Tiên Ngục

Chương 48: Tên là Tiên Ngục





Trong vòng năm năm phải làm từng ấy việc, sao có thể?

Tô Triệt không phải là người thiển cận, cũng không phải không có chí lớn, những cũng không phải người si tâm vọng tưởng, thoát ly hiện thực.

Những suy nghĩ này của Tô Triệt, lão Hắc đều cảm ứng được, cũng không biết hắn lấy niềm tin từ đâu, oang oang nói:

- Chủ nhân à, người đừng coi thường ta, càng không thể coi thường chính mình, chúng ta có nhà giam Hắc Tháp trong tay, năm năm sau nói không chừng có thể sáng tạo kỳ tích thật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nhà giam Hắc Tháp, sáng tạo kỳ tích...

Tô Triệt lẩm bẩm:

- Tòa Hắc Tháp pháp bảo này, thực sự chỉ là một nhà giam?

- Ai biết được, dù sao tòa bảo tháp này rất không đơn giản!

Lão Hắc vỗ ngực:

- Đúng rồi, chủ nhân, có nên đặt tên cho tòa bảo tháp này không? Cứ gọi Hắc Tháp, Hắc Tháp mãi, chắc nó cũng chẳng vui đâu?

Nó có vui hay không, Tô Triệt không biết, nhưng bảo vật có linh, điểm này tuyệt đối không thể nghi ngờ! Tô Triệt nhớ rất rõ, trước khi lão Hắc sinh ra, Hắc Tháp thông qua một số phương thức khó hiểu giao lưu với mình.

- Đúng là nên đặt tên cho nó.

Tô Triệt trong lòng thầm nghĩ:

- Trước mắt xem ra, không gian tầng một là một nhà giam, có thể giam giữ tu tiên giả trong đó... Vậy thì, gọi nó là "Tiên Ngục" đi.

- Tiên Ngục! Lão Hắc, ngươi cảm thấy cái tên Tiên Ngục thế nào?

- Rất hay, chủ nhân, cái tên Tiên Ngục rất khí phái, rất hợp với nó.

Lão Hắc lắc lư cái đầu khổng lồ, rất vừa ý với cái tên này chỉ là không biết, sơ cấp khí linh hắn, có thể đại diện ý nguyện của tòa Hắc Tháp này hay không.

Đang nói chuyện thì tinh thần nội thị của Tô Triệt nhìn thấy, có ánh sáng lóe lên trên hai cánh cửa lớn bên ngoài Hắc Tháp, cánh cửa ấy vốn dĩ chẳng có gì, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hai chữ vàng lớn.

Tiên Ngục!

Cánh cửa lớn bên trái một chữ "Tiên", cánh cửa lớn bên phải một chữ "Ngục", cửa đen chữ vàng, trang trọng nghiêm túc, ẩn hàm sát khí! Chứng minh, Hắc Tháp pháp bảo đã tiếp nhận cái tên này, từ nay về sau, tòa Hắc Tháp này sẽ được gọi là Tiên Ngục.

- Tiên Ngục!

Tô Triệt tinh thần phấn chấn, tâm trạng kích động, hùng tâm tiêu trướng không chút nguyên do, trong lòng hét lớn.

- Tốt! Tốt! Có Tiên Ngục trong tay, mình sẽ làm được những việc người khác không thể làm, toàn lực ứng phó, năm năm sau tham sự nội môn đấu võ, lực áp quần hùng, trở thành đệ tử chân truyền, mới không thẹn với tên "Tiên Ngục"!

- Đúng vậy, chủ nhân, nên làm như vậy!

Lão Hắc ngửa lên trời rống lớn, khiến Hàn Hữu Minh đang cuộn mình trên mặt đất sợ run lẩy bẩy, trong lòng suy đoán:

- Ma đầu đáng sợ như vậy còn có chủ nhân, chủ nhân hắn là ai?

Binh!

Không ngờ, phạm nhân Tiên Ngục trong lòng nghĩ gì đều không qua được mắt lão Hắc, Hàn Hữu Minh bị lão Hắc một cước đá bay xa hơn một trượng, lại thê thảm kêu lên thành tiếng.

- Chủ nhân Tiên Ngục, thân phận thế nào, đó không phải chuyện để một phạm nhân như ngươi suy đoán?

Lão Hắc trợn đôi mắt màu đỏ máu, nhe cái miệng chi chít răng nhọn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Hữu Minh.

- Không dám, không dám, tiểu nhân không dám.

Hàn Hữu Minh vội vàng dập đầu, trong lòng khóc thét:

- Suy nghĩ trong đầu tự nó hiện ra, nhiều lúc, bản thân ta cũng không quản được!

- Lão Hắc, đừng hành hạ hắn nữa.

Tô Triệt có chút không nhẫn tâm, nói với lão Hắc:

- Hắn đã kể ra dược viên bí mật, cũng coi như lập được công lớn, nếu động phủ tự nhiên đó thực sự tồn tại, linh thảo bên trong có thể giúp ích được cho ta. Như vậy, sau này cũng có thể cho hắn phần thưởng nhất định.

- Cái này cũng đúng.

Lão Hắc gãi đầu cân nhắc:

- Phạm nhân nhiều đến mức độ nhất định, chế độ thưởng phạt cũng phải kiến lập.

- Ừm, nhưng chuyện này, do ngươi tự lo liệu.

Tô Triệt cho rằng, tầng một Tiên Ngục mặc dù là một nhà giam, nhưng cũng là một nơi giữ quy tắc giảng đạo lý, có công nên thưởng, có tội nên phạt, phạm nhân có quy tắc để tuân thủ, có tương lai để hi vọng như vậy mới có thể thể hiện giá trị của bản thân mình. Phải biết, phạm nhân Tiên Ngục cũng là vốn liếng quan trọng, cho nên phải biết lợi dụng cho tốt.

Sau đó, Tô Triệt lại thông qua lão Hắc biết được, huynh đệ Hàn Hữu Minh vẫn giữ kín bí mật dược viên, chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai, chỉ là bởi vì tư chất tu luyện của hai huynh đệ hắn tương đối bình thường, nỗ lực nhiều năm, cũng không thể gia nhập Thiên Huyền Tông, cho nên mới nghĩ đến việc mưu hại đệ tử Huyền Cơ Phong, lấy trộm ngọc phù và ngọc bài thân phận của người khác lẻn vào cấm địa dược viên, dùng phương pháp này tương đối mạo hiểm xâm nhập động phủ bí mật lấy trộm số linh thảo kia...

Phương thức của chúng không chỉ mạo hiểm, mà còn một hành vi thiển cận, lấy trộm linh thảo xong thì phải bỏ trốn, thậm chí có khả năng bị Thiên Huyền Tông bắt giam và truy nã. Tô Triệt đã là đệ tử chính thức của Thiên Huyền Tông, đương nhiên sẽ không sử dụng hạ sách này. Huống hồ, một lúc thu hoạch hết toàn bộ linh thảo, trong một thời gian ngắn không thể luyện chế thành đan dược, phương pháo bảo quản dù tốt đến mấy, dược tính linh thảo cũng dần mất đi, là phung phí của trời.

Quan điểm của Tô Triệt là làm đến đâu chắc đến đấy mới đúng, nghĩ cách tranh đoạt nhiệm vụ trông coi dược viên, làm như cha của Hàn thị huynh đệ ngày xưa, căn cứ vào nhu cầu trong từng giai đoạn của mình, đúng giờ xâm nhập động phủ bí mật thu thập linh thảo, mới không tạo thành lãng phí...

- Tìm cơ hội nghe ngóng một chút, phải phù hợp điều kiện gì, mới có thể giành được chức vị quản sự cấm địa dược viên.

Tô Triệt cân nhắc nói:

- Trước mắt không nên hỏi thăm Lôi Tiếu chuyện này, phải thật kiên nhẫn, đợi mấy ngày nữa rồi hỏi.

Hai ngày sau đó, Tô Tiệt giúp đỡ tỷ đệ Lôi gia thu thập đủ Độn địa độc đằng và Phong Linh thảo mà họ cần, đương nhiên, bản thân cũng thu được hơn mười gốc linh thảo bình thường giá trị không cao, cũng có thể đổi lấy mấy trăm điểm cống hiến.

Cho đến khi ba người Tô Triệt rời khỏi Âm Phong Hạp cốc, quay về Huyền Cơ Thành bên ngoài Thiên Huyền Tông, không còn gặp lại bọn nam tử có cái bớt trên mặt Hàn Tá Kinh nữa, cũng không biết Hàn Tá Kinh không liên lạc được với đệ đệ hắn, trong lòng sẽ cảm thấy thế nào?

Tô Triệt nhẩm tính, trong một thời gian ngắn, nam tử có bớt Hàn Tá Kinh vẫn chưa nỡ rời khỏi Âm Phong Hạp cốc và Huyền Cơ Thành, một là vì huynh đệ ruột thịt của hắn còn chưa rõ tung tích ra sao, hai là vì dược viên bí mật hắn tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ.

- Tranh thủ trong nửa năm này đem tu vi nâng lên Luyện Khí kỳ tầng ba, rồi nghĩ cách bắt Hàn Tá Kinh vào Tiên Ngục, mới có thể đảm bảo bí mật dược viên không bị lộ ra ngoài!

Tô Triệt đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, chính là phải bắt được nam tử có bớt Hàn Tá Kinh, bởi vì Tô Triệt kiên trì tuân theo một nguyên tắc: Chỉ có một mình mình biết bí mật, mới gọi là bí mật thực sự!

- Muốn tấn cấp Luyện Khí kỳ tầng ba trong vòng nửa năm, dựa vào phương thức tu luyện cũ khẳng định không được.

Tô Triệt tự nhủ:

- Lão Hắc, phương diện này ngươi có kiến nghị gì không?