Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 14: Không nên đến gần!




Bạch Linh Lung đã hiểu, vị này đích xác là muốn nâng đỡ cho Lâm Uyên.

Trước đó cô nàng đã có mối nghi, bây giờ đối phương đã nói thẳng, còn cái gì mà không hiểu, đây là chính chính xác xác chưa dứt duyên tình!

Nhưng mà cô nàng cũng nghĩ mãi không ra một vài điều, cho nên tò mò hỏi:

"Tiểu Nghi, ta có chút không rõ, đã 300 năm rồi, trọn vẹn 300 năm rồi đấy, vì sao từ trước đến giờ ngươi không liên lạc với hắn, làm sao ngươi có thể nhịn đến tận giờ?"

Tần Nghi không ôm cô nàng nữa, nói nhỏ ở bên tai đối phương, rằng:

"Không phải là không muốn liên lạc, mà chính là không thể liên lạc, hắn sinh sống ở Tiên Đô, điều này nằm ngoài tầm với của ta, cho dù có liên lạc với hắn, ta sợ rằng phụ thân sẽ cho người xuống tay ác độc."

Bạch Linh Lung trầm mặc, cô nàng đúng là không ngờ tới chuyện này, cũng biết Tần Nghi nói không sai, Tần Đạo Biên hoàn toàn ra có khả năng làm ra loại chuyện đó.

Cô nàng hiểu rất rõ Tần thị có thể đi đến ngày hôm nay, Tần Đạo Biên thân là người khởi xướng chắc chắn sẽ không thiếu thủ đoạn cứng rắn, Tần thị không phải nuôi cơm chùa cho những nhân vật nằm ngoài vòng pháp luật...

Màn đêm im ắng, sao trời dày đặc, gió nhẹ chợt thổi.

Bên trong Nhất Lưu quán, hai người riêng phần mình ngồi khoanh chân tĩnh tâm tu luyện, kết quả tiếng đập cửa “phanh phanh” vang lên ở bên ngoài.

Tiếng đập cửa vang lên không ngừng, dường như không mở cửa sẽ không bỏ qua.

Trương Liệt Thần rốt cuộc xuất đầu lộ diện, vừa mở cửa vừa nói:

"Ai vậy?"

Một người to con mặc áo đen đứng đối diện với gã, sau đó nghiêng người tránh sang một bên.

Trương Liệt Thần thấy được mấy chiếc xe dừng bên ngoài, cửa xe bỗng nhiên mở ra, Liễu Quân Quân bước xuống xe, cười tủm tỉm nói:

"Trương tiên sinh."

Trương Liệt Thần hơi thẫn thờ, vội vàng bước nhanh ra ngoài nghênh đón, hỏi:

"Liễu phu nhân, đêm hôm khuya khoắt, cớ sao ngài lại đến đây?"

Không có gọi nàng ta là Tần phu nhân.

Liễu Quân Quân cười đáp:

"Nghe nói ngươi vừa có khách quý lâu ngày mới về, ta đến chào hỏi một chút."

"..."

Trương Liệt Thần đông cứng thần thái, ngay lập tức hiểu là đến tìm ai.

Liễu Quân Quân hỏi:

"Sao thế, ta không thể vào ngồi một chút hả?"

Trương Liệt Thần không dám từ chối, vội vàng gật đầu, khom lưng cười nói:

"Liễu phu nhân, xin mời vào bên trong."

Liễu Quân Quân thong thả tiến vào trong, sau đó giơ tay lên ra hiệu, ngăn cản hộ vệ tùy từng đang muốn tiến vào, đồng thời đợi Trương Liệt Thần đóng cửa.

Liễu Quân Quân bước vào đình viện, ngắm nhìn bốn phía, hỏi:

"Khách quý mới về ở chỗ nào?"

Trương Liệt Thần nhanh chóng chạy đến gõ cửa căn phòng của Lâm Uyên, đối phương vừa mới lộ diện, Liễu Quân Quân trong dáng vẻ đoan trang đã đi tới.

Hai người đối mặt nhìn chăm chú, Liễu Quân Quân nghiêng đầu với Trương Liệt Thần, hỏi:

"Trương sinh, ta có thể tâm sự một mình với hắn được không?"

"Được được được."

Trương Liệt Thần liên tục gật đầu, lùi ra tránh đi.

Tiếp đó, Liễu Quân Quân không đợi sự đồng ý của Lâm Uyên, đưa tay ra đẩy trước ngực của Lâm Uyên đang đứng chắn cửa, tự tiện bước vào trong phòng của Lâm Uyên.

Nàng ta tiến vào quan sát bày trí bốn phía trong phòng một chút, phất tay kéo tới một cái ghế, ngồi xuống với dáng vẻ đoan trang, cảm giác như đang ở trong nhà mình, sau đó đưa tay ra hiệu với Lâm Uyên, nói:

"Mời ngồi."

Lâm Uyên tiến đến bên người rồi ngồi xuống.

Liễu Quân Quân cười nói:

"Lâm Uyên, đã nhiều năm không gặp."

Lâm Uyên vào thẳng chủ đề, hỏi:

"Liễu phu nhân, đêm hôm khuya khoắt còn đến chơi, có gì chỉ bảo hay không?"

Liễu Quân Quân không phải đến để tán dốc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:

"Nghe nói Tần Nghi chiêu mộ ngươi vào Tần thị? Ta muốn biết ngươi có cảm nghĩ thế nào?"

Lâm Uyên lập tức đáp lời:

"Ta rất không muốn đi."

Liễu Quân Quân nói:

"Vậy thì tốt. Ta biết chuyện này là Tần Nghi chủ động. Bất quá phụ thân nàng hy vọng giữa hai người sẽ không có quan hệ gì. Chuyện xưa xem như bỏ đi, không cần thiết phải quấy rầy lẫn nhau, đối với ai cũng được lại cả, ngươi nói xem có đúng không?"

Lâm Uyên nói:

"Cầu còn không được, trước hết mong Liếu phu nhân bảo Tần Nghi giơ cao đánh khẽ, nếu ta không đi đến Tần thị, nàng sẽ tống ta vào trong ngục giam."

Liễu Quân Quân đáp:

"Ngươi quen biết Tần Nghi không được bao lên nên không hiểu rõ tính cách của nàng, ta là người hiểu nàng nhất bởi vì nha đầu này là một tay ta nuôi nấng, trong lòng nó rất quật cường. Ta nói lại theo một nghĩa khác, nàng đã lớn nên tự có chủ kiến của mình, chỉ cần nàng không làm chuyện gì khác thường, phụ thân nàng cũng sẽ chẳng ồn ào với nhi nữ. Mong rằng ngươi có thể tự hiểu lấy."

Lâm Uyên nói:

"Ta nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ngươi."

Liễu Quân Quân đáp:

"Nói đơn giản hơn một chút, ngươi có thể nghe lệnh nàng tiến vào Tần thị, thế nhưng ngươi nhất định phải cam đoan với phụ thân nàng, cam kết không phát sinh tình cảm nam nữ. Một cây làm chẳng nên non, ngươi chỉ cần nghiêm ngặt thủ vững ranh giới cuối cùng, cứ như thế sẽ chẳng có gì xảy ra, bằng không người sai khẳng định là ngươi. Cảm thấy làm được không?"

Lâm Uyên nói:

"Ngươi đã suy nghĩ nhiều."

Liễu Quân Quân nói:

"Ta nghĩ nhiều hay không chẳng quan trọng, quan trọng là phụ thân nàng đang chờ ta mang lời hứa hẹn của ngươi trở về."

Lâm Uyên đáp:

"Ta không muốn cũng như không thích hứa hẹn bất kỳ cái gì với người nào, bất quá hiện giờ ta có thể hứa hẹn với các ngươi, chuyện các ngươi lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra."

"Tốt, thống khoái."

Liễu Quân Quân cao hứng đứng lên, tiến lên hai bước đến trước mặt hắn, không biết từ đâu lấy ra một tấm sổ ghi chép, đưa cho đối phương, nói:

"Ngươi đã khẳng khái như thế, Đạo Biên cũng không phải loại người so đo, nhiêu đây hẳn là đủ bồi thường cho ngươi rồi chứ."

Bồi thường? Lúc này Lâm Uyên còn chưa đến mức cần đến bồi thường, buông lời cự tuyệt nói:

"Bồi thường thì bỏ đi, nếu ta đã đồng ý, Tần Đạo Biên có thể yên tâm."

Liễu Quân Quân nói:

"Ta nghĩ ngươi nên xem nội dung của nó là gì, chắc hẳn nó có thể giúp giải đáp một chút nghi hoặc trong lòng đấy."

Cái gì đây? Lời này khiến Lâm Uyên khá là tò mò, cả người đứng dậy cầm lấy cuốn sổ trên tay, mở ra xem nội dung được viết bên trong, sau khi đọc một lần, hai tròng mắt bỗng co rụt lại, quay mạnh đầu sang hỏi:

"Là các ngươi?"

Liễu Quân Quân mỉm cười gật đầu, đáp:

"Thế nào? Ngươi ức hiếp nhi nữ của chúng ta mà còn có thể nhận được giúp đỡ như thế, ngươi làm chuyện có lỗi với Đạo Biên, ngược lại người ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, coi như không tác hợp, ít nhất làm người tối thiểu còn chút lương tâm. Cho nên, hy vọng ngươi có thể nói lời giữ lấy lời, một khi gian dối thì phụ thân nàng sẽ không trừng phạt nhẹ nhàng như lần trước rồi buông tha đâu. Nếu ngươi khinh người quá đáng, Tần gia cũng chẳng phải dạng vừa, hậu quả nghiêm trọng thế nào thì ngươi hẳn là có thể hiểu."

Nói xong, nàng ta duỗi một tay hướng về hắn.

Lâm Uyên trong lúc nhất thời chưa kịp tỉnh hồn, cho rằng nàng ta muốn lấy lại sổ ghi chép, lập tức đưa ra, nào ngờ Liễu Quân Quân đột ngột ra tay, thi pháp nắm lấy cổ tay của hắn trong chớp mắt.

Lâm Uyên có hơi hoảng hốt, vội vàng phản kháng, bất quá phát hiện đối phương thi pháp không mang tính công kích, cẩn thận kiềm chế lại.

Sau đó hắn rất nhanh hiểu rõ ý đồ của đối phương, đây là đang muốn dò xét tu vi của mình.

Liễu Quân Quân lấy được kết quả thì rút pháp lực trở về, đồng thời thu tay lại, hơi hạ thấp người mỉm cười hỏi thăm:

"Làm phiền rồi, không cần đưa tiễn."

Tiếp đó dáng vẻ đoan trang quay người rời đi, mỗi một động tác đều toát ra phong phạm của người phụ nữ.

Lâm Uyên dõi mắt nhìn theo vị khách đêm từ từ khuất bóng, sau đó chậm rãi cúi đầu, một lần nữa nhìn vào nội dung phía trên sổ ghi chép.

Trên này không có vật gì khác, chỉ ghi chép một việc duy nhất, bắt đầu từ ngày tháng năm nào sẽ có một khoản tiền nhất định, bằng vào phương thức âm thầm chuyển cho người nào đó ở Linh Sơn, thời hạn trọn vẹn đúng 100 năm.

Năm đó hắn chưa quen thuộc cuộc sống ở Tiên Đô, tay chân chập chùng bấp bênh, bỗng nhiên có người ẩn danh giúp đỡ khiến hắn vẫn luôn tự hỏi là ai, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng chính là sự phụ thần bí.

Nhiều năm vẫn luôn cho là vậy, đến bây giờ mới biết được, hóa ra Tần Đạo Biên là người giúp đỡ hắn, lại còn đến tận 100 năm!

Ngay giây phút này, hắn thật sự không biết phải nói gì, bỗng nổi lên cảm giác có lỗi với Tần Đạo Biên.

Ngoài cửa, Trương Liệt Thần nhanh chóng chạy đến khi vừa đưa tiễn khách nhân xong, vốn muốn hỏi hai người đã nói những gì, nhưng khi nhìn thấy Lâm Uyên thẫn thờ cầm một vật, lập tức tiến tới cướp lấy cuốn sổ ghi chép cầm trong tay, vừa nhìn vừa đưa tay cản lại Lâm Uyên, sau một lúc mới hỏi:

"Vậy là ý gì?"

Gã nhìn thấy nợ nhưng có chút không rõ, con số phía trên không có nói thẳng là Tần Đạo Biên giúp đỡ Lâm Uyên như thế nào, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.

Lâm Uyên thân là người trong cuộc đành phải thở dài một tiếng, nói:

"Năm đó ta học tập tại Linh Sơn, sinh hoạt có phần khó khăn, về sau bỗng có người ẩn danh giúp đỡ cho ta, cữ mỗi năm một khoản tiền được gửi đến rất đúng giờ, kéo dài đến tận 100 năm. Ta vẫn luôn hiếu kỳ không biết là ai, thật không nghĩ tới..."

"Tần Đạo Biên?"

Trương Liệt Thần chợt bừng tỉnh, cảm thấy không thể tin được, chuyển mắt nhìn về phía Lâm Uyên đàng bày gương mặt khó coi, gã chớp mắt một cái rồi cười phá lên, nói:

"Tần Đạo Biên đúng là người thú vị, trước tiên là dạy dỗ ngươi, sau đó nghe ngóng được tin ngươi thi đỗ vào Linh Sơn, sợ rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho rằng tương lai ngươi thành danh sẽ quay về trả thù, vì thế âm thầm chuyển tay tạo ân huệ phòng hờ biến cố, khó trách có thể trở thành nhà giàu nhất thành Bất Khuyết, rất biết bày mưu lập kế."