Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 10




Dường như cảm nhận được cơn đau đớn cuồng mãnh đang xé nát thân thể, Triệu Đại Ngưu nhất thời tỉnh táo lại. Trong phút chốc mở mắt ra, y phát hiện thân thể hoàn toàn không tuân theo ý mình mà cuồng loạn lay động.

“Đau!”

Cự vật nào đó trong cơ thể luật động mạnh đến nỗi làm y phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đau đớn mãnh liệt không hề báo động trước như đang ăn mòn ý thức của y. Hai tay y bị trói trên đỉnh đầu không tự chủ được mà nắm chặt thành quyền, còn thứ đang xâm lược kia cơ hồ làm y đau đến muốn ngất, cả cơ thể từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân toàn bộ đều căng cứng.

Y miễn cưỡng tập trung nhìn, kinh hoàng phát hiện Vân Mị đang trần trụi đè lên người mình. Khuôn mặt tuyệt mỹ kia vì ra sức mà ửng hồng vặn vẹo, trên làn da của hắn không ngừng phiếm ra những giọt mồ hôi bàng bạc.

Nhận thấy y đã tỉnh lại và đang chăm chú nhìn hắn, hàng lông mày của Vân Mị vì dục vọng mà nhíu lại một chỗ bỗng giãn ra một chút, hắn lộ ra một nụ cười hoàn mỹ khiến cho Triệu Đại Ngưu giờ phút này thất thần trong nháy mắt.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Một giọt mồ hôi trên cơ thể gầy yếu của hắn nhỏ giọt lên người y.

“Ô!”

Thân thể bị va chạm kịch liệt khiến cho đầu của Triệu Đại Ngưu phút chốc đau nhức, nhất thời làm y thất thanh hô đau. Không muốn lại hôn mê thêm lần nữa, Triệu Đại Ngưu cắn chặt răng. Khuôn mặt của y vì kích thích đau đớn mà nhăn lại, tuy nhiên, đôi mắt vẫn bất khuất ương ngạnh mà mở to.

Ở trên người y, Vân Mị đang luật động với biên độ lớn, hắn nhanh chóng chế trụ hai chân y rồi đem chúng phản áp trên người y. Vân Mị vừa thống khổ vừa sung sướng hưởng thụ trừu động trên người Triệu Đại Ngưu.

Không hổ là trâu ngốc mà hắn coi trọng! Thân thể của y tuy cao lớn nhưng huyệt động lại nhỏ hẹp dị thường. Lúc hắn mới tiến vào thì có vẻ như bất khả tư nghị, nhưng nơi nhỏ hẹp này ngay cả khi ngón tay hắn tiến vào đã rất khó khăn lại có thể tiếp nhận cực đại của hắn. Nhục huyệt gắt gao cắn chặt lấy vật thể, mỗi một lần co lại đều có vẻ gian nan, nhưng không ngờ lại mang đến cho hắn khoái cảm mà không từ ngữ nào diễn tả được. Nội màng yếu ớt vì bị chà đạp mà vỡ tan, máu tươi từ giữa chảy ra, lại thay thế trơn tề. Tiểu huyệt sung huyết càng nóng cháy đến mức khó có thể hình dung, loại độ nóng này có khả năng hòa tan hết thảy, khiến lý tính của hắn toàn bộ đều biến mất.

Con mắt tựa như bị nhuộm thành màu đỏ tươi, y khiếp sợ nhìn hai chân của mình bị Vân Mị ép chặt xuống hai bên sườn, mà đau nhức oan tâm cát phế nhắc nhở y cường lực đang đong đưa ra vào truyền đến từ phía dưới. Y không thể lý giải được đang có chuyện gì xảy ra với mình, y có thể nghe được tiếng vang trầm trọng mà vật của Vân Mị đang ở trong cơ thể mang lại.

Vân Mị cư nhiên là một nam nhân!

Mà y thì lại giống như một nữ tử để cho nam nhân cường bạo!

“Khốn nạn! A ──”

Y cảm thấy thật sự rất khó thở. Thế nhưng, dù y kêu thảm thiết đến đâu cũng không thể làm Vân Mị dừng lại, mà thậm chí còn làm xâm phạm bên ngoài cơ thể càng trở nên không lưu tình, không ngừng tiến công.

Chuyện này rốt cuộc là sao?!

Y chưa từng nghĩ loại sự tình này sẽ xảy ra đối với mình. Vô luận là từ góc độ nào, y đều là một nam tử thập phần dương cương, hoàn toàn không có lấy một chút mỹ cảm nào, huống chi những vết sẹo xấu xí bên trái khuôn mặt ── tuyệt nhiên không có khả năng kích khởi dục vọng của một nam nhân khác đối với mình!

“Dừng… dừng tay…..”  Ánh mắt trầm ổn giờ phút này đang thống khổ nheo lại, tiếng rên rỉ của y theo khóe miệng dật ra.

Rõ ràng là ý nguyện của y hoàn toàn không được coi trọng. Vân Mị vẫn như cũ bắt y nằm trên giường khuất phục bày ra một tư thế đáng xấu hổ, rồi mới lấy góc độ làm người ta giận dữ không ngừng xâm phạm y. Hắn vẫn như cũ làm theo ý mình, nâng cao cái mông của y, vô tình mà tiến lên, dũng đạo yếu ớt bị tra tấn đến nỗi không cần nhìn y cũng biết nơi đó dường như đã bị phá hỏng.

Nửa người dưới bị nâng cao lên, từng thanh âm “ba, ba” vang lên khiến nỗi thống khổ của y càng thêm gia tăng, tiếng ma sát vang vọng khiến người ta không thể không chú ý. Y muốn giãy dụa, nhưng hai tay bị trói trên đầu, đùi lại bị ngăn chặn, hơn nữa đau đớn truyền đến từ cái nơi đáng xấu hổ kia càng khiến y trở nên vô lực.

Cảm nhận được một trận nóng rực trong cơ thể, y cũng không phải trẻ con, y biết đó là Vân Mị đã giải phóng mầm móng trong cơ thể y. Cứ nghĩ đến việc trong cơ thể mình lại lưu lại tinh dịch của nam nhân, Triệu Đại Ngưu cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Triệu Đại Ngưu sống chết cắn chặt môi của mình, không cho tiếng kêu khuất nhục thốt ra, cố gắng bảo trì thanh tỉnh, không cho mình lại nhục nhã ngất đi lần nữa. Việc trở thành công cụ tiết dục của nam nhân khiến lòng từ bi của y bị thiêu rụi sạch sẽ! Lần đầu tiên trong cuộc đời y oán hận một người đến như vậy.

Y hận hắn! Vân Mị!

Y hận hắn! Vân Mị!