Thư Viện Thiên Đạo

Chương 44: Ta chọn một món




“Ố?”

“Tên nhãi này lại dám ăn nói với đại sư Mặc Dương như thế?”

“Đại sư đã có lòng tốt giúp hắn chọn bảo vật, vậy mà hắn lại chửi đại sư là lừa đảo?”

“Tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày!”

Nghe thấy những lời của Trương Huyền, đám đông đứng hình ngay tại chỗ, ngay sau đó ai ai cũng phẫn nộ.

Não của thằng nhãi này vẫn bình thường chứ?

Đại sư đã vất vả giúp hắn chọn bảo vật, vậy mà hắn lại chửi người ta là… đồ lừa đảo, bốc phét?

“Cậu nói cái gì?” Hiển nhiên ông ta cũng không ngờ người thanh niên này lại nói như thế, mặt “đại sư Mặc Dương” sa sầm xuống: “Anh bạn trẻ, hình như cậu đã hiểu lầm Mặc mỗ gì đó rồi?”

“Hiểu lầm? Ta đang nói gì, trong lòng ông không rõ sao? Ông muốn lừa người ta thì mặc ông, thích lừa kiểu gì thì lừa, ta không thèm quan tâm! Ta chọn bảo vật của ta, ông lừa người của ông, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Đừng có trưng cái bản mặt ta đây cao cả, giả tạo ấy trước mắt ta!”

Trương Huyền bực bội phất tay.

Vốn hắn đã không ưa cái phường lừa đảo rồi. Nếu đối phương không động chạm đến hắn thì thôi. Đằng này cứ không ngừng tỏ vẻ nguy hiểm với mình, đúng là tìm chỗ chết mà!

“Hỗn xược!” Sắc mặt “đại sư Mặc Dương” tái xanh, ông ta phất tay áo một cái, tỏ vẻ cực kỳ chính trực: “Mặc mỗ từ 30 năm trước đã có được tư cách Giám Bảo Sư, giúp người giám định, thay người giải quyết khó khăn, chưa từng thẹn với lòng! Trước giờ chưa từng có ai bảo ta là kẻ lừa đảo. Các vị đang có mặt ở đây đều có thể làm chứng, ta nào có lừa gạt các vị?”

“Đại sư Mặc Dương nhân từ đức độ, cứu người qua cơn khốn khó, sao có thể là phường lừa đảo được?”

“Tên nhãi ranh ăn nói lung tung kia, ta thấy ngươi thực sự muốn chết rồi đây!”

“Đại sư chớ tức giận, tôi sẽ thay ngài dạy dỗ thằng ranh này một bài học, để hắn biết, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời tuyệt đối không được nói bậy…”

… …

Một câu nói của “đại sư Mặc Dương” đều khiến ai nấy bừng lên căm giận, đồng loạt quay qua nhìn Trương Huyền như kẻ thù giết cha.

“30 năm trước đã có được tư cách Giám Bảo Sư? Không thẹn với lòng?”

Trương Huyền hoàn toàn nghẹn lời.

Ông chỉ là một tên học nghề giám bảo cỏn con, lại còn đòi đóng vai Giám Bảo Sư?

Da mặt đúng là dày hơn cả tường thành.

Chả trách sao có thể trở thành tên lừa đảo bị truy nã ở vương quốc Lưu Chu, không những mặt dày mà còn có tài ứng biến cực nhanh nữa.

Những tên lừa đảo khác bị vạch mặt trước đám đông sẽ lập tức bối rối, bàng hoàng. Tên khốn này thì ngon rồi, một câu đã có thể chuyển mũi giáo về phía mình, khiến cho chính mình thành kẻ đáng nghi rồi.

Nếu không có thư viện Thiên Đạo, với bộ dạng quên mình vì nghĩa của ông ta, chắc chắn chính mình cũng sẽ nghi ngờ phải chẳng bản thân đã sai lầm. Nhưng có thư viện trong tay, trên ấy đã ghi rõ lão là tên lừa đảo thì tuyệt đối không sai được!

“Mọi người im lặng!” Nhận thấy rốt cuộc đã kích đám đông nổi giận thành công, nắm được thế chủ động, “đại sư Mặc Dương” ra hiệu cho đám đông bình tĩnh lại: “Con người ta vốn rất rộng lượng, nếu cậu lập tức xin lỗi vì những lời vừa rồi, ta có thể sẽ cho qua chuyện này. Bằng không, nhục mạ ta một cách bừa bãi thì sẽ phải nhận trừng phạt thế nào, chắc lòng cậu cũng rõ!”

“Trừng phạt?” Trương Huyền lắc đầu: “Ông có phải lừa đảo hay không, ta có nói bậy hay không, muốn kiểm chứng cũng đơn giản thôi. Chỉ cần mài rửa những thứ họ vừa mua ra, tức khắc sẽ có đáp án thôi mà! Đứng đấy mà ngoác mồm lên cãi cũng có ích gì chứ?”

“Mài rửa ra?” Hình như “đại sư Mặc Dương” đã biết trước hắn ta sẽ nói vậy, nên điềm nhiên lên tiếng: “Lúc nãy ta đã nói rồi, tối nay ta sẽ rời khỏi đây. Những món ta chọn giúp họ đều rất lớn, ít nhất cũng mất nửa ngày mài rửa thì mới có thể hiển lộ bộ dáng thật sự. Ta có việc gấp, không thể để lỡ nhiều thời gian như thế! Sao, cậu định nói ta không nán lại đây là do chột dạ, muốn bỏ chạy, mượn cớ đó để hủy sự trong sạch của ta đúng không?”

Nói đến đây, lão giũ mạnh tay áo, tỏ ra vô cùng cao thượng: “Mặc Dương ta, làm người luôn đường hoàng, nào sợ bị phỉ báng! Có điều, ta có ý tốt giúp cậu chọn bảo vật, vậy mà cậu chửi ta là đồ lừa đảo. Không có chứng cứ có nghĩa là vu khống. Cậu có biết hậu quả tội vu khống Giám Bảo Sư là gì không?”

Nghe thấy lời này, Trương Huyền mới vỡ ra, mình quá xem thường trình độ trơ tráo của đối phương rồi.

Không hổ là chuyên gia lừa đảo, cả đường rút cũng đã tính đâu ra đó cả rồi.

Khi nãy lão ta tuyên bố tối nay sẽ rời khỏi vương thành Thiên Huyền, một câu mào đầu quá hoàn hảo. Sau đó chính mình vẫn chưa lên tiếng thì đã bị đánh phủ đầu. Bây giờ dẫu mình có nói lão không dám đợi đến lúc mài rửa bảo vật thì chắc chắn cũng chẳng có ai tin rồi!

Chưa kể… phán lão ta là phường lừa đảo, nhưng đúng là không có chứng cứ thật!

Bí mật về thư viện Thiên Đạo tuyệt không thể công khai, hơn nữa có công khai ra thì cũng phải có người tin mới được!

“Thằng ranh, mau quỳ xuống xin lỗi đại sư ngay!”

“Dám chửi đại sư là đồ lừa đảo, có tin ông đập chết mày trong một nốt nhạc không?”

“Chẳng biết ở đâu chui ra cái thứ chó má chẳng biết trời cao đất dày như thế, dám bôi nhọ sự trong sạch của đại sư!”

… …

Thấy “đại sư” nói năng chính trực, đường hoàng, không ít người lập tức chọn cách tin tưởng “đại sư”, quay qua lớn tiếng quát nạt Trương Huyền.

Những người này, ai nấy cũng đều cực kỳ tức giận.

Người bị lừa gần như đều đang chìm đắm trong trạng thái tự thôi miên chính mình, sâu thẳm trong đáy lòng họ đều không muốn thừa nhận mình bị lừa. Ai dám đánh vỡ giấc mộng đẹp của họ, kẻ ấy phải nhận lấy sự phản đối và mạt sát kịch liệt!

Theo họ thấy, “đại sư Mặc Dương” là người thanh cao, trong sạch như thế, làm sao có thể là phường lừa đảo được?

Đùa chắc!

“Tên nhãi ranh này dám bảo đại sư lừa đảo, bản thân chắc hẳn cũng tinh thông giám định bảo vật lắm? Có bản lĩnh thì cũng chọn một món cho các ông xem thử, nếu chọn phải đồ bỏ đi thì đừng có mà bốc phét lung tung ở đây nữa, lập tức cút ngay!”

Trong đám đông, một kẻ nào đó quát lên với cái giọng quái dị.

“Không sai, nếu cậu nói ta là phường lừa đảo, không chịu nhận món bảo bối mà ta chọn giúp cho cậu, thì ắt hẳn cũng có hiểu biết nhất định về giám bảo rồi!”

Nghe thấy lời này, “đại sư Mặc Dương” gật gù, quay qua nói: “Như vầy đi, ta sẽ cho cậu một cơ hội! Mỗi người chúng ta chọn lấy một món bảo vật, loại có thể nhanh chóng mài rửa để xác nhận! Chỉ cần thứ cậu chọn có thể tăng giá trị thì ta sẽ thừa nhận cậu cũng khá có ánh mắt và không truy cứu tội danh vu khống nữa! Nhưng nếu như chọn phải đồ bỏ đi thì xin lỗi, cậu phải mua ngay món bảo vật mà ta đã chọn cho cậu, sau đó quỳ xuống tạ lỗi với ta!”

“Ông muốn so tài giám bảo với ta?” Trương Huyền đang rầu trong bụng xem làm sao để đưa ra chứng cứ, chợt nghe thấy lời này thì hơi ngỡ ngàng, suýt chút nữa là phì cười.

Tên khốn này không bị sao đấy chứ!

Mình có thư viện Thiên Đạo, giám bảo nếu mình tuyên bố đứng thứ hai thì chẳng ai dám xưng đệ nhất, thi với mình, đầu của lão không bị lừa đá đấy chứ?

Nhưng nghĩ kĩ lại thì hắn cũng hiểu được tại sao đối phương lại làm thế.

Trong mắt của đối phương, chính mình chỉ là một thằng ranh mười tám mười chín tuổi thì biết gì về giám bảo? Mà mấy ngày trước lão có thể giúp người ta kiếm lời, đương nhiên đã có chuẩn bị sẵn từ trước. Cùng lúc giám định, nếu mình không chọn được món quý giá, lão lại có thể dựa vào đó mà khuếch trương uy danh, không khéo còn nhân đó dụ dỗ thêm được vài tên ngốc chịu ném tiền như điên.

“Sao? Không dám nhận lời à?”

Bộ dạng của “đại sư Mặc Dương” như muốn nói, “tao thắng chắc”.

“Được!” Thấy đối phương đã muốn chơi trò cảm giác mạnh thì Trương Huyền sao có thể không đồng ý được.

“Được lắm, ta sẽ chọn trước!” “Đại sư Mặc Dương” sải bước đi men theo rìa sân khấu, chẳng mấy chốc đã dừng lại, chọn lấy một món to bằng nắm tay.

Món đồ này bên ngoài bị bao phủ bởi lớp nham thạch dày cộm, đến hình dáng ban đầu còn nhìn không ra, chứ đừng nói là có quý hay không.

“Chủ quán, món này bao nhiêu tiền?”

“Đại sư Mặc Dương” mở miệng hỏi.

“Nhỏ như thế, lại chẳng có linh khí bao quanh gì cả, 200 kim tệ!” Chủ quán bước tới.

“Được, bây giờ ông cho người mài đi!”

Trả tiền xong, “đại sư Mặc Dương” lạnh lùng nói.

“Được!”

Chủ quán nhận lấy món đồ, đưa ra nhà sau, chẳng mấy chốc đã thấy bưng một con cóc vàng óng đi ra, vẻ mặt đầy vui sướng: “Chúc mừng đại sư, là da lột của ‘Cóc Vàng Linh Tê’!”

“Cóc Vàng Linh Tê là gì thế?”

“Cóc Vàng Linh Tê là một loài dã thú cấp sáu, thứ quan trọng nhất trên người nó chính là bộ da, mà cả đời nó chỉ lột xác đúng một lần. Thứ này có thể dùng làm thuốc, giá trị cực cao!”

“Không hổ là đại sư Mặc Dương, nhãn lực thật là cao, thoáng cái đã chọn trúng bảo bối!”

… …

Nghe thấy là da của Cóc Vàng Linh Tê, đám đông lập tức nhao nhao lên.

“Rất nhiều người không biết thứ này, thôi thì tự ông ra giá luôn đi! Như vậy sẽ khách quan hơn!” “Đại sư Mặc Dương” hất hàm, lạnh lùng nói. Bất kì lúc nào lão cũng bày ra cái bộ dạng trông cực kỳ “nguy hiểm”.

“Món này trị giá… 2000 kim tệ!” Chủ tiệm cất giọng.

“2000 kim tệ?”

“Món mua với giá 200, chớp mắt đã lên 2000? Chẳng phải lời gấp mười sao?”

“Quá lợi hại!”

“Đại sư đúng là đại sư, một món nhỏ xíu mà lại lời nhiều vậy, thứ vừa rồi tôi chọn được to như thế, chẳng phải đã phát tài rồi sao?”

… …

Chứng kiến màn này, ánh mắt của những người vừa rồi vốn có chút lo lắng đã cuồng nhiệt trở lại.

Đại sư vẫn là đại sư, vừa ra tay thì quả nhiên không hề tầm thường!

“Được rồi, đến lượt cậu!”

“Đại sư Mặc Dương” vung tay, lạnh lùng nhìn qua.

“Ta…” Trương Huyền gật đầu.

Đối phương đã là dân lừa đảo nên chắc chắn cũng phải có phương án dự phòng, chẳng qua hắn không ngờ phương án này lại lợi hại như thế!

Xem ra nhất định phải chọn một món có giá trị tương đương mới được.

“Ta có thể chọn trước một món bảo vật, đợi ông gọt giũa xong, định giá xong rồi ta mới trả tiền được không?”

Vừa bước tới một bước thì Trương Huyền nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi chủ quán.

“Không được, phải đưa tiền mua đồ trước, chúng tôi mới có thể mài rửa ra cho cậu! Đây là quy tắc. Chẳng may mài rửa ra mà không đáng giá thì cậu lại không chịu lấy, hoặc quá quý báu chúng tôi không muốn bán, cả hai trường hợp đều không thể nào giải quyết được!”

Chủ quán nói rất lạnh lùng.

Đổ bảo, để phòng ngừa có gian trá, chỉ cần chọn đồ là phải lập tức trả tiền. Cái này cũng giống như kí tên vào hợp đồng, không ai có thể trở mặt được.

“Vậy cũng được…”

Biết đây là quy tắc, Trương Huyền đành phải chấp nhận. Hắn ngẩng lên nhìn đống bảo vật một lượt, bộ dạng đầy nghiêm túc: “Nào, chỉ giùm ta cái, trong cái đống bảo vật này, món nào từ 8 kim tệ trở xuống, cho ta chọn một món…”