Tiên Nghịch

Chương 190: Cố nhân




Vương Lâm trong lòng thầm cười lạnh. Tu vi của lão nhân mặc thanh bào tuy đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, nhưng thân thể của hắn lúc này cũng thực sử mới chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, chẳng sợ người khác nhìn thấu. Nhưng thân thể của hắn vẫn run lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Trong phút chốc, lão nhân mặc thanh bào liền thu hồi ánh mắt rồi lại mỉm cười mà nói:
 
- Có thể lấy được đan dược, chắc chắn người này không phải là kẻ không có duyên với pháp thuật. Thôi! Ngươi cứ thu nhận hắn. - Lão cũng không sợ thu phải đệ tử của môn phái khác trà trộn vào làm gian tế. Vật phẩm trong cây cột đó nếu đã tìm được chủ nhân của nó thì chắc chắn kẻ đó không hề có gì khác lạ. Tuy nhiên, lão lại không biết rằng Vương Lâm đã sử dụng thượng cổ cấm chế mà cưỡng chế, lôi ra một số vật phẩm.
 
Trung niên nam tử có tên Chu Lâm liền lộ vẻ vui mừng, rối rít tạ ơn. Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, tỏ ý bảo đi theo mình.
 
Nhưng đúng vào lúc này, người ngồi vị trí thứ hai ở hàng bên phải là một lão phụ nhân chợt mở mắt. Ánh mắt của bà ta sau khi đảo qua một vòng liền cất giọng khàn khàn, nói:
 
- Ta muốn cô gái kia. - Bà ta giơ tay chỉ về phía trước, nhất thời tiểu nha đầu đồng hành một đoạn đường với Vương Lâm kêu lên một tiếng kinh ngạc. Thân thể không tự chủ được bay về phía trước rơi vào trong tay phụ nhân.
 
Tiểu nha đầu cũng là một kẻ thông minh, vội vàng quỳ gối, thấp giọng nói:
 
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
 
Lời nói vừa dứt, nhất thời, những người xung quanh đều lộ nét mặt cổ quái. Cho dù là lão phụ nhân cũng phải ngẩn người một chút. Sau đó, ba ta nở nụ cười, nói:
 
- Nha đầu đúng là nhanh trí. Ngươi có biết hễ là đệ tử gia nhập vào Vân Thiên tông chúng ta đều phải dưới mười đại đệ tử hay không?
 
Nữ tử đỏ mặt, vân vê góc áo, vâng dạ mà không biết nói gì thêm. Lão phụ nhân cẩn thận xem xét nữ tử một chút rồi nói:
 
- Thôi! Ngươi đứng lên đi. Tuy ta không thể lập tức nhận ngươi làm đồ đệ ngay được. Nhưng nếu trong ba năm, ngươi có thể luyện ra nhị phẩm linh đan thì ta sẽ phá lệ nhận ngươi làm đệ tử ký danh.
 
Lão nhân mặc thanh bào khẽ lắc đầu. Ánh mắt lão liền đảo quanh, khi tới vị trí người thiếu niên cầm lệnh bài trong tay, ánh mắt liền lộ vẻ ngưng trọng. Lão trấm ngâm một chút rồi nói với trung niên nam tử Chu Lâm:
 
- Ngươi đi xuống đi.
 
Chu Lâm vội vàng vâng dạ. Sau đó liếc mắt bảo Vương Lâm đi theo, ra phía bên ngoài.
 
Đi sau Vương Lâm chính là hai thiếu niên lấy được ngọc giản, hiển nhiên cũng được phân phó nên vội vàng đứng dậy đi theo. Hai thiếu niên đó vừa đi ra ngoài vừa nhìn về phía Vương Lâm cùng với người trúng tuyển khác mà không khỏi lộ ra sự hâm mộ.
 
Sau khi ra khỏi đại điện, trung niên nam tử xoay người nhìn hai thiếu niên lấy được ngọc giản, bình thản nói:
 
- Hai người các ngươi đứng ở đây không được đi đâu. Ta đi một chút rồi quay lại ngay. - Nói xong, hắn nắm lấy Vương Lâm, thân thể vọt lên, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất về phía xa.
 
Tốc độ phi hành của Chu Lâm rất nhanh. Không mất nhiều thời gian liền đưa Vương Lâm tới một cái đình viện nào đó ở bên ngoài Vân Thiên Tông. Sau khi đẩy cánh cửa ra, bên trong đình viện có một cái vườn dược không lớn lắm. Phía bên trong viện còn đặt một cái đan đỉnh không cao lắm.
 
- Vân Thiên tông chúng ta chẳng có quá nhiều lễ tiết. Ta lấy đan dược của ngươi thì hiển nhiên ngươi chính là đệ tử của Chu Lâm ta. Căn cứ vào những gì ghi chép, ta biết ngươi tên là Vương Lâm. Cuộc đời ta chưa từng thu bất cứ một tên đồ đệ nào. Ngươi chính là người đầu tiên. Từ nay về sau, ngươi cứ ở đây. Sau khi ta xử lý xong mọi chuyện của lần thu đồ đệ này sẽ dậy ngươi thuật luyện đan. - Nói xong, Chu Lâm lại chỉ thêm cho hắn một số chi tiết rồi xoay người bỏ đi.
 
Sau khi đối phương bỏ đi, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Vào lúc này, hắn coi như là một thành viên của Vân Thiên tông. Hắn hít một hơi thật sâu, quan sát mọi thứ xung quanh. Trong viện trồng rất nhiều các loại hoa cỏ. Vương Lâm nhìn lại phía sau, càng nhìn, trống ngực càng đập thình thịch.
 
Mới chỉ một cái dược viên của Cửu đại đệ tử mà đã trồng trọt không ít những loại thảo dược quý hiếm. Hơn nữa, đám dược thảo đó vẫn còn nguyên vẹn, hấp thu linh lực xung quanh. Điều này chứng tỏ dược hiệu của chúng không hề bị tổn thất một chút nào.
 
Sau khi quan sát toàn bộ, trong lòng Vương Lâm lại thêm cảm khái. Vân Thiên Tông đúng là quá mức xa xỉ. Chưa kể đến việc lấy linh thú nuôi dưỡng như gia súc mà chỉ cần nhìn vô số dược thảo trong dược viên của một tên Cửu đại đệ tử thôi cũng biết được tông phái mạnh mẽ như thế nào.
 
Vào lúc này, trong lòng Vương Lâm lại cảm thấy hồi hộp khi nghĩ đến nơi cất giấu đan dược của Vân Thiên tông. Ở nơi đó hiển nhiên là không chỉ có một linh đan diệu dược. Một khi có thể trộm được thì tất cả đan dược trước Hóa Thần kỳ hắn sẽ chẳng hề thiếu.
 
Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện đã bị hắn cố gắng dằn xuống. Chuyện như thế cơ bản là không có khả năng làm được. Trừ phi hắn có thể làm cho bổn tôn đạt tới Nguyên Anh kỳ. Đến lúc đó, chuyện kia cũng không phải là không thể làm được.
 
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền bỏ đi cái ý niệm không thực tế trong đầu. Dù sao thì lúc này phân thân của hắn cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ mà thôi.
 
Diện tích của Dược Viên cũng không lớn. Ở phía sau có một dãy phòng ốc. Ngoại trừ gian phòng đầu tiên có cấm chế thủ hộ ra, tất cả các phòng còn lại đều không có bất cứ thứ gì ngăn cản.
 
Vương Lâm chọn lấy một căn phòng cuối cùng. Sau khi xem xét toàn bộ, hắn thấy trong căn phòng có đầy đủ mọi thứ. Gần như tất cả vật dụng hàng ngày đều có. Ngoại trừ những cái đó ra, trong phòng còn có một cái đan lô nho nhỏ.
 
Đối với phẩm chất của đan lô, mặc dù Vương Lâm cũng không tìm hiểu, nhưng hắn cũng biết được một chút. Theo con mắt của hắn thì đan đỉnh trên cái sân rộng trước đại điện gần như thuộc về loại bảo vật trong truyền thuyết.
 
Đan đỉnh nhỏ bé trong dược viên của Chu Lâm cũng thuộc về loại pháp bảo hiếm có. Ở Tu Ma hải, một cái đan đỉnh có phẩm chất tương đương với nó có giá trị không thể tưởng tượng nổi.
 
Cuối cùng, sau khi xem xét đan lô trong phòng, Vương Lâm không khỏi cảm thấy thất kinh. Phẩm chất của đan lô gần như tương đương với cái mà năm đó hắn đưa cho Lý Mộ Uyển. Nói cách khác, cái đan lô này tương đương với bộ da của con giao long kia.
 
Phải biết rằng trong Vân Thiên tông có rất nhiều đình viện. Trong đình viện lại có vô số phòng ốc. Hiển nhiên, trong mỗi một phòng cũng đều có một cái đan lô như vậy. Nhẩm tính sơ sơ, cũng biết số lượng của chúng phải đạt tới một con số khổng lồ.
 
Hiển nhiên, loại đan lô này trong Vân Thiên tông cũng chẳng có gì quý hiếm.
 
Để chứng tỏ cho suy đoán của bản thân, Vương Lâm liền đi ra khỏi phòng mà quan sát tất cả các phòng bên cạnh. Sau khi xem xét mỗi phòng, cuối cùng hắn cũng xác định được suy nghĩ của bản thân. Trong mỗi một căn phòng đều có một cái đan lô như vậy.
 
Từ sau khi tiến vào Vân Thiên tông, chứng kiến bao nhiêu thứ của họ, cho đến lúc này, Vương Lâm nghĩ lại mà phải hít một hơi thật sâu để bình tĩnh. Một lần nữa, hắn lại mở rộng tầm mắt về sự khổng lồ của tông phái. Bọn họ sở hữu một cái thực lực sâu không thể lường được.
 
Ở trong phòng, Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vung tay phải lên, đánh ra một đạo cấm chế phủ lấy cửa phòng. Sau đó, hắn khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống.
 
Thời gian chậm rãi trôi đi. Rất lâu, trong lòng Vương Lâm thoáng động một cái. Hắn có thể cảm giác được từ trong cấm chế của hắn truyền ra một đạo linh lực khác lạ.
 
Hắn biết ngay là Chu Lâm đã trở về. Tu vi của Chu Lâm cũng mới chỉ đạt tới Kết Đan sơ kỳ mà thôi. Cơ bản, gã không có khả năng nhìn thấy cấm chế của Vương Lâm.
 
Trong Vân Thiên Tông được chia làm hai tông. Nội tông chuyên về luyện đan, còn ngoại tông để đối địch. Chu Lâm là đệ tử nội tâm nên không chú trọng về mặt tu vi mà chỉ tập trung cho thuật luyện đan.
 
- Đi theo ta. - Thanh âm của Chu Lâm từ bên ngoài vọng vào. Vương Lâm mở hai mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mặc dù lúc này đã vào đêm khuya, nhưng trên bầu trời vẫn có trăng sáng. Đối với người tu chân mà nói thì một chút ánh sáng đó cũng chẳng khác gì ban ngày.
 
Lúc này, Chu Lâm đang đứng ở trong sân. Sau khi Vương Lâm đi tới, hắn vung tay ném ra một cái ngọc giản, nói:
 
- Vi sư phải bế quan. Nhanh thì mấy tháng, mà lâu thì phải mất một năm để tiêu hóa viên thủy linh đan. Trong khoảng thời gian này sẽ không có nhiều thể gian để chỉ dạy cho việc luyện đan của ngươi.
 
Trong ngọc giản có ghi lại tất cả kinh nghiệm mấy chục năm luyện đan của vi sư, cùng một số đan phương. Trước tiên, ngươi cứ xem xét qua. Nếu có gì không rõ thì cứ tới cái đình viện thứ ba mà tìm kiếm sư tổ của ngươi. Vi sư đã đem chuyện nhận ngươi làm đồ đệ báo cáo với lão nhân gia rồi.
 
Vương Lâm nhận lấy ngọc giản, đặt lên trán. Sau khi dụng thần thức đảo qua, hắn không khỏi ngẩn người. Không ngờ Chu Lâm lại đưa cho hắn một cái ngọc giản như vậy. Trong ngọc giản, giới thiệu hết sức chi tiết về kinh nghiệm trong mấy chục năm qua cùng với vô số những điểm chú ý trong luyện đan, tránh cho quá trình luyện đan thất bại, hay làm giảm phẩm chất của đan dược xuống.
 
Tất cả những điều ghi chép trên ngọc giản đều hết sức tỉ mỉ. Có thể nói, nó đối với Vương Lâm có một giá trị vô cùng lớn.
 
Hắn cùng với Chu Lâm mới gặp mặt nhau mấy lần. Vì thế, mà hắn không thể nào ngờ được đối phương lại đưa cho mình một cái ngọc giản như thế này. Điều này khiến cho tâm lý của Vương Lâm vốn chỉ có sự lừa gạt giữa sư đồ hoàn toàn bị lật đổ. Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm cầm ngọc giản trong tay mà lòng vô vàn cảm xúc.
 
Chu Lâm vẫn chưa nhận thấy sự khác lạ của Vương Lâm. Sau khi trầm ngâm một chút liền tiếp tục nói:
 
- Sư tổ tính tình ôn hóa, chắc chắn sẽ nói cho ngươi chi tiết những điểm cần chú ý khi luyện đan.
 
Mặt khác dược thảo trong viện ngươi có thể tùy ý sử dụng. Nhưng nhớ không được đoạn gốc để chúng có thể sinh trưởng. Về phần đan đỉnh ngươi không nên dùng. Cái đỉnh đó nếu không có được một trình độ nhất định thì không thể sử dụng.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, gật đầu.
 
Chu Lâm trầm mặc một chút rồi thở dài, nói:
 
- Thực tế ta vốn định sau khi dậy cho ngươi một ít thuật luyện đan rồi mới bế quan. Nhưng Thủy linh đan nếu không sử dụng ngay thì qua một thời gian, dược hiệu của nó sẽ bị giảm bớt. Để sau khi vi sư xuất quan sẽ chỉ cho ngươi luyện chế vài lô Bồi Nguyên đan để bồi thường. - Hắn nói xong, liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi tiếp tục nói:
 
- Vi sư bế quan ở hậu sơn của Vân Thiên tông. Vì thế mà cả cái viện này ngươi có thể sử dụng. Bên ngoài phòng của ta có cấm chế thủ hộ, ngươi không được chạm vào.
 
Chu Lâm nói xong liền lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo cùng với một cái lệnh bài. Ngoài ra còn có thêm một cái trữ vật nữa. Sau khi đặt sang một bên, hắn hơi trầm ngâm rồi lại lấy ra một cái bình ngọc màu trắng, nói:
 
- Đây là vi sư cho ngươi bộ quần áo của mười đại đệ tử. Còn trong cái bình ngọc này có ba hạt bán phẩm linh đan. Ngươi ăn hai hạt còn một hạt thì theo phương pháp ta ghi trên ngọc giản mà sử dụng.
 
Nói xong, thân thể Chu Lâm liền hóa thành một đạo cầu vồng bay khỏi đình viện.
 
Vương Lâm lẳng lặng đứng đó một chút rồi mới ôm lấy quần áo và đan dược đi về phòng.
 
Thái độ của Chu Lâm khiến cho Vương Lâm có một cảm giác rất lạ. Thứ cảm giác đó hắn chưa từng được gặp. Một lúc sau, Vương Lâm liền mở bình ngọc, nhất thời một mùi hương thơm ngát tỏa ra khắp phòng.
 
Trong bình có ba viên đan dược màu vàng. Kích thước của cả ba viên giống nhau như đúc. Vương Lâm lấy một viên cầm lên xem. Sau khi quan sát một lúc, hắn cũng không dùng ngay mà vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, một con dị thú từ trong túi bay ra. Hai cánh của tiểu thú vỗ liên tục phát ra những tiếng vù vù.
 
Vương Lâm búng tay một cái, đan dược liền bay vào trong miệng tiểu thú. Ngay sau đó, hắn ngưng thần, nhìn chằm chằm vào tiểu thú, quan sát cử động của nó.
 
Một lúc sau, tiểu thú chẳng những không có tình huống gì khác lạ. Ngược lại tinh thần của nó lại thêm hưng phấn, tốc độ vỗ cánh càng lúc càng nhanh. Kích thước của nó cũng từ từ tăng lên một chút.
 
Vương Lâm quan sát một lúc rồi vẫy tay một cái. Tiểu thú liền bay vào trong túi trữ vật.
 
Hắn định quan sát vài ngày xem tiểu thú có gì khác lạ hay không rồi mới nuốt viên đan dược đó.
 
Một đêm trôi qua hoàn toàn yên tĩnh.
 
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Lâm từ trong trạng thái thổ nạp tỉnh lại. Hắn có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể tăng lên không ít. Linh khí trong Vân Thiên tông vô cùng sung túc. Vì thế mà tu luyện ở đây, tốc độ tăng lên rất nhanh.
 
Vương Lâm đứng dậy mặc một bộ quần áo đệ tử Vân Thiên tông. Đây là một bộ trường sam màu trắng. Trên cổ tay áo có thêu một cái đan lô màu đỏ.
 
Sau đó, hắn thu lại lệnh bài và cái bình ngọc. Tiếp theo, hắn vỗ vào túi trữ vật một cái lấy ra một thứ gì đó. Nhìn kỹ thì đó cũng lại là một cái bình ngọc màu trắng, nhưng bên trong lại đầy dịch thể có giá trị liên thành. So với đan dược tầm thường thì chất lỏng đó còn có giá trị quý hơn mấy lân.
 
Sau khi uống xong một ngụm linh dịch, Vương Lâm liền ngồi xuống thổ nạp. Hai tay hắn nhanh chóng huy động xuất hiện vô số đạo tàn ảnh ở trước người. Linh dịch trong cơ thể chuyển hóa thành linh lực, nhanh chóng lưu chuyển đến kinh mạch trên hai cánh tay rồi phát ra ngoài.
 
Từ từ, hai tay của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, trên trán hắn mồ hôi nhỏ xuống từng giọt. Cùng lúc đó, hắn quát khẽ một tiếng:
 
- Đi!
 
Nhất thời từng đạo tàn ảnh lập tức bay ra về các hướng hình thành một cái vòng tròn cấm chế.
 
Trong phút chốc, một vòng sáng xuất hiện, lóe ra từng làn ánh sáng.
 
Vương Lâm lau mồ hôi trên trán. Với tu vi của phân thân, nếu đánh ra từ đạo cấm chế thì còn có thể làm được. Nhưng nếu muốn đánh ra đầy đủ một cái vòng tròn cấm chế thì cho dù có thêm sự trợ giúp của linh dịch, cũng vẫn là gánh nặng đối với thân thể.
 
Sau khi hạ xong vòng tròn cấm chế, một làn hơi thở âm hàn từ bên trong chậm rãi truyền ra. Cùng lúc đó, bổn tôn của Vương Lâm cùng từ trong vòng tròn cấm chế hiện ra.
 
Sau khi thử tác dụng của cấm chế, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, bổn tôn lại một lần nữa chìm vào trong cấm chế.
 
Đây là một phương pháp bảo vệ tính mạng của Vương Lâm. Năm đó, khi bế quan tìm hiểu thần đạo thuật hắn từng nghĩ nếu phân thân của mình ra ngoài rất có thể sẽ gặp phải một sự nguy hiểm. Vì vậy mà hắn dựa theo ký ức của Cổ Thần, sau khi lấy hay viên Mặc Gian thạch liền luyện chế một cái cấm chế chi môn. Chỉ cần bổn tôn và phân thân, mỗi bên giữ một viên Mặc Gian thạch liền có thể liên lạc được với nhau.
 
Chỉ có điều, do tu vi của hắn còn thấp nên khi đánh ra vòng tròn cấm chế, thời gian hơi dài một chút.
 
Thoáng cái, hai tháng đã trôi qua, Chu Lâm vẫn chưa trở về. Trang viện của Vương Lâm giống như bị ngăn cách, không hề có bất cứ một kẻ nào đến đây. Ngọc giản mà Chu Lâm để lại đã được Vương Lâm xem xét hết sức kỹ càng. Sau khi xem xong, Vương Lâm có thể xác định nội dung trên ngọc giản, Chu Lâm không hề thay đổi lấy một chút.
 
Về phần con tiểu thú ăn đan dược thì trong hai tháng nó liền mạnh hơn so với đồng loại không ít. Ngay cả thần thức của nó cũng gia tăng. Từ đó có thể thấy được đan dược không hề có gì nguy hiểm.
 
Thấy vậy, trong lòng Vương Lâm lại càng thêm phức tạp. Cho đến bây giờ, hắn có thể chắc chắn rằng Chu Lâm thực sự coi mình là một tên đệ tử của hắn.
 
Chỉ có điều, mối quan hệ này được thành lập trong tình huống không có mưu đồ gì. Một khi giữa họ có sự phân chia về mặt lợi ích, nó còn có thể duy trì được nữa hay không thì Vương Lâm cũng không biết. Hắn chỉ biết, cái cảm giác đó từ trước đến giờ bản thân chưa hề được gặp.
 
Trong thời gian hai tháng, tu vi của Vương Lâm từ tầng thứ ba nhanh chóng tăng lên đến tầng thứ tám. Loại tốc độ tăng tiến đó ngoại trừ sự trợ giúp của linh dịch còn có một nguyên nhân nữa chính là do Vương Lâm luyện đan.
 
Mục đích của hắn đến Vân Thiên tông vốn là để lấy đan dược mà sử dụng. Chỉ có điều, bây giờ trên ngọc giản ghi chép hết sức chi tiết phương pháp luyện đan. Hơn nữa, trong viện lại có rất nhiều dược thảo. Vì vậy mà Vương Lâm liền bỏ chút thời gian để luyện đan cho bản thân.
 
Luyện đan chi đạo vô cùng sâu rộng. Ngoại trừ thiên phú trời ban, còn phải có một sự cần cù chịu khó. Luyện đan chi đạo so với tu luyện tiên thuật còn khó khăn hơn nhiều. Lúc mới bắt đầu nhập môn, xác suất thất bại vô cùng cao. Trong hai tháng qua, Vương Lâm đã nghiên cứu tất cả những gì ghi trên ngọc giản một cách thấu triệt. Sau đó, hắn liền thử luyện đan. Nhưng trong hai tháng trải qua vố số lần, cuối cùng cũng chỉ có một lần thành công mà thôi.
 
Một lần đó, hắn phải tốn không biết bao nhiêu là dược thảo, mới có thể cố gắng luyện chế ra được bảy hạt Bồi Nguyên đan. Sau khi ăn vào cùng với linh dịch, lợi dụng thời gian trong Nghịch Thiên châu mới có thể làm cho trong vòng hai tháng từ tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đạt tới tầng thứ tám.
 
Ngày hôm nay, từ trong phòng Vương Lâm phát ra một tiếng nổ. Nhất thời trong viện xuất hiện một làn sóng ánh sáng. Sau khi làn ánh sáng lóe lên một chút, đình viện mới trở lại bình thường.
 
Vương Lâm người đầy bụi đất, chán nản từ trong phòng bước ra. Hắn nhếch mép cười khổ. Lại một lần luyện đan nữa thất bại.
 
Lần này, do hắn không khống chế cường độ của ngọn lửa nên nhiệt độ quá cao khiến cho đan lô bị tổn hại. Đồng thời đan dược bên trong bị hủy tất cả.
 
Cũng may, trên Vân Thiên Tông cái gì cũng không thiếu. Nhất là đan lô lại có càng nhiều. Trong hai tháng qua, Vương Lâm đã phá hỏng bốn cái đan lô. Khắp bẩy gian phòng bên trong đình viện có bảy cái đan lô thì đến bây giờ chỉ còn ba cái.
 
Vương Lâm đi ở trong trang viện, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Trong mỗi một cái phòng cũng đều có một cái để phát ra ngọn lửa. Người luyện đan sử dụng linh lực của bản thân thông qua nó để khống chế ngọn lửa. Điều này cũng chẳng liên quan gì đến linh lực mạnh hay yếu.
 
Trên ngọc giản có một loại thủ pháp gọi là Vi khống. Thủ pháp đó lấy linh lực bản thân làm cây cầu mà nối liền ngọn lửa với đan lô. Phương pháp này đòi hỏi linh lực phải luôn ổn định. Sự ổn định đó cũng không phải là sau khi phát ra thì cứ giữ nguyên. Nó phải căn cứ vào sự dao động của linh đan cùng vói ngọn lửa mà thay đổi.
 
Nếu trong quá trình đó mà xuất hiện một chút sai lầm thì quá trình luyện đan sẽ thất bại. Nếu sai lầm quá lớn thì đan lô sẽ bị hủy.
 
Cái điều này là một bước khó nhất của người mới bắt đầu luyện đan. Tất nhiên, nếu tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ thì có thể sử dụng anh hỏa để luyện chế. Đến lúc đó, không cần phải để ý tới yêu cầu kia nữa.
 
Ngoại trừ thủ pháp khống hỏa ra thì thời gian sử dụng dược thảo cũng là một điểm quan trọng trong quá trình luyện đan. Chỉ có đan phương thôi cũng không thể luyện chế ra được đan dược.
 
Nếu như nói chỉ cần có đan phương là có thể luyện chế. Vậy thì một trăm người đều có thể luyện chế ra được đan dược có phẩm chất giống nhau. Điều này chính là một suy nghĩ hoang đường.
 
Đan phương cho dù có chi tiết đến mấy thì cũng chỉ là một sự chỉ dẫn mà thôi. Còn có rất nhiều vấn đề không thể tưởng tượng nổi. Chẳng hạn như hoàn cảnh xung quanh thế nào, dược thảo có hay không có tạp chất? Mặt khác còn phải tính tới thời gian phối hợp giữa các loại dược thảo. Thời gian phối hợp có trăm ngàn sự thay đổi. Tất cả những chuyện đó một cái đan phương cũng không thể ghi chép được tất cả.
 
Muốn trở thành một vị đại sư quả thực quá khó khăn.
 
Hai tháng sống trong Vân Thiên tông, Vương Lâm thông qua ngọc giản biết được Luyện đan sư cũng giống như đan dược được chia làm cửu phẩm. Luyện đan sư ở cấp độ nào thì có thể luyện chế ra đan dược ở cấp độ đó.
 
Như vào lúc này, trong cả Vân Thiên tông cũng chỉ có ba vị ngũ phẩm luyện đan sư. Một người trong số đó cũng chính là sư phụ của Chu Lâm đồng thời cũng là sư tổ của Vương Lâm.
 
Đó là một nữ tử. Nàng cũng không phải là đệ tử đích truyền của Vân Thiên tông, mà là đến từ Tuyên Vũ quốc. Sau khi gia nhập Vân Thiên tông liền có được thân phận khách khanh. Sau đó mấy năm liền trở thành một trong số các vị trưởng lão của Vân Thiên tông.
 
Cũng vì nguyên nhân đó mà tuy sư phụ của Vương Lâm là đại đệ tử thứ chín, nhưng lại có thể được giao nhiệm vụ thu đồ đệ. Mặc dù chưởng môn yêu cầu Chu Lâm phải làm hết khả năng. Nhưng dù sao không nể mặt tăng thì cũng phải xem mặt phật.
 
Vương Lâm đi lại bên trong trang viện, vừa suy nghĩ về nguyên nhân của lần thất bại vừa rồi. Nguyên bản ban đầu vốn hết sức thuận lợi, nhưng vào lúc cuối cùng trước khi đan dược thành công, ngọn lửa đột nhiên bốc mạnh mới dẫn đến thất bại đó.
 
- Chẳng lẽ mỗi lần luyện đan vào lúc thành công ngọn lửa đều bốc lên như vậy hay sao? - Vương Lâm thầm nghĩ trong đầu. Nhưng hắn rất nhanh nghĩ tới lần thành công trong hai tháng qua. Trong lần đó cũng không hề xuất hiện tình huống như vậy.
 
Sau khi suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền lấy một ít dược thảo sau đó đi về phía phòng có đan lô, bắt đầu luyện đan.
 
Lúc này, đúng vào thời điểm sắp sửa thành công, ngọn lửa đột nhiên bốc lên mãnh liệt tỏa ra dao động thật mạnh. Cho dù hắn có điều khiển thế nào thì ngọn lửa cũng không theo sự khống chế.
 
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng động vang lên, đan lô lại bị hủy thêm một cái nữa.
 
Vương Lâm âm trầm nhìn những mảnh vỡ của đan lô trên mặt đất cùng với một chút tro của dược liệu mà nhíu mày lại.
 
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại thứ tiếp hai lần nữa. Cuối cùng, hai cái đan lô còn lại cùng bị vỡ hết. Như vậy là trong khoảng thời gian hai tháng, bảy cái đan lô đều bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
 
Vương Lâm thầm cười khổ. Hắn thầm than trong lòng. Nếu luyện đan thất bại cũng chẳng sao. Cứ thử nhiều lần chắc chắn sẽ có lúc thành công. Nhưng bây giờ, đan lô lại phát nổ. Nếu như hiện tượng đó mà không biến mất thì Vương Lâm lo lắng chính mình rất có khả năng là người đầu tiên bị Vân Thiên tông đuổi khỏi môn phái do làm hỏng quá nhiều đan lô.
 
Dù sao Vương Lâm cũng biết mức độ quý báu của chúng như thế nào. Mỗi lần đan lô bị nổ, hắn đều có cái cảm giác đau nhức.
 
Vào lúc này, Vương Lâm cũng biết tại sao mà trong tu chân giới luyện đan sư mặc dù không phải là ít, nhưng có thể đạt tới một trình độ nhất định là vô cùng hiếm thấy. Nguyên nhân cơ bản nhất có lẽ là do luyện đan sư là một người phá hoại dược liệu nhanh nhất.
 
Muốn trở thành một vị đại sư thì có lẽ người đó phải tốn một lượng dược liệu khổng lồ cùng với đan lô mới được.
 
Như vậy, nếu là một tông phái tầm thường cơ bản là không thể nuôi nổi một vị luyện đan đại sư. Cũng chi có Vân Thiên tông chuyên lấy việc luyện đan làm chính mới có thể tạo ra nhiều luyện đan sư đến vậy.
 
Vương Lâm cười khổ. Sau khi hắn thu dọn xong đống bừa bộn, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài.
 
Đan lô không có. Nếu muốn luyện chế tiếp thì phải có được một cái đan lô mới. Nhưng Chu Lâm đang bế quan nên không thể biết được việc này. Vì vậy mà Vương Lâm chỉ còn cách đi tìm vị sư tổ của mình.
 
Mặc khác, vấn đề tại sao gần đây mỗi lần luyện đan đều khiến cho đan lô bị hủy, Vương Lâm cũng cần phải hỏi một chút. Dù sao, nếu vấn đề này không được giải quyết thì cơ bản hắn không thể luyện đan tiếp được.
 
Bên trong Vân Thiên tông được chia làm bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc bao xung quanh hình tròn. Ở giữa là đại điện.
 
Vương Lâm mặc bộ trường sam của đệ tử, cầm theo lệnh bài đi trong Vân Thiên tông. Trên đường, mặc dù gặp không ít đồng môn nhưng cũng chẳng có người nào hỏi hắn. Nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi gật đầu một cái mà thôi.
 
Trong khi đang đi, từ xa liền có tiếng hạc kêu vọng tới. Một con tiên hạc từ xa bay lại tới trên Vương Lâm đột nhiên có tiếng cười vọng xuống. Chỉ nghe thấy một thanh âm thanh thoát từ trên cao:
 
- Ơ! Là ngươi à?
 
Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó chính là tiều nha đầu đã đồng hành một đoạn đường với hắn. Nàng từ trên lưng tiên hạc thò đầu xuống liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Đang định nói chuyện thì từ bên cạnh nàng, một giọng nói ôn hòa vang lên:
 
- Tiểu sư muội! Sư tôn đang chờ ngươi. Nếu ngươi đến chậm chắc chắn sẽ phạt ngươi phải quét sạch đan đỉnh đấy.
 
Tiểu nha đầu chu cái miệng nhỏ xinh xắn. Sau khi nói nhỏ mấy tiếng liền liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi tiếp tục cho tiên hạc bay đi.
 
Vương Lâm cúi xuống đang định đi tiếp thì bất chợt.hàn quang trong mắt hắn lóe lên, quay đầu lại nhìn phía sau. Chỉ thấy trên một cây đại thụ cách đó không xa có một thiếu niên, đang si mê nhìn chăm chú theo cánh hạc đang bay xa dần. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn thì thào lẩm bẩm:
 
- Đám nữ tử này xinh thật. Nhất là tiểu nha đầu mới nhập phái kia.
 
Chợt phát hiện ra ánh mắt của Vương Lâm đang nhìn, hắn liền quay lại, cười hắc hắc. Thân thể hắn lóe lên, từ trên cây nhanh chóng lướt tới bên cạnh Vương Lâm, giơ tay định vỗ vai. Vương Lâm nhanh chóng lui lại sau mấy bước tránh khỏi bàn tay của đối phương.
 
Người này ngẩn người, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Nét mặt hắn có chút thần bí, thấp giọng hỏi:
 
- Vị sư đệ này! Ngươi biết tiểu nha đầu kia phải không?
 
Vương Lâm bình thản lắc đầu. Thiếu niên nhíu mày, cười nói:
 
- Sư đệ không nên hẹp hòi như vậy. Vừa rồi, rõ ràng nha đầu đó biết ngươi. Sư đệ yên tâm. Sư huynh ta không có hứng thú đối với nha đầu đó. Trong lòng ta chỉ có một người đó chính là Vương Đồng sư ty thông minh, xinh đẹp mà thôi.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
 
- Ta không biết nàng. - Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
 
Thiếu niên vội vàng đuổi theo, sóng vai đi cùng với Vương Lâm, tiếp tục nói:
 
- Không biết sư đệ tên họ là gì? Sư huynh là đệ tử Nam Uyển. Ta thấy phương hướng mà ngươi đang đi cũng là về phía nam.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn người đó, mỉm cười nói:
 
- Tại hạ là Vương Lâm.
 
Thiếu niên cười hắc hắc, nói:
 
- Sư huynh là Trình Hiền! Ta hỏi Vương sư đệ cũng đi về phía nam đúng không?
 
Vương Lâm gật đầu.
 
- Vân Thiên Tông có bốn khu, phân chia rõ ràng. Vương sư đệ! Ngươi đến Nam uyển chỉ sợ rất khó tiến vào. Nếu không phải như vậy, mỗi ngày ta đều đến Tây uyển. Ở đó có rất nhiều mỹ nữ. Nếu có thể quyến rũ được một, hai nàng để cùng nhau song tu thì đúng là quá tốt. Nếu được như vậy thì con đường tu tiên của lão tử đúng là quá tốt đẹp. - Trình Hiền nói xong chớp chớp mắt rồi lại tiếp tục hỏi:
 
- Được rồi! Ngươi muốn đến Nam Uyển làm gì? Không chừng ta có thể giúp được ngươi đấy.
 
Sau khi nghe Trình Hiền nói xong giấc mộng lớn nhất đời, Vương Lâm liền cười nói:
 
- Cũng chẳng cần phải giúp đỡ. Vương mỗ tới Nam Uyển cũng không bị ngăn cản.
 
Trình Hiền ngẩn người, nhìn Vương Lâm mấy lần. Đột nhiên, hắn vỗ trán nói:
 
- Ngươi họ Vương.tên là Vương Lâm.Ta nhớ ra rồi. Ngươi chính là người cách đây hai tháng được Chu Lâm sư thúc thu làm đệ tử. Ngươi.ngươi quá may mắn. Ngươi có biết rằng có bao nhiêu người mơ tưởng được làm đệ tử của Chu Lâm sư thúc không hả?
 
Vương Lâm kinh ngạc, hỏi:
 
- Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ luyện đan thuật của gia sư rất cao hay sao?
 
Ánh mắt Trình Hiền lộ rõ vẻ hâm mộ, nói:
 
- Luyện đan thuật của Chu Lâm tuy không thấp nhưng cũng chỉ đạt tới tam phẩm mà thôi. Cái đó cũng chẳng có gì đáng nói. Bây giờ ta cũng đã có thể luyện chế được nhị phẩm đan dược. Ta tin rằng chẳng bao lâu nữa ta cũng có thể luyện chế được tam phẩm linh đan.
 
Vương Lâm gật đầu. Hắn vừa đi tới Nam uyển vừa nghe Trình Hiền nói chuyện. Chỉ có điều, Trình Hiền nói tới đây liền dừng lại. Ánh mắt có vẻ quái dị, cười hắc hắc, nói:
 
- Sư đệ! Ta cũng có thể nói cho ngươi. Nhưng ngươi phải đồng ý đưa ta tới Tây Uyển một lần có được không?
 
Nét mặt Vương Lâm thản nhiên, nói:
 
- Yêu cầu của ngươi không được.
 
Trình Hiền thấy nét mặt Vương Lâm chẳng hề thay đổi liền nói:
 
- Vương sư huynh! Ngươi xem ngay cả ta cũng gọi ngươi là sư huynh rồi đấy. Ngươi chỉ cần một lời nói là có thể làm cho ta vào Tây uyển được mà. Chỉ một chút thôi có được không?
 
Vương Lâm quay đầu nhìn đối phương, bình thản nói:
 
- Ngươi muốn ta mang ngươi đi tìm một cô nàng cho ngươi đúng không? Mà đó cũng chỉ là cái cớ. Đi vào Tây uyển, mục đích của ngươi chính là thực hiện cái giấc mộng của mình chứ gì?
 
Trình Hiền ngẩn người, nhưng nhanh chóng nhếch miệng, cười nói:
 
- Đúng thế. Việc này rất đơn giản. Sư huynh! Ngài thấy thế nào?
 
- Nói đi! Tại sao mọi người lại đều muốn trở thành đồ đệ của Chu Lâm? - Vương Lâm chậm rãi nói.
 
- Bởi vì Chu Lâm có một vị sư phụ tốt. Vương Lâm! Ngươi không biết rằng đệ nhất mỹ nữ trên Vân Thiên tông chúng ta không phải ở Tây uyển mà là ở Nam uyển. Người đó chính là Nam Uyển Lý trưởng lão. Chẳng những có được thiên tư mà lại còn là một trong ba vị ngũ phẩm luyện đan sư của Vân Thiên Tông chúng ta. Trở thành đệ tử Chu Lâm hiển nhiên là có thể trở thành môn hạ của Lý trưởng lão. Chẳng những có thể thấy được dung nhan của người mà ngay cả các loại linh đan diệu dược cũng có thể có được. Chuyện như vậy, ngươi nói có người nào không muốn cơ chứ? - Trình Hiền cảm khái nói.
 
- Lý trưởng lão? - Vương Lâm lẩm bẩm.
 
- Nghe nói Lý trưởng lão là đệ tử Lạc Hà môn của Hỏa Phần quốc.