Tiến Công Sủng Phi

Chương 10: Oanh thanh yến ngữ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Akamiyaytran

Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki

Khi Thẩm Vũ đang xuất thần, cửa chính căn phòng bên phải cuối cùng cũng mở, Nguyễn Ngọc khoác vàng đeo bạc bước ra. Ánh mắt Thẩm Vũ lướt qua, suýt nữa không nhịn được bật ra một tiếng hừ lạnh. Nếu Hứa Tình biết thu liễm bản thân, xiêm y đồ trang sức không hề vượt quá khuôn phép, thì Nguyễn Ngọc lại chẳng kiêng nể gì. Trên đầu nàng ta cài trâm vàng có những sợi tua rua bằng hồng ngọc *, ánh nắng vừa chiếu vào, phát ra hồng quang chói mắt.

* Nguyễn Ngọc đeo trâm cài kiểu cái này, tua tua tua, lấp la lấp lánh

image

Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn trời, kìm nén tiếng cười châm biếm, thật sự phải dũng cảm lắm mới dám mang nó!

“Tốt, ba cô nương đã đến đủ, bây giờ đi thôi!” Cung nữ kia nhìn thoáng qua khuôn mặt lộ vẻ tự mãn của Nguyễn Ngọc, không cho nàng có cơ hội khoe khoang, nói thẳng một câu, rồi đi đầu dẫn đường.

Nguyễn Ngọc không phải loại người biết kiềm chế. Thẩm Vũ phớt lờ nàng ta thì nàng ta thì thầm với Hứa Tình một lúc lâu. Đến khi gần tới Thọ Khang Cung, nàng ta dù chưa thỏa mãn nhưng đành phải ngậm miệng lại.

Quả nhiên khi ba người tới thì muộn mất một lúc rồi. Thái hậu đang ngồi trong ngoại điện, nói chuyện với chúng phi tần.

Mục cô cô nhìn thấy các nàng đầu tiên, ánh mắt đảo qua ba người một lượt, đáy lòng lại thở dài một hơi. Trang dung Thẩm Vũ không tìm ra một tí sai lầm nào, thủ đoạn quả là cao tay, hai người kia không phải đối thủ của nàng.

“Giờ ba cô nương chờ ở đây một lát, nô tỳ đi báo cho Thái Hậu một tiếng.” Mục cô cô hướng về phía các nàng thi lễ một cái, rồi xoay người bước vào ngoại điện.

Chợt tiếng cười trong trẻo như chim oanh trong ngoại điện bỗng tạm dừng một lúc, hiển nhiên là bị người cắt ngang. Mục cô cô nhẹ nhàng cúi người, nói nhỏ vài câu vào tai Thái Hậu.

“Truyền các nàng vào đây!” Thái hậu phất phất tay, nụ cười nhạt trên mặt trước sau không hề thay đổi.

Giờ phút này chúng phi tần trong điện đều nhìn về phía Thái Hậu, trên mặt mang theo vài phần nghi ngờ, thắc mắc.

“Không biết Thái Hậu muốn chúng con xem cái gì mới mẻ, mà lại thần bí như vậy!” Một giọng nói kiều thuý (yêu kiều, thanh thuý) vang lên trong điện, giọng điệu hơi giương cao, có mấy phần đáng yêu chọc người thích.

Thẩm Vũ đang đứng chờ sau điện, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Giọng nói này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến lòng nàng nảy sinh nỗi oán hận.

Ở điện ngoài lại vang lên một đợt tiếng cười kiều thuý, rõ ràng đã chọc mọi người cười thoải mái. Mục cô cô đi ra, giơ tay vẫy vẫy các nàng, ý bảo các nàng bước vào.

Ba người xếp thành hàng, đi vào điện ngoài. Thẩm Vũ lần theo tiếng cười của các mỹ nhân, từng bước tiến tới. Hàn ý trên gương mặt dần thu lại, khóe miệng từ từ lộ ra ý cười mềm mại nội liễm.

Nàng đã từng ôm nỗi hận mà chết trong bầu không khí tràn ngập tiếng cười như thế này, giờ đây nàng lại bước theo tiếng cười như thế, từ từ đi vào. Lần này, xem ai là người cười đến cuối cùng!

Ba người đi vào điện ngoài, trước tiên hành đại lễ với Thái Hậu, rồi xoay người hành lễ với các nương nương. Tiếng cười của nhóm phi tần dần biến mất, thần thái mỗi người khác nhau.

“Hôm qua các ngươi từng nói ai gia quá thiên vị ba cô nương này, ai gia cũng không định giấu giếm. Đây, hôm nay bảo họ đến, để các ngươi nhìn một lần!” Thái hậu khẽ gật đầu, ánh mắt của bà lần lượt đảo qua ba người.

Thấy Hứa Tình làm theo những lời bà dặn hôm qua, ăn mặc đúng như được dặn. Nếu nói về độ đẹp đẽ quý giá quá mức thì Nguyễn Ngọc đứng đầu, nếu trắng thuần tẻ nhạt lại có Thẩm Vũ chống đỡ. Thần sắc trên mặt bà có vẻ hài lòng hơn một chút, phất tay ý bảo các nàng đứng dậy.

Các cung nữ đang đứng sau lưng Thái Hậu, tự giác lui về phía sau vài bước, ba người Thẩm Vũ vô cùng biết điều đứng vào chỗ trống đó.

“Thái hậu, nhìn ba người này xem, sau khi vào Thọ Khang Cung của ngài, sao lại trở nên xinh đẹp như thế? Thiếp thân cũng không dám xuất hiện trước mặt ngài nữa, miễn cho ngài ghét bỏ đâu!” Một phi tần ngồi bên tay trái mở miệng đầu tiên, rõ ràng trong đám tần phi, tuổi nàng khá lớn, cho dù có son phấn che giấu, cũng không đẹp bằng những người khác.

Thẩm Vũ đang cúi đầu đổi trà mới cho Thái Hậu, không cần ngẩng đầu nhìn, nàng cũng biết ai đang nói chuyện. Mồm mép lợi hại thích châm chọc, vẫn có quyền lực trong hậu cung – Thụy Phi. Vị Thụy Phi này đã đi theo hầu hạ Hoàng Thượng từ khi còn là Thái Tử, tình cảm không tệ.

Thụy phi vừa dứt lời, đã có người phụ họa theo. Thẩm Vũ im lặng đứng ở vị trí của mình, tuy cúi đầu, nhưng mắt không nhàn rỗi.

Phi tần trong điện, có mấy người ấn tượng đã mơ hồ, kiếp trước, chưa giao thủ với nàng đã không còn. Ước chừng có một nửa, là có ấn tượng sâu sắc. Hậu cung Đại Tần bây giờ rất phát triển, tuy vị trí Hoàng Hậu còn để trống, ngay cả vị trí Hoàng Quý Phi cũng chưa có ai leo lên được, nhưng mấy nương nương có vị phi đều là người đứng đầu các thế lực.

Ánh mắt Thẩm Vũ quét qua một vòng, cuối cùng tự động dừng ở cô gái ngồi thứ hai bên phải. Bây giờ đã trở thành Kiều Phi – Thẩm Kiều, khuôn mặt kia trẻ hơn trong trí nhớ, nhưng cũng giống như Thụy Phi, nàng ta đã được coi là tiền bối trong đám phi tần, đẹp thì đẹp, lại mất vài phần nhan sắc.

“Trong đây chắc là có muội muội của Kiều phi với Uyển Tiệp Dư? Không biết là ai nhỉ?” Người ngồi đầu tiên bên phải là Trang Phi, giọng nói dịu dàng, dáng vẻ tao nhã, dù yên lặng ngồi một chỗ, cũng là chuẩn mực trong đám danh môn khuê tú.

Mâu quang Thẩm Vũ tối lại, đáng tiếc Trang Phi hồng nhan bạc mệnh, nếu không phải tranh đấu trong cung, với sự hiền đức của nàng ta nàng cũng muốn đọ sức một lần.

Người trong điện dần im lặng, bắt đầu chuyển tầm mắt về phía ba người đứng sau Thái Hậu. Ba người này tiến cung trước tú nữ, đương nhiên sớm được các phi tần chú ý. Bây giờ trong hậu cung, Trang Phi có địa vị cao nhất đã đặt câu hỏi, các nàng đúng lúc biết được kết quả.

Thẩm Vũ không vội vàng bước ra khỏi hàng, mà nhìn Thái Hậu hỏi ý, đợi Thái Hậu gật đầu, nàng mới nhẹ nhàng cúi người phúc thân với người đối diện.

“Dân nữ Thẩm Vũ tham kiến chư vị nương nương!” Nàng ép giọng nhỏ đi, nhưng trên điện im lặng, nên đủ để mọi người nghe rõ.

Hơn nữa nàng luôn cúi đầu, cũng không lộ ra gương mặt, thoáng nhìn từ xa có vẻ nhát gan.

Kiều phi hơi nheo mắt nhìn Thẩm Vũ, từ khi Thẩm Vũ đi vào, ánh mắt nàng ta thường xuyên dừng trên người vị thứ muội này. Khi Thẩm Kiều vào cung, Thẩm Vũ mới mười tuổi, đã bị Thẩm Vương Phi chọn trúng. Sau năm năm gặp lại, Thẩm Vũ càng thêm xinh đẹp yêu kiều, dù nàng cố ý điệu thấp (khiêm nhường giấu mình) cũng không giấu được gương mặt xinh đẹp kia.

Nhưng ánh mắt mọi người rất nhanh bị người khác thu hút, dù sao trang dung Nguyễn Ngọc quá mức diễm lệ, muốn người ta không chú ý cũng khó.

“Ôi, Thụy tỷ tỷ, người nhìn cái trâm cài cô nương kia mang mà xem, hồng ngọc trên đó còn lớn hơn của tỷ nữa!” Lệ phi ngồi cạnh Thụy Phi là người đầu tiên gây khó dễ, nàng ta khẽ cau mày, âm độ tăng lên, giọng nói hơi quái dị, có vẻ quái gở. Lệ phi cũng họ Hứa, thời gian tiến cung không ngắn, tiếc rằng không được Hoàng Thượng thích, nếu không có Thái Hậu, phỏng chừng nàng ta còn không chen được vào vị trí một trong tứ phi.

Giờ trong hậu cung, có bốn người chiếm phi vị. Trang Phi, Kiều Phi ngồi bên phải đều thuộc thế gia, Lệ Phi ở phe Thái Hậu. Còn gia tộc Thụy Phi là công thần khi Hoàng Thượng đăng cơ, vẫn luôn ủng hộ Hoàng Thượng, nên Thụy Phi được xem như thế lực của Hoàng Thượng.

Xét Phi vị, hiển nhiên thế gia thắng một bậc.

Thụy phi nổi tiếng thích khoe khoang, hôm nay nàng ta cố ý chọn trang sức thật xinh đẹp, không ngờ lại bị một nha đầu còn chưa làm tú nữ đè đầu cưỡi cổ, làm sao nuốt trôi được cục tức này.

“Muội muội nói rất đúng, cô nương kia tên gì? Vì cớ gì mới gặp, đã khiến ta khó xử!” Khẩu khí Thụy Phi có chút kiêu căng, hiển nhiên không định dễ dàng bỏ qua cho chuyện này.

Nguyễn Ngọc hơi ngạc nhiên, nét mặt tái nhợt, hiển nhiên có chút hối hận. Nàng nhẹ nhàng tiến lên nửa bước, hơi hơi cúi người thi lễ một cái, thấp giọng nói: “Dân nữ Nguyễn Ngọc, vừa mới tiến cung không biết quy củ, kính xin Thụy Phi nương nương thứ tội!”

Cả nội điện an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người lập tức rọi lên người nàng, có vài phần đánh giá và soi mói. Họ “Nguyễn” vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức chúng phi tần biết nàng là ai. Cô nương đến từ tân quý được Hoàng Thượng gia phong (phong cấp thêm chức tước, ruộng đất trong thời kỳ phong kiến). Có vẻ chỉ được cái mã bên ngoài mà không dùng được, ngay lần đầu tiên đã phạm phải lỗi lớn như vậy!

Vốn dĩ Thụy Phi còn muốn phát hỏa, ấp úng ngậm miệng lại. Muốn đánh phủ đầu người mới, cố tình nàng và Nguyễn Ngọc đều đại biểu cho thế lực tân quý duy trì Hoàng Thượng, trong phút chốc tiến thoái lưỡng nan (muốn tiến hay muốn lùi đều khó).

Thụy phi không lên tiếng, người ngoài cũng hiểu, trong lòng khó tránh khỏi xem thường.

“Hôm nay Thụy tỷ tỷ thật là nhân từ, Nguyễn cô nương đúng là tích phúc!” Lệ Phi khẽ giương cao giọng nói, không hề cố kỵ cười khúc khích. Ý mỉa mai trong đó không cần nói cũng biết, làn da Lệ phi rất trắng, bây giờ cười rộ lên khiến hai má ửng đỏ, càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Đối lập hoàn toàn với khuôn mặt âm trầm của Thụy Phi, quả là rạng rỡ sinh huy.

Thụy phi tức đến mức mặt tái xanh, cố tình mọi chuyện xuất phát từ Nguyễn Ngọc, nàng ta lại không thể phát hỏa, đành cố chịu đựng.

Hai người Trang Phi ngồi phía đối diện tất nhiên vui vẻ xem kịch vui, mà mấy người có thứ bậc thấp gần như không được nói chuyện với ba cô nương. Dù sao thứ bậc này không thể đánh giá một cách chính xác. Nếu được Hoàng Thượng sủng hạnh, Thái Hậu cũng không ghét, địa vị sẽ nhanh chóng tăng lên. Chưa biết chừng hôm nay còn hầu hạ Thái Hậu, ngày mai đã thành Tiệp dư.

“Đó là cô nương Hứa gia sao? Lời đồn quả không sai, đúng là khí độ bất phàm. Nô tì thấy trong ba cô nương là người khéo léo nhất, không kiêu xa (kiêu căng, xa xỉ) cũng không chìm nghỉm, vừa đúng! Vẫn là Thái Hậu tốt nhất!” Không khí nội điện yên lặng một lúc, Trang Phi đi đầu phá vỡ sự xấu hổ, chuyển đề tài lên người Hứa Tình.

Thụy phi thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nhớ kỹ oán hận với Nguyễn Ngọc. Trong hậu cung nàng ta nổi tiếng thù dai, nếu Nguyễn Ngọc không được Hoàng Thượng sủng ái, có lẽ Thụy Phi chính là người đầu tiên dạy dỗ nàng.

Trang phi vừa dứt lời, mọi người đều đồng ý. Từ đầu đến cuối luôn cúi đầu tỏ vẻ không liên quan đến mình, Thẩm Vũ thầm giơ ngón tay cái trong lòng cho Trang Phi. Chỉ mấy câu đơn giản, đã đẩy Hứa Tình lên đầu sóng ngọn gió