Tiến Công Sủng Phi

Chương 7: Hầu dùng bữa




Edit: Akamiyaytran

Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki

Thẩm Vũ không hề chần chừ, nhìn sơ qua đồ ăn trên bàn, trong lòng đánh giá sơ lược về hương vị các món ăn. Nàng cầm đũa bạc lên, đầu tiên gắp một miếng cá nấu cà tím, trực tiếp đưa vào miệng mình. Mấy người đứng xung quanh xem kịch vui hơi kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn vị Thẩm cô nương không biết trời cao đất rộng này. Nhưng Thái Hậu không lên tiếng, nên không ai dám nói gì.

Chỉ thấy Thẩm Vũ tỉ mỉ nhai một lúc, vẻ mặt buông lỏng, dường như không thấy điều gì khác thường. Liền buông xuống đôi đũa trong tay, thay một đôi đũa sạch khác, lại gắp một khối cà bỏ vào chén trước mặt Thái Hậu.

Thái hậu chăm chú nhìn nàng một lúc, nét mặt hơi giãn ra, cầm chiếc đũa chưa dùng đến gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Tất cả mọi người trong nội điện nín thở, tuy không dám nhìn thẳng vào Thái Hậu, nhưng đều vận dụng mười phần tinh thần quan sát biểu hiện của Thái Hậu.

Thái hậu còn chưa ăn xong, Thẩm Vũ đã thay món ăn khác, lại đưa vào miệng nhai, sau khi thử không thấy có vấn đề gì mới gắp vào bát của Thái Hậu. Hành động này lặp đi lặp lại, thậm chí Thái Hậu không hề trách cứ, ngược lại ăn hết thức ăn Thẩm Vũ gắp vào bát mình, hiển nhiên những món này đều hợp khẩu vị của Thái Hậu.

Hứa ma ma im lặng đứng bên cạnh nhìn, thấy Thẩm Vũ nếm thử đồ ăn rồi mới gắp cho Thái Hậu ăn, bà đoán Thẩm Vũ đang thử đồ ăn. Bình thường thử đồ ăn là việc của cung nữ, sợ trong thức ăn có độc, nhưng mà vị Thẩm cô nương này không chút do dự tự mình làm. Mặc dù người dám hạ độc ở Thọ Khang cung rất ít, nhưng Thẩm cô nương là thiên kim thân thể quý giá, lúc này xem ra cũng có vài phần dũng cảm.

Còn nữa, mấy món Thẩm Vũ gắp đều là món Thái Hậu thích ăn. Hứa ma ma âm thầm nghĩ vận khí của Thẩm Vũ rất tốt, bàn ăn bảy bảy tám tám món, tất cả thức ăn Thẩm Vũ gắp đều là món Thái Hậu thích, không khỏi khiến Hứa ma ma chú ý.

Trong Hậu Cung, sở thích của các chủ tử thường bị che dấu, miễn cho người có tâm ghi nhớ. Thói quen ăn uống của Thái Hậu luôn được giữ kín, huống chi hai nương nương Thẩm gia trước kia cũng từng hầu hạ Thái Hậu, nhưng không khéo léo bằng Tứ cô nương này.

Thái hậu ăn một chén cháo bách hợp chỉ mấy phút. Nàng phất phất tay, tỏ vẻ mình đã no rồi, Thẩm Vũ lập tức để đũa xuống, chậm rãi đứng lui qua một bên.

Nguyễn Ngọc và Hứa Tình sớm đứng chờ một bên ngay lập tức hành động, bưng trà cho Thái Hậu xúc miệng, rồi cầm khăn gấm lau miệng cho nàng.

Xong một loạt động tác, cả ba đều lui lại quỳ gối một bên, lập tức có tiểu cung nữ tiến vào thu dọn bàn ăn.

Có thể do lúc ăn khá thoải mái, sắc mặt Thái Hậu cũng tươi tỉnh hơn, mỉm cười với các nàng.

“Cô nương Thẩm gia tên là gì?” Thái hậu nhẹ nâng tay, Xuân Phong nhanh chóng phụ nàng đứng dậy. Vừa đi vài bước, Thái Hậu dừng lại, xoay người thấp giọng hỏi một câu.

Thẩm Vũ nhẹ nhàng cúi người, để trán chạm đất, ôn nhu trả lời: “Thưa Thái Hậu, tên dân nữ chỉ có một từ ‘Vũ’.”

Thái Hậu tiếp tục đi về phía ghế nằm, vừa đi vừa gật đầu, như đồng tình với cái tên này.

Để Xuân Phong đỡ, Thái Hậu chậm rãi nằm lên ghế, trên mặt lộ ra biểu tình thoải mái, chậm rãi hỏi han: “Ai giúp ngươi đặt?”

“Là thân mẫu của dân nữ, Nguyên sườn phi.” Thẩm Vũ thấp giọng nói, giọng điệu bình tĩnh, không vì Thái Hậu chú ý mà tỏ vẻ mừng rỡ.

Thái hậu im lặng một lát, khẽ nhắm mắt như ngủ thiếp đi, sau một lúc lâu mới nói: “Tên rất hay, không hổ là thân mẫu huyết mạch tương liên, ngươi vừa ra đời, đã đoán được ngươi sẽ có khuôn mặt xinh đẹp!”

Nội điện vẫn yên lặng như cũ, trong lòng các cung nữ hầu hạ ở đó đều thầm kinh ngạc, hôm nay Thái Hậu không giống ngày thường. Rõ ràng có một cô nương họ Hứa ở đây, lại lôi kéo cô nương Thế gia nói chuyện.

“Được rồi, cô nương Nguyễn gia lưu lại, hai người kia về nghỉ ngơi trước đi!” Thái hậu vung tay lên, hạ lệnh.

Đang oán hận trong lòng Nguyễn Ngọc đột nhiên được Thái Hậu nhắc tới, vẻ tức giận trên mặt chưa kịp thu lại đã biến thành vẻ mặt kinh ngạc. Thẳng đến khi có cung nữ tới bên cạnh nhắc nhở, nàng mới đứng lên bước tới gần Thái Hậu.

Hai cô nương khác được Xuân Phong dẫn ra ngoài, đưa các nàng ra sau điện gặp nha hoàn của mình. Ba người cùng đường, cước bộ vội vàng, không ai mở miệng nói chuyện. Im lặng đi tới chỗ ở của các nàng, ba gian phòng ở cùng một chỗ, bất luận bên ngoài hay bên trong, đều đã được thu thập thỏa đáng, hiển nhiên sớm được dọn dẹp từ trước.

Thẩm Vũ và Hứa Tình vội vàng tạm biệt nhau, bước vào phòng của mình. Bước chân vào mới thấy trong phòng có động tiên khác, vài cánh cửa nhỏ, hiển nhiên là có nhiều phòng nhỏ. Gian ngoài bày trí xa hoa lộng lẫy, thậm chí trên giá sách cũng để vật quý, bàn học, giường thêu đều như vậy, trang trí vô cùng tỉ mỉ.

Minh Tâm ở phía sau nghe thấy có tiếng động, liền đẩy cửa một phòng nhỏ đi ra.

“Cô nương, lúc nãy có một cô cô đến đây nói, để tiện gọi đến, sẽ để gian ngoài trở thành phòng cho các cô nương. Nô tỳ nhìn quanh một chút, gian ngoài là thoải mái nhất, hơn nữa gần các phòng khác, nếu người có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nô tỳ!” Trong tay Minh Tâm cầm một bộ cung trang diễm lệ, hiển nhiên chuẩn bị cho Thẩm Vũ.

Minh Nhuỵ từ phòng kế bên đi ra, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Vũ, ánh mắt thập phần tự nhiên dừng lại trên mặt nàng một lát, dường như đang cẩn thận đánh giá nét mặt nàng.

Chân mày Minh Tâm hơi nhăn lại, nhưng Thẩm Vũ không lên tiếng, nàng cũng không tiện nhiều lời. Trực tiếp đẩy cửa vào phòng mình tiếp tục chuẩn bị xiêm y, đơn giản mắt không thấy tâm không phiền.

“Cô nương, mọi chuyện đều tốt chứ?” Minh Nhuỵ giả vờ không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Minh Tâm lúc nãy, ngược lại còn tỏ vẻ quan tâm nhìn Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ không tỏ vẻ gì, trực tiếp phất phất tay: “Thuận lợi hay không không phải bây giờ có thể biết! Ngươi lo để ý mắt, tai với miệng của mình đi, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe cũng đừng nghe lén, về phần không nên nói, nếu ngươi lắm mồm, đến lúc đó thần tiên cũng không thể cứu được ngươi!”

Minh Nhuỵ nghe Thẩm Vũ không lưu tình cảnh cáo, mặt tái nhợt, vội vàng thi lễ một cái, trốn về phòng bên cạnh.

Chỉ còn lại một mình Thẩm Vũ ở phòng ngoài, thật là nhàn nhã. Nàng chậm rãi đến gần giá sách, cẩn thận nhìn mấy cuốn sách trên kệ. Quả nhiên Thái Hậu không hẹp hòi như Thẩm Vương Phi, sách trên kệ không nhiều, nhưng đủ mọi thể loại, đủ cho nàng đọc một thời gian.

Cả căn phòng, chỉ có thanh âm “soàn soạt” do nàng ngẫu nhiên lật sách, thẳng đến có người tới, Thẩm Vũ mới ngước đầu nhìn. Tầm mắt nhìn đến ánh sáng ngoài cửa, nàng chưa kịp thích ứng nên nheo mắt.

“Xuân phong tỷ tỷ bảo nô tỳ đến xin lỗi Thẩm cô nương, sáng nay chưa hỏi người đã dùng bữa chưa. Đây là ngọ thiện (cơm trưa), nếu không hợp khẩu vị, lần sau mong người nói cho nô tỳ biết!” Một tiểu cung nữ cầm hộp cơm trong tay, thân hình của nàng nhỏ nhắn, nhìn có vẻ cố sức.

Minh Tâm nghe thấy tiếng động, lập tức đi ra, giúp nàng đem hộp cơm vào. Mới mở nắp hộp, mùi thơm của thức ăn toả ra.

“Ba tầng trên là của cô nương, hai tầng dưới là thức ăn của hai tỷ tỷ. Dùng xong, đặt hộp cơm ngoài cửa là được, nô tỳ đưa bữa tối đến sẽ đem đi!” Tiểu cung nữ kia khá lanh lợi, trong hai ba câu đã nói rõ ràng, hơi cúi người về phía Thẩm Vũ, rồi xoay người ly khai.

Ngọ thiện được đưa đến đây, tức là Thái Hậu không cần các nàng hầu hạ. Thẩm Vũ không quan tâm, để Minh Tâm và Minh Nhụy hầu hạ dùng cơm. Ngủ trưa, thức dậy lại tiếp tục vùi đầu vào sách.

Thẳng đến bữa tối, mới có người đến gọi các nàng. Thẩm Vũ vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Nguyễn Ngọc thân thiết kéo cánh tay Hứa Tình, khuôn mặt tươi cười, không biết đang nói chuyện gì. Gặp Thẩm Vũ đi ra, Nguyễn Ngọc không chút khách khí trợn mắt nhìn nàng, làm Thẩm Vũ có chút mạc danh kỳ diệu (không giải thích được, không hiểu tại sao).

Cung nữ đến gọi, hiển nhiên là người thông minh, dẫn đường cách các nàng hai thước, chừa khoảng cách cho các nàng nói chuyện.

Nguyễn Ngọc không chút khách khí tận dụng cơ hội hiếm hoi này, cánh tay nàng kéo tay Hứa Tình chưa từng buông ra.

“Tình tỷ tỷ, ta mới từ chỗ Thái Hậu về, đã thấy cung nữ kia đưa tỷ đi. Thái hậu cũng gọi tỷ đến nói chuyện à?” Giọng Nguyễn Ngọc không cao không thấp, vừa vặn đủ cho ba người các nàng nghe rõ.

Nàng vừa dứt lời, vẻ mặt mong đợi nhìn Hứa Tình.

Hứa Tình hơi ngượng ngùng, nàng giương mắt nhìn Thẩm Vũ gần đó, nhẹ nhàng gật gật đầu xem như trả lời.

Nguyễn Ngọc nhận được đáp án nàng ta muốn, giống như cả người đều thoải mái hơn. Nàng nhướng mày, hơi kiêu ngạo nhìn về phía Thẩm Vũ, vẻ đắc ý trong mắt ai cũng nhìn ra.

Chẳng qua Thẩm Vũ luôn nhìn về phía trước, như không nghe thấy hai nàng nói chuyện, bất vi sở động (không có động tĩnh gì).

Đến giờ Thái Hậu dùng bữa tối, lúc này Nguyễn Ngọc và Hứa Tình thông minh hơn, đứng tại chỗ chờ không nhúc nhích. Thẩm Vũ đợi giây lát liền trực tiếp đi ra phía trước quỳ gối cạnhThái Hậu, dọn đũa, xới cơm, chia thức ăn, chưa để người khác kịp phản ứng, Thẩm Vũ đã nhất nhất làm một lần. Nàng giơ đũa, lại bắt đầu thử đồ ăn, hoàn toàn không có ý nhường hai người còn lại.

Cả nội điện giống như chết lặng, không ít cung nữ nhìn hai người đang quỳ, hai người Hứa Tình hết sức khó xử, đứng tại chỗ không phải, cứ như vậy tiến lên cũng không phải, dường như cho dù làm gì cũng sai.

Hứa ma ma vẫn thờ ơ nãy giờ hơi thở dài trong lòng, đúng là trời thưởng cho, không nhận cũng không được. Nhìn cách Thẩm gia cô nương hầu hạ trưởng bối, vừa nhìn đã biết là có nhiều kinh nghiệm. Không muốn nổi bật trước mặt Thái Hậu cũng khó. So sánh với hai cô nương bên cạnh, cao thấp đã hiện rõ.

__________________________________________________________________________________

Cá nấu cà tím: một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, trong tên có cá nhưng lại làm từ thịt lợn.