Tiên Lộ Chí Tôn

Chương 6-1: Hàn chủy (1)




- Ha ha ha ha...

Các thiếu niên của Thổ Khâu thôn vây xem thấy Trương Hổ Tử thua thảm hại, tất cả đều cười ha hả không chút kiêng kỵ. Từ Lỗi cười đến hả hê.

Dương Quân Bình cũng đang hoan hô, nhưng không phải vì Trương Hổ Tử thảm hại, mà nói:

- Thắng rồi, đại ca thắng rồi, 50 thạch tệ, hai Hoàng Ngọc quả, thắng rồi!

- Lần này không tính, đấu lại!

Rốt cuộc là thiếu niên lứa tuổi mười hai, mười ba, hai trái Hoàng Ngọc quả và 50 thạch tệ đó đủ làm cho bọn chúng đau lòng đổi ý. Không đợi Trương Hổ Tử bò dậy, một trong bốn vị đồng bạn đi theo hắn lớn tiếng la ầm lên.

Những người khác nghe vậy liền liên tiếp đánh trống reo hò, lớn tiếng ầm ĩ:

- Đấu lại! Đấu lại!

Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng lập tức mắng to:

- Nói không giữ lời, thật không biết xấu hổ!

Dương Quân Bình nhảy xuống chạy ào tới, kêu với thiếu niên vây xem bốn phía:

- Mau nhìn mau nhìn, bọn Trương Hổ Tử nói chuyện thúi lắm!

Dương Quân Sơn nhìn Trương Hổ Tử bò dậy, khó nhọc ói ra ngụm nước bùn, xấu hổ nhìn Dương Quân Sơn.

- Trương Hổ Tử, ngươi nói gì đây?

Mọi người liên tiếp nhìn Trương Hổ Tử, đã thấy hắn hô to một tiếng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Dương Quân Sơn lần nữa.

Bốn đồng bạn phía sau hắn thấy Trương Hổ Tử muốn đánh, lập tức cũng la hét nhào tới, cần phải dựa vào thế mạnh người đông đập nát bốn đứa Dương Quân Sơn.

Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng thấy thế lập tức vén tay áo tiến lên trợ giúp. Dương Quân Bình nhỏ tuổi nhất, nhưng mà tiểu tử này cũng quỷ quái nhất, thuận tay lấy ra một cái ná từ trong ngực, tùy tiện lượm một viên đá ở dưới đất, bắn vào mặt đối phương.

Khoảng cách gần như thế quả quyết không có lý gì mà thất thủ, đá mà đánh trên trán lập tức toàn tâm toàn ý một cục u bầm tím, tên kia đau đến chảy nước mắt vậy.

Dương Thiên Hải nhân cơ hội đánh một quyền, tiểu tử này kêu một tiếng "Má ơi", máu từ lỗ mũi chảy ra, liền ngã xuống đất.

Một người khác lại nhân cơ hội xoay mình cúi đầu vọt tới, ôm lấy thắt lưng Dương Thiên Hải, hai người liền cùng nhào lộn trên mặt đất.

Một bên khác, Dương Bảo Lượng cũng đánh nhau cùng một thiếu niên, tiểu tử mà trước đó bị đánh máu mũi nước mắt giàn giụa miệng kêu "Ô ô", cũng không biết là khóc hay là giận, vọt tới Dương Quân Bình.

Dương Quân Bình nhỏ người chân lẹ, không đợi hắn chạy ào tới đã chạy lùi ra xa, bắn ra cung bắn, nhưng một lần lại bị tiểu tử này tránh khỏi.

Nhìn thấy trận đánh trước mắt biến thành một trận hỗn chiến, tất cả thiếu niên trong thôn xem chiến đều trầm trồ khen ngợi. Từ Lỗi giơ hai túi tiền trong tay cao giọng nói:

- Ta bất luận bọn họ đánh thành thế nào, nhưng mới đó Trương Hổ Tử đã thua dưới tay Dương Quân Sơn, cái này mọi người đều nhìn thấy rồi, cho nên hai túi tiền này đều thuộc về Dương Quân Sơn, hiện Từ Lỗi ta bảo quản thay, đợi bọn họ đánh xong rồi, hai túi tiền này liền trả lại cho Dương Quân Sơn.

Vì Trương Hổ Tử do dự làm Từ Lỗi mất hứng, nhưng mà lúc này nhìn hai nhà trương, dương hỗn chiến, Từ Lỗi sẽ không đi giúp Dương Quân Sơn, có thể cho hắn bảo quản túi tiền cũng đã nể mặt mũi hắn rồi, dù sao cuộc hỗn chiến này bên Dương Quân Sơn thiếu một người, khả năng thua rất lớn, đến lúc đó nếu Trương Hổ Tử chơi xấu, thì Từ Lỗi phải đối mặt với mấy người Trương Hổ Tử.

Nhưng mấy người hầu đi sau Từ Lỗi, tu vi của họ trên Trương Hổ Tử, dĩ nhiên không sợ, huống chi hai bên đánh nhau như vậy, cho dù mấy người Trương Hổ Tử thắng, còn có thể được mấy phần khí lực?

Từ Lỗi tính toán cẩn thận, lúc này Dương Quân Sơn đang đối mặt với Trương Hổ Tử cùng người hầu của hắn đang liên thủ đánh hắn.

Hai người kia đều đã bắt đầu tu luyện Tiên Linh khiếu, hơn nữa ngoại trừ Trương Hổ Tử ra, một vị khác cũng có tu vi rất cao.

Dương Quân Sơn vốn cho rằng kiếp trước có kinh nghiệm từng trải, những đứa bé này đánh nhau với hắn hoàn toàn bị hắn dễ dàng đánh bại.

Nhưng Dương Quân Sơn lại quên bản thân mình chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, hơn nữa con đường tu luyện không thể theo lẽ thường, trước đó tuy Dương Quân Sơn chỉ cần một chiêu là có thể khống chế kinh mạch của Trương Hổ Tử, nhưng trong cơ thể Trương Hổ Tử có linh khí phản chấn, cũng làm cho ngón tay Dương Quân Sơn đau nhức. Nói cho cùng, lúc này tu vi của Dương Quân Sơn kém xa Trương Hổ Tử.

Huống chi lúc này Dương Quân Sơn đối mặt với hai người. Tuy trước đó mình đã đánh Trương Hổ Tử thảm hại, trên người không bị thương gì, duy nhất có lợi thế chính là Trương Hổ Tử hơi mất lý trí, chỉ biết nhào tới đánh mạnh, muốn đấm cho Dương Quân Sơn ngã lăn ra đất.

Dương Quân Sơn nghiêng người tránh qua cú đẩy của Trương Hổ Tử, sau đó thuận thế kéo một cái. Trương Hổ Tử tuy rằng cố gắng ổn định thân hình nhưng cũng bị ngã sấp xuống, bị Dương Quân Sơn xô loạng choạng chạy lùi ra sau ba trượng. Một người hầu khác của Trương Hổ Tử nhân cơ hội đánh vào sau lưng hắn một quyền.

Dương Quân Sơn cố gắng tránh né, nhưng trước đó do hắn cố quăng Trương Hổ Tử ra xa, nên cũng bị lực đạo trên người Trương Hổ Tử làm cho thân hình hơi chựng lại, nên một quyền đánh vào sau lưng này đã thật thật tại tại đánh vào trên vai.

Dương Quân Sơn đau nhăn mặt hít hà. Người hầu này đã bắt đầu tu luyện, tuy không bằng Trương Hổ Tử đánh thức hai Tiên Linh khiếu, nhưng khí lực cũng không thua kém Dương Quân Sơn, nếu Dương Quân Sơn không luyện được Mãng Ngưu Quyền da thịt bền chắc, một quyền này muốn khiến cho Dương Quân Sơn ngả chỏng chơ.