Tiên Mãn Cung Đường

Chương 23: Ớt




Ngày kế sau giờ Ngọ, công bố danh sách chung tuyển.

Nhân số phục tuyển khá đông, con cháu huân quý và quan văn cộng lại gần trăm người, nhưng có thể được hơn phân nửa dòng họ tôn thất soi mói đánh giá cấp “Thượng” là rất khó, người cuối cùng có thể đi vào chung tuyển không đủ đếm mười đầu ngón tay.

Con cháu quan văn thì còn tốt, chung quy bọn họ muốn theo nghiệp sĩ đồ cuối cùng vẫn phải dựa vào khoa cử, huân quý thì bất đồng, tiền đồ bọn họ hoàn toàn dựa vào hoàng ân, cho nên đối với kết quả dị thường xem trọng. Ngay cả thế tử Lỗ quốc công luôn luôn trầm ổn, cũng đã sớm xuống lầu chờ kết quả.

Tô Dự đem bao phục sửa sang lại xong mới chậm rì rì đi nhìn bảng.

Trong chính điện của Tầm Dương Điện treo một một tấm giấy đỏ dài năm thước, mặt trên viết dày đặc kết quả của mỗi người, mười người dòng họ và hai thân vương, tất cả cấp bậc bình xét rành mạch viết ở mặt trên.

“Tên làm cá đến đấy......” Vừa đến gần, liền có người chỉ trỏ Tô Dự, biểu tình mọi người nhìn hắn có chút quái dị, ngay cả thế tử Lỗ quốc công đều nhịn không được nhìn qua nơi này vài lần.

Tô Dự giật giật khóe miệng, Đại An hoàng thất này thật đúng là “Công bình, công chính, công khai”, còn tưởng rằng đọc danh sách xong thì có thể thả hắn đi, ai ngờ lại yết bảng công bố, dọa người cũng không ném tiền như vậy a.

Phàm là trúng tuyển, tên sẽ dùng bút son viết, tự nhiên phá lệ dễ khiến người khác chú ý, Tô Dự có chút không dám nhìn thành tích của mình, đơn giản nhìn danh sách trúng tuyển trước.

Cao Bằng, thượng, thượng, thượng, trung, trung, thượng, thượng, thượng, thượng, thượng; Thượng, Trung.

Sầm Mộ Sênh, thượng, trung, thượng......

Tên được viết bút son không đủ mười người, bọn họ đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, Tô Dự cảm thấy đều nằm trong dự kiến, thẳng đến khi nhìn đến cái tên cuối cùng.

Tô Dự, hạ, hạ, hạ, trung, thượng, thượng, trung, hạ, hạ, thượng; Thượng Thượng, Thượng Thượng...... Hả?

Thành tích vốn vô cùng thê thảm, lại bởi vì hai vị thân vương đều cho đánh giá “Thượng thượng”, đặc biệt tuyển người.

Biểu diễn kỹ năng làm cá, thế nhưng có thể trúng tuyển!

Thẳng đến khi lại đứng trong Ngự Hoa Viên, Tô Dự vẫn có điểm bị đơ, hắn cảm giác hoàng thất nhất định là đang nói đùa.

Vô luận như thế nào, đại tuyển vẫn phải tiếp tục, người rớt tuyển ngày đó liền rời cung, mà người thu thập hành trang sớm nhất Tô Dự, lại bị kéo đến Ngự Hoa Viên tiếp tục tuyển tú.

Chung tuyển do hai vị Thân vương ra đề mục, kết quả giao do Quốc sư quyết định.

Mọi người đối với việc thông qua chung tuyển căn bản không ôm hi vọng, nghe nói một đời Quốc sư này tính cách đạm mạc, thập phần hà khắc, muốn thông qua khảo nghiệm của hắn cơ hồ là không có khả năng. Trường đại tuyển ba năm trước đây, Quốc sư ọi người lời bình “Hạ hạ”, không lựa chọn một nam phi nào.

Bất quá, nếu có thể được một chữ của Quốc sư, cho dù là “Hợp cách” cũng đủ để làm vinh dự.

Mọi người bị dẫn tới một chỗ ở Thiên Điện, trong điện đặt đầy thứ hiếm lạ cổ quái gì đó.

“Mấy thứ này, chính là bảo vật Bản vương và Thập Thất đệ lấy được tại phiên bang, các ngươi mỗi người chọn lựa một thứ, nói ra tác dụng của nó, đúng hay không đúng, tốt hay không tốt, đều do Quốc sư quyết định.” Túc vương chỉ chỉ vật trong điện, ý bảo mọi người tùy ý chọn lựa.

Tô Dự hơi hơi nhíu mày, loại đề mục mở này, thật đúng là khó mà nói. Tuần tra đại khái một vòng, trong điện có châu báu, thi họa, dược liệu, vải bố, vân vân..., thứ đặc biệt trân quý còn có thái giám chuyên môn bưng, nắm, giống như thanh “Xạ Nguyệt Cung” kia tỏa sáng mờ ảo, còn có Thanh Thông Mã [con ngựa] uy vũ thần tuấn.

“Có mấy thứ Bổn vương cũng không biết là dùng làm gì,” Lăng vương cười nói, “Nếu nói hay, chọn trúng thứ gì liền tặng làm phong thưởng.”

Nghe được chọn trúng thứ gì thì có thể lấy đi, Tô Dự không khỏi mắt sáng lên, giỡn sao, đồ phiên bang trân quý, cống phẩm của Vương gia càng là không có dịp gặp a!

Một đôi mắt của thế tử Lỗ quốc công, đã dính vào trên người Thanh Thông Mã bất di bất dịch, đợi Dương công công tuyên đọc quy củ xong, hắn liền sải bước đi qua, tiếp nhận dây cương trong tay tiểu thái giám, phảng phất như gặp được tuyệt thế mỹ nhân, sờ cái bờm xinh đẹp kia, yêu thích không buông tay.

Những người khác cẩn thận hơn nhiều, chậm rãi xem xét trong điện.

Đề mục này nhìn như đơn giản, kỳ thật ẩn chứa huyền cơ. Muốn nói tác dụng của một vật, tất nhiên không phải chỉ nói riêng là sử dụng như thế nào; Hướng nói gần, ngươi chọn vật này là vì cái gì, vì thân mình hay là vì quốc gia; Hướng nói xa, vật phiên bang này, có thể mang đến cho hoàng thất, cho Đại An triều điều gì.

Càng là người thông minh thì càng nghĩ đến nhiều, các thiên chi kiêu tử cau mày thật chặt, lâm vào khôn cùng lo lắng, trong đại điện nhất thời tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Tô Dự cũng thực rối rắm, Dạ Quang bôi [chén], Lưu Ly đăng [đèn], mã não châu...... Đến cùng cái nào đáng giá hơn?

Đống bảo vật này, có một số là đan [thuốc], có một số là trang sức, nhưng không có ngoại lệ đều gói ghém tinh mỹ, duy độc góc hẻo lánh có một cái máng cỏ, thoạt nhìn có chút không phù hợp. Dựa theo thuyết pháp bình thường, càng là thứ thoạt nhìn rách nát, càng có khả năng là bảo vật đáng giá nhất. Tô Dự hiếu kì đi qua, nâng tay bóc cỏ khô mặt trên ra, suy đoán là hi thế trân bảo gì.

Sau đó, hắn thấy được, một giỏ lớn đỏ tươi sáng bóng, lòe lòe phát quang ...... Ớt...... Bạn đang �

Ớt!

Làm một đầu bếp vị cay, không có ớt nhất định là sống một ngày bằng một năm a!

Tô Dự cảm giác đầu “Ông” một cái, một phen ôm chặt cái máng cỏ rách nát kia không buông tay, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, thời gian lựa chọn đã kết thúc.

Chọn Thanh Thông Mã, có thể rong ruổi sa trường, bảo vệ quốc gia; Chọn Xạ Nguyệt Cung, tự nhiên có thể giương cung thần điêu, anh dũng giết địch; Chọn ớt......

“Vật ấy học sinh từng đọc qua trong sách,” Công tử nhà Lễ bộ Thượng Thư cầm một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, thần tình nghiêm túc, “Đây là tiên vật trên Tuyết Sơn, truyền thuyết là trâm ngọc rơi khi Thiên Thần hạ xuống thế gian, lập đá trụ trời, khu bệnh ma, trừ vạn tà. Vương gia có thể có được vật ấy, đủ thấy thần yêu quý Đại An ta......”

Một bên văn thư đem lời nói này từng câu ghi xuống, đặt cùng một chỗ với Thiên Sơn Tuyết Liên.

Tô Dự trừng mắt nhìn, lời này nếu để hắn nói, hắn khẳng định sẽ nói “Tuyết Liên là một loại nguyên liệu nấu ăn không tệ, hầm canh ba ba đại bổ, làm điểm tâm ăn cũng ngon......” Bất quá, nếu hắn nói nhiều như vậy, có thể sẽ bị thị vệ ném ra hay không?

Nhìn nhìn vật trong tay những người còn lại, lại xem xem máng cỏ trong tay mình, Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, thứ khác còn có thể chiếu theo lợi quốc lợi dân mà nói, một giỏ ớt thì nói như thế nào đây?

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Miêu công: Hôm nay vì sao ngắn như vậy? Trẫm đâu?

Tiểu điểu: Đi làm nghề bắt cá, ngại chủ quản ở sau người nhìn chằm chằm, không dám viết.

Miêu công: Khốn kiếp, cá chỉ có trẫm có thể sờ!

Tiểu điểu: [ bị miêu trảo vỗ bay ~] buổi tối ta sẽ cố gắng thêm một chương a ~