Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Chương 17: Vá trời . .




“Chỗ ở của ngươi thật tốt!” Áo trắng tiên tử khen, “Nắng chiếu tỏa, nguồn nước dồi dào, đất đai phì nhiêu, nhìn như hoang vu không có gì, kì thực là nơi tràn đầy linh khí .” Lại chỉ vào phòng nhỏ, “Mà gian phòng này hình chỉ khí súc*(~chứa đựng linh khí), hoá sinh vạn vật, là chỗ linh khí sung túc nhất. Cảnh huynh thực biết chọn nơi ở.”

“Tiên tử quá khen. Nói thế nào thì, ở trước mặt tiên tử cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ .” Cảnh Nguyên lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng, “Khó trách sư phụ muốn thỉnh tiên tử đến chủ trì đại điển bái sư lần này.”

Áo trắng tiên tử tựa tiếu phi tiếu liếc mắt xem thường, thần thái lại vô cùng thân thiết: ” Lão hồ li sư phụ ngươi tính toán cái gì, ngươi rõ ràng có thể sánh bằng ta, không cần phải nói lời nịnh hót.”

Cảnh Nguyên thu lại nụ cười, biểu tình trở nên thật sự đứng đắn: “Ma giới thật sự lại muốn xâm nhập sao?”

“Xâm nhập hay không không biết, nhưng bắc đẩu tinh liệt, thiên nhãn toát ra huyết quang, chung quy không phải điềm lành.” Áo trắng tiên tử cũng nhẹ nhàng thở dài, “Loại dị tượng này đã mấy trăm năm rồi không xuất hiện . Có một lần xuất hiện, là ba trăm năm trước, may mắn sư tổ của ngươi, Sùng Hương chân nhân pháp lực thông thiên, tính cả đệ tử phái ngươi hai trăm chín mươi mốt người, lấp lại (đổ thượng) thiên nhãn một lần nữa, thế này mới tránh được qua một trường hạo kiếp. Lần này, không biết muốn ép buộc bao lâu.”

“Ý tiên tử là, Ma giới ba trăm năm trước kỳ thật đã từng xâm nhập?”

“Phải, không thành công.”

“Bởi vì sư tổ đoán được bọn họ xâm nhập nên lấp lại thiên nhãn trước.”

“Đúng.” Áo trắng tiên tử ngưng mắt mỉm cười, “Phòng hoạn cho dù chưa xảy ra, loài người luôn luôn am hiểu như thế, không phải sao?”

Cảnh Nguyên trầm ngâm: “Vậy người cứu thế lần này…”

Áo trắng tiên tử gật đầu, từng chữ từng chữ nói: “Đúng vậy, nếu ta không bói sai, ngay tại trong hàng ngũ tân đệ tử Thục Sơn năm nay.”

Phòng trong Giang Dạ Bạch ngẩn ra —— ai? Như thế nào lại cùng các nàng có liên quan ?

Áo trắng tiên tử tiếp tục nói: “Cho nên, trên đại điển bái sư cuối tháng này, rốt cuộc có thể gặp.”

Biểu tình Cảnh Nguyên lại càng thêm ngưng trọng, hỏi: “Nếu tìm ra người cứu thế kia, hắn sẽ như thế nào?”

Áo trắng tiên tử ý vị thâm trường trả lời: “Ngươi biết .”

“Không có phương pháp khác?”

“Nếu có, Sùng Hương năm đó đã sớm dùng.” Áo trắng tiên tử nói đến chỗ này, cũng rất là cảm khái, “Nếu muốn đạt được tuyệt thế thần kiếm, lúc đó lấy cốt nhục hiến tế; đồng thời chú ý, nếu muốn vá trời, cũng phải tuẫn táng thân xác… Hy sinh cái tôi thành toàn tập thể, đây cũng là lựa chọn am hiểu nhất của nhân loại.”

Giang Dạ Bạch cuối cùng nghe cũng hiểu —— gì chứ, cái gọi là người cứu thế, kỳ thật là kẻ chết thay !

“Trăm ngàn lần đừng là ta trăm ngàn lần không phải là ta trăm ngàn lần không phải là ta…” Nàng trong lòng run run cầu nguyện. Mà ngoài phòng, áo trắng tiên tử đã xoay người nói: “Bảo Châu gọi ta, ta đi trước (chả biết Bảo Châu này ở đâu ra >. . Nếu ta đã đáp ứng sư phụ ngươi, mấy ngày nay phải cảnh giác cẩn thận , phòng ngừa sự tình sinh biến.”

“Được. Tiên tử đi thong thả.” Cảnh Nguyên tiễn nàng đến khi ra khỏi sân, sau đó mới vòng lại, đi đến trước cửa, cũng không vào nhà, mở miệng nói: “Xuất hiện đi. Ta biết ngươi ở bên trong.”

Phòng trong Giang Dạ Bạch cắn cắn răng một cái, cứng rắn đi ra ngoài, “Aha, cái kia… Ta thật sự nhớ không rõ nội dung tâm kinh, cho nên trở lại xem một chút…”

Cảnh Nguyên yên lặng nhìn nàng.

Giang Dạ Bạch đành phải lại tìm đề tài: “Ách… A phải, vừa rồi vị tỷ tỷ kia thật khá nha, nàng là ai vậy?”

“Thần cơ tiên xu.”

Giang Dạ Bạch đem tên này nhẩm đọc hai lần, quả nhiên vừa nghe đã biết chính là thầy tướng số .”Cái kia… Tuy rằng ta không phải cố ý nghe lén, bất quá… Các ngươi vừa rồi nói cái gì vá trời, là thật ?”

“Thật sự.”

“Vậy… Cái chết tiệt kia, à không, người cứu thế kia… là?”

“Ngươi.”

Nhất thời tâm Giang Dạ Bạch trầm xuống, tựa như bước hụt vào khoảng không, từ trên vách núi rớt xuống, mà Cảnh Nguyên giống như còn ngại nàng ngã không đủ triệt để, lại lập lại lần nữa: “Chính là ngươi.”

Giang Dạ Bạch hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.

Kỳ thật, nàng cũng loáng thoáng nhận thấy được thứ quỷ quái chết tiệt kia chính là mình, nếu không, một đường đến đây giải thích như thế nào, người khác đều vô sự, còn nàng nhiều lần lặp đi lặp lại gặp được sự kiện ly kỳ? Người bị sét đánh không nói, trong bụng còn có thêm cái hắc động ( hố đen), không chỉ có như thế, bây giờ còn bị Ngôn Sư Thải uy hiếp, trong cơ thể còn ẩn dấu một người… Tóm lại vô luận sự kiện nào nói ra, đều thật là đại sự a!

Trời đem gánh nặng cho một người, vì thế làm khổ tâm chí nàng, lao lực gân cốt nàng, thân thể đói rách ( nhìn xem! Điểm ấy chuẩn nhất! ), khốn cùng thân nàng, gây nên loạn để nàng đi dẹp…

Giang Dạ Bạch càng nghĩ càng cảm thấy chuẩn, càng nghĩ càng tuyệt vọng, đương lúc bi thương, nghe Cảnh Nguyên thở dài: “Tiểu sư muội, thiên mệnh nan vi (mệnh trời khó tránh), ngươi… Nhận mệnh đi.”

Giang Dạ Bạch tâm lập tức thật lạnh thật lạnh .

“Ngươi có tâm nguyện gì sao?” Cảnh Nguyên ngồi xuống, ôn nhu nhìn nàng, “Trong khoảng thời gian này, vô luận ngươi có nguyện vọng gì, ta đều tận lực thỏa mãn ngươi.”

“Ta…” Giang Dạ Bạch run run.

“Sao?”

“Ta…”

“Nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể làm, cái gì cũng có thể nha.”

“Ta…” Giang Dạ Bạch rốt cục oà khóc, “Ta muốn ăn gì đó—— ăn thật nhiều thật nhiều—— ô ô ô ô…”

Bái gà Đức Châu, phế phiến Thiên Phủ, vịt hoa quế Ứng Thiên, cầy hương Huy Châu, các món canh Tây Hồ… Nhất nhất đều hiện ra trước mặt, rực rỡ muôn màu.

Giang Dạ Bạch cắn một miếng chân vịt, ăn một miếng mộc nhĩ, uống một ngụm canh, nước mắt lộp bộp một chút, nhỏ giọt vào trong chén canh.

Cảnh Nguyên ôn nhu nói: “Ngươi còn muốn gì nữa không?”

“Cát thủ toan thịt, hương sườn bảo tháp, thịt đông, báo ly quái… Đúng rồi, lại một bình Lư Sơn mây mù, mà thôi, quên đi, không cần trà, cho ta một bình Nữ Nhi Hồng đi.” (mấy món ăn …ta bó tay )

“Ngươi biết uống rượu?”

Giang Dạ Bạch nước mắt lưng tròng ngẩng đầu: “Không biết, hiện tại đối với ta mà nói, có khác nhau sao?”

Cảnh Nguyên trầm mặc, vút một cái biến mất, đến khi trở về, trong tay liền có thêm bầu rượu.

Không kịp chờ hắn rót, Giang Dạ Bạch liền một phen đoạt lấy, mở bình ra đổ thẳng vào miệng, cảm tạ cái dạ dày thần kỳ của nàng, theo lý thuyết ngày thường không uống rượu, nàng hẳn là phải bị nghẹn nước mũi cùng nước mắt tung bay, những giờ phút này lại giống như đổ nước lã, không hề có chỗ nào không khoẻ.

Cũng là, ngay cả ăn thằn lằn rõ ràng cũng cảm thấy ngon, như thế cồn có là cái gì.

Giang Dạ Bạch uống hai khẩu rượu, ăn hai khẩu đồ ăn, lại nhỏ hai giọt nước mắt, bất tri bất giác, liền ăn suốt một ngày một đêm, ăn đến sắc trời biến đen, rồi lại từ đen biến trắng.

Thế này cũng là vì sau khi có cái động trong dạ dày nàng, lần đầu tiên đặc biệt ăn nhiều không thể khống chế như thế, nói cũng kỳ quái, chẳng những không ăn no, ngược lại càng ăn càng đói.

Nàng ý thức được không thích hợp, liền thả chậm tốc độ, nhíu mày suy tư.

Một bên Cảnh Nguyên rốt cục mở miệng nói: “Còn muốn sao?”

“Ừ.”

“Còn muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện đem đến hai mươi món nữa.” Dù ngay từ đầu nàng còn có hứng thú điểm danh các loại đồ ăn, nhưng ăn đến bây giờ, đã muốn hoàn toàn chết lặng . Cảnh Nguyên cũng thế, lúc đầu còn tự mình cưỡi phi kiếm giúp nàng đi mua, đến sau lại cũng bắt đầu nhàn hạ, đơn giản phất tay áo lên, liền biến ra hai mươi món ăn, xảy ra ngay trước mặt Giang Dạ Bạch.

“Sư huynh, đây là ngươi biến ra ?” Giang Dạ Bạch ăn chân gà thuận miệng hỏi.

“Không phải. Là mang tới .”

“Làm sao mang tới ?”

“Cách không thủ vật.” (lấy vật ở cách 1 khoảng không gian)

Giang Dạ Bạch tưởng tượng, nếu là nàng cũng sẽ làm như vậy. Chẳng qua, coi tu vi của nàng trước mắt, chỉ có thể lấy gì đó ngay bên người. Liếc mắt một cái, trước mặt, ngoài thức ăn đủ loại, liền chỉ có một mình Cảnh Nguyên. Không biết người sống có lấy đến được không.

Giang Dạ Bạch vừa nghĩ, một bên không tự chủ được liền vận lực câu Cảnh Nguyên một chút.

Chỉ nghe “Loảng xoảng lang” một tiếng, Cảnh Nguyên đột nhiên nghiêng thân, ngã xuống trên đống đồ ăn.

Giang Dạ Bạch cả kinh nói: “Sư huynh, ngươi không sao chứ?” Vội vàng đưa tay ra đỡ dậy.

Chỉ thấy Cảnh Nguyên sắc mặt như sương, khiếp sợ nhìn nàng, run giọng nói: “Tiểu sư muội, ngươi đã làm gì ta?”

Không thể nào ——

Trong lòng Giang Dạ Bạch sét đánh ầm vang: nàng vừa rồi chỉ là tùy tiện ngẫm lại, chẳng lẽ thật sự có thể… ăn… thịt người… Sao?

“Cạch.” Chân gà trong tay nàng rơi xuống đất.