kỳ Kỳ mang theo ba cái áo mưa, vội vội vàng vàng đi tới, nhìn thấy ba người Lâm Đông nói: “Ồ, sao mấy đứa trở lại rồi? Chú còn đang tính đi đón mà!”

Lâm Đông: “…”

Mục Hưng Hà: “…”

Tưởng Tiểu Quân: “…”