Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 18: Kiếm danh Chiết Trúc




Lúc chuẩn bị rời đi, Lâm Sơ do dự ba giây, lại bước tới.

Hắn còn muốn nhìn thanh kiếm kia một chút.

Cả tòa Tàng Bảo Các nguy nga lộng lẫy, rực rỡ lung linh, tủ gỗ Hoàng Hoa Lê chứa đủ loại đan dược, bùa chú, linh thú, linh dược. Lâm Sơ đời trước sống trong thế giới truyền thừa tu tiên đoạn tuyệt, chưa bao giờ thấy qua mấy thứ này, cùng lắm đọc được trong sách cổ, toàn bộ đều xa lạ, cái biết cái không, đi trong bảo vật rạng rỡ phát sáng, thậm chí có chút chân tay luống cuống.

Tuy nhiên, có một thứ hắn rất quen thuộc.

Kiếm.

Thứ thân thuộc nhất trong cả đời ngắn ngủi của hắn.

Sư phụ từng nói, người dùng kiếm, mạng sống sẽ gắn liền với kiếm, kiếm trong tay sẽ không lừa dối ngươi, sẽ không làm khó dễ ngươi, cũng sẽ không vứt bỏ ngươi. Một người dùng kiếm, phải tin tưởng chính mình vì kiếm mà sinh, cuối cùng vì kiếm mà chết, nếu không, kiếm đạo tất không nổi Đại Thừa.

Bởi vậy, hắn phải có kiếm, giống như một người háo sắc muốn tìm nữ nhân, giống như một người nhiệt tình muốn kết giao bằng hữu vậy.

Hơn một ngàn thanh kiếm đủ loại kiểu dáng, hắn chỉ liếc mắt đã nhìn thấy thứ kia.

Trường kiếm ba thước, thân kiếm so với kiếm thường thì mảnh hơn một chút, lưỡi kiếm mỏng mà sắc bén, toàn thân trong suốt như băng, tựa như đang phả hàn khí ra ngoài.

Dưới thanh kiếm có một ngọc bài, khắc tên và chất liệu của nó.

Kiếm tên Chiết Trúc, được tạo ra từ nơi sâu nhất hàn đàm* băng giá ở cực Bắc. (hàn đàm là hồ nước)

Tuy rằng không thể cầm trong tay, hắn vẫn cảm thấy thanh kiếm này rất tốt.

Đang quan sát, suy nghĩ lại bị người khác gián đoạn.

—— người trong Học Cung này, đều có vẻ rất nhiệt tình.

"Sư đệ, ngươi thích thanh kiếm này sao?" Người nọ cao cao gầy gầy, ngũ quan đoan chính, mặc một thân y phục thiên thanh, đúng là trang phục đệ tử "Nam Hải Kiếm Phái" Việt Nhược Hạc đã từng nhắc tới.

Lâm Sơ gật gật đầu.

"Sư đệ con mắt thật tốt!" Người nọ nói, "Nhưng kiếm này không thể cầu, sư đệ vẫn là đi xem kiếm khác thôi."

Không thể cầu?

Lâm Sơ trong lòng lộp bộp, hỏi hắn: "Vì sao?"

"Sư đệ không biết lai lịch kiếm này?"

"Ta không biết."

"Thanh kiếm này từng có giá 30 vạn ngọc phách."

30 vạn.

Một vạn đối với Lâm Sơ đã là giá trên trời, 30 vạn quả thật vô pháp tưởng tượng.

—— cho dù hắn tiêu tốn mười năm, mỗi năm hai mươi môn đều được giáp đẳng, cũng chỉ được hai mươi vạn ngọc phách.

"Nguyên liệu đúc kiếm này đã là thế gian khó tìm, thủ pháp đúc kiếm càng tinh diệu tuyệt luân hơn, tuy vậy, tiêu mười vạn ngọc phách cũng đủ rồi, đã là giá cao so với những thanh kiếm khác."

Lâm Sơ lẳng lặng nghe hắn nói tiếp.

Chỉ thấy người nọ vẻ mặt ngưỡng mộ: "Nhiều hơn hai mươi vạn ngọc phách là bởi, nó chính là thanh kiếm ngàn năm trước Diệp Đế thuở thiếu niên sở hữu."

Lâm Sơ chớp chớp mắt.

Diệp Đế là ai?

Nghe ngữ khí người này, nhất định là một người cực kỳ lợi hại, có thể khiến cho Học Cung lên giá ào ào, từ mười vạn ngọc phách nâng lên đến 30 vạn.

"Đương nhiên có rất nhiều người muốn nó, những năm gần đây, Chiết Trúc kiếm từng bị lấy đi rất nhiều lần, nhưng không ngoại lệ đều bị trả lại," người nọ thở dài một hơi, "Giá cả cũng ngày một thấp hơn, cho đến hiện tại, chỉ cần một vạn ngọc phách đã có thể mua được rồi."

Người này nói chuyện chả ra sao cả, vòng vo nửa ngày mới nói đến vì cái gì không thể cầu, vì cái gì phải trả lại.

"Chỉ vì kiếm này, quá lạnh, người bình thường không thể kiểm soát nổi. Nếu dùng kiếm bất cẩn, đạo tâm sẽ bị ảnh hưởng, bị kiếm này chi phối, thậm chí tẩu hỏa nhập ma." Người nọ nói: "Bởi vậy chúng ta nếu thấy sư đệ sư muội mới tới muốn chọn thanh kiếm này, đều phải ngăn cản, cầm trên tay rồi mới phát hiện không thích hợp, đem trả lại, chỉ có thể nhận lại một nửa số ngọc phách, uổng công lỗ vốn rất nhiều."

Lâm Sơ nói: "Đa tạ sư huynh."

Vị này nói xong vẫn còn chưa yên tâm: "Sư đệ ngàn vạn chớ nghĩ tới thanh kiếm này."

Lâm Sơ hàm hồ "Ừm" một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú như cha già của vị sư huynh này, đành phải làm bộ đi xem kiếm khác, sau đó yên lặng chuồn mất.

Hắn vẫn muốn a.

Tuy rằng chỉ có thể nhìn, không thể sờ, nhưng hắn cảm thấy, thanh kiếm này nhất định thích hợp với kiếm pháp môn phái hắn.

Bất luận thế nào, trước tiên tích cóp đủ một vạn đã.

Hôm nay bắt đầu đi Tàng Thư Các và Linh Dược Viên, mỗi ngày có tám viên ngọc phách, một năm đại khái có 3000.

3000 này dùng để mua Ngự Hư Tạo Hóa Đan cùng Thiên Nguyên Sinh Mạch Ẩm, cái trước 100 một viên, cái sau hai trăm một lọ.

Cho nên, mỗi năm mua được...... mỗi loại mười cái?

Lâm Sơ "......"

Bạn luôn nghèo hơn bạn nghĩ.

Cứ như vậy, ngày thường còn phải chú ý xem mấy ủy thác hắn nhận có mất quá nhiều thời gian hay không, còn có cơ hội nhận ủy thác khác hay không.

Như ủy thác Tàng Thư Các cùng Linh Dược Viên là không thể nhận thêm nữa, hắn còn muốn dành thời gian cho việc học, mười môn trong số hai mươi môn phải được giáp đẳng, mới có thể đổi được Chiết Trúc kiếm.

Mà giáp đẳng, thành thật mà nói, rất khó. Nếu một môn học có 40 người, trong 40 người này chỉ có bốn năm người mới có thể đạt giáp đẳng.

Lâm Sơ hai mắt biến thành màu đen, mơ hồ trở lại tiểu trúc xá của mình, lấy ra ngọc phù, dự định đi tìm Mộng tiên sinh chọn môn học.

Phương thức chọn môn học của Học Cung rất hiện đại, Lâm Sơ cảm thấy, có thể làm ra thứ này ở xã hội cổ đại, đại tế tửu (hiệu trưởng) Học Cung có thể coi là một nhà giáo dục tài ba.

Nho Đạo Viện, Tiên Đạo Viện, Thuật Viện, thậm chí cả hậu sơn Học Cung dành cho những người không thông qua Thượng Lăng thí, có rất nhiều chương trình học trong Phật tự Thiền viện, các đệ tử đều có thể tùy ý lựa chọn, không có bất cứ hạn chế nào.

Tuy nói quy định phải học hai mươi môn, nhưng xếp hạng của những môn học này cũng không liên quan tới việc các đệ tử có thể ở lại Học Cung hay không.

Một đệ tử có đủ tiêu chuẩn học vấn hay không, đều do Mộng tiên sinh toàn quyền quyết định.

Mộng tiên sinh sẽ khảo hạch chúng đệ tử vào tháng sáu hàng năm, căn cứ vào thiên tư, tính cách, võ công, xem một năm này có tiến bộ hay không.

Nếu hai năm liên tiếp bị Mộng tiên sinh đánh giá không đủ tiêu chuẩn, sẽ bị Học Cung xoá tên.

Trong Thượng Lăng thí hắn dùng kiếm, nói cách khác, một năm sau, kiếm của hắn cần phải cao hơn hiện tại một tầng, mới có thể thông qua khảo hạch của Mộng tiên sinh.

—— luyện như thế nào đây?

Lâm Sơ có chút bất an, một lúc sau vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết, đành phải tiến vào mộng cảnh.

Mộng tiên sinh đứng trong tiểu đình trên đỉnh núi xoay người lại: "Đạo hữu, ngươi đến rồi. Muốn chọn môn học sao?"

Lâm Sơ gật đầu: "Đúng vậy."

Mộng tiên sinh ngồi xuống ghế đá trong đình: "Đạo hữu mời ngồi."

Lâm Sơ theo lời ngồi xuống, phát hiện trên bàn không biết khi nào đã có thêm một quyển sách bìa xanh tên là 《 Thượng Lăng tiên sư danh lục 》.

Bên trong ghi chép tên các vị chân nhân, tiên sinh trong Học Cung, sau mỗi cái tên đều có chương trình dạy học tương ứng.

Như là "Phi Hoa Kiếm Pháp", "Lăng Ba Vi Bộ" bộ pháp võ công các loại cần sử dụng chân khí linh lực, hoặc "Trăm ngày Trúc Cơ" "Ngàn luyện kim đan" các loại hướng dẫn phá cảnh, hắn không thể học được.

—— cho dù hắn đời trước xuôi mát mái đến Đại Thừa, quen thuộc với các loại kiếm pháp, khinh công bộ pháp cũng không tệ, cũng không thể học được, thân thể hiện tại rốt cuộc không thể so với trước kia. Đừng nói một năm, mười năm cũng không biết có luyện nổi một tia linh lực nào không đây.

Lâm Sơ nghĩ nghĩ, e là hắn chỉ chọn được mấy môn lý luận.

Như là "Phiêu Miểu đạo nhân tường giải 《 Nam Hoa Kinh 》", "Tú Chiếu tiên sinh diễn giải tỉ mỉ Nam Hạ sử" các thứ.

Lại tỷ như Thuật Viện "Đan thuật nhập môn", "Cơ quan thuật nhập môn", "Tử vi thuật số", "Trận pháp sơ thông" các loại.

Còn có Đỗ Nhược chân nhân "Nhận biết linh dược", "Y thuật nhập môn", Bích Lân chân nhân "Nhận biết linh thú", "Nuôi dưỡng linh thú".

Nghĩ đến cái ống tròn không rõ chất liệu kia của mình, hắn lại chọn thêm một môn "Thưởng thức kỳ thạch".

Lâm Sơ có thể đoán được tương lai chính mình rồi.

Để có được giáp đẳng, mỗi ngày trời đất tối sầm học đan phương, học kinh thư sách sử, học vẽ trận pháp đồ, thậm chí còn học cả cách đoán mệnh cho người ta.

Hắn đánh dấu vào tất cả các môn học khả thi.

Mộng tiên sinh nhìn hắn đánh dấu 20 môn, thu hồi quyển sách, cười nói: "Đạo hữu tại sao không chọn chương trình học của Côn Sơn Quân hoặc Phong Lĩnh Quân?"

Côn Sơn Quân và Phong Lĩnh Quân là kiếm tu.

Lâm Sơ không dám nói thể chất mình có vấn đề, sợ là sẽ lập tức bị trục xuất khỏi Học Cung mất.

Hắn chỉ có thể nói: "Sư phụ không cho."

—— đa tạ Việt Nhược Hạc hôm đó lải nhải, thứ nhất thứ hai thứ ba, cho hắn biết tiên đạo cũng có môn phái, có môn phái sẽ kiêng kị đệ tử nhà mình học võ công phái khác.

Mộng tiên sinh gật đầu: "Hóa ra là quy củ sư môn nghiêm khắc, đạo hữu thật có tâm, quả nhiên là người tôn sư trọng đạo."

Lâm Sơ nghe vậy liền nghĩ thầm, sư phụ hắn trước kia còn khóc trời khóc đất khi thấy hắn phải đi học, thậm chí còn quá đau khổ vì phải khuất phục trước quy tắc xã hội hiện đại, không cho hài tử đi học thì sẽ bị cướp quyền nuôi nấng nên đã viết một trường ca trữ tình không thể giải thích nổi. Tâm nhãn chỉ bằng kim khâu như vậy, nếu đời trước cũng có môn phái khác, sư phụ nhất định sẽ không cho hắn học võ công bọn họ, nên hắn nói những lời như vậy, cũng không tính là lừa gạt Mộng tiên sinh nhỉ.

Chủ yếu là Mộng tiên sinh hiền lành tốt bụng như vậy, bản thân vô dụng thế mà y cũng có thể thổi cho hắn một thân ưu điểm, lừa gạt y như vậy thật sự có điểm ngượng ngùng.

Nhưng trong Thượng Lăng thí đã triển khai kiếm pháp rồi, bây giờ cũng không dám nói ra sự thật, đành đâm lao thì phải theo lao thôi.

Hắn chỉ có thể hỏi: "Mộng tiên sinh, ta ở hiện thực không tiện, có thể luyện kiếm trong ảo cảnh được không?"

"Đương nhiên có thể," Mộng tiên sinh tươi cười, "Thượng Lăng Giản kia thật hủ lậu, học đòi văn nhã biển trúc khắp núi, ta đã sớm nói, thứ này cản trở đệ tử luyện võ, hắn lại không chịu nghe. Hiện giờ làm khó ngươi vì nghĩ đến kiếm khí có thể tổn hại rừng trúc, mười đệ tử cũng không một ai tìm ta vì chuyện này. Đạo hữu, ngươi đúng là trạch tâm nhân hậu, so với tiểu phượng hoàng san phẳng rừng trúc trồng mẫu đơn kia tốt hơn vạn lần."

Lâm Sơ hai mắt trống rỗng, làm bộ mấy thứ Mộng tiên sinh nói đều đúng hết.