Tiên Nghịch Nhị Bản

Chương 9: Quỷ khóc




Sở Vân Thiên đi phía trước, hắn cùng với ba tên thiếu niên tích cực tranh nhau vị trí tiên phong, có lẽ muốn ở trước mặt nữ tu biểu hiện một chút nam nhân khí chất nhằm thu hút chú ý, cũng dễ hiểu, nữ nhân này tự nhiên là một trang giai nhân tuyệt sắc, còn bọn hắn thiếu niên đơn thuần.

Diệp Bất Phàm có thói quen quan sát, vừa rồi trận gió quét qua cuốn lên khăn che mặt, Dưới tà dương mơ hồ, Diệp Bất Phàm vô tình nhìn thấy nửa vời dung nhan, tuy không cụ thể, cũng không biết phải diễn tả như thế nào nhưng nàng ta quả thực rất đẹp, trên thân càng có một loại băng lãnh giống như tuyết sơn vạn năm khiến cho vừa nhìn liền không dám tiếp tục phạm thị.

Diệp Bất Phàm cực kỳ chậm rãi, hắn đã bị bỏ lại một đoạn khá xa, quảng đường vừa rồi bọn hắn cũng đã ở giữa làm quen, ngoài Sở Vân Thiên thì một tên thiếu mặt đen hình thể khôi ngô tên gọi Thiết Trụ, hai tên còn lại là huynh đệ song sinh, Vũ Tu Văn, Vũ Tu Nho, riêng nữ tu kia tựa hồ người câm, trước sau chưa từng nhếch môi lấy nửa câu.

"Trời sắp tối, từ đây đi vào Ôn Phong bình nguyên chí ít cũng phải thêm hai mươi dặm đường, theo ta nên hạ trại nghĩ ngơi, ngày mai lại tiếp tục" Sở Vân Thiên bỗng nhiên dừng bước, quay đầu hướng đám người hỏi ý.

"Đúng vậy, phụ cận xung quanh mặc dù không có gì nguy hiểm nhưng địa hình tương đối phức tạp, rắn rết độc trùng cũng rất nhiều, hơn nữa dân cư thôn trấn phía dưới vì ngăn cản dã thú mà đặt ra cạm bẫy, muốn an toàn tuyệt đối ngày mai hãy lên đường" Thiết Trụ vác trên vai đại kiếm, từ lúc xuất phát đã đi liên tục một mạch nhưng hắn không có chút gì tỏ ra mệt mỏi.

Hai huynh đệ họ Vũ liền gật đầu đáp ứng, nữ tu cũng không có ý kiến, Diệp Bất Phàm đằng hắng, tranh thủ kiếm cho mình một gốc cây khô ráo ngã lưng nhắm mắt dưỡng thần, ở phía đối diện, vị nữ tu bí ẩn cũng im lặng ngồi trên một tảng đá lớn, gió núi cuốn lên một góc y phục cùng mái tóc nàng.

Gió bay tà áo, cổ tay trắng nõn giống như bạch ngọc...Miên man nguyệt quang, nếu như có thể nguyện đổi cả đời chỉ cầu nụ cười giai nhân.

Màn đêm hàng lâm, trên cao hạo nguyệt len lỏi xé rách tán rừng chiếu xuống từng tia bàng bạc, Diệp Bất Phàm làm như đang tĩnh tọa nhưng thực tế mắt to mắt nhỏ không ngừng quan sát nữ tu, dưới ánh trăng phảng phất, nàng ta đầy đặn lộng lẫy đến kinh người, Diệp Bất Phàm vừa quan sát vừa thử tưởng tượng dung nhan sau tấm khăn che.

Sơn lâm im ắng chỉ có tiếng chim giật mình kêu loạn trong đêm, thi thoảng hàn phong quét qua tán rừng dấy lên từng hồi thanh âm rờn rợn, ánh trăng vừa đủ chiếu rọi cho người ta nhìn rõ trong phạm vi mười trượng xung quanh.

Theo bóng đêm ngày càng dày đặc khí lạnh cũng chậm rãi thẩm thấu, Diệp Bất Phàm kéo từ túi trữ vật một bao đồ ăn lớn, lười nhác ngã lưng lên gốc cổ thụ răng rắc cắn, Sở Vân Thiên cùng ba tên thiếu niên thì bận bịu gom củi khô, rất nhanh một bếp lửa đã được đốt lên.

Hí...

Lúc này từ phía thôn trấn cách nơi đây không tới nửa dặm đường bỗng dưng vọng tới một tiếng gào thét sắc bén, thanh âm như dao sắc tán loạn bên trong cánh rừng khiến cho ai nấy đều giật mình, Diệp Bất Phàm đang cắn dỡ đồ ăn giật mình nhảy dựng một cái, cắn luôn cả lưỡi.

Nữ tu đối diện mở ra hai mắt, nàng như nhận thấy điều gì bất thường vẻ mặt liền âm trầm, nhãn châu xoay động hướng về phía trước nhìn tới.

Hai huynh đệ Vũ gia cũng thoáng giật mình, Thiết Trụ rút xuống đại kiếm nắm chặt trong tay, riêng Sở Vân Thiên lại tỏ ra hết sức trấn định.

Thanh âm im bặt.

Mấy hơi thở sau một lần nữa vang lên, lần này hết sức rõ ràng, có lẽ là tiếng thét của một hài tử, phía sau tiếng thét, dồn dập liên tục những tràng cười quỷ dị, nghe như ma hờn quỷ khiếu.

"Uuuu..Aaaa!".

Diệp Bất Phàm vứt xuống bao đồ ăn, nuốt vào mấy hơi khí lạnh, cảm giác toàn thân rờn rợn, trường kiếm không biết từ lúc nào đã nằm trên tay, Diệp Bất Phàm quay sang nhìn nữ tu thấy nàng cũng đã bật dậy khỏi tảng đá, khí thế trên thân dần trở nên sắc bén.

"Thôn trấn phía trước có chuyện!" Đây là lần đầu tiên nàng ta mở miệng, thanh âm lạnh nhạt.

Nữ tu phi thân, bạch y hóa thành tàn ảnh tựa hồ một dải lụa trắng lướt qua tán rừng, Sở Vân Thiên, Thiết Trụ cùng hai huynh đệ Vũ gia thấy vậy cũng cấp tốc đuổi theo, riêng Diệp Bất Phàm đáy lòng nhảy dựng.

"Em...Nó! Thật Ngưng Khí kỳ, không những vậy còn là Ngưng Khí trung kỳ!" Diệp Bất Phàm lẩm bẩm, nhìn theo bạch y tàn ảnh lướt xa, sau đó vỗ mông một cái dằn xuống tâm lý sợ hãi.

"Sợ cái chim! Giả Thần giả quỷ!" Nói xong cũng động thân đuổi sát.

Chạy được mấy chục cái hơi thở Diệp Bất Phàm cảm thấy không khí càng lúc càng trở nên quỷ dị, hình như có một cỗ áp lực đang kiềm chế phong tỏa phía trước, đoạn đường này mù mịt hết sức khó đi, thỉnh thoảng bất cẩn lại bị gai sắc cào lên người đau buốt.

Đuổi một đoạn cũng không nhìn thấy bóng dáng những người kia, Diệp Bất Phàm dừng lại hít vào một hơi thật dài, hai tay xiết chặt trường kiếm, ánh mắt hướng về phía trước như muốn xuyên thấu màn đêm.

"Aaaa!.. Uuu...Aaa!".

Thanh âm kia một lần nữa vang lên, thời điểm này gần như là nổ tung bên tai, Diệp Bất Phàm tóc mai dựng đứng, sống lưng bất giác chảy xuống mồ hôi lạnh.

Phía trước đứng im lìm một cánh cổng được dựng bằng gỗ đại thụ, bên trên treo bảy cái đèn lồng đỏ rực, khắp nơi khăn chế trắng toát tung bay nhìn như những cánh tay dài ngoằng vươn mình ôm gió.

Diệp Bất Phàm miệng đắng lưỡi khô, có lẽ không đến mức rùng rợn như hắn nghĩ, tuy nhiên ở trong hoàn cảnh này mọi thứ bỗng trở nên kinh dị khiếp người.

"Không làm chuyện xấu không sợ ma quỷ! Đã tránh xa con chim chết dẫm kia mà vận đen vẫn đeo bám!" Diệp Bất Phàm ủy khuất nói thầm, xuống núi hắn không lường trước được.

"Uuu..Aaa".

Thanh âm rõ ràng là từ phía sau cánh cổng vọng tới, Diệp Bất Phàm đứng chôn chân tại chỗ, thời điểm này âm phong cuồn cuộn thổi, vô số thanh âm như than khóc như kêu gào nức nỡ từng đợt từng đợt đứt gãy, không khí trở nên cực kỳ u ám giống như có chuyện gì đó ma mị đang phát sinh ở bên trong.

"Sợ cái chim! Bọn hắn dám đi vào ta lại sợ?" Diệp Bất Phàm quát khẽ, trường kiếm trên tay tóe hàn mang, vẻ mặt cũng dần nghiêm túc xuống, đối với loại chuyện quỷ thần không biết này Diệp Bất Phàm không dám chủ quan.

Cẩn thận đi qua cánh cổng, thanh âm gào khóc càng thêm ngưng thực, nó vô cùng sắc bén, mơ hồ hóa thành trăm ngàn đạo mũi kim châm sâu vào màng nhĩ, Diệp Bất Phàm thần sắc tái nhợt, trường kiếm cũng được nhấc lên quá đầu, chỉ cần sự cố phát sinh sẽ toàn lực tung ra một kích chí mạng.

Lúc này hàn phong tê minh từng đợt, bảy chiếc đèn lồng lay lắt chớp động, một dải lụa trắng thình lình quét lên đỉnh đầu Diệp Bất Phàm, Diệp Bất Phàm phản ứng rất nhanh, trường kiếm lập tức chém loạn về phía trước, miệng liên tục hô lớn.

"Đừng giở trò quỷ, có giỏi thì hiện thân cùng lão tử chiến 500 hiệp!" Ngoài mạnh trong yếu, Diệp Bất Phàm hai chân mềm nhũn súc thế.

"Im mồm!" Một thanh âm nữ nhân lạnh nhạt vang lên, dải lụa trắng ở trước mặt Diệp Bất Phàm quay cuồng, rốt cuộc hóa thành chân thân.

"Là nàng ta!" Diệp Bất Phàm kinh nghi, trường kiếm vẫn để ngang đầu thủ thế, một lúc sau Sở Vân Thiên, Thiết Trụ cùng hai huynh đệ Vũ gia mới hộc tốc chạy tới.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Diệp Bất Phàm thở sâu, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi.

"Ta không biết, vừa rồi bị một cái bóng trắng dẫn dắt vào sâu trong khu rừng" Thiết Trụ vuốt mồ hôi trán, hắn cũng không hơn gì Diệp Bất Phàm, đối với chuyện này bắt đầu dâng lên kinh sợ.

"Ta cảm thấy có thứ gì đó hết sức tà môn!" Sở Vân Thiên trước sau đều duy trì được tâm thái bình tĩnh nhưng lúc này giọng nói run run, trong ánh mắt cũng phảng phất hoang mang.

"Uuuu..Aaaaa!".

Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, từ lúc bắt đầu đã bất đồng bất nhất càng không có chút gì quy tắc, cho nên vô hình mà gieo xuống trong đầu đám người một cỗ ám ảnh khủng khiếp, năm tên thiếu niên lập tức sáp vào nhau, Diệp Bất Phàm thấy bên cạnh có đồng bạn mới bớt run sợ, lá gan cũng to ra, trường kiếm dứt khoát hướng về phía trước chém mạnh một cái.

"Aaa..Khặc Khặc!" Một tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc lại lạnh lẽo như dao sắc ở phía trước đám người trực tiếp nổ tung, gần như ngay sau đó khoảng không chớp giật liên hồi, một nữ quỷ trống rỗng xuất hiện.

Nữ quỷ này làn da trắng bệch bệnh hoạn, cặp mắt thâm đen bị nhuộm đỏ bởi huyết lệ, khuôn miệng lệch hẳn sang một phía giống như từng bị ai đó dùng tay xé, hai chân cách không ở trong gió phiêu diêu lay động.

Khi đám người chưa kịp bình tâm thì nữ quỷ thình lình nhấc tay hướng về phía trước bổ nhào, khuôn miệng nhếch lên đẩy nhãi nhớt máu huyết đen ngòm trào ra đầy cổ.

Mục tiêu là Diệp Bất Phàm.

Đầu óc trống rỗng, Diệp Bất Phàm nhất thời chôn chân tại chỗ, mọi chuyện phát sinh quá nhanh khiến cho hắn chưa kịp làm ra phản ứng, khi hai bàn tay dày đặc móng vuốt sắc nhọn của nữ quỷ muốn đụng vào người, Diệp Bất Phàm thình lình gào lên một tiếng, thân pháp cực tốc triển khai muốn lách người lùi lại phía sau, có điều...Xui xẻo cho hắn, hai chân bất ngờ dẫm phải một khúc cây to tròn.

"Bạch! Bạch!".

Cả người Diệp Bất Phàm chới với lao đầu về phía trước, hai tay theo quán tính vồ mạnh một cái, khi hắn bình tâm lại thì hai tay đã đặt lên ngực sữa nhô cao của nữ quỷ.

Nữ quỷ trợn mắt bất động, Diệp Bất Phàm vô ý bóp nhẹ.

"Quỷ cũng có ngực? Hơn nữa còn lớn như vậy?".

Diệp Bất Phàm nuốt xuống nước bọt, đang muốn thu tay nhưng lúc này nữ quỷ bỗng nhiên hét lên một tiếng rất thảm, bàn tay hướng vùng mặt Diệp Bất Phàm đập tới.

"Bỉ ổi, ngươi! Tên dâm tặc này!".

Diệp Bất Phàm hốt hoảng, nữ quỷ nhìn như khủng bố nhưng động tác cứng ngắc càng cực kỳ chậm chạp, mặc dù nội tâm xoắn xuýt, tuy nhiên trước sau không cảm nhận được khí tức nguy hiểm, Diệp Bất Phàm lớn tiếng chửi mẹ, mới mạnh dạn phản công.

Rất nhanh, khi bàn tay nữ quỷ muốn đánh lên mặt, Diệp Bất Phàm đã nhấc tay nắm chặt lấy cổ đối phương.

"Quỷ chết bằm, muốn dọa lão tử? " Diệp Bất Phàm gầm nhẹ, tay còn lại vỗ mạnh xuống đầu nữ quỷ một cái.

"Ô..ô!" Nữ quỷ chịu một kích thì choáng váng sau đó bỗng nhiên khóc thảm.

Ánh mắt sáng lên, lá gan Diệp Bất Phàm lớn hơn bao giờ hết, lại xiết chặt cổ nữ quỷ muốn đánh ra một chưởng, nhưng chưa đợi hắn xuất chiêu bên tai Diệp Bất Phàm bỗng nhiên vang lên tiếng quát lạnh băng.

"Dừng tay! Là phàm nhân!" Mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến cho nữ tu không kịp phản ứng, lúc này khi nhìn thấy Diệp Bất Phàm tựa hồ động sát cơ nàng mới giật mình can ngăn.

Diệp Bất Phàm giống như không nghe thấy, thủ chưởng vẫn hướng về phía trước vỗ tới.