Tiên Ngục

Chương 14: Đối thủ biến mất (hạ)





- Thật nóng!

Tô Triệt che cái trán đi, trong nội tâm kêu lên một tiếng. Kỳ thật, loại cảm giác này cũng không phải là đau đớn cỡ nào, chỉ là đột nhiên xuất hiện đột biến thoáng một phát. Tinh thần ổn định lại, hắn xem xét một chút.

- Ồ?

Như thế nào mà không nhìn thấy Trần Thạch đâu nữa?

Chỗ bãi sông kia, vừa rồi Trần Thạch còn phun ra một ngụm máu đen, hiện giờ trong chớp mắt đã biến mất.

Triệt để biến mất.

Tô Triệt nhìn bốn phía, nhưng bốn bề chung quanh rất yên tĩnh, nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Như vậy Trần Thạch chạy đi đâu?

Gặp một chuyện lạ như thế, Tô Triệt cưỡng bức bản thân phải gắng giữ tỉnh táo, liên tưởng đến chỗ biến hóa của mi tâm vừa rồi, suy đoán trong nội tâm:

- Chẳng lẽ Trần Thạch biến mất có quan hệ đến tòa tiểu tháp trong đầu kia?

Vừa nghi vấn, hắn liền cảm thấy chỗ mi tâm có chút nóng lên, phát nhiệt, rõ ràng là tòa tiểu tháp này đang đáp lại mình.

- Tiểu tháp thu Trần Thạch vào trong?

Thần sắc Tô Triệt biến đổi, liên tưởng đến bảo bối tiên gia có thể nhiếp cầm người khác trong chuyện thần thoại xưa.

- Một tòa hắc tháp nho nhỏ bằng một ngón tay, làm sao có thể thu một người sống vào?

Hắn nghĩ đi nghĩ lại.

- Không hẳn, mình cũng đã trở thành một tu tiên giả, thế gian này không có chuyện gì là không có khả năng. Công năng pháp bảo cao cấp, há có thể dùng kích thước lớn nhỏ bên ngoài mà cân nhắc?

- Nhưng mà, rõ ràng Trần Thạch kia là địch nhân của ta mà tiểu tháp lại thu hắn vào làm gì? Trực tiếp giết chết mới tốt a. Chẳng lẽ tiểu tháp là vật từ bi, không muốn ta sát sinh?

Chỗ mi tâm không có chút phản ứng nào, xem ra cũng không như phỏng đoán của Tô Triệt.

Tô Triệt cũng nhịn không được cười lên. Đúng vậy, từ bi tại Tu Chân Giới, quả là có chút thoát ly khỏi sự thật, như vậy thì không phải là Tu Chân Giới nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Tạm thời không đoán được nguyên nhân cụ thể, Tô Triệt tự nhủ, thử thăm dò:

- Đã thu xong địch nhân, nhưng trên người hắn còn mấy túi càn khôn...

Ý niệm vừa khởi, mi tâm liền nóng lên, tí tách, ba cái túi càn khôn trống rỗng xuất hiện, rơi xuống bên cạnh chân Tô Triệt.

- Thật đúng là!

Lần này, cuối cùng Tô Tịiệt cũng đã xác định không thể nghi ngờ. Trần Thạch biến mất, thật sự là do bị tiểu tháp nhiếp vào.

Căn cứ vào tri thức tu chân có hạn trong trí nhớ. Tô Triệt ý thức được, pháp bảo có thể thu lấy người sống, tuyệt đối không phải là pháp bảo bình thường. Chẳng lẽ là Linh bảo trong truyền thuyết, thậm chí là Đạo khí?

Pháp bảo tu tiên giả có phẩm cấp bất đồng, từ thấp đến cao có thể chia thành: Pháp khí, Linh khí, Bảo khí, Linh bảo, Đạo khí...

Mà trên Đạo khí thì chính là Tiên khí rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như trên thế gian không có loại bảo bối này a.

Không nói tới Tiên khí, pháp bảo có thể thu được tại Tu Chân Giới này, ít nhất phải là Linh Bảo. Xác thực mà nói, bên trong pháp bảo có một không gian tự hình thành, hơn nữa có thể cung cấp sinh tồn bình thường, cũng không phải là cái loại không gian trong túi càn khôn trữ vật kia.

- Ít nhất là bảo bối cấp Linh Bảo, mang ngọc có tội, mang ngọc có tội a!

Tô Triệt vô cùng thận trọng dặn dò bản thân mình. Vô luận như thế nào cũng không thể để cho kẻ khác biết rõ tiểu tháp tồn tại trong đầu mình.

Sau khi tỉnh táo lại, Tô Triệt không khỏi nghĩ đến:

- Nhưng mà Trần Thạch bị tiểu tháp thu vào, tương đương với trong đầu mình đang có một người sống, hắn vẫn còn chưa chết, đó chính là một khối tâm bệnh a, ai biết hắn sẽ làm ra giày vò bịp bợm gì trong đầu mình? Vạn nhất từ trong tiểu tháp thò ra một chân, hoành hành bá đạo trong óc mình, vậy mình cũng xong đời.

Một khi nghĩ đến điều này, đủ loại hình ảnh giả tưởng cũng kéo nhau đến, tóm lại mà cảm giác địch nhân sống trong đầu mình, dù thế nào cũng đều cực kỳ không tự nhiên.

Thế nhưng mà, chỗ mi tâm lại không có phản ứng, mặc mình miên man bất định, tiểu tháp sống chết trong đầu không hề có phản ứng.

- Ai, đi một bước tính một bước, chỉ có thể như vậy a.

Tô Triệt nhặt ba cái túi càn khôn dưới mặt đất lên, chọn lựa một cái thạch động bí ẩn nhất, sau đó chui vào. Lại chuyển mấy khối cự thạch chặn cửa động lại, làm vậy tối thiểu có thể tránh dã thú bình thường đến quấy rối.

Túi càn khôn là khí cụ trữ vật bình thường nhất, không có hiệu quả nhận chủ, dưới tình huống bình thường cũng không sắp đặt cấm chế, chỉ cần có chân khí thì sẽ mở được túi càn khôn của người khác.

Ba cái túi càn khôn này, kiểu dáng, màu sắc và hoa văn hoàn toàn nhất trí, hiển nhiên là trang bị cho đệ tử ngoại môn Thiên Huyền Tông, kích thước không gian bên trong cũng hoàn toàn giống nhau, không sai biệt lắm là một gian phòng dài rộng cao đều là hai trượng.

Đệ tử ngoại môn cũng có thể nhận được túi càn khôn phẩm chất bậc này, đây cũng là thể hiện thực lực của siêu cấp môn phái rồi. Nếu đổi lại là tán tu bình thường, nếu có thể đạt được một cái túi càn khôn như vậy thì không biết sẽ kinh hỷ đến mức nào.

Tô Triệt cũng không ngoại lệ, tùy tiện cầm lấy một cái túi càn khôn, sau khi mở ra chẳng quan tâm kiểm kê vật tư trong đó, tùy tiện chọn lựa vài đồ vật, lấy ra thử nghiệm không biết bao nhiêu lần, lúc này mới thỏa mãn.

Trải qua kiểm kê, vật phẩm bên trong ba túi càn khôn đại khái là: hơn một trăm hai mươi khỏa hạ phẩm linh thạch, một cỗ thi thể yêu thú, chín gốc linh thảo, bảy bình đan dược các loại, mười lăm căn phù lục các loại, ba cái pháp khí phi kiếm và một ít vật phẩm vụn vặt khác.

Đương nhiên cũng kể cả cốt cách huyết nhục Xích bối bạo hùng bị bọn hắn cướp ở sơn cốc lúc trước. Bên trong túi càn khôn không có không khí, thịt gấu không bị biến chất một chút nào, đoán chừng còn có thể bảo tồn một thời gian rất dài.

Một số tiền của phi nghĩa!

Tô Triệt vốn nghèo rách mồng thời, hiện giờ qua một đêm đã phất lên rồi.

Đương nhiên, tương đối mà nói cũng là phất nhanh, nhưng trong mắt những đệ tử nội môn như Ngọc Thanh Đạo Nhân thì nhất định không coi vào đâu.